Bụi Gai Hoa Viên - Chương 04

Tác giả: Y Sắc

Khoái cảm

Chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm đất, *** bị ép trên vách cửa, ngay cả khuôn mặt của tôi, theo từng động tác ra vào của anh ta cũng cọ sát trên vách cửa, bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn và căng trướng, cặp ௱ôЛƓ vểnh cao, mỗi lần bị anh ta xâm nhập cũng có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi chạm phải dây nịt, anh ta chỉ trực tiếp kéo *** rồi cứ như vậy đứng ở nơi này, ép tôi vào vách cửa, đoạt mất lần đầu tiên của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của mình lại bị đàn ông chiếm đoạt dưới tình huống vội vàng và không tình nguyện như vậy, tôi hận anh ta, so với việc thân thể bị chiếm đoạt thì điều khiến tôi tức giận hơn cả chính là sự thất bại và khuất nhục dưới sự *** này. Tôi hận người đàn ông này!
"Sao vậy?" Anh ta cúi người, ghé vào nói bên tai tôi, hơi thở nóng rực mang theo mùi thơm nhàn nhạt của nước súc miệng phả vào mặt tôi. "Sao lại không nói gì? Hm? Em tưởng làm vậy sẽ khiến tôi mất đi hứng thú sao?"
Anh ta cố ý động thân, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất bên trong tiểu huyệt của tôi, đau đớn và chua xót khiến tôi suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, tôi gắt gao cắn môi, chỉ hy vọng anh ta mau chóng phát tiết cho xong, có thể kết thúc sớm một chút.
"Haha, vẫn còn ngoan cố." Bàn tay to đang ôm lấy eo tôi chợt trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve đám lông mượt mà đang bao trùm trên gò đất, cảm giác dịu dàng này khiến thân thể tôi không nhịn được khẽ run lên. Mà tay kia lại càng thêm suồng sã vươn xuống dưới, chạm đến hạt châu nhỏ nằm giữa hai cánh hoa của tôi.
"Ưm..." Tôi cố sức đè nén, nhưng cổ họng vẫn phát ra âm thanh khe khẽ, chỗ đó của tôi vô cùng mẫn cảm, tôi biết điều này sau những lần tự mình vuốt ve, nhưng vì do người khác chạm vào nên cảm giác đó lại mãnh liệt gấp trăm lần so với tự mình vuốt ve! Bụng của tôi không thể khống chế được mà run rẩy liên hồi.
Dường như anh ta rất vui vẻ, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: "Rõ ràng đã không còn trinh, thế mà lại chặt và nhạy cảm như vậy, thật là một cô bé kỳ lạ, đã bao lâu em không làm với đàn ông rồi?"
Tôi cắn chặt răng, dốc hết sức lực chống lại sự kích động *** vì khoái cảm từ hạt châu nhỏ truyền tới, không có hơi sức, cũng không muốn nói cho anh ta biết, tôi chưa từng làm với đàn ông, chỉ là năm cấp hai, lúc tôi phát hiện có một thứ gọi là "Mng tr.nh" tồn tại, tôi nhất thời tò mò muốn dùng ngón tay sờ thử, kết quả lại không cẩn thận mà làm rách. Tôi cũng chẳng hề để ý đến cái này, phá rách nó cũng tốt, sau này tôi có thể dễ dàng tự mang đến cho mình cảm giác vui sướng, còn đàn ông ư? Sau khi cái tay "nhà thơ u buồn" kia làm tôi thất vọng thì tôi phát hiện, thật khó để tìm một người đàn ông thuận mắt mình.
"Không chịu nói tiếng nào sao?" Anh ta hừ nhẹ một tiếng, tốc độc rút ra tiến vào đột nhiên nhanh hơn, ngón tay cũng đồng thời miết nhẹ lên hạt châu mẫn cảm của tôi, tôi đau đớn kêu lên một tiếng, thắt lưng tê rần, dường như có thể cảm giác được bên trong mật đạo đột nhiên tuôn ra một dòng mật dịch bôi trơn tiểu huyệt, đau đớn giảm dần nhưng cảm giác nóng rực bỗng chốc lại vọt lên, sâu trong cơ thể truyền đến một cảm giác tê ngứa đến lạ kỳ.
Lúc anh ta rút ra thì cũng kéo theo dịch lỏng, thấm ướt toàn bộ cánh hoa của tôi, hạt châu nhỏ càng trở nên mẫn cảm, mỗi lần anh ta chạm vào nó đều khiến tôi muốn giật nảy lên, cảm giác nóng rực nơi riêng tư càng trở nên mãnh liệt, chậm rãi lan tràn khắp thân thể tôi, khuôn mặt tôi bắt đầu nóng lên, ngay cả đầu óc cũng có chút choáng váng, cảm giác trống rỗng thật sâu bên trong cơ thể bắt đầu gào thét, mặc dù thân thể đã nếm trải niềm vui thú, nhưng đây là lần đầu tiên đạt được khoái cảm khổng lồ như vậy, làm sao tôi có thể chịu nổi? Tôi cố gắng níu lấy một tia lý trí cuối cùng không bị *** chinh phục, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ "ưm" lên một tiếng, nhẹ nhàng vặn vẹo cặp ௱ôЛƓ, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác nóng rực và trống rỗng này.
"A, đừng nhúc nhích!" Tôi nghe thấy anh ta rên lên một tiếng, sau đó hô hấp của anh ta trở nên dồn dập, phái nam của anh ta đột nhiên ngừng lại ở trong tiểu huyệt của tôi. "Thật là ૮ɦếƭ người." Anh ta thở hổn hển. "Thân thể của em thật khiến cho người ta mê muội, Nhiếp Lục Tô, còn sớm như vậy mà em đã không thể chờ được à? Muốn tôi bắn ra ở trong em sao?"
Tôi tỉnh lại từ trong cơn ***, hung hăng liếc anh ta, cuối cùng mới mở miệng: "Anh dám *** người tôi, tôi sẽ thiến anh!"
Anh ta cười rộ lên, đang định nói gì thì ngoài cửa lại đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, từ xa đang đến gần, tôi nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói: "Rõ ràng em trông thấy hai đứa nó đi về phía này mà."
Sau đó là giọng nói của Nhiếp Văn Hàm: "Không sao đâu, A Nguyễn, chỉ là vài người bạn cũ muốn gặp bọn trẻ thôi mà, Lục Tô mệt mỏi thì cứ để con bé nghỉ ngơi đi, sau này cũng còn nhiều dịp khác mà."
Trong nháy mắt, trái tim tôi như đã vọt lên tới cổ họng, trời ạ, sao có thể để cho mẹ trông thấy bộ dạng của tôi bây giờ? Mối thù này tôi sẽ tự mình báo, nếu bị mẹ nhìn thấy, bà ấy nhất định sẽ buông tha cho hạnh phúc của mình để đưa tôi rời đi. Tôi ngừng thở, không dám cử động.
Phái nam nóng rực trong cơ thể lại đột nhiên chuyển động, hạt châu nhỏ mẫn cảm cũng bị gẩy nhanh hơn, một cơn khoái cảm ập tới toàn thân, đầu v* áp sát vách cửa cũng trướng đau, tôi hít sâu một hơi, phải cắn chặt môi dưới mới kìm được *** rỉ sắp thốt ra khỏi miệng, tôi quay đầu, hung hăng trừng mắt với anh ta, thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt thản nhiên của anh ta, tôi gần như sắp cắn môi mình bật máu, Nhiếp Duy Dương, cái tên ác ma này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc