Bóng Sói Hú - Chương 12

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong

Hắn đứng ở giữa đại sảnh! Tin tức truyền đi thật nhanh, hắn luôn đuổi kịp trước cả dự đoán của tôi.
Trong đại sảng có hương vị yên thảo thoang thoảng, hình dáng hắn bị ngọn đèn chiếu vào, lan dài, tạo thành một bóng đen trầm mặc mà tà ác, từng bước đi của hắn giống như Tu la địa ngục bước đến nhân gian, sắc mặt hắn như đá cẩm thạch không lộ ra một chút biểu tình nào, hai con ngươi màu đen giống như có ngọn lửa lạnh lùng nhảy nhót, “Cho tôi một lý do!”
Nam nhân tên Phí Như Phong này dùng lời lẽ chính nghĩa đối mặt với tôi, hắn giống như một người dạy về chính nghĩa đòi hỏi lí do của tôi, cho hắn một lý do vì sao tôi lại bán đứng hắn, phản bội hắn.
“Sống trên đời không cái gì là hoàn hảo, khó khăn trở ngại không theo ý mình có thể khiến cho sức chịu đựng của thể xác và tinh thần càng thêm hoàn mỹ.” Tôi lạnh lùng tiếp đón ánh mắt hắn.
Hắn đưa tay nắm lấy bả vai tôi, “Bảo bối, tốt nhất em đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi, em thật sự hiểu rõ là em biết mình đang làm gì!” Giọng nói của hắn vô cùng âm trầm lạnh lẽo, “Em khẳng định em có thể chấp nhận được cái giá mà em phải trả cho việc làm của mình?”
Tôi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh của mình, “Khi anh phát hiện ra chức vụ và quyền lợi mình giao cho người khác trở thành công cụ để cô ta bán đứng, phản bội chính mình, loại cảm giác bị bắt nạt, lừa bịp, bị lường gạt này làm anh cực kỳ giận dữ, thậm chí là tuyệt đối không thể tha thứ phải không?”
Hắn ૮ɦếƭ lặng nhìn tôi, “Em nghĩ rằng tôi coi em là một quân cờ?” Tay hắn bấu sâu vào vai tôi, “Em đúng là người đàn bà không có trái tim, em luôn luôn nghĩ về tôi xấu xa như thế phải không? Em hy vọng tôi hủy bỏ hợp đồng em ký, để em trở thành trò cười của công ty, sau đó mặc bọn họ nói em thành cái loại gì cũng coi như gió thoảng bên tai phải không?”
“Phí tổng tài, tôi cũng không chán ghét việc mình chỉ là một con cờ, đây thực tế không phải việc tôi có thể thay đổi, tôi chỉ yêu cầu một chút tôn nghiêm dành cho kẻ làm quân cờ này! Anh dám nói trong nháy mắt khi anh nhận được cuộc gọi kia anh không hề nghĩ đến việc tương kế tựu kế không? Anh dám nói anh không có biện pháp ám chỉ cho tôi biết trước khi ký hợp đồng không? Anh dám nói anh không phải vì thuận tiện dành lấy lợi ích lớn hơn, mà sợ đưa cho tôi chút ám chỉ sẽ phá hỏng kế hoạch của anh không?” Lời nói của tôi giống như sợi roi quất vào lòng, tê tê rung động.
Ánh mắt của hắn và tôi va vào nhau giữa không trung giống như phát ra những tia lửa điện. “Anh dám nói quyền lợi anh cho tôi không phải là thủ đoạn để làm kẻ khác mơ hồ, mất cảnh giác không? Khi tôi cầm hợp đồng đến trước mặt anh, anh thậm chí… thậm chí… còn không chọn cách nói cho tôi biết, chỉ bày ra một bộ dạng hoàn toàn dung túng tôi…” Tôi càng phẫn hận, tôi càng nhục nhã!
Ánh mắt Phí Như Phong giống như hai đáy vực sâu đen tối, đại sảnh vang lên tiếng thở dốc xen vào nhau của chúng tôi, tôi cảm giác được sợi dây buộc tóc của tôi từng chút một tuột dần xuống, mái tóc xõa xuống che tầm mắt tôi “Tôi sẽ thu hồi lại hợp đồng.” Giọng nói của Phí Như Phong căng thẳng như nuốt phải đinh.
“Sau đó làm như là chưa bao giờ xảy chuyện này, tôi có phải là nên hộ vang vạn tuế, tạ chủ long ân?” Toàn thân tôi là khí thế bức người, không hề cứu vãn.
“Em còn muốn thế nào nữa?” Hắn lạnh lùng chất vấn trở lại. “Đưa ván cờ này về chỗ cũ, hết thảy mọi việc tôi làm hôm nay cũng chưa vượt qua phạm vi thừa nhận của anh, về phần sau này sẽ xử lí Ninh thị thế nào thì đó là việc của anh, nhưng lần này chúng ta đã hòa nhau. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Ngữ khí của tôi làm cho Phí Như Phong kinh ngạc, hắn giận dữ cười lên
“Em dựa vào cái gì mà khẳng định tôi sẽ đồng ý với em? Chỉ là một người tình trên giường của tôi, yêu cầu của em thật sự là không ít!”
“Được.” Tôi hơi hơi cười với hắn, ngữ khí nhu hòa: “Tôi dừng tay lại, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không dám khẳng định sau khi anh từ chối tôi thì tôi sẽ còn làm ra việc gì, tôi cũng không biết lần sau có thể còn làm ra sự việc không có lý trí, vượt khỏi phạm vi thừa nhận của anh hay không đâu, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý từ trước đi!” Sự ác độc không lui cùng ngoan tuyệt tràn ra từ đáy mắt tôi, đây là một lời tuyên bố cả hai cùng ૮ɦếƭ, Phí Như Phong phải biết rõ ràng điểm mấu chốt của tôi, có lẽ tôi chỉ là một bạn tình trên giường, thậm chí chỉ là một con cờ trong tay hắn, nhưng tôi không phải là con ngốc, tôi cũng quyết không để kẻ khác dẫm đạp lên chỉ số thông minh của tôi!
“Em, vật nhỏ kiêu ngạo quyết không nhận thua này!” Phí Như Phong nghiến răng nghiến lợi túm lấy gáy tôi, hắn hôn thật mạnh lên mắt tôi, “Em rốt cục muốn gì, Liễu Đình, em không ngừng khiêu khích cực hạn của tôi như vậy, không ngừng vượt qua thứ mà tôi có thể trả, em rốt cuộc muốn cái gì!”
Nụ hôn của hắn giống như trừng phạt, cũng là sự thỏa hiệp, tôi biết, tôi ngẩng đầu, “Phí Như Phong, anh đừng ngây thơ như đứa trẻ vậy, anh đừng có dùng thân thể mình đến để áp đảo tôi!”
“Chỉ có khi ở trên giường của tôi em mới có thể quên đi kiêu ngạo của mình, tôi thích việc em hoàn toàn mất đi khống chế!” Tôi bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
“Anh, anh đây … có khác gì phường lưu manh dùng thể lực để ép buộc phụ nữ?”
“Tôi chờ em nói cho tôi biết!” Hắn mỉm cười khiến gương mặt anh tuấn tăng thêm loại hương vị tàn khốc.
Hơi hướm tình dục lan tràn trong không khí như những mạch nước ngầm đan vào nhau, nếu lúc này cho tôi lựa chọn, tôi không biết chính mình còn có thể kiên trì như vậy được hay không, hắn ép chặt tôi lên tường và chăm chú nhìn không chớp mắt, tôi khẩn trương nhìn xung quanh, bị thân hình to lớn của hắn chặn lại, tôi còn không biết cửa ở nơi nào nữa.
Cho tới bây giờ, nam nhân này chưa bao giờ nhận thua, hắn cuối cùng sẽ có cách để chiến thắng.
Tôi nói năng lộn xộn, “Tôi không muốn ngủ với anh, tôi không tính hy sinh kiểu này.”
Phí Như Phong ngạo mạn ϲởí áօ khoác của hắn ra, cởi bỏ áo trong, quần, “Thật đáng tiếc, Liễu Đình, khi em muốn làm việc gì đó thì đều cần phải bỏ ra một cái giá thật lớn.” Thần thái hắn vô cùng ngạo mạn, ánh mắt hắn tối như vực sâu, toàn thân phát ra hơi thở nam tính, làm cho không khí xung quanh đều đông cứng lại, tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn đi về phía tôi, chậm rãi từng bước một.
“Phí Như Phong!” Tiếng hô tuyệt vọng của tôi bị hắn cắn nuốt, hắn hôn tôi một cách mãnh liệt, chà đạp đôi mắt tôi, đè chặt thân hình yết ớt của tôi.
“Em sợ hãi? Rất tốt!” Hắn mãnh liệt ôm tôi, ghì chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của hắn, hắn dùng nụ hôn của mình để cho tôi biết rằng hắn hoàn toàn có quyền làm càn với tôi, lòng tham của hắn là không có giới hạn, ở đầu lưỡi của hắn, tôi có thể nếm được mùi vị của khát vọng chinh phục.
Một cơn sóng triều cuồng dã hướng về tôi, đánh sâu vào… Tôi bất lực nhìn hắn, “Không muốn, đừng làm ở nơi này!”
“Không kịp nữa rồi.” Hắn nâng ௱ôЛƓ tôi lên, Dụς ∀ọηg giống như lửa cháy, hắn thẳng lưng đâm vào “Ông trời,” Hắn run run thở ra một hơi, hắn mạnh mẽ áp bức tôi, thân thể hắn giống như trở thành một nhà giam, nhốt chặt tôi vào trong, “Chỉ mới… tiến vào… em đã làm tôi muốn đạt tới cao trào!”
Hơi thở ᴆục ngầu của hắn làm tôi run rẩy, nụ hôn тһô Ьạᴏ của hắn, Dụς ∀ọηg đang chôn sâu trong người làm tôi sợ hãi, loại kích tình này hoàn toàn nguyên thủy, hứng thú tà ác, tôi xoay người hoàn toàn đè lên hắn.
“Em muốn tôi không? Liễu Đình?” Hắn khàn khàn hỏi, một lát sau hắn thử va chạm, hơi hơi rút ra, lại chậm rãi đâm vào, hắn xâm chiếm thân thể tôi, động tác trêu chọc, nhưng vẫn giữ lại một chút, “Em muốn tôi không?”
Con mắt đã nhuốm màu Dụς ∀ọηg của tôi mở lớn, “Em muốn tôi không?” Hắn lúc sâu lúc cạn, đột nhiên đâᗰ ᗰạᑎᕼ, dũng mãnh khuấy đảo dòng nước ấm, rồi lại nhanh chóng rời đi, tôi không kiềm được mà đứng dậy tự mình hành động, “Nói em muốn tôi, nói đi.” Hắn lật người đè tôi xuống, dùng sức thật mạnh di chuyển trong tôi, thân hình tôi bị ép chặt giữa vách tường và thân thể to lớn của hắn, hắn xoay quanh chỗ mẫn cảm của tôi, tôi vọng tưởng dùng tường đá lạnh băng đến xoa dịu Dụς ∀ọηg nóng bỏng trong người, cánh tay hắn khóa chặt tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt trần trụi của tôi, hắn lại xâm nhập một lần nữa, hoàn toàn lấp đầy tôi, kích tình cuồn cuộn chảy khắp thân thể tôi, khiến tôi phải vẽ lên khóe miệng từ “Muốn”.
Tự chủ của hắn hoàn toàn biến mất, hai ௱ôЛƓ hắn không ngừng đong đưa, hắn đem toàn thân tôi ép chặt vào vách tường, tôi bị đẩy lên tới khoái cảm cực hạn, hắn làm tôi không thể kiềm chế bản thân mà la lên, hắn kịch liệt co rút, đầu ngửa về phía sau, thân hình không ngừng phập phồng, tiếng ՐêՈ Րỉ khàn khàn thâm trầm không ngừng tràn ra từ trong Ⱡồ₦g иgự¢, cổ họng hắn.
Bình yên trở lại, sau cao trào chỉ còn thân thể chấn động khe khẽ và những hơi thở dốc, tôi hoa mắt chóng mặt dựa vào vai hắn, suy yếu ngã vào lòng hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bết dính mồ hôi của tôi, tôi hơi nghiêng đầu, “Không cần né tránh, thừa nhận Dụς ∀ọηg của chính mình không phải là điều đáng xấu hổ.” Hắn nói nhỏ, khẽ hôn cằm tôi, “Tôi muốn em, Liễu Đình. Em giống như độc dược dần dần ngấm sâu vào máu thịt tôi, làm tôi phát nghiện.”
Mồ hôi ẩm ướt dính trên da thịt, quần áo tôi hỗn độn như đã trải qua một trận chiến lớn, hắn chậm rãi rút ra khỏi người tôi, lúc hắn rời khỏi cũng khó khăn như khi tiến vào, chúng tôi cùng cúi đầu ՐêՈ Րỉ. Hắn bế tôi lên, đặt tôi nằm trên giường, tiếp theo, tôi cảm thấy phần đệm bên cạnh lõm xuống, hắn từ phía sau vuốt ve bả vai tôi, khẽ kéo để tôi dựa vào lòng hắn, đôi tay vòng qua người, đặt lên иgự¢ tôi.
“Em đang nghĩ gì?” Hắn nhẹ nhàng mềm mại khẽ cắn vành tai tôi. Tôi lui lại vùi sâu vào lòng hắn, tất cả đều rất tốt, đàn ông và đàn bà cùng nhau hưởng thụ một cuộc ℓàм тìин cũng không có gì xấu. Tay hắn mò xuống sờ soạng bụng tôi, “Hử?” Không ngờ hắn có thể nắm bắt suy nghĩ của tôi chính xác như vậy, người đàn ông này thật nguy hiểm, bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi quay lại kinh ngạc nhìn hắn.
“Sao vậy? Có phải em đột nhiên phát hiện ra người đàn ông của em vô cùng anh tuấn làm cho em hoa mắt, si mê tới không thể kiềm chế nổi không?” Hắn hài hước mỉm cười với tôi.
“Không phải là anh cố ý ném tin tức anh muốn thu mua đất của Tùng Nhạc cho Ninh Trọng Phảng đấy chứ?” Tôi chống lại ánh mắt hắn. “Anh đúng là người đàn ông tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ!” Tôi túm lấy một chiếc gối độc ác đập lên người hắn, hắn cười to.
“Cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận rằng người xưa nói không sai chút nào, đàn bà không có tài mới là đức.” Hắn càng thoải mái cười to, tôi tức giận lao đến véo người hắn, hung hăng dùng móng tay cấu thịt hắn, “Anh là quả trứng thối, không gia nhập đoàn xiếc quả thật quá đáng tiếc.”
“Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!” Hắn giơ hai tay ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào tóc tôi mà cười, “Tôi cũng đã dừng lại, toàn bộ bố cục của tôi đều bị một tay em phá hỏng, em còn gì không hài lòng chứ, Liễu Đình, nghĩ xem em đã làm một việc lớn lao như thế nào!”
“Im miệng!” Tên đàn ông này đúng là toàn thân từ trên xuống dưới không có lấy một chút tốt đẹp. “Liễu Đình, có phải tôi chưa đủ cố gắng, để em còn có sức lực suy nghĩ, tôi thật sự là rất vô trách nhiệm.” Hắn hôn môi tôi, nam căn nhẹ nhàng tiến vào cơ thể tôi, sau trận chiến kịch liệt vừa rồi, thân thể tôi vô cùng đau nhức, hắn chống khuỷu tay xuống giường, dùng tay nâng mặt tôi lên.
“Em giống như một thiên sứ tức giận đứng ở trước mặt tôi.” Hắn mỉm cười, hai tròng mắt hắn long lanh kì dị. “Em không thể chịu nổi một chút lừa dối của tôi sao? Tiểu Đình, em thật sự càng ngày càng yếu ớt!” Hắn thở dài như vô cùng nuối tiếc ân hận.
Tôi không hề thay đổi sắc mặt nói: “Anh cũng càng ngày càng si mê lưu luyến tôi, làm sao bây giờ, nếu tôi thật sự bán đứng anh, anh sẽ bị tổn thương thành bộ dạng nào chứ?”
Đôi mắt hắn hiện lên ý cười sâu xa khó hiểu lại cực kỳ mê hoặc: “Tôi đây sẽ khiến cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều bị bao trùm trong hối hận!”
Lưng tôi có chút phát lạnh, “Tôi làm cho em lạnh lẽo sao, bảo bối?” Hắn thương tiếc vuốt ve sườn mặt, an ủi tôi, hắn cúi người, “Tôi sẽ làm cho em nóng lên rất nhanh thôi!” Những cơn sóng triều hắn tạo ra nhanh chóng dâng lên, vầng trán ẩm ướt mồ hôi của hắn áp chặt trên trán tôi, ánh mắt chúng tôi dây dưa quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ chạy toán loạn giữa hai thân thể, tất cả đều mất đi khống chế…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc