Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 14

Tác giả: Trà My

Hoa quay lại nhà, thấy Mạnh Duy vẫn ngồi đó dùng laptop một cách bình thường như chẳng có chuyện gì. Hoa cười:
“Này anh, cô gái đó nói là rất thích cái tính của anh đấy!”
“Thì sao?” – Mạnh Duy uống cốc nước, mắt vẫn dán vào laptop.
“Thì hay chứ sao, tính tình anh cũng có người thích.”
“Vậy cô không thích à?” – Mạnh Duy ngẩng lên.
Hoa luống cuống:
“Ơ thì hơi hơi thích…”
“Thôi khỏi, tôi cần gì cô thích tôi!
Còn không mau thực hiện lời hứa của cô đi!”
“Dạ lời hứa gì ạ?”
Mạnh Duy trừng mắt nhìn Hoa khiến Hoa nhớ ngay ra mình đã hứa gì, vội vàng quay gót xuống bếp.
Ở dưới bếp vẫn chưa đến giờ cơm nên chẳng có ai, hề hề một mình cũng tốt. Mình đến đây làm thợ bánh được rồi đấy!
Đang nhào bột thì có tiếng hỏi:
“Hoa ở đây à?”
Hoa quay lại. Đó là mẹ của Mạnh Duy.
“Cô!”
“Cứ gọi cô là cô Vân.” – Người mẹ bước vào.
“Vâng cô Vân ạ!” – Hoa cười một nụ cười nghịch ngợm.
“Cháu đang làm gì thế?”
“Dạ cô bảo làm bữa chiều cho anh Mạnh Duy mà, cháu làm cho cả bà nội luôn.”
“Cháu giỏi quá đi, nhớ làm cái bánh to to cho nó nhé! Tuy là con nhà nghèo nhưng lại vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo nữa. Cô rất thích cháu đấy!”
Hoa cười gượng. Ôi ai cũng cứ nghĩ cô là con nhà nghèo…
“Haizzz cô thích làm con nhà nghèo như cháu lắm ý, nhưng cả đời cô cứ gắn với cái thân phận tiểu thư cô ghét thật đấy. Ngồi đâu cũng có người phục vụ, chẳng thích gì cả. Đi học cũng bị săm xoi.Lớn lên lại lấy ông chồng đại gia nữa chứ!”
– Cô Vân tiếc rẻ.
Hoa giật mình nhìn cô. Người phụ nữ nhìn rất trẻ trung, xinh đẹp, sang trọng này mà cũng không thích nhà giàu giống cô sao?
Người mẹ vẫn cười:
“Vì thế nên cô chỉ có một đứa con trai, cô không để nó chúi đầu vào tiền thế nữa đâu. Quan trọng là…” – Cô ghé sát Hoa, cười khúc khích – “…cô phải cho nó lấy một người vợ bình thường nhưng tốt bụng, xinh xắn, cả hai cùng trang trải cuộc sống thật tốt bằng sức lực của mình!”
Rồi cô bước ra ngoài. Hoa nhìn theo. Tuy rằng cô Vân rất thương Mạnh Duy vì anh bị bệnh, nhưng cô vẫn muốn anh sống bằng sức lực của mình chứ không phải vì tiền. Thật đúng là người mẹ tốt!
“Bánh đến rồi đây!!” – Hoa đi vào trong phòng.
Mạnh Duy quay lại:
“Trời đất cô cho tôi là lợn hay sao lại bắt tôi ăn cái bánh khủng pố này???”
“Thì mẹ anh bảo làm cho anh cái bánh to to mà, sức anh ăn cũng đâu phải vừa.”
“Nhưng tôi chẳng thích ăn nhiều đồ ngọt. Mà cái gì? Mẹ tôi bảo á?”
“Vâng! Mẹ anh đúng là rất tốt đấy!”
Mạnh Duy cầm lấy cái bánh:
“Tốt gì chứ? Lúc nào cũng coi tôi như trẻ con ấy, cứ kè kè quanh tôi suốt à!”
“Vì cô lo cho anh thôi. Cô lo cho cả tương lai anh luôn đấy chứ!”
“Lo gì mà lo? Tôi chẳng cần!”
“Anh thật là, mẹ anh tốt thế mà anh lại nói chẳng cần. Này, mẹ anh nói muốn anh lấy một người vợ bình thường nhưng tốt bụng, xinh xắn, cả hai cùng lập nghiệp bằng sức lực của mình cơ đấy.”
Mạnh Duy không đáp lại, nhưng nhìn mắt anh cũng biết anh đang ngạc nhiên đến khó tin. Mãi sau anh mới nói:
“Cô quan tâm làm gì?”
“Thì em thấy hay hay thôi. Mà…tiêu chuẩn “người ấy” của anh là gì thế?” (Má ơi ngây thơ ૮ɦếƭ đi được!!)
Mạnh Duy uống một hụm nước rồi ngẩng lên:
“Tiêu chuẩn của tôi thì xấu đẹp chẳng quan trọng, miễn sao là không trơ trẽn, không hồn nhiên, không giở những cái trò ác ôn như “làm bánh để dụ người khác làm cái gì đó cho mình”, và còn nhiều thứ lắm!” – Rồi anh lại quay lại cái máy laptop.
Hoa mím môi. Đáng ૮ɦếƭ! Hắn chẳng phải nói bóng gió đến mình sao? Được lắm, đã thế thì ta cho ngươi biết tay!
Hoa lấy tay quệt một miếng kem của bánh gato rồi hét lên:
“Ối đau quá!!”
Theo phản xạ, Mạnh Duy quay mặt lại nhìn Hoa. Lập tức cô nàng bôi ngay miếng kem to đùng lên mặt anh!
Nhìn mặt anh lấm lem vì kem, Hoa không nhịn được lăn ra cười:
“Trời ơi trông anh kìa, thế kia thì bạn gái nào thèm lấy anh, hahahaha!!!!”
Mạnh Duy đơ người vài giây rồi nhận ra chuyện gì. Anh giận tím mặt, bỏ ngay cái laptop xuống:
“Cô dám làm thế à!!????” – Anh liền “múc” một miếng kem rõ to và bôi khắp mặt Hoa như một cái mặt nạ.
Hoa nhìn thấy mặt mình trong gương thì vừa hét vừa cười:
“AAAA anh thật quá đáng!!!” – Rồi cô tiếp tục dùng kem bôi lên mặt anh.
Nhưng lần này Mạnh Duy đã nhanh nhẹn tránh được, nhưng anh chỉ tránh được mặt chứ cả người anh vẫn bị cô đâm vào. Hoa mất đà ngã xuống đè cả lên Mạnh Duy, mũi cô ***ng trúng cái mũi đầy kem của anh.
Cả hai đều cứng đơ cả người khi Hoa ngã vào Mạnh Duy. Ngay lập tức Mạnh Duy đẩy cô ra, đứng lên đi thẳng vào trong phòng tắm rửa mặt. Còn cô cứ ngồi trơ ở đó, mặt đã đỏ bừng.
Đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông.
“Anh ơi, anh có điện thoại!” – Cô gọi.
Nhưng ở trong phòng tắm anh xả nước quá mạnh nên chẳng nghe thấy gì. Thôi đành nhấc máy hộ bảo là anh ấy đang bận vậy.
Thế mà cô vừa nhấc máy thì một giọng con trai bên kia vang lên tới tấp:
“Trời ơi Mạnh Duy à, cái phòng thu của fan club mình bị đòi lại để xây nhà xây chung cư gì đó rồi!! Trời ơi giờ thì làm thế nào đây? Sắp có một buổi biểu diễn mừng sinh nhật mày rồi còn gì, hàng ngàn fan sẽ đến đấy! Đà này phải cho Kiều Nga đến nhà mày thường xuyên thôi, nhà mày có một cái phòng thu âm đúng không???”
Hoa nghe mà không trả lời nổi.
Kiều Nga…sẽ đến đây ư…?
* * *
Tiếng chuông cửa vang lên. Cô Vân – mẹ Mạnh Duy ra mở cửa. Những người bạn thân của Mạnh Duy ở ban văn nghệ fan club thì bà đã quá quen rồi nên mỉm cười:
“Chào các cháu, đến gặp Duy hả, vào đi!”
“Vâng chúng cháu chào cô!” – Ai cũng toét miệng cười.
Tất cả lũ lượt đi vào trong nhà. Cô Vân vẫn cứ cười, cho đến người cuối cùng thì bà tắt ngay nụ cười.
“Dạ cháu chào cô!”
Cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu vén sang một bên có nụ cười duyên dáng cười với cô Vân. Cái gì đây? Cô ta vẫn sang đây với Mạnh Duy sao?
Cô Vân quay ngay đi:
“Cô chợt nhớ cô có việc trong bếp!” – Bà nói với lũ bạn kia nhưng cũng là viện cớ chẳng chào Kiều Nga. Hừ sao bà thấy con bé này thì lại khó chịu đến thế?
“Mạnh Duy, tụi tao đến rồi đây!” – Lũ bạn mở cửa phòng Mạnh Duy.
Anh đang ngồi trên ghế, Vân Hoa đứng bên cạnh. Ai nấy trố mắt:
“Ố ai đây?”
“Này Mạnh Duy mày có bạn gái rồi à?”
Mạnh Duy vẫn lạnh lùng không đáp. Hoa đứng đó run người, chắc anh vẫn còn giận cô vì trò đùa bánh kem ban nãy.
“Cô ra ngoài đi!” – Mạnh Duy hắng giọng.
May quá anh vẫn chịu nói rồi, Hoa liền đi ra:
“Vâng!”
Cô bước ra cửa, không ngẩng mặt lên nhưng biết là Kiều Nga đang nhìn mình.
Lũ bạn xô đến Mạnh Duy:
“Này mày giấu mọi người có “gà bông” đấy à?”
“Trời ơi xinh đẹp thế, mày đúng là có phúc!”
“Hai người gặp nhau khi nào? Bắt đầu khi nào?”
Mạnh Duy cáu:
“Đó là osin nhà tao, gà bông gà beo gì ở đây!!”
“HẢ??? OSIN???” – Tất cả đồng thanh.
Anh đứng lên:
“Lên tầng đi, phòng thu ở trên kia cơ mà!”
Tất cả đành theo anh ra ngoài. Hoa cũng đang ở ngay phòng đối diện. Nhiều người lấm lét nhìn cô, ai cũng tiếc vì cô gái xinh đẹp như thần tiên vậy lại là một cô giúp việc.
Nhà Mạnh Duy công nhận là giàu kinh khủng, tậu được cả một cái phòng thu âm hoành tráng có đầy đủ dàn nhạc, công cụ chỉnh sửa giọng, đàn, micro,…Ai cũng phải thán phục chàng trai trẻ này.
Mạnh Duy sau một hồi bàn bạc rồi phân công:
“Bảo về sáng tác nhạc, Nam chuẩn bị phối khí hòa âm,…còn cô, Kiều Nga, có lẽ trong hôm nay bài hát sẽ được đưa đến, cô chuẩn bị thu âm phát hành ra single (đĩa đơn) cho mỗi người ở fan club, đến buổi biểu diễn thì sẽ mở một minishow.”
“Hihi em như được làm ca sĩ thật ấy! Chỉ thiếu mỗi quay MV (music video), quảng cáo,…Sau single này khéo em làm luôn album vol.1 ấy chứ!”
“Không đơn giản cho cô đâu. Nói chung ngày nào cũng phải đến đây để tập, vì cô sẽ chưa quen với kiểu phối khí của mấy thằng bạn tôi. Cô có phải bận gì với lớp thể thao không?”
“Không sao đâu anh, em xin nghỉ được! Buổi diễn sinh nhật của anh em phải đầu tư chứ, cám ơn anh đã cho em làm ca sĩ của câu lạc bộ. Có lẽ cũng là bước mở đầu cho nghiệp ca sĩ của em.”
“Được rồi! Giờ về đi, mai đến.”
Mọi người giải tán. Mạnh Duy ra tiễn tận cửa.
Hoa vẫn đứng đó, cô đã nghe thấy hết vì phòng thu ở ngay tầng trên.
Vậy là từ nay…Kiều Nga sẽ đến thường xuyên ư…?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc