Bóng Sói Hú - Chương 14

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong

“Mời!” Nam nhan tao nhã nhún người, giọng nói mềm nhẹ, hành động vô hại, đáng tiếc đáy mắt hắn có ngọn lửa đang cháy sáng, tuy bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn, nhưng qua thời gian lâu dài, ngọn lửa này mà bùng phát, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một kẻ điên cuồng, tôi vô cùng đồng tình với kẻ sẽ phải thừa nhận ngọn lửa điên cuồng đó. Hắn mang tôi tới một gian phòng… mùi tanh tưởi nồng đậm mãnh liệt xộc vào mũi, ánh sáng từ cánh cửa mở đủ cho tôi nhìn thấy đồ vật trong phòng cùng với những ánh mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg trong đó…
Tôi ngừng thở, nhắm mắt 3 giây rồi mở ra.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên không hề sợ hãi thét lên chói tai, dù là nữ tử phong trần có kinh nghiệm khi tới nơi này cũng phải biến sắc mặt, mà cô ở trong 3 giây có thể trấn tĩnh lại!” Lời nói của hắn có ý tán thưởng! Nam nhân này vừa đi vào hắc ám liền hòa tan thành một thể với nó, hắn giống như sói hoang trong bóng tối, trong cơ thể có loại rét lạnh âm u trời sinh cắn nuốt hết thảy ánh sáng, nhưng lại che dấu vô cùng tốt!
“Có hứng thú biết tên tôi không?” Nam nhân dựa vào tôi rất gần, trong bóng tối truyền đến một hơi thở lạnh lùng.
“Không có hứng!” Khóe miệng tôi dâng lên nụ cười trào phúng, “Chủ nhân của tôi bây giờ là Phí Như Phong, tôi không tính tới chuyện đổi người!”
“Cô đừng vọng tưởng hôm nay Phí Như Phong sẽ tới đây cứu cô!” Giọng nói như sấm, tuôn ra mùi máu tanh. Giang Nặc, tên tướng thất bại kêu gào.
“Giang thiếu gia, không chấp nhận được thua cuộc thì cũng đừng đi gặp người khác, ở trong bóng tối mà nguyền rủa giận dữ đi!”
Một tiếng nổ, không biết kẻ gặp nạn là ai, kẻ có tiền hành động thật quá bậy bạ! Hắn vững vàng đứng trước mặt tôi, bóng đen hoàn toàn bao phủ tôi, “Cái kim châm này là sao?” Một mũi nhọn lãnh lẽo ở trước mắt tôi, “Giang thiếu gia muốn học thêu hoa giống như Đông Phương Bất Bại sao, tôi không giỏi cái đó nha, hay là anh đăng tin tìm kiếm xem, nhất định những người đọc tin rồi tìm đến sẽ nhiều tới mức đạp nát cả ngưỡng cửa nhà anh luôn!” Một trận cuồng phong quét qua mặt tôi, bỏng rát.
“Giang Nặc, cẩn thận chút, đừng có làm nát mặt cô ta, cả miệng cũng vậy, đợi lát nữa chúng ta còn phải dùng nó!”
“Giang Nặc, nhẫn nại một chút, để lát nữa làm cho con tiện nhân này kêu lên ca ca tốt, cầu xin cậu là được rồi.” Tiếng cười phóng đãng càng lúc càng lớn.
“Liễu tiểu thư, cô thật sự vô cùng thông minh, ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tính toán bố cục chặt chẽ như vậy, giận dữ phẫn nộ của cô làm Giang Nặc nghĩ rằng cô đã mất đi lý trí, liền khinh địch, cô uống rượu là vì sau đó đương nhiên sẽ được chọn ngựa trước, để cho người ta không thể đề phòng, mà ngay trong chớp mắt đó cô liền đâm một kim vào yên ngựa, khi Giang Nặc kẹp chặt ngựa, khiến cho kim đâm sâu vào, ngựa sẽ phát điên! Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên,” Hắn hơi hơi dừng lại, “Liễu tiểu thư, cô có biết như thế có thể làm ૮ɦếƭ người hay không?” Lời nói êm tai nhịp nhàng mà ăn khớp của hắn truyền đến.
“Giang thiếu gia sẽ ૮ɦếƭ ư? Tiên sinh chưa biết tên, anh đúng là đang nói đùa, sao không gia nhập vào ngành viết truyện, khẳng định anh sẽ vô cùng có tương lai.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Cô biết không, trên thế giới này người dám nói chuyện với tôi như vậy tuyệt đối không quá 5 người!” Hai tay hắn nhẹ nhàng vung vẩy, những người đang nghe đều kinh hãi.
“ Trên thế giới này kẻ dám đem tôi tới nơi như vầy chỉ có mình anh, anh so với tôi còn có thể diện hơn đấy!”
Hắn cười to, “Bây giờ thì tôi đã cảm thấy hơi hơi hiểu vì sao Phí Như Phong lại ép buộc cô như vậy!” Hắn nhẹ nhàng châm một que diêm, khơi lên ánh sáng mỏng manh, châm lên một ngọn nến rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mặt, những người khác vẫn chìm trong bóng đêm, thế này còn đáng sợ hơn khi so với lúc hoàn toàn không nhìn thấy gì!
“Hôm nay Phí Như Phong sẽ không tới được!” Trên mặt hắn là sự ôn hòa tàn nhẫn!
“Cô nghĩ rằng phần quà lớn mà tôi dành cho cô chỉ là nhất thời nghĩ ra sao?” Giang Nặc tỉnh táo lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo tàn khốc, dù sao khi biết có người muốn mình phải ૮ɦếƭ, mà bản thân cũng dạo quanh quỷ môn quan một vòng, cảm giác nhất định rất khó chịu! Ngữ khí của hắn âm trầm, nghiêm trọng.
“Chuyện của La Uy bắt đầu là từ lúc sắp đặt bẫy cho cô, dùng hắn để làm cô hôn mê, để cho mọi người vui vẻ, nhưng mà Phí Như Phong thay đổi quyết định muốn dùng cách khác để chơi cô vào phút cuối cùng, cho nên hắn liền biến mọi thứ thành việc vui của mọi người, cũng là một chiêu cất dấu để sau này đối phó cô! Chuyện này Phí Như Phong biết từ đầu đến cuối, không có sự cho phép của hắn làm sao chúng tôi dám dùng thế trận lớn như vậy để đón tiếp cô?” Đôi mắt tàn nhẫn mà tà ác của hắn nhìn tôi chăm chú: “Vốn hắn muốn giữ cô lâu một chút, nhưng cô lại vượt qua giới hạn của hắn đề ra, cô cho là hắn sẽ để đàn bà làm ảnh hưởng đến công việc, cô cho là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người phản bội hắn sao?”
“Tôi đây sẽ khiến cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều bị bao trùm trong hối hận!” Lời nói rõ ràng vờn quanh bên tai.
Ngọn lửa cháy trên cây nến nổ lép bép, bắn ra sắc thái diễm lệ, nháy mắt lại trở về với bóng tối.
Tôi nhìn ánh sáng mỏng manh của kim loại, bỗng nhiên cười với Giang Nặc, “Chỉ kém một chút thôi, Giang Nặc, thật sự chỉ kém 1 chút thôi, lần sau, lần sau anh cố gắng hơn một chút, nói không chừng có thể sẽ đạt được mục đích!” Lời nói của tôi tràn đầy châm chọc, cắt nát mặt nạ của hắn, hắn giơ tay muốn Ϧóþ tôi. Đến giữa không trung liền bị người vô danh túm lại:
“Nếu muốn dạy dỗ nàng thì cơ hội còn rất nhiều, bây giờ nên thỏa mãn hứng thú của tôi đối với cô ta đã!” Hắn thản nhiên cười khiến cho người ta khống rét mà run!
Tôi thản nhiên lắc đầu, từ khi tôi biết Phí Như Phong, đối với những kẻ biến thái bên cạnh tôi không còn cảm giác gì, tôi đã bị kích thích đến ૮ɦếƭ lặng từ lâu rồi.
“Cô dấu kim ở chỗ này ư?” Hắn nhẹ nhàng cười, tay lần theo đầu ngón tay của tôi, hắn thưởng thức bàn tay tôi, “Bây giờ νũ кнí phòng thân thật sự là vô cùng tinh xảo,” Hắn xoay tròn tay, một chút bột phấn cực mỏng rơi vào bàn tay hắn, hắn hơi ngửi ngửi, “Mê điệt hương phấn, trong lòng 1 phút sẽ khiến người ta hôn mê!” Thế nhưng hắn không hề xảy ra vấn đề gì dù là chỉ một chút!
Hắn nâng cằm tôi lên, “Bây giờ cô đúng là tay trắng, không có một chút đồ bảo vệ nào.” Hắn lui vào góc sáng của căn phòng hắc ám.
“Tôi đến trước, tôi có thể dùng roi để làm cô ta càng trở nên thơm ngọt ngon miệng!” Tiếng ồ ồ thở dốc thể hiện kẻ đó đã hưng phấn đến cực điểm, “Trước tiên cho cô ta uống thuốc nâng cao tinh thần, để cho cô ta phải luôn luôn tỉnh táo mà trải nghiệm, chúng ta cũng không nên chơi trò hôn hít.” Âm thanh tà nịnh, trong bóng đêm có người đang ép sát lại gần…
Tiếng cười thanh thúy tràn ra từ miệng tôi, tôi tao nhã vuốt khẽ những sợi tóc đen vương hai bên má, thần thái động lòng người. “ Màn trình diễn hạng ba của các vị thật sự vô cùng thú vị, cũng có chút ít tiêu chuẩn chuyên nghiệp.” Tôi nhẹ nhàng đứng lên, “Đã tới lúc phải rời khỏi nơi này, tôi không tiếp quý vị nữa!” Ngữ khí tôn quý như nữ vương.
Một bàn tay to khiến người ta ghê tởm túm lấy cổ tôi, “Tiểu tiện nhân, hôm nay dù có ba đầu sáu tay thì cô cũng không trốn được đâu!”
“Hoa thiếu gia, Bạch công tử, Quý quản lí, à, hẳn là có cả Lưu bí thư.” Tôi nói ra thân phận từng người một cách chính xác.
Trong bóng tối ngập tràn yên tĩnh, “ Cô không để lại cho mình dù chỉ 1 đường sống!” Trong bóng tối truyền ra âm thanh như dã thú tru lên. “Chơi cô ta đến ૮ɦếƭ, hôm nay mọi người có thể chơi tới bến, trò gì cũng có thể dùng trên người cô ta, đến khi cô ta trút ra hơi thở cuối cùng!”
“Vô cùng vinh hạnh, các vị tình nguyện thân bại danh liệt, tất cả vào tù cũng muốn tôi phải nhúng chàm, thật sự là khiến tôi nhận ra được mị lực vô tận của mình.”
“Cô có ý gì?” Giang Nặc bắt đầu coi trọng lời nói của tôi, hắn biết tôi là người đàn bà không bao giờ nói những lời vô nghĩa.
“Nếu như tôi có thể cẩn thận mang theo trang bị phòng thân, thì sao có thể không mang theo vài cái camera theo dõi, máy nghe trộm để dự phong, vài vị đây vừa rồi cùng La Uy,” Tôi mạnh mẽ áp chế vị chua xót, “Thật sự khiến người ta vô cùng ấn tượng, tôi tin là mỗi người nhìn thấy cũng đều sẽ thay đổi sắc mặc, còn 10 phút, nếu tôi không xuất hiện ở bên ngoài, hai người bạn tốt của tôi sẽ chia sẻ tư thế oai hùng của các vị với toàn thế giới thông qua các trang web lớn, báo điện tử, báo giấy và các phương tiện khác có thể. Đám người bên ngoài nhất định sẽ như thủy triều kéo đến xem, tin rằng còn có hiệu quả hơn bao nhiêu lời quảng cáo khác!”
Một mảnh yên tĩnh đáng sợ!
“Lợi hại, lợi hại!” người vô danh từ trong bóng tôi vỗ tay cười đi ra, “Cô cùng chúng tôi tính toán lâu như vậy để đảm bảo họ an toàn rời đi, là tôi đã quá coi thường cô!” Con ngươi hắn sâu thẳm… giống như bảo thạch ngưng kết lại. “Đúng là một người đàn bà thông minh lại gan dạ sáng suốt như cô khó mà thay thế nổi!” Hắn đẩy cửa ra, “Mời!” Một nam nhân không hề lãng phí chút thời gian nào.
Tôi chuyển tầm mắt nhìn Giang Nặc, “Giang thiếu gia vì đề phòng tôi sẽ làm vậy nên mới không tự mình ra trận phải không?” Trước khi đi tôi còn châm ngòi ly gián một chút, nhìn gương mặt càng âm u của hắn, tôi thật sự vui vẻ! Người vô danh mang tôi ra khỏi địa ngục trần gian này, hắn lười nhác bước đi.
“Anh biết rõ tôi không có camera sao không vạch trần còn giúp tôi che dấu?” Tôi chậm rãi hỏi.
“Thứ nhất, trên thế giới này có một người tôi không bao giờ muốn đối đầu – chính là Phí Như Phong, Thứ hai,” Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, “Cô rất thú vị!”
“Cảm ơn sự thú vị mà trời ban cho tôi!” Tôi cười cười vui vẻ. Đi tới cửa, đứng ở bãi cỏ xa xa là một bóng dáng khi*p người, ở bên trong tôi lẳng lặng nhìn nam nhân này, trong lòng không hề giật mình, nếu thực sự giật mình thì phải là bắt đầu từ bao giờ mà trái tim tôi lại tin tưởng người đàn ông này đến vậy?
Hắn chậm rãi đi tới phía tôi, ngũ quan như tượng tạc để lộ gương mặt không thể nhìn thấu tình cảm gì.
“Chúc mừng anh, người phụ nữ của anh cực kỳ tin tưởng anh.” Người vô danh nói giống như vô ý cười, không biết là thật tình hay châm chọc nữa.
“Đây là thứ cậu muốn!” Phí Như Phong đưa cho hắn một phong thư, đáy mắt hắn trong chốc lát liền dấy lên như sóng gió động trời, các loại cảm xúc xoáy lên trong mắt hắn, hơi thở hắn tản mát ra hơi thở, đến khi tôi dựa thằng vào người Phí Như Phong, nửa ngày cũng không ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt sâu hút của hắn không toát ra tia dao động nào, “Trừ Giang Nặc, tôi sẽ xử lý những người khác.”
Phí Như Phong lạnh nhạt gật đầu, tôi đi theo phía sau hắn chuẩn bị lên xe.
“A Phong!”
Phí Như Phong chậm rãi xoay người, thân thế Giang Nặc cứng lại, tay nắm thành quyền, giống như một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Cậu còn coi tôi là anh em không?” Hắn hỏi bất thường.
“Nếu không phải, lúc này tôi sẽ không đứng bên ngoài!”
“Có hắn ở đây cô ta căn bản sẽ không có việc gì, cậu đã sớm sắp đặt cả rồi!”
“Tin tôi đi, người phụ nữ này đủ để đối phó cả một đội quân!” Giọng nói của Phí Như Phong rét lạnh như băng.
“Cô ta muốn Gi*t tôi!” Giang Nặc rốt cục không nhịn nổi nữa mà rống lên.
Không khí xung quanh Phí Như Phong đột nhiên hạ xuống, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo vô tình, “Cho nên cô ấy mới có thể ở yên trong đó 45 phút!”
Hắn chăm chú nhìn Giang Nặc, ánh mắt dần dần dịu lại, “Tôi vô cùng xin lỗi, Giang Nặc, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, lần này coi như nể mặt tôi mà quên đi được không?” Phí Như Phong giải thích với hắn! Tôi kinh ngạc! Nghe đồn tình cảm anh em của Phí Như Phong và Giang Nặc bắt đầu từ lúc 10 tuổi, xem ra đó cũng không phải là lời đồn nhảm!
Thân thể Giang Nặc không thể kiềm chế được mà run lên, “Từ khi chúng ta quen biết, tôi chưa bao giờ cầu xin cậu việc gì, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi cầu xin cậu!” Không khí vô cùng loãng, lúc này thời gian một phút cũng như là vĩnh hằng, thân thể Phí Như Phong căng như sợi dây đàn.
“Để cô ta cho tôi!” Giang Nặc độc ác tuyệt tình nói. Phí Như Phong nhìn cửa lớn không rời mắt, thật lâu sau hắn quay đầu, hắn nhìn tôi, con ngươi đen sâu thăm thẳm không thấy đáy, không biết vì sao nó như một tấm lưới vây chặt toàn thân tôi, đây thực sự là một cuộc nói chuyện buồn cười, nhưng không khí diễn ra nó lại làm cho tôi căng thẳng!
Hắn hơi mở miệng, đôi môi mấp máy, “Cô ấy thì không được, bất cứ chuyện gì cũng có thể nhưng riêng cô ấy thì không được!”
Giang Nặc hung hăng nhắm mắt, khi mở ra đôi mắt hắn đã tràn đầy tơ máu, “Từ nay về sau chúng ta không còn là anh em nữa!” Hắn lớn tiếng nói, giọng nói tràn đầy sa sút, hắn lùi lại, tiếng hít thở dồn dập nặng nhọc ở trong không gian yên tĩnh thấm vào tận đáy lòng người, rốt cục hắn lảo đảo bước đi.
Phí Như Phong đứng sừng sững ở cửa, thật lâu thật lâu…
Trên xe, Phí Như Phong như một bức tượng, đối với tôi vô cùng hờ hững, tôi vừa xuống xe, chiếc xe liền giống như tên bắn lao ra ngoài.
Hôm nay thật sự là một ngày mang đầy màu sắc truyền kỳ, tôi làm một người đàn ông thay đổi vận mệnh, một người đàn ông khác vì tôi mà phản bội an hem, không chừng nội tâm hắn đang không ngừng giao chiến, chính tôi cũng không thể tự tha thứ cho mình, tôi ngồi ở cầu thanh, nhìn cây cối ấm áp lay động, làm một cái cây thật sự đơn giản và vui vẻ hơn làm người rất nhiều. Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần tôi.
“Em ngồi ở đây làm gì!” Tiếng nói trầm thấp che dấu những cơn sóng dữ cuồng dã, hắn kéo tôi dậy, “Đáng ૮ɦếƭ, toàn thân em lạnh như cột băng vậy!”
“Tôi không muốn ở một mình, những thứ đó cứ vây kín đầu óc tôi.” Tôi không thể kìm hãm được mà rùng mình lạnh run. Hắn chửi thề một tiếng. Sau đó đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy tôi kéo vào иgự¢ hắn, hơi thở nam tính quen thuộc vây lấy tôi. Tôi nép vào lòng hắn cảm nhận sự ấm áp, lúc này đây tôi dung túng bản thân, bởi vì bây giờ tôi thật sự rất cần, rất cần nó.
Hắn kéo chăn ra, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tôi túm chặt lấy tay hắn, “Tôi không muốn ở một mình!”
Hắn nhìn tôi, yên tĩnh, lông mi dày đậm nhíu chặt lại, hắn giống như đang đánh vật với một vấn đề khó khắn.
“Ngủ một chút đi, phù thủy nhỏ! Em muốn nhìn thấy tôi bị em khống chế đến cỡ nào hay sao?” Hắn nghẹn giọng thô lỗ nói, hắn nằm xuống bên tôi, động tác kéo tôi ôm vào lòng giống như đau lòng mà mang theo sự ôn nhu. Tôi cầm tay hắn, kéo đến trên cổ tôi.
“Anh cũng không thể được, giúp tôi tẩy rửa sạch dấu vết không tốt ở nơi này!” Tôi nói nhỏ.
“Sao lại không chứ?” Hắn cười khổ tự giễu một chút, thanh âm sắp nghẹn lại, “Đây không phải là vinh hạnh của tôi hay sao?” Hắn cúi xuống dùng đôi môi hôn khẽ dọc theo cổ tôi, mỗi chỗ đều phủ đầy những nụ hôn, không buông tha dù chỉ một phân da thịt.
Tôi vươn hai tay nắm lấy cổ hắn, yết hầu hắn thoát ra một tiếng thở dài, hắn nắm bả vai tôi kéo chặt tôi về phía hắn, khoái cảm như điện giật truyền khắp toàn thân, như sóng dữ tấn công mỗi sợi thần kinh, mỗi tế bào nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, rời môi khỏi người tôi.
“Em làm tôi rất khó giữ được sự tự chủ của mình!” Hắn nói nhỏ, nhẹ nhàng kéo để tôi càng dính sát vào hắn hơn, đến tận khi tôi hoàn toàn nằm trọn trong lòng hắn, hắn khép tay khóa chặt tôi lại, để cho đầu tôi gối lên vai hắn, “Ngủ đi, đối với em hôm nay như vậy là đã quá đủ rồi!”
Tôi yên tâm nhắm hai mắt lại, trong mơ hồ cảm thấy má hắn dụi dụi vào mái tóc mềm mại của tôi, “Em không bao giờ phải gặp lại những người đó nữa, tôi thề, cả đời này em cũng sẽ không phải trải qua loại chuyện đó thêm một lần nào nữa!” Những sợi tóc tán loạn che khuất khóe miệng cong lên của tôi, tâm trạng tôi trở nên vô cùng tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc