Bước Tiếp Theo, Thiên Đường - Chương 34

Tác giả: Diệp Văn Du

Thì Ra Đó Là Yêu

Lộ Nghiên cảm thấy rất buồn bực, bất an, hoảng hốt, phảng phất còn có sự đố kỵ vây quanh. Mỗi một cảm xúc đều giống như sợi dây vừa nhỏ vừa dài, chúng tụ tập kết rễ ở một chỗ leo lên, quấn thành một đám dây thô cứng trong lòng, nhất là những khi cô ở một mình, chúng như đám hải tảo quấn chặt lấy cô không chịu rời. Lộ Nghiên không phải là người hay kể lể nên không thể nói ra, cô dùng chính trình độ kiềm chế của mình để đấu tranh với chính mình, không chịu bộc phát tâm tình ra, cũng không vô cớ bộc phát, vì thế mọi thứ cứ dần dần trào dâng trong lòng cô.
Lộ Nghiên nhìn một lượt quanh căn phòng, bày biện ngăn nắp, không một hạt bụi, không có gì để dọn dẹp, tới mỗi gian phòng đều tiện tay bật đèn, sau đó tới sô pha ngồi đọc tiểu thuyết.
Lộ Nghiên có một quyển tập văn Trương Ái Linh, cô mua ở một chùa nào đó. Lộ Nghiên không chọn sách về chất lượng hay tính chất, chỉ thấy có thể đọc thì mua, sách là niềm an ủi của cô mỗi khi rảnh rỗi. Cô không thích tìm hiểu văn hóa, càng không nghiên cứu văn học, vì thế những cuốn sách có thể thỏa mãn thói quen đọc sách là được rồi. Đương nhiên những cuốn sách ấy phải có nội dung cô yêu thích, còn những cuốn không thích thì sống ૮ɦếƭ cô cũng không đọc nổi.
Tuy cuốn sách này nằm trong đống sách từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Lộ Nghiên đọc. Lộ Nghiên cũng quên mất mình đã đọc trang đầu tiên khi nào, chỉ nhớ trước lúc đi ngủ có xem qua vài lần, sau đó càng thêm thích. Về cơ bản cô có thể hiểu được thời đại của tác giả, nhưng cô lại muốn vứt bỏ yếu tố thời đại để đọc tiếp câu chuyện của nam nữ chính dưới ngòi 乃út Trương Ái Linh. Có thể việc đọc như vậy có chút hạn hẹp, nhưng Lộ Nghiên chỉ muốn theo dõi bản thân câu chuyện chứ không phải trải nghiệm bộ mặt của xã hội.
Lúc đọc sách, cô thường cảm thấy u buồn, không biết vì chính bản thân u buồn, hay do cuốn sách mang lại. Câu chuyện của Trương Ái Linh mang theo hơi thở thời đại – bi thương và bất lực, những người phụ nữ trong câu chuyện cũng không thoát được bối cảnh đó, nhưng câu chuyện lại chưa hẳn dừng ở bi kịch. Có lẽ tất cả là do yếu tố thời đại, cũng có thể chính ngòi 乃út sắc bén của tác giả đã tạo nên. Những người phụ nữ sống trong thời đại này dường như đều không vượt qua được hai điểm này: bi thương và bất lực, mà chính Lộ Nghiên cũng vậy. Lộ Nghiên đã đọc trên ba lần cuốn “Khuynh thành chi luyến”, cô rất thích vì cuốn truyện ấy chất chứa đau thương nhưng trong đau thương lại có niềm hạnh phúc. Trong truyện, sau khi hai người trải qua bao biến động, Phạm Liễu Nguyên hỏi Bạch Lưu Tô: “Anh bảo này, chúng ta khi nào thì kết hôn đây?”. Trên trang sách Bạch Lưu Tô rơi nước mắt thì bên ngoài Lộ Nghiên cũng cảm động đến đỏ mắt. Bất kể có phải “lật đổ” một tòa thành để đổi lấy cuộc hôn nhân thì cuối cùng họ cũng vẫn ở bên nhau. Đôi khi Lộ Nghiên cố chấp theo dõi cả quá trình nhưng cuối cùng lại chỉ để tâm đến kết cục của câu chuyện.
Gần đây Trần Mặc Đông về nhà sớm hơn, dường như không phải đi tiếp khách nữa, nhưng Lộ Nghiên biết rõ công ty của anh đang có chút rắc rối. Lộ Nghiên hơi nghi hoặc việc Trần Mặc Đông về nhà sớm có phải do hậu quả của chuyện lần trước không, nghĩ đến đây trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy. Thế giới phồn hoa bên ngoài chắc chắn đầy cám dỗ với đàn ông, Trần Mặc Đông lại là người đàn ông thành đạt, bất kể lấy thân phận là đàn ông hay thân phận của một ông chủ, nếu vì cô mà từ bỏ loại “hưởng thụ” này thì điều đó thực sự khiến cô ít nhiều có chút bất an. Dù sao anh cũng là chồng cô, cô đương nhiên có quyền lợi này. Đương nhiên, ngoài sự bất an áy náy trong lòng, cô còn có chút vui mừng vì được quan tâm.
“Chưa nấu cơm sao?” Trần Mặc Đông liếc nhìn bát yến mạch trên bàn, sau đó nghiêng đầu về phía Lộ Nghiên, hơi nheo mắt lại.
“Anh vẫn chưa ăn?” Lộ Nghiên nhìn đồng hồ để trốn tránh ánh mắt của Trần Mặc Đông, vừa nãy đọc truyện đến đau lòng, rơi cả nước mắt, tự cô cũng thấy mình không ra làm sao cả.
“Anh muốn ăn gì để em nấu.” Lúc này đồng hồ vừa chỉ ở con số tám.
“Đọc sách mà cũng đến mức khóc, em…” Trần Mặc Đông tiện tay lật quyển sách của Lộ Nghiên.
“Ai cần anh lo.” Lộ Nghiên ngắt lời anh, giật lấy quyển sách của mình. Nhưng sau đó cô có chút hối hận, cô làm như vậy quả thực rất ấu trĩ, hơn nữa những gì Trần Mặc Đông nói chưa chắc đã là những lời không hay, mà Lộ Nghiên nghi ngờ câu tiếp theo của anh muốn nói về chuyện khác vì anh rất ít khi can thiệp nếp sống của cô.
“Anh muốn hỏi em chưa ăn cơm đúng không, nếu vậy chúng ta cùng ra ngoài ăn thôi.” Quả nhiên đúng như Lộ Nghiên đoán.
Hai người đi cạnh nhau. Đúng thời điểm nhộn nhịp của buổi tối, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp chạy qua. Lộ Nghiên không chú tâm đi đường, trong đầu mải nghĩ xem nên ăn gì, hai quán ăn trước Trần Mặc Đông đề nghị đều bị cô tìm lý do không vào.
“Em đi đường không thể nhìn xe chút sao?” Trần Mặc Đông kéo Lộ Nghiên sát lại mình, sau đó nắm lấy tay cô. Lộ Nghiên đợi mấy chiếc xe đạp đi qua, muốn rút tay, nhưng Trần Mặc Đông lại kéo cô đi, hai người giống như hai đứa trẻ đang vui đùa cùng nhau. Đang giận dỗi, Lộ Nghiên trừng mắt lườm Trần Mặc Đông, nhưng sau đó lại đung đưa lắc lư cánh tay Trần Mặc Đông ba cái.
“Em ngoan ngoãn một chút không được sao?” Giọng nói như đang cố nhịn cười.
“Em đang giúp anh quay trở lại thời nhi đồng mà.”
“Quán này thì sao?” Trần Mặc Đông hất cằm chỉ một nhà hàng Tứ Xuyên.
Lộ Nghiên nhìn chiếc biển hiệu đỏ rực bèn kéo Trần Mặc Đông đi, sau đó học anh, hất hất hàm chỉ hướng cửa hàng McDonald.
Lộ Nghiên đã thành công trong việc “mời” Trần Mặc Đông đến cửa hàng McDonald. Trước lúc ra khỏi nhà, Trần Mặc Đông thay một bộ quần áo thoải mái, quần jeans và áo T- shirt khiến anh như trẻ ra mấy tuổi. Trên cơ thể người đàn ông này hiện rõ vẻ thanh nhã, để anh ngồi trong cửa hàng ăn nhanh thế này dường như không hợp, lúc này hai chữ “khí chất” cứ luẩn quẩn trong đầu Lộ Nghiên.
Đã qua giờ ăn tối nhưng cửa hàng vẫn rất đông đúc. Trong cửa hàng có một đám học sinh vẫn đang mặc đồng phục, mấy người ngồi ăn, mấy người đang xếp hàng mua đồ ăn, Lộ Nghiên nhanh chóng xếp hàng sau một cô gái. Đến lượt Lộ Nghiên, cô báo đồ ăn của mình, rồi lại nghĩ tới vị đại thần Trần Mặc Đông. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn một suất gà rán, một chiếc bánh ngọt, còn đồ uống, đầu tiên cô chọn Coca, nhưng sau đó đổi thành café, cuối cùng lại chọn cam nóng. Sau cùng, cô gọi thêm hai ly kem.
Về chỗ ngồi, Lộ Nghiên phát hiện Trần Mặc Đông đang nhìn trang quảng cáo khuyến mại của cửa hàng McDonald, nhất thời thấy hụt hẫng.
“Có khuyến mại mà anh không bảo em.”
“Nhân viên cửa hàng vừa mới đưa cho anh.”
“Cô ta cũng để ý anh quá đấy.” Lộ Nghiên uống một ngụm Coca lớn.
“Sao lại gọi hai ly kem?”
“Mỗi người một ly.”
“Đã khi nào em thấy anh ăn thứ này chưa?”
“Anh không ăn thì em có thể ăn hộ anh.”
Hai người lặng lẽ ăn đồ của mình. Trần Mặc Đông ăn được hai miếng thì không ăn nữa, ngay cả bánh ngọt cũng không động đến, chỉ lặng lẽ uống nước ngọt.
“Lớn như vậy mà vẫn thích ăn thứ đồ này.” Trần Mặc Đông mở miệng.
“Lúc trước chẳng phải em đã nói anh có thể đi ăn ở những nơi anh thích, không cần đi cùng em, giờ đến nơi lại không ăn, đúng là lãng phí.”
Tay Lộ Nghiên cầm hamburger, cố gắng ăn để không dính ra ngoài miệng. Hai người cũng được coi là đôi vợ chồng đã ở bên nhau lâu dài, nhưng Lộ Nghiên vẫn không muốn bày ra vẻ xấu xí trước mặt Trần Mặc Đông, tuy rằng trước đây điều đó đã từng xảy ra không dưới một lần. Một đám nữ sinh ngồi ở chiếc bàn chếch với vị trí của Lộ Nghiên một chút, thi thoảng mấy cô bé liếc mắt về hướng hai người ngồi, có điều ánh mắt chúng không dừng trên người Lộ Nghiên. Một cô gái đứng dậy đi qua chiếc bàn của họ, rồi quay đầu làm như vô tình liếc nhìn Trần Mặc Đông, sau đó chạy về phía đám nữ sinh. Cả đám nữ sinh lại đồng loạt nhìn về phía hai người, miệng vừa cười vừa nói gì đó.
Trần Mặc Đông cầm khăn giấy đưa cho Lộ Nghiên lau miệng, Lộ Nghiên hơi tránh, sau đó cắn mu bàn tay anh.
“Bị nhìn cũng phạm pháp sao?” Trần Mặc Đông rất phối hợp, giơ cả cánh tay lên. Lộ Nghiên vốn chỉ ngậm da thịt anh, nhưng Trần Mặc Đông lại giơ cả cánh tay lên khiến cô không chịu được, nghe thấy câu này, cô cắn mạnh vào da thịt anh.
“Có phải anh đang rất thỏa mãn tính hư vinh của mình không?”
“Chẳng phải em bảo anh tới đây sao, lẽ nào cũng không thỏa mãn tính hư vinh của em?”
Lộ Nghiên phồng mồm tức giận, giận anh và giận cả chính mình, nhưng đột nhiên cô cảm thấy những lời này rất quen thuộc. Trần Mặc Đông không để ý cô nữa, lấy khăn giấy lau miệng cho cô, rồi lại lấy một miếng khăn giấy khác lau nước bọt của Lộ Nghiên trên cánh tay, sau đó mới mở túi bánh ngọt ra ăn.
Sau bữa ăn, hai người đi dạo đến vườn hoa giữa phố, một người đi trước một người đi sau. Cùng tình cảnh, cùng địa điểm, chỉ là thời gian khác nhau. Mấy tháng trước, trong lúc đi dạo ở đây, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên đã gặp Chung Lật Văn – bạn học hồi cấp ba của Lộ Nghiên. Hai vợ chồng cô ấy nắm tay nhau đi ngược hướng Lộ Nghiên. Chung Lật Văn nhận ra Lộ Nghiên, ríu rít đứng bên đường nói chuyện với Lộ Nghiên. Lộ Nghiên nghe Chung Lật Văn kể lể cuộc sống hạnh phúc, tuy cô không ngưỡng mộ nhưng cũng thực lòng mừng cho cô ấy. Từ đó, Chung Lật Văn thường liên lạc với Lộ Nghiên để cùng đi dạo phố hoặc đi xem phim. Lộ Nghiên không rỗi rãi như Chung Lật Văn, sau khi kết hôn cô ấy trở thành người vợ toàn tâm lo việc nhà, còn Lộ Nghiên lại không như vậy. Vì thế hơn nửa số lần cô ấy hẹn, Lộ Nghiên đều phải từ chối. Một tuần trước, Chung Lật Văn lại gọi điện thoại bảo Lộ Nghiên ra ngoài tán gẫu, giọng nói không còn vui tươi như trước kia, Lộ Nghiên không nỡ từ chối. Lúc gặp, Lộ Nghiên thực sự kinh ngạc, khuôn mặt Chung Lật Văn tiều tụy, kể lể chuyện chồng cô đã quay trở lại với người vợ trước. Lộ Nghiên thấy vậy có chút bực mình, nhưng điều tức giận hơn chính là tên đàn ông đó đã khốn nạn thì người vợ trước của anh ta lại còn hồ đồ cùng anh ta.
“Đàn ông luôn nghĩ đến tình đầu của họ, mình thực sự không hiểu nổi.” Lúc nói câu này, Chung Lật Văn rất bình tĩnh, nở một nụ cười chua xót, giọng nói gần như bất lực, mơ màng, tựa như đã chấp nhận thực tế.
“Xin lỗi đã để cậu phải nghe mình kể lể. Nhưng mình không còn người bạn nào nữa, nếu không nói ra mình vĩnh viễn sẽ không vượt qua được chuyện này, hiện giờ tâm tình đã nhẹ đi nhiều rồi. Lộ Nghiên, cảm ơn cậu.” Lúc sắp đi, Chung Lật Văn nói như vậy với Lộ Nghiên, Lộ Nghiên hơi áy náy, cô là một người có khả năng lắng nghe, nhưng cô lại không biết an ủi người khác. Lúc này cô cảm thấy có chút hối hận vì sự bực mình lúc nãy mà đã không an ủi cô ấy lấy vài câu.
Lộ Nghiên nằm trên giường, mở quyển sách úp kín khuôn mặt, coi như chuyện vừa rồi chỉ là vô tình gặp phải. Hôn nhân của Chung Lật Văn chạy theo sự ồn ào đầy rẫy trong thời đại này, nó tựa như một bản giới thiệu kinh nghiệm cho chính Lộ Nghiên.
Nếu không phải Trần Mặc Đông cầm quyển sách lên khiến mắt Lộ Nghiên cảm nhận được ánh sáng thì cô nghĩ mình đã ngủ rồi. Trần Mặc Đông vừa về nhà đã chui vào thư phòng, Lộ Nghiên cũng không quấy rầy anh, như thể mỗi người đều bận việc riêng của mình. Lúc này Trần Mặc Đông xong việc, đã tắm xong, trên người anh tỏa ra mùi hương giống với mùi trên cơ thể Lộ Nghiên. Lộ Nghiên vẫn nghĩ mùi hương cơ thể giống nhau có thể khiến tình cảm thêm gắn bó, mãnh liệt.
Trần Mặc Đông nằm lên người Lộ Nghiên, mặt đối mặt, hai gò má kề sát vào nhau, hơi thở gần gũi, nếu Trần Mặc Đông mở mắt thì cảnh tượng này gần giống như cảnh trong một trận đấu đang đo xem sức ai mạnh hơn.
“Trần Mặc Đông, nếu chúng ta quen nhau sớm hơn năm năm thì sẽ thế nào nhỉ?”
Trần Mặc Đông mở mắt nhưng không trả lời cô.
Năm năm trước, cô vẫn là sinh viên đại học, Trần Mặc Đông cũng vừa bắt đầu đi làm. Nếu thời gian đó họ biết nhau, chắc họ sẽ trở thành bạn bè, hoặc có lẽ cũng chẳng thể thành bạn bè mà chỉ là mối quan hệ quen biết đơn thuần. Trần Mặc Đông chắc chắn sẽ không thích một tiểu nha đầu, mà Lộ Nghiên cũng sẽ không thích người đã bước vào vòng xoáy xã hội, có lẽ ánh mắt cô cũng chỉ dừng lại ở đám thanh niên trẻ tuổi trong trường học, chỉ là không biết Thẩm Nham có trong đám ấy mà không.
“Em cảm thấy sẽ thế nào?” Trần Mặc Đông hỏi cô.
“Em thấy giả thiết này rất ngu ngốc, chúng ta vẫn nên sống thật tốt cuộc sống hiện tại. Tốt nhất là không nên có điều gì thay đổi nữa.” Nếu có thể, Lộ Nghiên hi vọng mọi thứ sẽ không thay đổi.
Không còn sự hỗn độn trong lòng, Lộ Nghiên cảm thấy mọi thứ lúc này đều rất yên ổn. Khi ý thức được Trần Mặc Đông vốn là khắc tinh của những tâm tình đó, Lộ Nghiên cảm thấy mối tơ vò trong lòng mình đã được mở ra. Thì ra cô đã yêu Trần Mặc Đông từ lâu, không chỉ là tình yêu đến từ thứ tình thân sau hôn nhân, mà còn là thứ tình yêu của nam nữ buổi ban sơ nhất, có thể là khi vừa mới gặp, cũng có thể nó bắt đầu ở một thời điểm nào đó. Nhận thức được điều này, trong lòng Lộ Nghiên không vui, cô sợ mình vì tình yêu sẽ trở nên hèn mọn, nhạy cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc