Bóng Sói Hú - Chương 15

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong

Sáng sớm, tôi vừa bước vào văn phòng, An Bích và Cát Lan đã vội đi tới, xem ra tôi thật sự đã làm trái tim họ kinh hoàng suốt cả đêm, “Liễu Đình, hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cô bảo chúng tôi đi trước, còn nói những lời kỳ quái như vậy, thật sự là làm chúng tôi lo lắng đến ૮ɦếƭ!”
“Còn nữa, chúng tôi gọi điện cho tổng tài cũng không được, cô thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì không?” Cát Lan lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Tôi không sao mà, hôm qua tổng tài ở cùng một chỗ với tôi, hắn bảo người gọi tôi tới chỗ hắn!” Tôi nói dối không thèm chớp mắt.
“A di đà phật.” An Bích khẽ thở dài, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, “Cô là đồ trọng sắc khinh bạn! Cũng không thèm gọi một cú điện thoại báo bình an cho chúng tôi!”
Đúng là vỡ đê Trường Giang mà, thật sự là chuyện vô cùng khó giải quyết, sắc mặt của Cát Lan cũng không tốt đẹp hơn.
Xoát, tôi rút ra hai tấm vé, “Đại hội châu báu quốc tế Đặc lệ sa tinh” vé hạn chế số lượng, người có vé có thể có được một phần quà vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
A! Hai người phụ nữ nhảy dựng lên ςướק lấy vé trong tay tôi, “Coi như cô biết thời thế, tha cho cô lần này, nhưng cô vẫn nợ chúng tôi một bữa tiệc lớn đấy!” Tôi cười giảo hoạt, đúng là châu báu vừa xuất hiện, ai cũng tranh giành!
Điện thoại ở chỗ ngồi vang lên, “Xin chào, đây là Phí thị!” Tôi chuyên nghiệp tiếp đón điện thoại.
“Tôi đang ở dưới lầu, tôi muốn gặp cô!” La Uy! Tôi bỏ điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống dưới lầu. La Uy khoác ba lô hành lý sau lưng, chắc hẳn là hắn sắp rời khỏi thành phố này, hắn hướng về phía tôi cười rạng rỡ như ánh mặt trời “Hắc! Đi cùng tôi đi, làm một đôi uyên ương lưu lạc thiên nhai còn hơn là ở bên cạnh một lũ điên ૮ɦếƭ già!” Hắn đã phục hồi khí thế cuồng dã trước kia, tôi giật mình nói, “Anh, anh không hận tôi sao?”
“Hận! Cho nên cô cùng đi với tôi đi, dùng nửa đời sau của cô đền bù cho tôi!” hắn trêu chọc nói nhưng trong ánh mắt toát ra sự kiên quyết! Tôi dùng tay cố định tầm mắt hắn, “Có biết lần đầu nhìn thấy anh tôi có cảm giác gì không? Anh giống như ngọn lửa chói mắt, cả người anh tràn ngập sức sống, mỗi người bên cạnh anh đều có thể cười vô cùng vui vẻ! Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, thì ra con người cũng có thể sống tùy ý giống như ánh mặt trời! Cho nên, xin anh, xin anh hãy sống thật tốt, để cho tôi biết rằng trên đời này vẫn còn ánh mặt trời, vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đáng mong chờ khác, còn nữa để cho tôi âm thầm cầu nguyện! Thay tôi, hãy thay tôi sống thật vui vẻ khoái hoạt được không?”
Hắn im lặng, hắn dùng toàn bộ sức lực ôm tôi vào иgự¢, “Một ngày nào đó, tôi sẽ đem ánh mặt trời đến cho em!” Hắn thề bên tai tôi, hắn không hề liếc mắt nhìn tôi thêm lần nào nữa, hắn cũng không quay đầu, sải bước rời khỏi tôi!
“Xin anh nhất định phải hạnh phúc!” Tôi nhìn bóng dáng hắn, đây là đứa trẻ sáng lạn đã từng bị tôi kéo vào bóng đêm, tôi toàn tâm toàn ý cầu nguyện, “Xin phù hộ để hắn không cần trải qua thống khổ, xin hắn nhất định phải hạnh phúc!”
Chi, một tiếng vang bên cạnh, một thanh âm làm trái tim tôi thắt lại quặn đau, mọi hình ảnh sự việc xung quanh tôi dừng lại, hắn bị húc lên cao, ánh mắt nhìn về phía tôi, khóe miệng hơi hơi mở ra, hắn còn không kịp nói với tôi câu nói kia, hắn ngã mạnh xuống, lục phủ ngũ tạng của tôi như bị thiêu đốt, nhưng cơ thể tôi lại run rẩy rét lạnh, nhất thời tôi bị ngọn lửa lạnh lẽo giày vò, thế giới của tôi đã tối đen không còn một tia ánh sáng.
Giang gia, danh gia vọng tộc nổi tiếng, ông cố phụ là quan to nhất phẩm nhà Thanh.
Bách hóa Giang thị là bách hóa lâu đời, trước khi gây dựng được sự nghiệp, người đầu tiên khởi xướng chính là Giang Đình Nghiệp, cho tới hôm nay bách hóa Giang thị đã trở thành một tập đoàn bách hóa lớn trên thế giới.
Từ trước tới nay Giang gia đều là độc đinh, đến khi Giang Nặc ra đời, lập tức thành bảo bối của cả gia tộc, mẹ của Giang Nặc cũng là tiểu thư danh môn, là con gái của đại vương đường thủy – Đường Bảo Như.
Bởi vì bảo bối này thường xuyên gây chuyện sinh sự, từ nhỏ liền tác oai tác quái khiến người ta đau đầu, nếu không phải là làm cho người khác bị thương đầy mình thì chính là bản thân hắn bị thương đầy mình, bởi vậy Giang gia cố ý đầu tư xây dựng một khu bệnh viện “Giang Thành bình an”, không thể nghi ngờ là Giang Nặc hiện tại đang chữa trị xương đùi ở đó.
Ở ngoại khoa phòng số 1, là phòng bệnh dành riêng cho Giang Nặc, tôi đẩy cửa ra, Giang Nặc ung dung bình thản tà dựa vào đầu giường, ánh mắt hắn như bò cạp độc nhìn tôi chằm chằm: “ Tôi nghĩ cô cũng nên đến.” Tôi đứng thẳng như đầu gỗ, “Đây chính là cảnh cáo, nếu như cô không rời khỏi Phí Như Phong, người kế tiếp sẽ là cô!” Hắn ném vé máy bay ra, “Đây là vé máy bay đi Canada trong đêm nay, thừa dịp tôi còn muốn cho cô toàn thây thì rời đi đi!”
Tôi đi tới trước, cúi xuống cầm lấy vé máy bay, “Được!”
Trong mắt hắn xuất hiện một chút đắc ý, tôi đánh về phía hắn như tia chớp, trong tay xuất hiện một ánh sáng lạnh lẽo! Đao đâm thẳng vào иgự¢ hắn, “Giang gia các người nghĩ rằng Gi*t người thì không cần đền mạng sao? Tiền bạc quyền thế của các người có thể che dấu hết máu tanh sao?” Tôi rút đao khỏi иgự¢ hắn.
Máu chảy thành dòng, ánh mắt nặng nề đen tối của hắn nhìn tôi, hắn cúi đầu lau lau vết máu trên người đưa lên miệng liếm liếm, trong mắt tràn ngập ý nghĩ không thể tin, “Cô vì tên điếm đực kia mà Gi*t tôi?” Hắn nổi giận, sát khí dày đặc dâng lên, “Cô thế mà có thể vì hắn làm tới mức này!”
“Câm mồm!” Thanh âm của tôi lạnh lẽo, “Nghe nói nếu đâm vào cùng một chỗ ba lần, vết thương sẽ không thể chữa khỏi, chảy máu đến ૮ɦếƭ, anh hẳn là không biết thì ra ૮ɦếƭ là chuyện dễ dàng như vậy phải không!” Đao của tôi lại đâm tới một lần nữa, máu huyết hắn nhiễm đỏ ga giường, tay của tôi bị mạnh mẽ chặn lại!
Phí Như Phong! Ánh mắt hắn nhìn tôi dường như vô cùng lo lắng, giống như điên cuồng phẫn nộ, giống như thương tiếc, tôi dùng sức tránh thoát, vung đao ở trên cánh tay hắn chém ra một vệt máu. Hắn dùng tay bắt lấy đao của tôi, máu chảy dọc theo thanh đao, chảy vào tận tim tôi, đao bị hắn ςướק đi, hắn ôm kẻ đang liều mạng giãy dụa là tôi vào иgự¢, “Gọi bác sĩ đến xử lý vết thương của Giang Nặc, phong tỏa tin tức, đồng ý mọi điều kiện của Giang gia, không được báo cảnh sát! Chuyện còn lại chờ tôi quay lại nói tiếp!” Hắn nói với Thiệu Phong.
Một ngọn lửa đến từ địa ngục thiêu đốt trong lòng tôi, cháy sạch lục phủ ngũ tạng của tôi khiến tôi phát đau, tôi điên cuồng cắn xé hắn, tôi dùng móng tay hung hăng bấm sâu vào da thịt hắn, giống như không ૮ɦếƭ không buồn, tới tận khi tay của tôi bị hắn túm xuống, tôi cảm thấy bàn tay trắng mịn, miệng tôi tràn ngập mùi tanh của máu.
“Các anh không phải người! Các anh đều là sói đội lốt người, các anh hẳn là phải xuống địa ngục!” Tôi điên cuồng thét chói tai, cả người đều trở nên điên cuồng!
Hắn vẫn ôm tôi gắt gao, một chút cũng không buông ra, cho đến khi tôi kiệt sức, xụi lơ trong lòng hắn.
Dòng nước ấm áp dội lên người tôi, trên tay tôi, đem từng vết máu trên người tôi tẩy đi, hắn nhẹ giọng nói bên tai tôi, “Nếu thật sự muốn Gi*t một người, không cần phải làm tay của mình dính đầy máu tươi, có rất nhiều cách có thể khiến cho một người ૮ɦếƭ đi!”
Tôi quay đầu mờ mịt nhìn hắn, trên mặt hắn, cánh tay, trên người hắn tất cả đều là vết thương, máu tươi loang lổ, hắn giống như vừa trải qua một vụ tai nạn. Hắn lấy khăn tắm lau khô người tôi rồi ôm tôi đặt lên giường.

ThichTruyen.VN - Website đọc truyện hay nhất!
Tôi cảm thấy lạnh, từng đợt rét lạnh làm răng tôi lập cập va vào nhau kêu vang, tôi cuộn mình thành một đống lạnh lẽo run rẩy.
“Uống hết đi!” Hắn nâng tôi dây, cà phê đặc sánh đi vào trong tôi từng chút một, cảm giác ấm áp bốc lên làm tứ chi tôi tê dại.
“Mẹ tôi cũng ૮ɦếƭ trong tai nạn xe cộ.” Tôi vô thức nói, “Đó là sinh nhật tôi, mẹ đã đồng ý mang tôi tới công viên trò chơi để chơi cả một ngày, bà luôn luôn cười, bà nói bà thật vui vẻ, bà nói tâm nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi lớn lên, tôi ngồi trên vòng quay khổng lồ cao tận trời vẫy tay với bà.” Cổ họng tôi run run, Phí Như Phong ôm chặt lấy tôi, Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của hắn khiến tôi không chìm đắm trong ác mộng, “Tôi nhìn thấy chiếc xe hướng về phía bà, tôi liều mạnh thét kêu, nhưng mà…, nhưng mà… tôi trơ mắt nhìn bà bị ᴆụng bay lên giữa không trung.” Tôi túm chặt lấy иgự¢ mình, “Tôi muốn họ ૮ɦếƭ, tôi muốn họ từng người, từng người đều không được ૮ɦếƭ một cách tử tế!” Lòng tôi đau đến mức không thể hít thở nổi. “Nhưng tôi không làm được, tôi đã đồng ý với mẹ phải sống hạnh phúc! Tôi muốn để toàn bộ ân oán theo mẹ xuống mồ!” Tôi sống ૮ɦếƭ đè chặt Ⱡồ₦g иgự¢, nó dường như sắp nổ tung đến nơi, tôi muốn móc trái tim từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra!
“Nếu như vậy thì đừng miễn cưỡng bản thân!” Phí Như Phong đem quần áo mặc lên người tôi, hắn kéo tôi lên xe, hắn ôm tôi vào ghế lái, đạp chân ga. “Đi, trực tiếp chạy đến địa ngục đi, đến hỏi bà, đến rít gào vào mặt bà, vì sao lại để lại mình em thống khổ như vậy!”
Xe phóng đi như tên bay, tôi liều mạng đạp ga, đúng vậy, tôi thật sự muốn đi hỏi mẹ, vì sao muốn sinh ra tôi, vì sao lại không ở lại cùng tôi, vì sao làm cho cuộc sống của tôi trở nên thống khổ như vậy! Gió thổi ầm ầm bên tai tôi, trong đầu tôi là hình ảnh núi lở chấn động, tôi cảm thấy tôi bay lên… Tay lái trong tay tôi xoay trái quẹo phải, lốp xe phát ra tiếng kêu ken két ---- chi, chi, chi ---- lốp xe nổ, xe xoẹt qua đường cái, tiếp theo xông thẳng đến cạnh đường toàn đá vụn, sau đó hướng thẳng đến vách núi đen mà bay tới! Phanh, một tiếng nổ, xe dừng, tôi đập mạnh vào túi khí vừa bung ra, hai mắt tôi nhắm chặt, tới tận khi xe thật sự đứng im.
Cuối cùng tôi mở hai mắt ra, giương mắt nhìn bầu trờ rộng lớn cùng với không gian trong xe, xe bị một cái cây chặn lại, tôi nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy hông của mình, quay đầu lại, sắc mặt Phí Như Phong xanh trắng, trên trán hắn có một vết thương thật sâu, máu tươi chảy xuống.
“Phí Như Phong, Phí Như Phong!” Tôi lớn tiếng kêu gọi, lay động hắn, bao nhiêu lần tôi đã nguyền rủa hắn ૮ɦếƭ đi! Tôi không tìm thấy mạch đập của hắn! “Phí Như Phong! Phí Như Phong anh đừng ૮ɦếƭ, tôi không muốn anh ૮ɦếƭ!” Tôi bối rối túm mạnh lấy vai hắn, giọng nói của tôi khàn khàn, “Anh không thể ૮ɦếƭ, Phí Như Phong, anh dám ૮ɦếƭ trước mặt tôi thử xem!” Tôi cảnh cáo hắn như bị thần kinh.
“Đừng lay tôi.” Giọng nói của hắn suy yếu, tôi buông vai hắn ra thở dài nhẹ nhõm.
“Anh bị thương.”
Miệng hắn gian nan nở một nụ cười: “Nữ nhân, đừng tổn thương chính mình nữa, thêm một lần thì thật sự sẽ ૮ɦếƭ người đấy!”
Trong phòng bênh tràn ngập ngọn đèn nhu hòa, bác sĩ già nói với tôi, “không có gì đáng ngại, cậu chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.” Khi nói chuyện ánh mắt ông ta nhìn tôi có chút kỳ lạ, nhưng tôi đã không còn rảnh rỗi mà nhìn ông ta nữa. Tôi cảm thấy hỗn loạn vô cùng, tôi vô cùng không thích thời điểm Phí Như Phong ngất xỉu, toàn thân tôi xuất hiện loại cảm giác rét run, bất lực. Chuyện này đối với một nữ nhân cực kỳ rõ ràng hoàn cảnh và vô cùng có lý trí như tôi mà nói, điều này có nghĩa là tôi sắp phải trả một cái giá cực cao!
Tôi chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của hắn, sự ngạo mạn và khó nắm bắt của hắn biến mất, thời điểm hắn lẳng lặng nằm đó, hoàn toàn không hề có tính chiếm đoạt, chỉ có sự anh tuấn làm người ta rung động, một sợi tóc đen vương trên trán hắn, tôi nhẹ nhàng vuốt nó ra, những ngón tay tôi lần theo ngũ quan của hắn, lông mi của hắn thật dày, bờ môi hắn quá mỏng, loại nam nhân như vậy bình thường rất vô tình, tôi cúi xuống, hắn ngủ sắp được 24 tiếng, cũng nên tỉnh lại. Tôi nhẹ nhàng túm môi của hắn, “Phí Như Phong, anh tỉnh lại, nếu anh còn tiếp tục ngủ, tôi sẽ bắt nạt anh!”
“Ừ, ý kiến này thật sự là làm cho người ta hưng phấn.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lộ ra nụ cười lười biếng, “Tôi luôn luôn muốn bị người khác bắt nạt, thật đấy!”
Tôi cẩn thận lui về phía sau từng bước một, “Tôi đi gọi thầy thuốc” Tôi hơi mất mặt.
“Lại đây!” Hắn vươn tay.Tim của tôi đập với tần suất nhanh hơn hẳn bình thường.
“Tôi… không đồng ý… với ý kiến này, vết thương của anh…” Trời ạ, thế mà tôi lại nói lắp.
“Đến trong lòng tôi, Tiểu Đình!” Hắn ôn nhu dụ dỗ tôi, tôi tiến lên dựa sát vào lòng hắn.
“Bây giờ mạng của em là của tôi, không được tiếp tục tổn thương chính mình, nếu không tôi sẽ không tha cho em!” Lời nói của hắn tràn ngập mùi vị ra lệnh, một dòng nước ấm áp lan dần trong lòng tôi, lo lắng hy vọng tất cả đều biến mất, tôi nở nụ cười tươi sáng, cả người tôi, cả trái tim đều giống như bọt biển, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thoải mái như vậy! Tôi áp sát cổ hắn, nhìn động mạch của hắn nhảy lên, thật sự là dụ hoặc khiến cho người ta khó lòng từ chối.
“Như Phong.” Răng của tôi áp lên cổ hắn, “Để em cắn một nhát được không?” Lông mày khóe mắt tôi đều là nụ cười, Hắn nhìn tôi, “Vậy thì cắn đi, tôi biết em thèm nhỏ dãi động mạch chủ của tôi từ lâu rồi, hôm nay để tôi liều mạng vào miệng hổ đi!” Tôi ngã vào иgự¢ hắn, cười đến lợi hại, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong phòng.
Ánh mắt hắn tỏa sáng rạng rỡ, hắn không kìm lòng được mà hôn xuống, đôi môi mê hoặc của hắn lướt qua giữa lông mày, đôi mắt xinh đẹp, lưu luyến trên khóe miệng, bờ môi tôi.
“Tới giờ đổi băng gạc.” Bác sĩ già vẻ mặt đứng đắn, chậm rãi đi vào, tôi vô cùng quẫn bách!
“Người trẻ tuổi, sau khi hưng phấn cực độ thì không nên lái xe!” Lời nói trong miệng bác sĩ già làm cho người ta thấy khó hiểu. Yết hầu hắn nhảy nhảy than thở nửa này, rốt cục lại mở miệng, “dĩ nhiên SM có thể gia tăng tình thú trong tình yêu, nhưng mà phải có chừng mực, không nên biến thành máu chảy đầm đìa, gây ra vết thương lớn thì sẽ thành vui quá hóa buồn!” Thế mà ông ta còn ném ra một cuốn tạp chí, “Cái này đều có chút đồ chơi SM, có thể kích thích mà lại không bị thương, nên tham khảo một chút đi!” Vị bác sĩ già khẽ vẫy tay rời đi, vừa đi vừa lắc đầu, “Bác sĩ bây giờ thật sự là càng ngày càng khó làm, bệnh nhân có bấy kỳ ham mê không bình thường nào cũng phải dễ dàng tha thứ, còn phải đưa ra đề nghị dẫn đường chính xác.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua thân thể thần phong tuấn lãng của Phí Như Phong che kín vết cào, иgự¢ đầy vết cắn, trên mặt, bả vai, ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, mặt Phí Như Phong có vệt đỏ sậm đáng ngờ, hắn thế mà lại đỏ mặt, tôi cuộn mình trong lòng hắn cười không thể kiềm chế!
“Em còn cười nữa à!” Hắn nghiến răng nghiến lợi uy Hi*p tôi, “Thanh danh một đời của tôi đều hủy trên tay em rồi. Đầu đề báo chí ngày mai…” Hắn đột nhiên nhướn mày, tà ác cười cười, “ Tôi nghĩ em nhất định sẽ được lên trang đầu.”
Bây giờ thì tới lượt tôi kinh hoảng, “ Tòa soạn báo, anh biết chủ biên của họ, anh lên tiếng thì sẽ không ai dám đăng hết!”
“Ân, còn có báo Tin tức, báo đô thị… em nghĩ xem tôi nên tuyên bố thế nào?” Hắn đùa tôi, tôi hung hăng chọc chọc vết thương của hắn khiến cho hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Cốc cốc cốc, cửa phòng truyền đến tiếng gõ, “tổng tài.” Là Thiệu Phong. Tôi mở cửa ra, hắn đi vào phòng dẫn theo một cỗ ૮ɦếƭ chóc âm trầm.
“Tiểu Đình, em đi hỏi bác sĩ xem khi nào tôi được ra viện?” Hắn cố ý bảo tôi rời đi. Mà tôi cũng không muốn nghe chuyện này, đây là một cây kim trong lòng tôi, chỉ cần hơi cạm vào thì sẽ đau đớn, tôi chỉ có thể mạnh mẽ nuốt vào, cố gắng đè nén đau đớn xuống, tôi đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
Không biết Phí Như Phong với Giang gia cam kết với nhau như thế nào, nhưng mà không lâu sau trên báo liền đăng tin Giang Nặc ra nước ngoài – Bách hóa Giang thị hướng tới New York để phát triển, cũng thành công thu mua được công ty bách hóa Cơ Liệt Phật Ngã với giá trị lên tới 30 triệu đôla! Tôi biết rằng cuộc sống sau này của tôi sẽ không xuất hiện người của Giang gia nữa, tin tức này chính là hứa hẹn của Phí Như Phong dành cho tôi.
Phí Như Phong là một người đàn ông muốn nắm giữ sinh mạng và cuộc sống của người khác một cách tuyệt đối, hắn có ham muốn khống chế vô cùng mạnh mẽ! Một khi có người hay việc gì thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hắn sẽ là một bạo quân, thà rằng hủy diệt cũng sẽ không để nó tiếp tục tồn tại. Nhưng mà xét thấy tôi nhiều lần thoát hiểm khỏi miệng hổ, tôi cũng biết, trong một phạm vi nào đó tôi an toàn hơn những người khác, mà hiện tại tôi cũng không muốn khiêu khích phạm vi hắn đặt ra cho mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc