Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 12

Tác giả: Trà My

May là Hoa đã mang theo cặp sách rồi, giờ chỉ còn việc vác đi thôi. Hehe từ giờ được đi học cùng đường với Mạnh Duy kia đấy! Trông nhìn anh mặc áo sơ mi quần dài vào nhìn hiền đi bao nhiêu.
“Anh, đợi em với!” – Hoa chạy vội theo Mạnh Duy.
Mạnh Duy vẫn đang đi bộ nhưng bước chân của anh rất nhanh, sải dài, bằng tốc độ của Hoa chạy hết sức rồi. Mãi cô mới đuổi kịp đến nơi, nhưng hôm nay Mạnh Duy lạnh lùng quá mức, dù cô đi bên cạnh thì anh vẫn coi như chẳng có cô.
“Anh à, chiều nay chúng ta lại tập ạ?” – Cô vẫn hồn nhiên cười nói.
Và tất nhiên đáp lại cô chỉ là im lặng.
Sự lạnh lùng của Mạnh Duy so với sự thân thiện của Báo Đốm ngày xưa, đúng là khác nhau một trời một vực.
Đúng lúc đó có bao nhiêu đứa con gái chạy đến vây quanh Mạnh Duy, xô cả Hoa ra ngoài khiến cô giật mình. Cái gì vậy chứ?
“Anh Mạnh Duy, chúc anh buổi sáng vui vẻ!”
“Ôi anh đẹp trai quá, ngày nào anh cũng đẹp trai!”
“Anh đi học ạ? Anh học có tốt không?”
“Trời ơi anh Mạnh Duy thiên tài mà lị, làm sao lại không tốt? Anh cho em xin chữ ký nhá!”
Hả?? Mạnh Duy được xin chữ ký ư?
Hoa kéo ngay một cô bé hình như còn học cấp II ra:
“Này em, sao lại xin chữ ký Mạnh Duy?”
“Chị không biết à, anh ấy là thần tượng của bọn em đó! Là vận động viên giỏi, học tốt, lại đẹp trai nữa!”
Cô há hốc mồm. Tên Mạnh Duy này nổi tiếng chẳng khác gì ca sĩ diễn viên, hix!
Phải mất 15 phút Mạnh Duy mới lo xong lũ fan này. Hoa đi ngay theo anh, hỏi:
“Anh nhiều fan thật đấy!”
“Thế là quá ít! Tôi còn có cả một Fan Club cơ!” – Cuối cùng thì hắn mở miệng rồi.
“Fan Club??? Bao nhiêu người?”
“Cô không đếm nổi đâu, danh sách in ra được một quyển đấy!”
“Sao hay thế nhỉ? Hoàng Duy cũng có fan club!” – Cô tự nói với mình.
Mạnh Duy giật mình nghe đến cái tên đó:
“Hoàng Duy là cậu ban nãy à?”
“Ừ anh tinh thật đấy! Cậu ấy cũng có cả một fan club cực bự!” – Hoa mỉm cười khi nghĩ đến những buổi họp mặt fan của Hoàng Duy.
Mạnh Duy vẫn giữ gương mặt lạnh tanh:
“Thế cô có ở trong fan club ấy không?”
“Em ấy ạ? Không đâu, fan club ấy chỉ dành cho ai muốn làm bạn gái cậu ấy thôi!” – Hoa cười to hơn khi nghĩ đến hai cô bạn của mình.
“Sao cô không làm bạn gái của cậu ta? Trông rất đẹp trai, lại quan tâm cô thế mà, còn dặn tôi phải đối xử tốt với cô cơ đấy!”
“Ôi anh, đừng đùa em nữa, nhưng mà đúng là anh phải đối xử tốt với em đấy.”
“Tôi không đối xử tốt thì sao? Thì cô sẽ dọn đi, tôi sẽ mở tiệc mừng mấy ngày luôn!”
“Thì anh liệu hồn chứ sao? Anh đừng quên ở Hội khỏe Phù Đổng người suýt cán đích của anh chính là Hoàng Duy!”
“Ừ đúng rồi, cậu ta chạy rất nhanh, đúng là tố chất của một vận động viên Quốc tế ấy! Thế sao cô không nhờ cậu ta dạy thể thao mà nhờ tôi làm gì?” – Mạnh Duy thờ ơ bước đi.
Hoa vẫn cười tinh nghịch, chạy theo khoác tay anh:
“Thì em còn làm việc ở nhà anh mà, em nhờ anh cho tiện!”
“Bỏ ngay cái tay ra, cô hồn nhiên vừa thôi chứ!”
“Sao? Sợ fan của anh tưởng em là bạn gái anh à? Yên tâm đi, dù em có không khoác tay anh thì chỉ cần thấy em xinh đẹp thế này, lại đi bên cạnh anh là ai cũng biết rồi!”
Mạnh Duy suýt nữa cắm mặt xuống đất. Cái gì? “Xinh đẹp thế này”??? Trời ơi xinh đẹp quá đi!!
Lẽ ra Mạnh Duy sẽ hất mạnh tay ra nhưng không ngờ anh lại để yên cho cô khoác, không những thế còn sát gần cô nữa. Hoa chẳng cảm thấy lạ, lại thấy vui nữa, vì láu cá thì có thật nhưng cô vẫn ngây thơ lắm.
“Đi cạnh tôi vui lắm đúng không?” – Anh bỗng hỏi.
“Vâng, rất vui!”
“Nhưng tôi thì chẳng vui gì cả.”
“Sao vậy anh?”
“Vì cô đi bộ trông chán quá, không có kỹ thuật gì cả!”
“Vậy kỹ thuật phải thế nào ạ?”
“Cô phải vung tay theo chân, chân sải dài nhưng tốc độ không được nhanh. Thử đi xem nào, cô mà làm được khéo tôi vui thay cho cô!”
Hoa nghe thế cười rạng rỡ vì vui, cô buông Mạnh Duy ra và vung tay sải chân đúng như Mạnh Duy nói:
“Thế này đúng không anh?”
“Đúng rồi, giỏi lắm! Nhưng cô đi nhanh thế, có chạy tiếp sức đâu?”
“Em đi chậm đây.” – Hoa giảm tốc độ – “Đúng chưa anh?”
“Tốt, cô cứ tập tiếp nhé, tôi đi trước đây cô gái xinh đẹp!” – Mạnh Duy cố tình nhấn mạnh hai chữ “xinh đẹp” rồi phóng đi với tốc độ 1 giây là mất hút.
Hoa lúc này mới ớ ra.
Hóa ra ta bị lừa!!!
Cuối cùng cũng thoát được cô ta, mệt phát khiếp! Bị cô ta ôm mình đã tức, lại còn bị khoác tay nữa, sởn cả gai ốc lên rồi! May là cô ta ngốc nghếch, vẫn lừa được (này ai ngốc, người ta chỉ ngây thơ tý thôi chứ bộ!)
Chạy nhanh quá nên Mạnh Duy hơi đau tim, anh bực dọc đi về phía trước. Bỗng có tiếng gọi:
“Duy!”
“Tùng hả?” – Anh quay về phía thằng bạn.
“Làm phụ trách văn nghệ cho fan club của mày khổ quá, tao bỏ nghề mất!”
“Sao bỏ?”
“Văn nghệ văn gừng gì mà không có ca sĩ, thế thì dẹp đi là vừa.”
“Sao lại không có? Bộ fan tao nhiều thế mà không kiếm được ai à?”
“Hix có người hát như dở hơi, có người hát lại không theo nhạc, thế thì hát gì chứ?”
“Nhưng fan club của tao rất cần văn nghệ mỗi buổi họp mặt…”
“Thì mày về viết tờ quảng cáo được không, để tao đi lục soát cái đội fan của mày xem còn sót ai!”
“Ừ cũng được, vậy cố gắng giúp tao nhé!”
Tan học, các sinh viên phấn khởi ra về. Hoa vừa định về thì Nga và Ngọc đã tóm lại:
“Ê Hoa, mày đi làm thêm à?”
“Ừ!”
“Mày đã gặp một anh chàng rất đẹp trai đúng không?”
“Ai nói thế?”
“Hoàng Duy nói, khai ngay, anh nào vậy hả?” – Ngọc cười gian mãnh.
“Ôi trời Hoàng Duy thật là…Làm gì có ai, mày đừng có hỏi!”
Nhưng một giọng nói đã vang lên không cho Hoa chối:
“Là Mạnh Duy đấy!”
Nga và Ngọc trố mắt:
“CÁI GÌ??? MẠNH DUY!!!!!?????”
Hoa nhìn ra, Hoàng Duy vẫn đứng đó cười rất thản nhiên. Nhưng Nga và Ngọc thì nổi khùng:
“Cái tên thô lỗ ở Hội khỏe ấy hả?”
“Mày muốn ૮ɦếƭ sao mà gặp hắn hả!!!???”
Hoa vội kéo hai đứa ngồi xuống cái ghế đá:
“Không phải, tụi mày nghe tao nói này!”
Và Hoa kể hết sự thật về Mạnh Duy.
Nga và Ngọc nghe xong:
“Trời ơi anh Báo Đốm của tao, huhuhu!!!”
“Tại sao lại thế? Thật bất công cho anh ấy!”
Hoa chu mỏ:
“Vừa mới đây còn mắng anh ấy như gì mà…”
“Nhà anh ấy còn tuyển việc gì không, để tụi tao đến làm!!!”
“Hết rồi, tụi mày cứ đi làm cho fan club của Hoàng Duy đi!”
Nga ghé sát Hoa:
“Này, không cho tụi tao làm thì mày định chiếm anh ấy một mình à?”
“Làm…làm gì có!”
“Thôi đi, thích quá mà! Hehe!” – Ngọc cũng xen vào.
“Tụi mày chỉ nói vớ vẩn thôi!” – Hoa đứng dậy và bỏ đi.
Cô vừa chạy ra đến đường thì Hoàng Duy đã ở ngay sau:
“Sao thế? Xấu hổ à?”
“Tại mày cả đấy! Sao cứ bô bô hết với chúng nó thế?”
“Chủ đề hot như vậy, tao còn chưa viết lên diễn đàn trường để tung tin đâu đấy!”
“Mày đúng là vẫn ác như ngày nào!”
“Ủa thế mày nghĩ tao tốt sao? Ôi cám ơn nhiều nhé!” – Hoàng Duy đi tới khoác vai Hoa – “Thôi đi ăn gì với người bạn ác này đi, hé hé!”
“Ờ, đi ăn với mày chỉ sợ bỏ thuốc độc vào.”
“Đầu độc mày rồi bắt cóc nữa chứ!”
“Ý gì vậy?”
“Ý gì là ý gì? Đừng có hiểu lầm! Tao bắt cóc mày đi bán chứ thèm gì bắt cóc mày…” – Hoàng Duy ghé sát mặt vào Hoa khiến cô toát mồ hôi – “…về với tao!”
Rồi anh cười phá lên, kéo cô đi. Cái tên này, đúng là không thể không muốn đấm cho cái được!
13h30 Hoa mới có mặt tại nhà Mạnh Duy.
Bà nội và mẹ Mạnh Duy hỏi:
“Sao hôm nay cháu đến muộn vậy? Cháu ăn gì chưa?”
“Dạ cháu ăn rồi ạ, cháu đi cùng với bạn!”
Đúng lúc đó Mạnh Duy đi qua:
“Chắc đi ăn cùng bạn trai đó bà!”
“Ôi trời, cô bé này có người yêu à?”
“Ô ô dạ không ạ, chỉ là bạn cùng lớp thôi!” – Hoa vội chối luôn, ném ánh mắt bực mình về phía Mạnh Duy.
Mẹ Mạnh Duy cười:
“Ừ không có thì tốt…”
“Hả là sao ạ?”
“Rồi cháu sẽ biết thôi!” – Người mẹ nháy mắt rồi đi vào bếp.
Thực ra, bà rất quý cô bé này rồi.
Xinh đẹp, ngoan ngoãn…
…và hợp với con trai bà đó chứ! (Ô mai gừng (Oh my god), các bồ bảo có nên thích mẹ của Mạnh Duy không, haha!!)
Vân Hoa đi lên phòng mình, Mạnh Duy cũng từ phòng tắm đi ra. Anh lừ mắt:
“Hôm nay đến muộn như vậy là phạt phải học được nhảy dây 100 cái đấy!”
“Hả hôm nay nhảy dây ạ?”
“Tôi sẽ dạy cô từ dễ đến khó: tập thể dục –> đi bộ –> nhảy dây –> cầu lông –> đánh bóng –> chạy, đúng số môn mà tôi đã nói với cô!”
“Nhảy dây 100 cái á? Huhu, em không nhảy được đâu! Mà trò này của con gái mà, anh cứ để em tự túc nhé!”
“Được thôi, tôi sẽ để cô tự nhảy thử, nếu nhảy được 10 cái cô cứ tha hồ tự túc.”
“Anh nhớ nhé!”
“Ừ, giờ thì nhảy luôn chứ?”
“Oh no no, em vừa ăn xong, anh có thể cho em…ngủ một lát được không?” – Hoa mệt mỏi nói.
“Ngủ? Hồn nhiên quá nhỉ?”
“Anh…” – Biết ngay là từ chối mà.
“Thôi được rồi, cho cô một tiếng thôi đấy!”
Hoa cười ngay lại, chạy tới:
“ÔI cám ơn anh!!!”
“Cách xa tôi đúng mười mét, nếu không thì tập luôn!”
“Vâng!” – Hoa lè lưỡi, cười.
Hura cuối cùng cũng được ngủ trưa! Cái giường này mát và êm quá, ngoài kia cảnh thật đẹp, ngủ ở đây đúng là chẳng còn gì bằng.
Chưa đầy vài phút, Hoa đã khò khò…
15h chiều.
Mạnh Duy đang tiếp tục chạy tại chỗ với cái máy, nhìn đồng hồ anh giật mình, lẽ nào cô ta chưa dậy sao? Anh bực mình vô cùng, liền mở cửa đi sang phòng Hoa.
Trời đất! Vẫn còn như lợn ૮ɦếƭ ở trên giường kia kìa!
“Này cô còn không mau dậy đi!!!” – Anh bước tới nói to.
Nhưng Hoa vẫn chỉ ngủ say thêm.
Mạnh Duy ghé xuống định hét to hơn, thì anh thấy Hoa đã nước dãi lem nhem khắp má. Ôi trời ơi cái con bé này, ngủ như trẻ con vậy! Anh vốn chẳng thích bẩn thế này, liền lấy luôn cái khăn giấy khẽ lau mặt cho Hoa.
Gương mặt sạch sẽ rồi nhìn trắng trẻo, đôi má bầu bĩnh với làn da mịn màng khiến cho khi ngủ Hoa cũng rất xinh đẹp. Đặc biệt là miệng cô cứ chu chu lên trông vô cùng dễ thương khiến Mạnh Duy suýt nữa thì nhếch mép cười. Không biết vì sao anh cứ đứng đó nhìn cô, anh có cảm giác cô rất quen thuộc…
Lúc này, trông cô thật hiền và bình yên.
Nhưng bỗng nhiên Hoa cựa quậy, cô khẽ rên lên:
“Không, không…”
“Sao vậy?” – Mạnh Duy giật mình ngồi xuống lay cô – “Này, gặp ác mộng à?”
“KHÔNG, ĐỪNG ĐI!!!” – Bỗng Hoa hét lên, và cô bật dậy ôm chặt lấy Mạnh Duy.
Mạnh Duy bị ôm bất ngờ thì giật bắn mình, nhưng Hoa thì vẫn cứ dụi vào người anh:
“Anh đừng đi mà, van anh, xin anh đấy!!”
“Này anh nào vậy, cô ôm anh nào thì ôm chứ đừng có ôm tôi!”
“HẢ??” – Hoa ngẩng lên, phát hoảng và buông Mạnh Duy ra – “Á anh, sao anh lại ở đây??”
“Tôi vào gọi cô đấy, nửa tiếng nữa là cô ngủ được 2 tiếng rồi, hứa hẹn giỏi nhỉ? Lại còn chịu trận cơn ác mộng của cô nữa chứ? Mơ thấy anh nào bỏ cô đi hả?”
“Làm…làm gì có! Anh đi ra đi, em sẽ đi luôn!”
“Ờ vào phòng tôi nhé!”
“Hả? Tập luôn ở phòng anh?”
“Cô nghĩ nhảy dây thì cần ra ngoài sân vận động à?”
“Nhưng dây đâu?”
“Hỏi nhiều quá, mau đi ngay đi!”
Mạnh Duy đi ra khỏi phòng Hoa, Hoa cứ ngồi nhìn theo. Vừa rồi cô lại mơ thấy giấc mơ ấy…
Hoa bước vào phòng Mạnh Duy. Công nhận phòng anh rộng quá đi, ngắm mãi không chán.
“Ngắm đủ chưa? Giờ thì cầm lấy cái này!” – Mạnh Duy ném cho Hoa một cái dây lò xo khá đẹp.
“Ôi đẹp quá, anh mà cũng nhảy dây sao?”
“Tôi thèm gì cái trò con gái ấy, cái này là fan của tôi tặng ấy chứ!”
“Xì vậy à? Cứ tưởng…”
“Nói nhiều quá đấy, nhảy thử đi xem nào! Tôi đã nói nếu cô nhảy được 10 cái thì trò này coi như tôi không phải dạy cô nữa.”
“Được thôi, nhìn đây!”
Hoa quăng ngay dây ra đằng sau, cầm lấy cán và chuẩn bị nhảy. Mạnh Duy lắc đầu ngán ngẩm:
“Chưa nhảy đã chán rồi! Lò xo của nó để làm gì hả, cô để cái lò xo tít ở trên thì nhảy kiểu gì?”
“À vâng!” – Hix cái lò xo đáng ghét, sao nó cứ lăn đi đâu không biết.
Nào bắt đầu!
Hoa quăng dây ra phía trước, nhảy! Á sao không thấy dây ở dưới chân mình nhỉ?
“Nó ở đây này!” – Tiếng Mạnh Duy gầm lên.
Á trời ơi!!! Các bạn biết chuyện gì không???
Cái dây đang…quàng qua cổ Mạnh Duy!
“Sao chỉ quàng qua cổ thế, thắt cổ ૮ɦếƭ tôi luôn đi!”
“Trời ơi em xin lỗi anh, em xin lỗi!” – Hoa vội vàng chạy tới định bỏ dây ra khỏi cổ Mạnh Duy.
Nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô. Cái gì vậy? Sao anh ấy lại nắm tay mình? Mạnh Duy ngước lên nhìn cô, tim cô đang đập thình thịch nè:
“Cái cổ tay của cô dùng để làm gì hả? Thế này thì cô nhảy dây hay *** đây?”
Vừa cụt hứng, vừa đau đớn. Hix mình cái gì cũng không biết, suýt nữa gây ra án mạng rồi!
Mạnh Duy đứng dậy, cầm lấy cái dây:
“Trước hết cô cứ nhảy chân một đi, đừng nhảy cả hai chân!”
“Là sao ạ?”
“Tức là cô chỉ nhảy qua dây bằng một chân thôi, cô dùng cổ tay để quăng dây, quăng nó gần thôi, đừng có ưỡn người ra như thế thì cô sẽ thắt cổ người trước mặt cô đấy! Thử đi!”
“Vâng!”
Hoa bắt đầu thử nhảy.
Quăng dây hả? Bằng cổ tay? Là thế nào nhỉ?
“Đừng để tay ngang người như thế, để ra xa một chút!”
“Ơ hay tôi không để cô thắt cổ lần nữa đâu nhé, quăng gần thôi! Hay là cần tôi phải dạy cô quăng dây đấy hả?”
“Nhảy một chân thôi, trước hết cần làm quen với việc nhảy qua dây đã.”
“Làm cái quái gì thế? Bay cả cán ra bây giờ!”
Hôm nay chuẩn bị tinh thần rồi, mà hình như Mạnh Duy không mắng mìn*** như hôm trước thì phải?
Nhờ thế mà Hoa cũng nhảy được vài cái rồi.
Chỉ là chưa phải vài cái liên tiếp thôi.
Nhưng cũng đủ mồ hôi ướt đẫm.
“Được rồi, nghỉ đi!” – Mạnh Duy nói.
Lạ nhỉ? Sao hôm nay Mạnh Duy còn cho mình nghỉ cơ đấy! Hoa liền ngồi xuống cạnh anh.
“Cô còn không đi giúp bà tôi đi?”
“Em biết rồi, nhưng sao hôm nay anh dễ tính vậy?”
“Dễ tính cái gì, tôi đang điên đầu đây!”
“Chuyện gì mà điên đầu vậy anh?”
“Fan Club của tôi đang cần một ca sĩ!”
“Hả? Ca sĩ á?”
“Ừ, cũng không cần là ca sĩ, chỉ cần hát tốt là được!”
Hoa mỉm cười:
“Anh, em cũng biết hát đấy!”
“Cô mà hát thì vịt gà nghe à? Khỏi, cô cứ ở lại mà giúp bà tôi đi, với cả cậu bạn trai Hoàng Duy của cô nữa!”
“Anh, sao anh cứ khinh em vậy…?”
“Ừm nhưng tôi cũng cần cô giúp đây!”
“Giúp gì anh?”
“Cô có bạn bè hay ai biết hát thì giới thiệu cho tôi nhé!”
“Ơ thế em không được à?”
“Riêng cô thì không, khi nào nhảy dây được 100 cái thì tôi cho cô hát.”
“Thế em không tìm đâu!”
“Không tìm thì khỏi thể thao nhé?”
“Ấy thôi, em tìm là được chứ gì?”
“Được rồi, hôm nay cho cô nghỉ luôn đấy! Nếu bà tôi cần giúp gì thì giúp đi, không thì về.”
“Vâng!”
Hoa ra khỏi nhà, thở dài.
Trời đất ạ biết tìm ai làm ca sĩ cho hắn bây giờ?
Ca sĩ ngay đây mà không tuyển!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc