Bụi Gai Hoa Viên - Chương 01

Tác giả: Y Sắc

Lần đầu gặp gỡ

Cuộc sống cấp ba không phải dành cho con người trải qua, một ngày chủ nhật hiếm hoi, tôi vùi đầu vào trong đống chăn không muốn đứng dậy. Cũng không phải tôi đang nói việc học tập có bao nhiêu mệt mỏi, dựa vào một chút sự thông minh của tôi thì cũng có thể dễ dàng duy trì thành tích ở mức trung bình, lại chẳng thèm bỏ ra một chút tinh thần và sức lực về mặt học tập. Tôi mệt mỏi, là vì ở cấp ba hầu như tất cả đều là lớp tự học, cô giáo cũng không để ý tới những học trò không có lòng cầu tiến này nữa, ngày ngày tôi cùng một đám bạn xấu thỏa thích trốn học đi chơi, chơi đến mệt mỏi chán ngán. Đến quán net đánh điện tử, đánh bi-a, chơi các game online, một đám người hoặc là cùng nhau đi dã ngoại tìm một chỗ ăn thịt nướng, hoặc là kéo đến nhà tôi làm ổ, cùng xem AV. (Adult Video: phim ***)
Mẹ tôi 18 tuổi đã sinh ra tôi, đến bây giờ 18 cộng 18 vừa vặn là 36 tuổi, vóc dáng của bà mảnh mai quyến rũ, mà ngay cả tính tình cũng mềm yếu giống vậy, chưa từng tự mình kiếm được một xu, thiếu đàn ông thì không thể sống nổi, nhưng gần đây cuộc sống của chúng tôi khá dư dả, bởi vì đàn ông theo đuổi mẹ tôi một người rồi lại đến một người, chen lấn nhau muốn ra vẻ nịnh bợ, chịu thôi, ai bảo mẹ tôi thật sự mê người, lại dịu dàng săn sóc, lần đầu tôi mang bạn bè về nhà, đám nhóc tóc vàng kia trông thấy mẹ tôi thì tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Mỗi ngày mẹ tôi thường vội vàng ra ngoài hẹn hò, tôi biết rõ bà ấy không phải là người lẳng lơ, chỉ là bà ấy thiếu hụt cảm giác an toàn, không có đàn ông sẽ cảm thấy hoang mang, năm tôi 6 tuổi, sau khi ba tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, bà ấy đã nỗ lực tìm một người để có thể gửi gắm cả đời, đáng tiếc đến bây giờ vẫn không tìm được. Lúc mẹ ra khỏi nhà tôi liền kéo một đám bạn đến xem đĩa CD, cả trai lẫn gái ngồi thành một vòng, nhìn trên màn hình lớn của TV Plasma 39 inch hai thân thể *** lăn lộn ℓàм тìин, còn có bộ lông đen ướt nhẹp nổi bật. Thỉnh thoảng có người lấy cớ mắc tiểu đi vào toilet, sau nửa ngày đi ra thì mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt mãn nguyện, đối với chuyện này tôi cũng không quan tâm nhiều, chỉ yêu cầu lúc bọn họ đi vệ sinh nhớ giữ cho nhà vệ sinh sạch sẽ là tốt rồi.
"Tô Tô!" Mẹ dịu dàng vỗ nhẹ vào khuôn mặt của tôi, "Tô Tô, mau dậy đi!"
Lúc học cấp 2, tôi điên cuồng say đắm một nam sinh có khí chất u buồn. Còn vì anh ta mà đọc một câu thơ: "Sắc xuân nhuốm hết nhành liễu rũ, phong tư vô hạn khiến người thương." Vì vậy khi về nhà, tôi kiên quyết yêu cầu đổi tên thành Lục Tô. Mẹ tôi không còn cách nào khác, đành phải đáp ứng. Bà ấy không đồng ý thì có thể làm thế nào? Bà ấy thiếu đàn ông thì không thể sống nổi, sợ con gái xem thường mình, vậy nên đối với tất cả yêu cầu của tôi, bà ấy đều mạnh miệng đồng ý.
Về phần nam sinh kia, tựa như một cái rắm trong sinh mệnh của tôi, sớm đã tan thành mây khói ở trong ký ức của tôi, bởi vì tôi thật vất vả mới mời được anh ta ăn cơm, lúc trông thấy anh ta há miệng to như chậu máu không hề giữ hình tượng mà gặm xương sườn, tôi đột nhiên phát hiện anh ta không u buồn nhã nhặn chút nào, càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn, tôi đột nhiên vứt tiền cơm xuống bàn rồi quay đầu bỏ chạy, hết sức khinh bỉ ánh mắt của mình lúc trước.
Tôi mở to mắt, liếc đồng hồ báo thức ở bên cạnh một cái, 4h40′. Hôm nay là ngày mẹ kết hôn, bà ấy dậy thật sớm để trang điểm làm tóc, vì thế mà tôi cũng không được ngủ ngon. Ôi, ngày chủ nhật đáng thương của tôi!
Tôi đứng dậy đi tắm, tôi bị huyết áp thấp, chỉ có tắm nước ấm vào buổi sáng mới có thể lấy lại được sự tỉnh táo.
Lau khô nước trên người, tôi nhìn thiếu nữ trong gương, khuôn mặt trái xoan cổ điển, lại có một hàng lông mi thẳng tắp cùng ánh mắt ngỗ ngược, cái mũi nho nhỏ hơi vểnh lên, môi hồng hình thoi hoàn mỹ; dáng người không cao không thấp, thon thả đều đặn, làn da trắng nõn được di truyền từ mẹ, nhưng vì thường đi ra đường nên chân tay chuyển sang màu lúa mạch khỏe khoắn, hai *** tròn trịa và cái bụng bằng phẳng trắng nõn hết sức mềm mại lại càng lộ rõ bên dưới lớp quần áo, vòng eo mảnh khảnh đều đặn khỏe mạnh, cặp ௱o^ЛƓ nho nhỏ ưỡn cao đầy ngạo nghễ, đôi chân dài thon thả, cho dù nhìn thế nào cũng cực kì hấp dẫn.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị xong lễ phục màu hồng nhạt, đi đến phòng khách xem xét, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc chính đang vây quanh mẹ, nhìn thấy tôi, cũng kinh ngạc thốt lên: "Nhiếp phu nhân, con gái của bà thật sự rất xinh đẹp!" Lại có trợ lý ba chân bốn cẳng tới trang điểm cho tôi.
Mẹ vui vẻ đến nỗi mắt cũng híp lại, không biết vui mừng vì người ta gọi mình là Nhiếp phu nhân hay vui mừng vì họ khen tôi. Tôi đã gặp Nhiếp Văn Hàm tiên sinh kia vài lần, vốn là một nhà tư bản công nghiệp nổi tiếng, thế nhưng ông lại cực kỳ ôn hòa đôn hậu, mẹ có thể tìm được ông ấy, trong lòng tôi cũng vui mừng thay cho bà.
Hôn lễ được cử hành ở một khách sạn lớn nhất trong thành phố, bao trọn ba tầng, hết sức long trọng, nhưng đối với tôi mà nói thì nó cực kỳ nhàm chán, sau khi tôi ngoan ngoãn làm tốt vai trò của một tiểu hoa đồng [1] thì cầm ly nước trái cây tìm một góc yên lặng, nhàm chán nhìn khách khứa huyên náo. Nhìn tới nhìn lui, đột nhiên khóe mắt của tôi quét đến một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi, ánh mắt kia giống như đang mạnh mẽ gắt gao trói buộc tôi, tuy tôi luôn biết là mình rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác, nhưng mà cái ánh mắt này lại có phần rất kỳ quái.
[1] Tiểu hoa đồng: những cô bé đi trước cô dâu chú rể để tung hoa
Tôi nghi ngờ nhìn sang, hóa ra là một người con trai vô cùng xuất sắc, hơn hai mươi tuổi, mặt mũi nếu quan sát tường tận thì cũng không có gì đặc biệt, ánh mắt quá sâu, lông mày hơi xếch, nhưng tổ hợp lại cùng một chỗ thì có một loại khí chất ưu nhã mê người, anh ta mặc một bộ lễ phục màu đen, trước *** gắn hoa lễ của gia đình chú rể. Ai vậy nhỉ? Trong đầu tôi ngẫm nghĩ một lượt, nhớ ra rồi, là Nhiếp Duy Dương, con trai vợ trước của Nhiếp Văn Hàm.
Thật mất lịch sự. Tôi quay mặt đi, không để ý đến anh ta nữa, một lát sau, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, tôi quay đầu, trông thấy Nhiếp Duy Dương đi về phía mình, chớp mắt đã đến trước mặt, tôi đang suy nghĩ xem có nên tặng cho anh ta một nụ cười lễ phép hay không, thế nhưng anh ta lại kín đáo mỉm cười một chút, rồi nhanh chóng cúi người nói ở bên tai tôi: "Thật muốn biết tiến vào trong thân thể của em có cảm giác thế nào."
Tôi sửng sốt 3 giây, anh ta đã đi xa. Tôi phục hồi tinh thần thì lửa giận hừng hực bùng lên. Đây là cái gì? Đây là cái gì?! Đây coi là cái gì?! Tôi không muốn làm thiên sứ để cho tất cả mọi người chung sống hài hòa hạnh phúc, ít nhất cũng không muốn ở trong gia đình mới làm cho mẹ khó xử, nhưng mà người đàn ông này, người đàn ông trên danh nghĩa là anh trai của tôi, lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện với nhau, chỉ nói một câu nói —— "Thật muốn biết tiến vào thân thể của em có cảm giác thế nào."! A! Con mẹ nó! Tôi ném ly nước trái cây trong tay xuống đất, ly thủy tinh vỡ vụn gây ra tiếng động lớn trong đại sảnh, tuy không quá chói tai nhưng cũng dẫn tới sự chú ý của mọi người, mẹ đang cùng Nhiếp Văn Hàm mời R*ợ*u, nghe thấy tiếng động thì vội vàng lo lắng đi tới: "Tô Tô, con làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt lo lắng khẩn trương của mẹ, tay khẽ run lên, biết rõ bà rất sợ tôi không vui rồi làm ầm ỹ, đây là hôn lễ mà bà rất coi trọng đó!
Tôi nắm chặt tay, tức đến phát run, mắt khép hờ, nói: "Không có việc gì, con hơi chóng mặt nên lỡ tay đánh rơi cái ly."
Mẹ thở nhẹ một hơi, quay đầu lại mỉm cười giải thích với Nhiếp Văn Hàm: "Con bé này huyết áp thấp, hay bị choáng váng đầu óc."
Nhiếp Văn Hàm vội vàng nói: "Tô Tô quá mệt mỏi rồi, để Duy Dương đưa con bé đi nghỉ ngơi một chút đi!" Nói rồi xoay người lại gọi con của ông ấy đến.
Để cho tên Biến th' đó đưa tôi đi nghỉ ngơi? Tôi vội vàng muốn cự tuyệt, thế nhưng Nhiếp Duy Dương rất nhanh đã bước tới, nắm lấy cánh tay của tôi, nhìn mẹ tôi nở nụ cười nhẹ nhàng lịch sự, nói: "Dì Nguyễn, con đưa Lục Tô đi nghỉ ngơi, dì yên tâm đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc