Boss Trở Thành Chồng - Chương 867

Tác giả: Vô Danh

*Suy nghĩ lung tung xa rời thực tế
“Chính xác mà nói thì ba mẹ anh…” Dung Cảnh nói với Lưu Tuyền, “Quan hệ này có chút phức tạp, ba mẹ anh và ba mẹ của chị họ Tiêu Lăng, bọn họ là chiến hữu!”
Lưu Tuyền phản ứng lại 1 chút.
Cũng có thể nói ba mẹ Dung Cảnh, chính là chiến hữu của ba mẹ cô Tiêu Khả.
Lưu Tuyền lập tức hiểu được.
Hèn gì hôm nay Dung Cảnh nhận được thư mời.
Dung Cảnh cũng có lời muốn hỏi Lưu Tuyền, “Hôm nay sao em cũng ở đây, anh nhớ Tiêu gia và Tần gia không có qua lại với nhau.”
“A…” Lưu Tuyền giật mình tỉnh lại, “Em và Tiểu Thất… chính là người anh gặp ở bệnh viện người đó chính là bạn em… Tiểu Thất là con của bác Tiêu Lăng.”
Dung Cảnh bừng tỉnh đại ngộ.
Hèn gì!
Dung Cảnh mang nụ cười nhìn Lưu Tuyền, “Đây có được tính là duyên phận không?”
“Đương nhiên tính!”
Lưu Tuyền không có ý nghĩ khác đi, cười haha dựa tưởng, nhẹ giọng nói, “Không nghĩ đến trong giới này thật nhỏ!”
Cảnh Thụy lại cảm thấy ông trời cho anh duyên phận này.
Nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy!
Anh nhớ trước đây từng đọc 1 câu trong 1 cuốn sách, sau khi bạn quen biết 1 người, bạn sẽ cảm thấy người ấy thực sự ở khắp nơi trong thế giới của bạn.
Thì ra lời này cũng có đạo lý.
“Hôm nay em mà không gặp ở đây, cũng tính gọi điện cho anh.”
Dung Cảnh cảm thấy lạ, “Em mua điện thoại mới rồi?”
Anh nhớ lần trước điện thoại của Lưu Tuyền bị bọn bắt cóc ném hư rồi.
“Dạ đúng, không có điện thoại liên lạc với ai cũng không tiện! Em vừa chuẩn bị qua 2 ngày nữa liên lạc với anh, hôm qua là cuối tháng, hôm qua văn phòng mà em ký hợp đồng mới trả lương cho em, qua 2 ngày này vừa đúng lúc có thể trả tiền cho anh…” Lưu Tuyền có chút ngại, “Nhưng… có thể 1 lần trả không hết, đợi tháng sau phát lương em lại trả cho anh, trả cho đến hết mới thôi!”
Cô nhớ lần trước cô ở trong phòng đơn bệnh viện, sau đó cô hỏi qua bác sĩ, sơ sơ biết được chi phí trong 2 ngày đó.
Khỏi phải nói, 1 tháng lương của cô thật sự không đủ dùng.
“Được thôi!”
Dung Cảnh không chút chần chừ đồng ý.
Gần đây anh đang nhức đầu không biết lấy lý do gì để hẹn Lưu Tuyền, cô trả tiền vừa đúng là cơ hội đặc biệt tốt, 1 lần trả không hết thì càng tốt chứ sao, có thể có thêm vài lần gặp nhau.
Nhưng điều này lại phản ánh 1 vấn đề.
Không lẽ Tần gia không cho Lưu Tuyền tiền sinh hoạt sao, nếu không sao cô lại vất vả đến nỗi cần chia ra mấy lần để trả tiền cho anh?
Nghĩ như vậy 1 cái, Dung Cảnh cũng hỏi ra.
Lưu Tuyền ngây người cúi đầu trả lời, “Thẻ của Tần Nham ở chỗ em… nhưng, em không muốn dùng tiền của anh ấy.”
Thì ra là vậy!
Trong lòng Dung Cảnh có chút vui.
Cô phân biệt trách nhiệm của mình và tiền của Tần Nham rõ ràng như vậy, thực ra đã vô thức cảm thấy cô và Tần Nham không thể đi xa thêm nữa.
Dung Cảnh biết mình vui vẻ như vậy không hợp đạo lý lắm, nhưng vẫn nhịn không được có chút kích động.
Nếu Lưu Tuyền ly hôn sớm chừng nào, anh sẽ sớm có hành động chừng đó.
“Đúng rồi, mẹ của Tần Nham chưa xuất viện, gần đây bọn họ có làm khó em không?”
Lòng Lưu Tuyền ấm áp, cười lắc đầu, “Không có, em vẫn luôn không đến bệnh viện, bọn họ muốn làm khó em cũng không được.”
“Vậy thì tốt!”
Trước viện khách mời chi chi cha cha nói chuyện, hai người chỉ nói 1 chút, Lưu Tuyền đã cáo từ, “Dung Cảnh, em đi trước, hôm nay khách mời nhiều, Tiểu Thất cũng không biết đi đâu rồi, em còn phải giúp đỡ chăm sóc các khách mời nữ.”
“Được, cùng đi.”
Lưu Tuyền đi đến trước, cô đã ở đây nói chuyện với Dung Cảnh 1 lúc rồi, tốn 1 khoảng thời gian, lúc này có chút gấp gáp, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng cứ gấp thì sẽ dễ xảy ra vấn đề, đầm của cô đẹp thì đẹp, nhưng mà dài quá…
Lưu Tuyền đi lại quá nhanh, không cẩn thận đạp lên góc đầm.
“A---”
Cả người cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Phía trước là 1 bụi cây hoa hồng có gai nhọn.
Lưu Tuyền thét lên 1 tiếng, vô thức dùng 2 hai tay bảo vệ mặt
Chính vào lúc này.
Dung Cảnh phản ứng cực nhanh, đưa tay kéo cánh tay Lưu Tuyền, lực xông kích của cô quá lớn, kéo cả người anh cùng ngã xuống, chính vào lúc đó, cả người Dung Cảnh nhanh chóng ngã lên bụi hoa, trở thành miếng đệm bằng thịt cho cô.
“A--- Dung Cảnh!”
“Ầm---”
1 tiếng buồn bã vang lên, lưng Dung Cảnh đập vào chậu hoa, anh nhíu mày, đau đến cả người hừ buồn 1 tiếng.
Có Dung Cảnh trở thành miếng đệm bằng thịt, cả người Lưu Tuyền nằm trong lòng Dung Cảnh, 1 cái tay khác của Dung Cảnh bảo vệ trên eo cô, hai người dùng tư thế thân mật dán chặt vào đối phương, Lưu Tuyền hoàn toàn không bị thương.
“Dung Cảnh, Dung Cảnh anh không sao chứ?” Lưu Tuyền vô thức bò lên trên người Dung Cảnh.
“Đừng động đậy!”
Dung Cảnh lại đau đến hừ buồn 1 tiếng, anh hít 1 hơi, “Em khoan động đậy… đợi anh hít 1 hơi, anh lập tức khỏe lại!”
Lưu Tuyền thật sự không dám động 1 chút.
Cô sợ chạm đến vết thương trên người Cảnh Thụy, cả người cứng nhắc trong lòng anh, cô gấp đến sắp khóc, “Dung Cảnh, anh đau ở đâu?”
“Lưng!”
“Nghiêm trọng không?”
“Em đừng động đậy đợi anh đỡ đau tí là được.”
Lưu Tuyền căng thẳng đến không dám động đậy.
Hai người cứ duy trì tư thế thân mật như vậy, 1 người ở trên 1 người ở dưới dựa vào nhau.
Trong lòng Lưu Tuyền ngoài lo lắng và căng thẳng, không có chút suy nghĩ lạc lối nào.
Lúc đầu lưng của Dung Cảnh rất đau nhưng, cũng không có suy nghĩ gì không tốt, nhưng đợi cơn đau qua đi, anh nằm trên đất, cảm thấy Lưu Tuyền nằm trong lòng anh, cô ngẩng mặt nhỏ lên, đôi mắt của cô thanh thuần y như con nai vậy, bởi vì cô ăn mặc rất mỏng, hai người dán chặt lấy nhau, Dung Cảnh dường như có thể cảm nhận được cơ thể nữ tính của cô.
Cánh tay của anh vẫn trên eo cô.
Eo cô thon nhỏ như vậy, cảm giác chỉ cần lấy hai bàn tay là có thể dễ dàng ôm lấy.
Khoảng cách quá gần, anh có thể ngửi được mùi hương thanh thuần từ cơ thể cô lần nữa.
Tai sau của Dung Cảnh hơi đỏ lên.
“Dung Cảnh, anh đã đỡ chưa, đừng hù em…”
Lưu Tuyền thấy lâu như vậy Dung Cảnh cũng không động đậy, tưởng anh đau quá nên không động đậy được, “Anh còn đau không, em kêu người qua đây giúp nha?”
“Không sao!”
Dung Cảnh không nỡ bỏ eo Lưu Tuyền ra, “Em dậy đi.”
Lưu Tuyền dùng tốc độ nhanh nhất bò ra khỏi người Dung Cảnh, cô quỳ kế bên người Dung Cảnh, lúc này mới thấy tình trạng của Dung Cảnh nghiêm trọng cỡ nào.
Bởi vì lực ngã xuống đất quá mạnh, cả chậu hoa bị bể!
Mà mảnh vỡ, hoàn toàn cắm lên lưng Dung Cảnh.
Lưu Tuyền không dám động đến Dung Cảnh, “Dung Cảnh, xin lỗi đều là em không tốt…”
“Không sao!”
Dung Cảnh từ từ đứng lên, thấy vậy, Lưu Tuyền lập tức đưa tay đỡ anh lên, “Có thể đứng lên không, sau lưng bị thương hết rồi phải không?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.” Dung Cảnh an ủi Lưu Tuyền, cười nói, “Hồi trước huấn luyện anh chịu còn nặng hơn như vậy nhiều, không sao đừng lo, nghỉ 1 chút là khỏe.”
Lưu Tuyền nhìn sau lưng của anh 1 cái, bùn đất trong chậu hoa đều ướt, anh ngã trên đó, sau lưng đều bị bùn đất làm dơ hết, cũng nhìn không thấy có chảy máu không.
“Dung Cảnh, đau không?”
“Không đau…”
“Lừa người!” Tròng mắt Lưu Tuyền đỏ lên, lúc nãy ngã xuống còn phát ra tiếng trầm buồn, tưởng cô không nghe thấy sao, nghe là biết cực kỳ đau!
“Được rồi không gạt em nữa, có chút đau, nhưng chỉ là 1 chút, thật đó!”
Lưu Tuyền đỡ cánh tay anh, “Đi được không?”
Thực ra có thể đi!
Vết thương thật sự không nghiêm trọng!
Nhưng Dung Cảnh thật sự thích được Lưu Tuyền lo lắng như vậy, anh nhíu mày lộ ra bộ dạng ẩn nhẫn, “Không sao, chắc có lẽ đi được!”
“Còn có lẽ… anh ở đây đừng động đậy, em kêu người đến!”
Dung Cảnh lập tức kéo cánh tay cô lại, “Đừng đi, em ở đây nói chuyện với anh 1 chút, anh đỡ chút là đi được, lúc nãy đập xuống có chút đau, đợi tí nữa là không đau có thẻ đi.
“Thật không?” Lưu Tuyền bán tín bán nghi nhìn anh.
“Tuyệt đối là sự thật!”
Lưu Tuyền thấy sắc mặt anh được coi là bình thường, mới tin lời anh.
Dung Cảnh không nhịn được hứng thú nói, “Em nhìn xem, anh đã nói rồi chỉ cần gặp anh thì em sẽ gặp chuyện không hay mà, lần đầu gặp thì em bị bắt cóc, lần thứ 2 thì chút nữa bị xe ***ng, lần thứ 3 gặp anh, xém chút bị ngã sấp mặt…”
Lưu Tuyền không biết nên cười hay khóc.
“Lần thứ nhất nếu không có anh, em đã bị người khác hại rồi! Lần thứ 2 nếu không gặp anh em đã bị xe ***ng rồi, chuyện lúc nãy nếu không có anh, bây giờ người nằm dưới đất không đứng dậy nổi chính là em.” Lưu Tuyền nghĩ nghĩ, than thở nói, “Nói như vậy, anh quả thật là ngôi sao may mắn của em, Dung Cảnh mỗi lần gặp anh, em đều có thể hóa hiểm nguy thành bình an.”
“Có thể khiến em cảm thấy như vậy thật sự quá vinh hạnh.”
“Lúc này anh còn lắm mồm như vậy được à!”
Trong lòng Lưu Tuyền biết, Dung Cảnh là đang cố cho không khí ôn nhu lại, chính là không muốn cô lo lắng, cô đỡ tay anh, “Trang phục anh bây giờ không thể gặp người khác rồi, đợi tí em đi tìm Tiểu Thất, kêu Tiểu Thất tìm giúp anh bộ đồ mới để thay.”
“Được!”
Hai người lại nói thêm 1 chút, sau 1 lúc Lưu Tuyền mới hỏi, “Bây giờ có thể đi chưa?”
“Em đỡ anh dậy thử.”
“Ừ!”
Dung Cảnh đứng lên, Lưu Tuyền căng thẳng đỡ anh.
Cô làm chuyện gì cũng chăm chú, cúi đầu lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng.
Lúc này ánh mắt trời chói chang, mặt của cô dưới ánh mặt trời sáng lên như ngọc, nhìn nghiêng cô càng đẹp hơn, bởi vì ốm, đường nét dưới cằm của cô rất đẹp, sống mũi cao, lông mi cong cong. Bởi vì sự hoảng loạn lúc nãy, tóc mai lúc nãy cô vén lên rớt xuống vài cọng, gió thổi 1 cái, tóc mai bay đến miệng cô.
Dung Cảnh nuốt nước miếng!
Lập tức, thiếu chút nữa anh muốn trở thành cọng tóc đó.
“Dung Cảnh?”
“Ừ!” Dung Cảnh lập tức thu suy nghĩ viển vông của bản thân lại, nhờ vào sự nâng đỡ của Lưu Tuyền mà đứng lên.
“Có thể đi không!”
“Có thể!”
Lưu Tuyền vẫn không yên tâm, dùng 1 tay đỡ anh đi về phía trước.
Hai người họ cũng đi vào trong biệt thự, bởi vì hình tượng quá thê thảm, thật sự rất hút mắt người nhìn.
Hai người cũng không để ý chuyện này, trực tiếp đi đến phòng nghỉ dưới lầu của biệt thự.
Đến phòng nghỉ, Dung Cảnh *** khoác ngoài ra, lộ ra áo sơ mi trắng.
Lưu Tuyền thấy áo sơ mi trắng bị nhiễm vết máu, kinh ngạc kêu 1 tiếng, “Dung Cảnh! Chảy máu rồi! Nhiều máu quá!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc