Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 35

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

LẦN ĐẦU THÂN MẬT
"Cháu muốn ăn mấy thìa?" Thím bán hàng đeo tạp dề trên tay cầm muôi cơm, một tay cầm hộp nhựa dùng một lần, hỏi.
"Cho cháu 2 thìa đi ạ." Ánh mắt Mộc Đóa vẫn nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn.
"Thưa dì, dì cứ cho cô ấy 3 thìa đi ạ." Cố Lự yêu thương xoa đầu Mộc Đóa: "Chỉ có học sinh tiểu học mới ăn 2 thìa thôi."
Thím bán hàng cười ha hả, múc 3 thìa vào trong hộp của cô, "Cậu bé này nói đúng đấy, những người lên đại học năm tư mỗi ngày đều ăn bốn thìa ...."
Mộc Đóa nhìn vào chỗ cơm trong hộp, hả, cô quên mất hiện nay giá thức ăn tăng lên, 3 thìa cơm bây giờ không khác so với hai thìa trước kia là bao.
Cố Lự muốn ăn 4 thìa cơm, thím bán hàng cho cơm nếp và đồ ăn vào hộp, sau đó múc nước canh vào một chiếc hộp khác.
Cố Lự tay cầm một chiếc cốc đi tìm bàn ăn để đặt xuống, Mộc Đóa cầm hai hộp sữa tươi tới, trên hộp đề chữ "Sữa học sinh", bên dưới đáy hộp còn có dòng chữ nhỏ ghi "Dành cho trẻ em từ 7 đến 15 tuổi."
Mộc Đóa cắm ống hút vào, thỏa mãn hút một ngụm lớn: "Chính là hương vị này." Cố Lự cười, lấy giấy ăn lau qua thìa nhựa rồi đưa cho cô.
Mộc Đóa ăn rất vui vẻ, chỉ một lát đã ăn hết nửa suất, nhìn thấy Cố Lự cũng còn nửa suất liền cười anh: "Tiểu mập mạp, ăn tận bốn thìa à?"
Cố Lự nhướng mày nhìn cô, không để anh kịp nói gì, cô đã nhanh chóng đầu hàng: "Cậu chính là tiểu gầy gò, mình mới là tiểu mập mạp." Cô rất sợ anh sẽ nói những câu kiểu như: "Tiểu mập mạp có bạn gái là Mộc Đóa." Anh nói những lời trêu chọc cô mà không hề cảm thấy xấu hổ tí nào. Nói xong cô liền ngoan ngoãn ăn nốt cơm.
Cố Lự cười thầm, rút giấy ăn đưa cho cô: "Ăn từ từ thôi."
Một bữa sáng vừa vặn hết 10 tệ, ra khỏi nhà ăn một hồi lâu, Mộc Đóa vẫn còn cảm khái: "Mình vẫn nhớ hồi mới học năm nhất, mua 5 thìa cơm, với một hộp sữa chỉ hết khoảng 5 tệ."
Cố Lự thấy tay cô cứ lắc lư liên tục, liền nắm lấy tay cô, "Đúng vậy, cuối tuần này chúng ta đi lễ hội ẩm thực đi."
Mộc Đóa dường như không nghe thấy lời anh nói, lực chú ý đều dồn vào hay bàn tay đan vào nhau của hai người, việc này từ trước đến giờ đều do Cố Lự chủ động. Lúc ở trường, số thời gian Cố Lự được nắm bàn tay nhỏ bé cũng không nhiều nhưng lại không tính là ít.
Có đôi khi tập thể dục buổi sáng chạy qua anh, sẽ bị anh bất chợt nắm tay lại. Buổi tối có giờ tự học anh ngẫu nhiên sẽ đổi chỗ cho Từ Thiệu, lúc nói chuyện anh cũng rất thích nắm tay. Hết giờ tự học, thỉnh thoảng Cố Lự hay đưa cô về kí túc xá, đến đoạn đường vắng người hai người sẽ rất ăn ý nắm tay nhau. Nhưng bây giờ vẫn đang ở ngoài đường lớn, lần đầu tiên hẹn hò quang minh chính đại như này, Mộc Đóa cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô cúi gằm xuống.
Cố Lự đưa Mộc Đóa đi dạo một vòng sân trường tiểu học, hai người đi đến đài phát biểu của lãnh đạo, đối diện là các lớp học. Mộc Đóa chỉ vào lớp học ở giữa tầng bốn, nói một cách hoài niệm: "Mình nhớ nghỉ hè năm lớp 5, thầy mỹ thuật còn bảo mình vẽ một bức tranh, về sau được treo ngay tại cửa lớp." Lúc đó cô còn đắc ý rất lâu, người trong nhà cũng đem chuyện này làm sự tích đi kể khắp mọi nơi.
Cố Lự cảm thấy rất hứng thú, nhảy xuống khỏi bục, nửa ôm nửa bế cô xuống theo. Mộc Đóa cùng không hề tức giận, hay tay ấn xuống vai anh cười vui vẻ bật xuống đất. Đi lên tầng bốn, Mộc Đóa mới nhớ ra đã trôi qua rất nhiều năm rồi, tất cả mọi thứ đều đã được đổi mới.
Quả nhiên, vốn phải là tranh hai con chim cánh cụt bằng màu nước, nay đã được thay bằng tranh gấu trúc đang ăn lá, bạn nhỏ vẽ tranh là Chương Mỗ Mỗ học lớp 4x. Cố Lự không nói câu nào tiếp tục đi dạo cùng cô, cuối cùng hai người dừng lại trước cầu thang: "Sao nó lại ở chỗ này nhỉ."
Cố Lự nhìn vào bức tranh vẽ hai chú chim cánh cụt béo tròn, cười chế nhạo: "Tiểu Mập Mạp và bạn gái."
Mộc Đóa: "..." Cô biết bạn trai mình rất trẻ con, cũng rất hẹp hòi.
Trước khi đi, Mộc Đóa muốn chụp lại tác phẩm thuở thơ ấu của mình, cô đứng bên cạnh khung kính để cho Cố Lự chụp. Sau này, bức tranh của cô không chừng có thể bị vứt vào một xó nào đấy, giống như sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước hòa vào cát.
Cố Lự lợi dụng việc điện thoại hai người giống hệt nhau, che mắt Mộc Đóa, dùng điện thoại mình chụp ảnh cô.
Bên cạnh bậc thang là phòng ghi chú lịch sử của trường, bình thường ở ngay mặt trước sẽ là một loạt các bức tranh, Mộc Đóa hứng thú dào dạt lần lượt thưởng thức từng bức tranh, Cố Lự hơi liếc mắt nhìn về một bức.
"Bức này là do Lâm học tỉ của bọn mình vẽ..." Trong ấn tượng của Mộc Đóa, chỉ cần trường có cuộc thi, thì kiểu gì cũng có Lâm học tỉ tham dự, nhưng khiến cô có ấn tượng sâu sắc nhất chính là huy hiệu đại đội trưởng trên cánh tay chị ấy.
truyen full
"Cố Lự, cậu nhìn xem. Bức thư pháp viết bằng 乃út máy duy nhất, chữ viết này thật xuất sắc, của lớp 5.2 Cố Lự..." Mộc Đóa bỗng nhiên quay lại nhìn chằm chằm Cố Lự.
Sáng nay Cố Lự đạp xe đến đón Mộc Đóa, lúc này Mộc Đóa đang ngồi sau xe đạp vẫn đang thưởng thức chữ viết của bạn trai mình năm tiểu học qua điện thoại. Cố Lự hơi bất đắc dĩ, kéo một tay cô ôm lấy eo mình: "Cẩn thận nào, khi đi qua đường xóc cậu sẽ ngã đấy."
Mộc Đóa sờ sờ phần cơ ở bụng anh, nghẹn ngào nói: "Cố Lự, cậu quả thật khiến người ta phải ghen tị."
Cố Lự cũng không khiêm tốn, được bạn gái tôn sùng thật vô cùng thoải mái.
Mộc Đóa sợ vào trong thành phố sẽ gặp người quen, nếu như bị bạn bè của cha mẹ nhìn thấy rồi báo cáo lại thì không tốt chút nào, cô thà tự mình thẳng thắn nói với cha mẹ cũng không muốn để người khác thêm mắm thêm muối nói về chuyện riêng của mình.
Hai người đi đến nhà sách mua bài tập Tiếng Anh, mà đấy cũng không hẳn là bài tập, là trò chơi. Trong đó có trò điền chữ, trò nối từ, còn tặng kèm một đĩa bài hát tiếng Anh, nghe nhạc rồi điền lời.
Mua sách xong, hai người đến một nhà hàng kết hợp giữa món ăn Trung Quốc và phương Tây, vừa vào cửa đã nhìn thấy một tấm biển lớn. Lần trước họ đến đây đúng lúc tấm biển cũ bị mưa bão phá hỏng, lần này đã được đổi thành một tấm biển mới tinh bằng gỗ đề chữ "Canteen."
Khác hẳn với tên gọi mà Mộc Đóa dùng.
Hôm nay họ đến sớm, vẫn chưa đến giờ ăn cơm trưa, hai người cũng không cảm thấy đói. Mộc Đóa gọi một cốc cocacola kem, nổi phía trên là một viên kem, phía dưới là coca cola. Cố Lự gọi một ly hồng trà, Mộc Đóa mở nắp ly hồng trà ra liền phụt cười một tiếng, siêu thị quả là hưởng một nguồn lãi kếch xù.
Cố Lự bây giờ mới biết, trời càng lạnh Mộc Đóa càng thích ăn kem. Nếu không cho cô ăn, trên đường về cô sẽ vụng trộm đi mua một hộp kem lớn,không bằng bây giờ ngồi nhìn cô ăn một viên kem nhỏ. Ly hồng trà kia giá bao nhiêu không quan trọng, chỉ ấm nóng là được, có thể để đến khi Mộc Đóa ăn xong kem uống vào cho ấm.
Mộc Đóa ngậm ống hút hút một ngụm coca cola, sau đó bắt đầu ăn kem. Một tay xúc kem một tay mở điện thoại ra xem ảnh. "Ơ, hình như bị thiếu mất một ảnh hay sao ý?"
Mộc Đóa nghi ngờ nhìn về Cố Lự đang châm trà ở phía đối diện, ảnh chụp của cô đâu rồi?
Cố Lự gạt bã chè sang một bên, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: "Sang đây mình cho cậu xem."
Mộc Đóa không chút nghi ngờ, hấp tấp chạy sang ngồi cạnh Cố Lự, cả người sát vào nhìn chằm chằm điện thoại anh.
Cố Lự vươn tay quàng qua vai Mộc Đóa, lúc này, hơn nửa người Mộc Đóa đều dựa vào иgự¢ anh. Cố Lự mở điện thoại ra, xem lại từng bức ảnh một.
Mộc Đóa còn chưa kịp chú ý đến việc hai người đang tiếp xúc thân mật, thì anh đã đưa ảnh chụp trong điện thoại anh đến trước mặt cô.
"Cậu, sao cậu lại có ảnh này?" Rõ ràng người đúng là Mộc Đóa, nhưng cô như đóng vai người phạm lỗi, chỉ dám hỏi một cách yếu ớt. Cố Lự vỗ nhẹ vai cô: "Trùng Tiêu, Dụ Đầu, Đại Thiến và cả album của cậu nữa."
"Album của mình á? Mình có để mật khẩu mà" Cô nhớ rõ cô chưa từng nói cho người khác biết mật khẩu của album này.
Cố Lự từ chối cho ý kiến: "Cách đặt mật khẩu của cậu quá dễ đoán."
Mộc Đóa cố hết sức tưởng tượng, cô từng hỏi anh: "Lấy số di động của mình cộng tất cả lại rồi lại cộng tiếp cho đến khi chỉ còn lại 1 số là bao nhiêu?"
Mộc Đóa không thể tin nổi nhìn về phía Cố Lự: "Cậu thực sự làm chuyện nhàm chán như vậy?"
Cố Lự khẽ cười, xoa tóc Mộc Đóa: "Sau khi cộng lại ra 1 số, chỉ có thể có một khả năng."
Mộc Đóa sửng sốt.
Tinh thần cô sa sút, cúi mặt xuống bàn, hút một ngụm coca rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Lự, đây là câu hỏi từ 3 năm trước của cô, hóa ra đã 3 năm nay cô không hề phát hiện ra chuyện này.
Buổi tối hôm qua đem lại hiệu quả rất tốt, hôm nay Mộc Đóa đã tự nhiên hơn nhiều, cô cùng tranh cãi, cùng làm việc xấu với anh. Bây giờ cô đang dùng ánh mắt như con cún nhỏ chớp chớp mắt nhìn theo chủ nhân, muốn được chủ nhân ôm vào lòng mà cưng nựng, vuốt ve.
Trong lòng Cố Lự không khỏi rung động, bàn tay đang xoa đầu cô bỗng dừng lại, anh hơi cúi đầu, hôn xuống tóc mai trước trán cô. Từ từ trượt xuống, dịu dàng hôn vào khóe mắt. Cả người Mộc Đóa trở nên cứng ngắc, đến cử động nhẹ một cái cũng không dám, cô cảm thấy mình đang mong chờ điều gì đó. Cô đang nghĩ xem cô nên làm gì lúc này, nên ngăn bờ môi mềm mại tiến về khóe mắt, nhưng cô lại vô thức nhắm mắt lại, hàng mi rung rung, quét qua môi Cố Lự.
Những nụ hôn liên tiếp, sau khi hôn xong, Cố Lự bỏ qua mũi, hôn thẳng xuống đôi môi nhỏ nhắn hấp dẫn.
Cố Lự nhẹ nhàng mân mê, trằn trọc hôn cánh môi ngọt ngào, cô ưm một tiếng, anh dùng đầu lưỡi đẩy ra, tạo thành khe hở. Cố Lự nhanh chóng bắt kịp lúc, đầu lưỡi của anh cùng Mộc Đóa quấn quýt nhau trong miệng cô.
Tim Mộc Đóa loạn nhịp, một ý nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu cô hiện giờ là: "Cuối cùng bọn họ cũng hôn môi rồi."
Sau khi hôn xong, Mộc Đóa xụi lơ trước иgự¢ Cố Lự, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của anh, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Cố Lự ở bên tai mình, cũng nghe được tiếng tim đập thật mạnh của anh.
Cố Lự vỗ về lưng Mộc Đóa, tựa đầu vào vai cô, cảm giác thỏa mãn, nói một cách thấm thía: "Rất ngọt."
Mộc Đóa lén lút đưa tay chạm vào môi dưới của mình, ngẩn ngơ suy nghĩ, hóa ra môi anh thật sự rất mềm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc