Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 36

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

MỘT NỤ HÔN
Mộc Đóa mặt đỏ tới tận mang tai, trốn ở trong *** Cố Lự, nghe thấy anh nói "ngọt" liền lè lưỡi *** *** môi, thử thưởng thức hương vị trong miệng sau đó khẽ nói: "Không có vị gì mà."
Cố Lự sửng sốt mất mấy giây, cười khẽ bên tai cô: "Có vị coca." Mộc Đóa giật mình thức tỉnh.
Ngoài phòng truyền đến âm thanh của nhân viên phục vụ dẫn khách lên tầng, phá tan bầu không khí mập mờ bên trong. Mộc Đóa cảm giác như vừa làm chuyện xấu, giãy giụa đẩy Cố Lự ra, nhanh như chớp chạy về ghế đối diện.
Hai người cứ ngồi đối diện như vậy, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như đang cười của Cố Lự, Mộc Đóa cảm thấy vô cùng hối hận.
Cô đảo mắt, ánh mắt dừng tại bình trà đặt phía trước Cố Lự. Thấy bình trà bị nhấc lên, ánh mắt vô thức di chuyển theo, chuyển đến hai cánh môi mỏng phía trên.
Mộc Đóa: "..."
Cô không muốn tiếp tục nhìn chỗ này... Mộc Đóa đau khổ chu miệng kéo cốc coca cola đến trước mặt, cúi đầu ngậm ống hút, dùng sức hút.
Cố Lự thở dài, xoay người ngồi bên cạnh Mộc Đóa. Thấy bạn gái nhìn mình như thấy địch, lại còn co người vào góc tường, Cố Lự không khỏi bật cười, xoa đầu cô, "Xấu hổ đến thế à?"
Mộc Đóa mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tập trung vào uống cốc coca của mình, Cố Lự cũng không ép buộc cô, chỉ cầm lấy chiếc cốc trống cô đã uống, rót hồng trà của mình vào.
Mộc Đóa nghiêng đầu nhìn anh, Cố Lự không biết cô muốn làm gì liền hỏi: "Sao thế?"
"Cho mình sờ môi cậu được không..." Vừa dứt lời, mặt Mộc Đóa vừa mới trở lại bình thường liền đỏ bừng lên.
Ánh mắt Cố Lự lóe sáng, chưa kịp cho cô cơ hội để đổi ý, anh liền cầm bàn tay nhỏ bé của cô nâng lên. Đưa đến gần cằm, Mộc Đóa chủ động vươn ngón trỏ ra sờ sờ cánh môi phía dưới, sau đó lại P0'p P0'p cánh môi trên của anh: "Mềm thật đấy."
Cố Lự không kiềm chế được, hé môi *** lấy ngón tay đang làm loạn. Lần này không những khiến cho Mộc Đóa kinh ngạc mà chính Cố Lự cũng cảm thấy ngượng ngùng, anh quay đầu nhìn xung quanh rồi nói với cô: "Khụ, mình đói bụng rồi."
Mộc Đóa phụt cười ra tiếng, "Thế nên vừa rồi cậu tưởng tay mình là chân gà đấy à?"
Cố Lự có chút ảo não, tức giận trừng mắt nhìn cô đang trêu đùa mình: "Không cho phép cậu suy diễn ý của bạn trai."
Mộc Đóa cười càng thêm vui vẻ, còn trêu ngươi lấy tay vỗ vai Cố Lự: "Bạn trai không phải ngại."
Cố Lự làm ra vẻ muốn ngăn cô tiếp tục nói, Mộc Đóa đành vừa cười vừa tránh anh: "Mình sai rồi, sai rồi, bạn trai mình da mặt quá dày, không biết ngại, không biết ngại."
Cố Lự liếc mắt xem thường cô: "Thế có thể cho mình nhìn xem da mặt bạn gái mình có chỗ nào là không dày không?"
Mộc Đóa vô thức đưa tay che má, cười đắc ý, nhưng cô lại không ngờ được hành động kế tiếp của Cố Lự, anh trực tiếp hôn vào đôi môi ở chính giữa hai bàn tay đang che chắn của cô. Đến khi Mộc Đóa nhận ra điều không thích hợp, cô đã rơi vào ***g *** người ta, trong miệng và mũi tràn ngập hương vị trong lành của Cố Lự, sạch sẽ lại vô cùng hấp dẫn, cô rất thích mùi hương trên người anh.
So với con gái, con trai luôn là người hiểu biết hơn về phương diện này, hầu hết bạn bè của Cố Lự đều đã có bạn gái, có người hơn anh một hai tuổi, những việc nên làm hoặc không nên đều đã làm qua. Con trai tụ tập một chỗ ngoài nói về game còn nói về một vấn đề khác chính là con gái.
Trong nhà có người hiểu biết rõ về phụ khoa, trong trường thì thường có những buổi tư vấn về kiến thức sinh sản, Cố Lự cảm thấy anh trưởng thành hơn nhiều so với những người con trai khác còn ngây thơ trong sáng. Nhưng cứ dính đến Mộc Đóa, anh nhận ra mình chẳng khác gì một cậu nhóc, anh thích trêu chọc cô, yêu thương cô, mặc dù bây giờ anh hồi hộp đến nỗi tim đập mạnh nhưng anh cũng không nỡ buông cô ra.
Mộc Đóa thở hổn hển đẩy anh ra, Cố Lự bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, thỏa mãn hôn một phát lên khuôn mặt nhuốm màu hồng của cô, trêu đùa: "Da mặt bạn gái mình đúng là rất mỏng."
Mộc Đóa không cam lòng để bị đùa giỡn, bàn tay mềm mại nhỏ bé nhéo mạnh vào bên eo Cố Lự, nghe thấy tiếng kêu rên của người nào đó, mới thầm cảm thấy vui vẻ.
Sau khi ăn trưa, nhân lúc Cố Lự đi toilet, Mộc Đóa vội tráo đổi điện thoại của hai người, có ý đồ xóa đi đống ảnh dìm của mình, mới xóa được hai tấm, Cố Lự đã quay lại.
Mộc Đóa có tật giật mình, nhanh chóng đưa về màn hình chính, cười ngây ngô với Cố Lự: "Cậu về rồi à?"
Cố Lự đâu có dễ lừa như vậy, cố ý lại gần cô hỏi: "Đang chơi gì thế?"
"Mình đang chơi Rắn săn mồi." Mộc Đóa luyện tập kĩ thuật bấm điện thoại không cần nhìn là giỏi nhất, mắt vẫn nhìn Cố Lự, tay bên dưới lại chuẩn xác mở trò chơi.
Cố Lự nhìn màn hình điện thoại, âm thầm cười trộm. Mộc Đóa lơ đãng chơi, chưa được một lúc rắn đã đâm đầu vào tường mấy lần.
Nhưng Cố Lự không chịu đựng thêm được nữa, anh thò tay bắt lấy tay cô, vừa nắm bàn tay nhỏ bé vừa giúp cô chơi. Đang chơi, đột nhiên anh mở miệng hỏi, "Mau thành thật khai báo, cậu lấy điện thoại mình làm gì?"
Mộc Đóa giật bắn mình, rắn suýt nữa bị cô cho đâm vào tường, Cố Lự nhanh nhẹ giúp rắn tránh, còn cho nó ăn một quả táo, sau đó anh tạm dừng trò chơi, dù lòng muốn biết lý do nhưng vẫn thong thả nhìn cô.
Mộc Đóa thất bại trả điện thoại lại cho anh, "Mấy tấm hình đáng xấu hổ kia..."
Cố Lự bật cười, từ lần chụp ảnh trước tại đại hội thể dục thể thao, anh đã biết cô là người rất coi trọng hình tượng. Bình thường như nào cũng được, nhưng chụp ảnh nhất định phải đẹp.
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của bạn gái, Cố Lự đành phải mở album ảnh ra, đồng ý với cô sẽ xóa đi ba bức ảnh. Mộc Đóa chọn lựa vô cùng kĩ lưỡng, cuối cùng chọn xóa ba ảnh xấu nhất. Nhưng Cố Lự cũng đưa ra yêu cầu của chính mình, muốn Mộc Đóa gửi cho anh 5 tấm ảnh, nhìn album trong điện thoại, anh phát hiện trước đó đã có ảnh anh bị cô xóa mất.
Mộc Đóa rất hào phóng bật Bluetooth bắn cho anh 5 tấm, Cố Lự chọn một ảnh để báo hiệu mỗi khi cô gọi điện đến cho anh.
Mộc Đóa xem xét, chớp chớp mắt: "Mình cũng muốn."
Cố Lự mở album ảnh ra phát hiện không tìm thấy ảnh chụp nào của mình, rất khí phách đưa điện thoại của mình cho Mộc Đóa: "Cậu chụp luôn đi."
Mộc Đóa không tiếp lời, trực tiếp mở camera của máy ra, anh quả thực rất đẹp trai, dù nhìn thế nào cũng đều rất thích. Mộc Đóa chẹp miệng, tìm số điện thoại chuẩn bị đổi ảnh, đã tìm đến chữ "Cố", Mộc Đóa chợt nhớ tới điều gì đó, cảm thấy vô cùng chột dạ.
Cố Lự thấy cô không tìm tiếp nữa, chủ động cầm lấy điện thoại, sau đó anh liền nhìn thấy đại danh lừng lẫy của mình "Cố Tiểu Hùng."
Môc Đóa liếc nhìn Cố Lự, thấy nét mặt anh không thay đổi chút nào, tiếp tục thay ảnh. Rõ ràng anh không nói gì, nhưng Mộc Đóa vẫn bày ra vẻ mặt như làm sai chuyện gì, cho đến khi hai người ra khỏi căng tin, cô vẫn rụt rè đi theo sau Cố Lự, vụng trộm liếc nhìn anh.
"Cố Lự, Cố Lự, Cố Lự, Cố Lự,..." Mộc Đóa kéo vạt áo anh, lớn tiếng gọi. Cố Lự quay đầu lại, nói một cách nghiêm túc: "Tên mình là Cố Tiểu Hùng."
Mộc Đóa không nhịn được cười lớn, trong lòng Cố Lự nhẹ nhàng thở phào, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Đóa, hỏi: "Sợ mình tức giận sao?"
Mộc Đóa cười hì hì, cô dùng biệt danh này gọi anh là vì món quà đầu tiên anh tặng cho cô là một con gấu bông màu hồng phấn, cô không dám thừa nhận lúc trước còn định đặt tên cho anh là "Cố Bạo Chúa."
truyen full
"Vì vậy mà vết vá trên đồng phục cũng là gấu." Cố Lự gật gật đầu, may mà anh không tặng thứ gì kì quái cho cô.
Buổi tối còn có tiết tự học, bây giờ đã là 2 giờ, Cố Lự liền đưa Mộc Đóa về nhà.
Về đến nhà, Mộc Đóa nhào xuống giường, áp mặt vào chăn gối mà cọ cọ. Dư vị của buổi hẹn hò ngày hôm nay, không...không biết đến lần thứ hai có còn ngọt ngào được như thế không...
Vừa mới nảy ra suy nghĩ ấy, Mộc Đóa lập tức bị chính mình làm cho xấu hổ.
Cả gia đình Chu Trùng Tiêu đến nhà Mộc Đóa ăn tối, vì tối nay hai đứa trẻ còn có giờ tự học nên bữa tối chủ nhật lúc nào cũng sớm hơn nửa tiếng. Ăn cơm xong, cha Chu sẽ đưa hai người đến trường học.
Đến nơi, Mộc Đóa xuống xe đợi anh, Chu Trùng Tiêu đã nhìn thấy một đôi gấu phía sau đồng phục của cô, không chút khách khí hừ một tiếng.
Mộc Đóa mờ mịt không hiểu gì, nhưng đến khi nhìn thấy Cố Lự đứng ở cổng trường lại vui vẻ trở lại: "Sao cậu lại đứng đây?"
Trên tay Chu Trùng Tiêu đều là đồ của Mộc Đóa, Cố Lự cũng dứt khoát cầm lấy ba lô của cô, "Cậu nói là cậu phải đi xa mà."
Mộc Đóa giật mình, lúc ra khỏi nhà cô vừa vặn nhận được tin nhắn của Cố Lự.
Chu Trùng Tiêu ***ng bả vai Cố Lự: "Cậu đúng là đồ âm hồn bất tán, lần sau cậu trực tiếp đến của nhà người ta mà đứng."
Tâm tình Cố Lự hôm nay rất tốt, không so đo với anh ta, chỉ bận cùng Mộc Đóa bàn luận xem đống sách báo Mộc Đóa đọc trước khi ngủ đều đưa cho Chu Trùng Tiêu để luyện tập.
Chu Trùng Tiêu lúc này mới cảm thấy bạn bè với em gái khi gặp sắc vẫn không quên mất mình, đảo mắt lại nhìn thấy hình gấu phía sau đồng phục Cố Lự làm cho chói mắt, quả thật là ăn dấm chua đến ૮ɦếƭ mất.
Người ở lại không thể hiểu được suy nghĩ của những đôi tình nhân.
Đến giờ tự học buổi tối, Cố Lự cuối cùng cũng nhìn thấy hình vẽ phía sau đồng phục của Mộc Đóa, nở nụ cười tỏ vẻ đã hiểu, bất đắc dĩ lắc đầu truyền một mảnh giấy cho Mộc Đóa: "Tiểu Đóa, cậu vẽ cho Chu Trùng Tiêu hình cậu ta thích đi."
Mộc Đóa rất thông minh, lúc giờ nghỉ liền chạy sang ban 11, gọi Phương Siêu đem đồng phục của Chu Trùng Tiêu ra rồi mang về lớp.
Lúc tan học, Chu Trùng Tiêu cùng Cố Lự lấy lại áo đồng phục của mình, phía sau lưng vẽ hình mãnh hổ xuống núi, lần này được ra oai một phen. Vì vậy, anh ta lại trở về bộ dáng người anh trai tốt ban đầu.
Thiệu Thiến Thiến kéo lấy hai người bạn khuê mật của mình, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, nảy sinh chút cảm thán: "Cuối cùng mình cũng chấm dứt phận làm bóng đèn."
"Nói vớ vẩn, Cố Lự với Phương Siêu mới là bóng đèn." Trịnh Dư nịnh nọt, đầu tựa vào vai Thiến Thiến.
Mộc Đóa tranh thủ cơ hội bơm vá vào: "Chuẩn đấy chuẩn đấy, chỉ có chúng ta mới là một."
Thiệu Thiến Thiến lấy tay xoa đầu hai chú cún đang xum xoe nịnh nọt hai bên người, tâm hồn cũng được chữa lành. Thực ra cô cũng chỉ nói thế thôi, hai người này chưa từng bỏ rơi cô một mình.
Trở lại phòng ngủ, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Mộc Đóa lấy mấy đề tiếng Anh mới mua ra làm. Làm xong hai trang, Mộc Đóa liếc nhìn điện thoại, mấy người con trai kia đi ăn tối, mà đến bây giờ cũng chưa trở về phòng.
Mộc Đóa nghĩ một lúc, lại cầm Pu't lên.
Mới viết được vài chữ, điện thoại liền rung bần bật. Nhìn thấy tên người gọi đến, Mộc Đóa lặng lẽ giương mắt lên nhìn ba cô nương còn lại trong phòng, sau đó đóng sách lại, cầm di động chui vào trong chăn.
Mộc Đóa vừa nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng của Cố Lự: "Cậu chuẩn bị đi ngủ à?"
"Ừm." Mộc Đóa trả lời vô cùng nhẹ nhàng: "Cậu vừa về phòng ngủ à?"
Cố Lự khép cửa sân thượng, trêu cô: "Con hổ trên áo mà cậu vẽ làm cho Chu Trùng Tiêu vui đến nỗi suýt không tìm thấy đường về rồi."
"Thế là đúng rồi, mình với Tiêu Tiêu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã đấy." Trong lòng Mộc Đóa cảm thấy rất đắc ý, cô có một người anh không cùng huyết thống còn tốt hơn so với anh em trong họ. Khi còn bé chưa hiểu chuyện hai người còn thường xuyên cãi nhau, đến lúc trưởng thành, Trùng Tiêu gia nhập phe "Mộc Đóa tối cao" trong nhà cô.
"Hai người là thanh mai trúc mã, vậy mình với cậu là gì?" Cố Lự nhìn sang kí túc xá nữ ở phía đối diện, tầng ba, đếm phòng từ trái sang phải.
Mộc Đóa ấp a ấp úng sau nửa ngày mới mở miệng được "Là quan hệ bạn trai bạn gái..."
Cố Lự cười: "Bạn gái mình thật nghe lời." Sau đó trong điện thoại liền truyền đến một tiếng cắt.
"Phòng cậu vẫn chưa ngủ à?" Cố Lự nhìn chằm chằm vào phòng ngủ còn sáng đèn.
"Ừ, Linh Linh với Yến Tử được giao trọng trách viết văn mẫu tiếng Anh, chắc là do cô chủ nghiệm giao." Mộc Đóa cố ý thò đầu ra ngoài chăn nhìn thoáng qua họ, sau đó lại chui lại vào.
"Những người còn lại bật đèn cũng ngủ được sao?"
"Mình toàn chui vào chăn, còn mấy người kia thế này vẫn ngủ được." "Haha, tiểu tặc."
"Ai bảo cậu gọi điện thoại cho mình."
Cố Lự khẽ cười: "Ai bảo mình cứ nghĩ đến cậu cơ chứ."
Mộc Đóa dường như bị cắn phải lưỡi, cứ mỗi lần nghe Cố Lự dỗ ngon dỗ ngọt, đầu óc cô sẽ trở nên trống rỗng, mãi mới thốt ra được một câu: "Cậu nói linh tinh gì thế, có giỏi thì làm một giờ đi."
Cố Lự đang muốn tiếp lời cô, lại nghe thấy một giọng nói khác truyền qua điện thoại.
"Tiểu Đóa, cậu đã ngủ chưa?"
"Ôi! Sao cậu ấy lại đi ngủ sớm thế."
Sau đó là một màn yên tĩnh, lúc lâu sau, Mộc Đóa mới gọi một tiếng: "Cố Lự... Cậu còn ở đấy không?"
"Còn, sao phải giả vờ ngủ?" Cố Lự cảm thấy anh vẫn còn giúp cô được nhiều việc đấy.
"Nếu mình nói là đang gọi điện cho cậu, nhất định các cậu ấy sẽ làm ầm lên." Mộc Đóa cũng không phải ghét bị trêu trọc, nhưng cô chưa đạt tới cảnh giới bị người khác đùa giỡn mà mặt không đổi sắc như Cố Lự, nếu bị Cố Lự nghe thấy nhất định anh lại lôi ra trêu cô.
Cố Lự tỏ vẻ đồng ý: "Ừ, ai bảo tại da mặt Tiểu Đóa mỏng cơ."
Mộc Đóa cảm thấy xấu hổ, cứ nhất định nói một hai câu là lại phải nhắc lại chuyện ban sáng à.
Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, Cố Lự chú ý ngày mai phải dậy sớm nên để cho Mộc Đóa đi ngủ sớm hơn mọi ngày.
Dường như vì buổi trò chuyện tối nay khiến hai người nếm đủ tư vị ngọt ngào, từ đó tối hôm nào Cố Lự cũng gọi điện thoại nói chuyện với Mộc Đóa. Mấy ngày đầu hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Cố Lự đứng trên sân thượng gọi điện thoại, còn Mộc Đóa chui vào chăn. Có một hôm, lương tâm Mộc Đóa trỗi dậy, cô thương bạn trai nửa đêm bị gió lạnh tạt vào, kiên quyết ép anh về giường.
Về sau, hai người đều luyện thành thạo chiêu \'ở trong chăn gọi điện thoại coi như đã ngủ\', chăn bông dày cộp dùng vào mùa đông cũng vì hai người họ mà tạo điều kiện tốt.
Đầu tháng 12, lại là một kì thi nữa. Đối với Cố Lự mà nói, lần thi này quan trọng hơn bình thường.
Biết rõ nên đêm hôm đó, Mộc Đóa hạ chiến thư với Cố Lự: "Lần này nhất định phải có phần thưởng mới." Lần thi này, tuy rằng điểm Mộc Đóa cao hơn, những ở trong lớp vẫn xếp hạng 3 như cũ. Chuyện này khiến cả Đường Gia Đống cũng bị trêu nhiều lần, tại sao lại chen vào giữa đôi tình nhân, lớp trưởng chỉ biết khóc không ra nước mắt.
"Tiểu Đóa lần này nhất định sẽ làm được." Hiện tại Cố Lự đã giúp Mộc Đóa hiểu đến chân tơ kẽ tóc của bộ môn kĩ thuật, anh vẫn chưa nói cho cô biết, anh đã chuẩn bị sẵn ba món quà, chỉ chờ đợi đến khi Mộc Đóa thành công.
Mộc Đóa biết rõ Cố Lự đang dụ dỗ cô, cũng cảm thấy vui tươi hớn hở.
Trong lòng Cố Lự còn đang suy nghĩ chuyện tối hôm sau, lông mày hơi nhíu lại, nhìn thoáng qua màn hình đã đến 11 giờ: "Mai là thứ hai đấy, mau đi ngủ đi."
Mộc Đóa cũng thoải mái đồng ý: "Ừ, cậu cũng mau ngủ đi."
"Sáng mai muốn uống sữa đậu nành không?" Thời tiết càng ngày càng lạnh, ý chỉ của bạn gái anh cũng ngày càng mềm đi, muốn gọi cô dậy cũng là một vấn đề không nhỏ. Vì tránh để cô đói bụng, trách nhiệm mua đồ ăn sáng này đương nhiên là anh rất vui vẻ tiếp nhận rồi.
"Mình muốn ăn thịt gà cuốn." Mộc Đóa đấu tranh tư tưởng một hồi cũng bị món thịt gà cuốn ở căn tin thuyết phục, sánh ngang với KFC.
"Ừ, được." Cố Lự nhớ tới lần cá cược này, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tiểu Đóa nghe lời, hôn một cái."
Có cái gọi là đã chấp nhận đánh bạc phải chấp nhận chịu thua, Mộc Đóa ngoan ngoãn hướng về điện thoại hôn "Chụt" một tiếng, sau đó lập tức dập máy.
Đương nhiên, Cố Lự sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy, liền gửi tin nhắn đến: "Cố Tiểu Hùng: Ngủ ngon, tiểu Đóa, chụt ~"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc