Bụi Gai Hoa Viên - Chương 17

Tác giả: Y Sắc

Nụ hôn đầu

Theo trực giác, tôi đứng bật dậy muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại mềm nhũn.
Nhiếp Duy Dương nhẹ nhàng túm cổ áo của tôi: "Chìa khóa."
Tôi ngoan ngoãn móc chìa khóa ra đưa cho anh ta.
Anh ta đứng dậy hoạt động tay chân, một tay xoa xoa gáy, xoay xoay cổ, cuối cùng thở phào một cái: "Thật thú vị, mèo hoang nhỏ, em cũng giỏi đấy, tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy đâu... thật H**g phấn."
Dáng vẻ của anh ta bây giờ giống hệt như một con sư tử lười biếng đang đùa giỡn con mồi, mà tôi chính là con mồi đó.
Tôi run rẩy ngồi co lại một góc trên thảm trải sàn, kế tiếp chuyện gì sẽ xảy đến với tôi? Tôi không dám nghĩ nữa. Chạy cũng không thoát, chỉ càng K**h th**h *** chinh phục nguyên thủy của anh ta mà thôi, không bằng ngoan ngoãn thừa nhận, có khi anh ta còn kết thúc sớm một chút.
Ngọn đèn trước mắt đã bị che khuất, Nhiếp Duy Dương ngồi xổm xuống trước mặt tôi, vươn tay nâng cằm tôi lên: "Sao thế? Còn muốn đùa giỡn với tôi nữa không?"
Tôi đẩy tay anh ta ra, xoay người, cuộn chặt thân mình, vùi mặt vào đầu gối, thân thể khẽ run lên, tôi sợ.
Anh ta vây quanh trước mặt tôi, lại nâng cằm tôi lên lần nữa, mỉm cười: "Game time?"
Tôi hung hăng gạt tay anh ta ra, mẹ nó chứ, lại còn trêu tôi? Tôi vừa tủi thân vừa khủng hoảng, vành mắt bỗng chốc nóng lên, run rẩy co gập người.
Anh ta kéo cái hộp qua, lật tới lật lui, lấy ra một món đồ: "Ừm, cái này có vẻ như chơi rất vui, Tô Tô, chúng ta cùng chơi nhé?"
Tôi nhìn sang, là ống bơm ***[1]. Trời ạ, sao tôi có thể xài cái vật Biến th' đó? Tôi níu lấy vạt áo, sợ hãi mở to mắt nhìn anh ta, liều mạng lắc đầu.
[1] Ống bơm cúc hoa trong truyền thuyết:))
20100818201704983546
"Không được à?" Anh ta lại lấy ra một thứ khác. "Cái này thì sao?"
Là một thanh roi da bằng kim loại, trên đó gắn đầy những cây đinh.
Nước mắt dâng lên khóe mi, tôi gần như chỉ biết lắc đầu.
"Chậc, khó nhỉ, cái nào cũng không được." Anh ta lắc đầu, lại lấy ra một vật khác. "Vậy thì cái này nhé!"
Là một cái kềm kim loại có lỗ bấm.
Tôi "oa" lên một tiếng, khóc lớn.
Nhiếp Duy Dương cũng hơi sửng sốt, vỗ vỗ vào cánh tay của tôi: "Này..."
Tôi không ngẩng đầu, chỉ ôm hai vai rồi khóc to, vì sao lại khóc ư? Có lẽ vì sợ, có lẽ vì xấu hổ, có lẽ vì tuyệt vọng, có lẽ vì thất bại. Tóm lại trong *** giống như đang bị đè nén bởi đủ loại cảm xúc, buồn bực, chua xót, vậy nên phải để nước mắt chảy ra mới có thể nguôi ngoai.
Nhiếp Duy Dương nói: "Này, mèo hoang nhỏ, sao em lại khóc? Bị làm nhục nửa ngày là tôi cơ mà, huống hồ lần đầu tiên tôi *** em, em cũng chỉ giả vờ khóc hai tiếng, sao bây giờ lại khóc nhiều như thế?"
Tôi càng khóc to hơn, anh ta vươn tay kéo tôi ngã vào trong lòng mình, tôi liều mạng đánh anh ta, vừa khóc vừa nức nở mắng: "Khốn kiếp... Oa... Anh là đồ Biến th'... Huhu... Sao cứ thích bắt nạt tôi... Huhu... Anh không phải là người..." Rồi quệt hết nước mắt nước mũi lên người anh ta.
Anh ta gọi: "Mèo hoang nhỏ..."
Tôi nức nở cắt ngang: "Huhu... Anh... hức... còn muốn thế nào?... Huhu... Tôi không sợ anh... Huhuhu... Anh có giỏi... hức... thì giết tôi đi..."
Anh ta nói: "Tôi..."
Tôi căn bản không nghe, vẫn khóc đến run rẩy: "Huhu... Dù sao... hức...Huhuhu... Anh đem những thứ kia... hức hức... những thứ kia... dùng trên người tôi... Huhu... tôi cũng không sống nổi nữa! Huhuhu... Anh giết tôi đi... Huhu..."
Tôi nghe thấy anh ta thở dài một hơi, sau đó thân thể bỗng nhẹ bẫng, anh ta bế tôi lên. Tôi nghĩ thầm, thôi xong rồi, lần này ૮ɦếƭ chắc rồi, tôi vừa làm như vậy với anh ta, không biết anh ta sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ cỡ nào để trả thù. Tôi sợ hãi, cúi đầu, càng khóc to hơn.
Cảm giác mình bị thả xuống, sau đó anh ta đứng dậy, cầm vòi sen mở nước ấm xịt lên người tôi, tôi thút thít ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trong bồn tắm, Nhiếp Duy Dương cất vòi sen, sau đó bước tới, bắt đầu *** áo trên người tôi.
Tôi run rẩy hỏi: "Anh... Anh muốn dìm tôi ૮ɦếƭ trong bồn tắm sao?"
Nhiếp Duy Dương nhìn tôi, đột nhiên phì cười, nhúng tay vào nước rồi quệt lên mặt tôi, vừa làm vừa cười: "Trời ạ, khóc đến nông nỗi này mà tôi vẫn còn nổi lên hứng thú với em đấy!"
Biết thể nào anh ta cũng không bỏ qua cho tôi mà! Quần áo đã bị lột sạch, tôi sợ hãi hét lên.
"Này này này! Bình tĩnh một chút!" Nhiếp Duy Dương cúi người, kéo tôi úp mặt vào *** anh ta: "Tiểu thư, tôi bị em đùa giỡn cả một buổi tối rồi, tốt xấu gì thì em cũng phải để tôi hạ nhiệt một chút chứ, nếu không thì tôi sẽ ૮ɦếƭ mất. Ngày mai tôi còn phải biểu diễn nên sẽ không làm quá khuya đâu, được không?"
Tôi lập tức ngừng khóc, nhanh chóng ngẩng đầu, mở to đôi mắt ửng hồng nhìn anh ta: "Thật không? Chỉ một lần? Không được ђàภђ ђạ tôi?"
Anh ta mỉm cười, trong mắt có một tia bất đắc dĩ pha lẫn dịu dàng: "Thật, một lần là đủ rồi, sẽ không ђàภђ ђạ em."
Tôi lại tìm thấy hy vọng cho tính mạng của mình, chưa bao giờ cảm thấy anh ta đẹp trai phong độ đến thế. Trong lòng dâng lên một cơn kích động vô hình, tôi ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh ta, hôn xong lại thầm mắng chính mình, người ta đang muốn đè tôi đấy, thế mà tôi còn vui vẻ như vậy, không phải tôi bị bệnh rồi chứ?
Nhưng trông thấy đôi mắt đen láy của Nhiếp Duy Dương đột nhiên sáng ngời, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt, tôi lại cảm thấy hình như hành động vừa rồi của mình không sai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc