Bốn Năm Phấn Hồng - Chương 08

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Không lâu sau khi nhận chức lớp trưởng, La Nghệ Lâm đã lại vồ vập vào cái ghế Trưởng ban Tuyên truyền khoa Văn học. Cùng thời gian đó, La Nghệ Lâm đã bắt đầu "tình yêu cộng sinh" của cô ấy. Đặt tên cho phần này là "Liên minh chính trị", tôi cũng cảm thấy đã không dùng bừa bãi cụm từ trang trọng này. Bạn trai của La Nghệ Lâm khi đó là chủ tịch hội sinh viên của khoa Văn học chúng tôi. Không lâu sau La Nghệ Lâm đã thay thế vị trí của cậu ấy, còn cậu ấy chuyển sang đảm nhiệm chức chủ tịch hội sinh viên trường. Đối với những chức vụ trong trường học này, tôi luôn cảm thấy thật buồn cười. Bạn có thể nói rằng vì tôi "không ăn được nho nên bảo nho chua". Nhưng tôi xin thề rằng từ trước tới nay tôi không hề muốn ăn "quả nho" đó. Đối với La Nghệ Lâm, cô gái luôn tính toán trăm phương nghìn kế để ăn được "quả nho" đó thì thật không thể hiểu nổi.
Phàm làm việc gì cũng tính toán trăm phương nghìn kế thì đều phải hi sinh một thứ gì đó của bản thân, không ít thì nhiều. Phải trả giá thì mới có thể được báo đáp mà. Tôi không muốn nói La Nghệ Lâm đã hi sinh tình yêu của mình để có được cả đống chức vụ. Tôi biết nói như vậy là vô trách nhiệm. Nhưng tôi tin rằng, ai đã từng nhìn thấy bạn trai của La Nghệ Lâm đều có thể cảm thấy giữa cậu ta và La Nghệ Lâm chẳng có mối liên quan, tình yêu gì mà có liên quan đến thứ khác. Nếu nói cậu nam sinh ấy thích La Nghệ Lâm, tôi tin. Suy cho cùng La Nghệ Lâm cũng là một cô gái xinh đẹp. Cứ cho là cô ấy chua ngoa, ghê gớm, giả dối, không được bạn cùng phòng yêu mến, nhưng cũng không thể phủ nhận sự năng động, khéo ăn nói, tính quyết đoán của cô ấy. Tôi thừa nhận một cách rất khách quan những điểm tốt đó ở La Nghệ Lâm. Cứ cho là không có những điểm tốt đó thì ở trong trường đại học, việc một nữ sinh xinh đẹp muốn thu hút một vài nam sinh hay tìm một bạn trai hoàn toàn không thành vấn đề. Cho nên, kết luận là cậu nam sinh đó yêu La Nghệ Lâm.
Nhưng nếu nói La Nghệ Lâm thích cậu nam sinh đó, tôi không tin. Tất cả chúng ta sẽ đều không tin nổi. Bởi vì cậu nam sinh đó thực sự là trông chẳng ra sao. Một nam sinh quá xấu xí, tuổi còn trẻ mà tóc đã lơ thơ bạc, khuôn mặt lồi lồi lõm lõm, lại hay nhuộm tóc vàng tóc đỏ đủ kiểu. Tự abrn thân đã kém, vẻ ngoài không ưa nhìn, lại không chịu tìm cách sửa đổi mà cứ lặp đi lặp lại những điểm yếu kém đó. Suốt ngày ăn mặc loè loẹt, màu vàng choé. Nếu bạn là một anh chàng vũ công đường phố đẹp trai đã đành, nhưng bạn lại là một người bình thường hay xấu xí mà ăn mặc đồng bóng như vậy chạy ra ngoài liệu có làm người ta sợ không? Bạn chê rằng dân số thế giới quá nhiều, có doạ ૮ɦếƭ vài người cũng không đủ để chứng minh những cống hiến của bạn vì sự phát triển của thế giới chăng? "Kẻ xấu xí làm nhiều việc quái lạ", coi như tôi đã lĩnh hội câu nói này sâu sắc đến tận xương tuỷ. Cứ mỗi lần nhìn thấy hình thức của bạn trai La Nghệ Lâm là tôi lại thấy khó chịu, thấy buồn nôn không chịu được. Đến mức sau này khi đi trên đường, cứ nhìn thấy một nam sinh nào mặc áo xanh xanh đỏ đỏ đang từ đằng xa tiến lại là tôi lại cúi thấp đầu, không dám nhìn, chỉ lo đó là bạn trai của La Nghệ Lâm. Do vậy cũng làm lỡ mất biết bao cơ hội ngắm mấy anh chàng đẹp trai. Bởi vì, một nam sinh mà dám "trang điểm" như thế thì hoặc là cực kỳ đẹp, hoặc là cực kỳ xấu.
Nhưng nghe nói gia đình cậu nam sinh đó có "ô dù" ở trường học. Những tin vỉa hè như thế cứ truyền qua truyền lại trong giới nữ sinh, cũng không có cách nào chứng thực. La Nghệ Lâm và cậu ta yêu nhau, chúng tôi quả thực không ngờ đến. Bởi vì, lúc đầu khi cậu ta theo đuổi La Nghệ Lâm đã từng xảy ra một việc như sau: La Nghệ Lâm đã lấy chuyện này làm trò cười và nói với chúng tôi, kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, chắc chắn cô ấy không ngờ rằng tôi có thể nhớ chuyện này rõ ràng như vậy, lại còn viết ra công bố cho cả thiên hạ thấy.
Khi đó La Nghệ Lâm vẫn chưa làm lớp trưởng, mà là một thành viên nữ công gì đó, lúc nào cũng thích chạy đến khu văn phòng của khoa. Mượn lời cô ấy để nói thì là: Tốt xấu gì cũng phải quen mặt đã, về sau có làm việc gì cũng thuận lợi hơn. Cứ như thế cô ấy chạy đi rồi lại chạy lại, không chỉ quen mặt mà còn vẫy gọi được "ong cuồng bướm lãng". Suy cho cùng thì khuôn mặt đó cũng tươi đẹp rạng ngời làm cảm động lòng người. Cậu chàng đó chính là một trong mấy con "ong bướm" mà La Nghệ Lâm đã vẫy gọi được khi đó.
Sau đó hai người đã có lần hẹn hò đầu tiên. Hai người đi dạo trong trường học, mượn lời của La Nghệ Lâm mà nói thì đi đến nỗi chân cô ấy muốn gãy ra, cổ họng cũng muốn bốc khói, cậu chàng đó cũng không hề hỏi xem cô có khát không, có muốn uống nước không. Cuối cùng, La Nghệ Lâm không thể chịu được nữa nên khi dừng lại trước cổng siêu thị, cô đã muốn uống nước, thế là hai người vào siêu thị, mỗi người lấy một chai đồ uống. Khi ra cửa trả tiền, cậu chàng đó ở phía trước, La Nghệ Lâm ở đằng sau cậu ta. Khi đó La Nghệ Lâm nghĩ rằng đây là lần đầu tiên hẹn hò, để gây ấn tượng tốt với cậu ta, cô ấy quyết định giả vờ làm ra vẻ tự mình muốn trả tiền. "Giả vờ", từ này vốn là lời của La Nghệ Lâm.
Khi La Nghệ Lâm lấy ra được 5 tệ, ngẩng đầu lên thì thấy cậu ta đã trả tiền hai chai nước rồi. La Nghệ Lâm nghĩ thầm, "Mình giả vờ thật đúng lúc, nếu móc tiền ra sớm hơn một chút, nhìn thấy mình chuẩn bị trả tiền không chừng cậu ta chỉ trả tiền chai nước của bản thân, còn mình sẽ phải tự mua nước thật rồi. Không thể nào một cô gái đẹp như tôi đi cùng cậu cả nửa ngày trời mà đến một chai nước cậu cũng không cho tôi uống? Còn nếu rút tiền ra chậm chứng tỏ mình bủn xỉn, lại cứ như là lúc nào cũng muốn "chài" đàn ông. Tôi làm động tác trả tiền đúng lúc như thế chứng tỏ tôi tính toán rất giỏi phải không?" Đúng lúc La Nghệ Lâm đang tận hưởng niềm vui sướng vì sự tính toán sáng suốt và phản ứng nhanh nhẹn của chính mình thì cậu nam sinh đó đột ngột rút lấy 5 tệ từ tay của La Nghệ Lâm mà cô chưa kịp cất đi. La Nghệ Lâm kinh ngạc tới mức giương mắt nhìn lưỡi như cứng lại.
Ra khỏi cửa siêu thị, cậu chàng đó vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói chuyện trên trời dưới bể không thèm để ý đến thái độ của La Nghệ Lâm. La Nghệ Lâm tức giận nói: "Vừa rồi chai nước đó của tôi giá 2,8 tệ cậu nên trả lại tôi 2,2 tệ". Cậu nam sinh đó nhăn nhở nói: "Cứ coi như cậu mời tớ uống đi, tớ sẽ rất vui". Thế mới gọi là "Siêu cao thủ", cuối cùng thì La Nghệ Lâm cũng gặp phải kỳ phùng địch thủ. La Nghệ Lâm đầu óc quay cuồng, trở về phòng kể lại chuyện đó cho chúng tôi mà lòng đầy căm phẫn và dùng bao nhiêu là từ bậy bạ như "mẹ nhà nó" để tăng thêm ngữ khí. Cô còn nhiều lần sử dụng động tác như vỗ ***, giậm chân kết hợp với tâm trạng đau lòng và căm phẫn của mình. Cuối cùng, cô ấy kết luận là cậu nam sinh này có thể đâm đầu vào miếng đậu phụ mà ૮ɦếƭ đi cho rồi.
Theo tôi, đối với La Nghệ Lâm mà nói thì cơ hội có một kỳ phùng địch thủ như vậy quả là ngàn năm khó gặp. Đó cũng là "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã". Hay gọi "Không phải người một nhà, không vào chung một cửa". Tôi có thể tưởng tượng ra tình huống ấy của hai người lúc đó, chắc là chứa đày kịch tính. Giống như là hai con người xấu xí đang diễn tập một vở kịch không cần thiết vậy. Vậy mà cuối cùng La Nghệ Lâm lại chính thức yêu cậu chàng đó. Tôi không tin La Nghệ Lâm lại yêu cậu ta. Đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không tin. Mà dù có đánh không ૮ɦếƭ tôi cũng không tin. Yêu chưa được bao lâu mà La Nghệ Lâm đã gặp vô số thuận lợi trên con đường công danh. Suy cho cùng, có bạn trai là chủ tịch hội sinh viên che chở thì khi bước trên con đường công danh tự nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều.
La Nghệ Lâm nói cho cùng cũng là một người khôn ngoan, sau khi yêu cậu chàng đó không còn thấy cậu ta không tốt thế nào, xấu xa ra sao nữa. Mà chuyển sang khoe khoang cậu ta có bản lĩnh thế nào, có thể hạ gục, P0'p ૮ɦếƭ đối thủ ra sao. Mỗi lần nói đến thành tích của bạn trai, cô ấy đều có vẻ rất đắc ý, thần sắc rạng lên. Cậu ta chẳng qua cũng chỉ là chủ tịch hội sinh viên. Vậy mà cô ấy lại cứ làm như mình là "mẫu nghi thiên hạ" không bằng. La Nghệ Lâm và cậu chàng đó yêu nhau được hai năm, cho đến khi cậu ta tốt nghiệp thì cao chạy xa bay (cậu ta hơn chúng tôi hai lớp). Khi đó "đôi cánh" của La Nghệ Lâm cơ bản đã cứng cáp rồi, các ban bệ trong trường đều có mặt cô ấy. Sau đó cũng không thấy cô ấy yêu đương gì nữa. Tôi cảm thấy không yêu đương là chuyện bình thường. Một nữ sinh cao ngạo có máu thăng tiến như La Nghệ Lâm, tôi không tin cô ấy có thể yêu ai trong một ngôi trường như thế này. Tình yêu, chẳng qua chỉ được coi là công cụ mà thôi.
Cùng là những cô gái đẹp nhưng La Nghệ Lâm chỉ có một bạn trai trong suốt bốn năm đại học, còn Tô Tiêu đã thay hàng loạt bạn trai, điều đó khiến La Nghệ Lâm không yên trong lòng. Cho nên mới loạn lên một chuyện. Tôi dám chắc là La Nghệ Lâm cảm thấy rằng: La Nghệ Lâm này cũng xinh đẹp ngời ngời, cũng có "năng khiếu" nũng nịu phóng túng, vậy mà lại không được như cậu sao, Tô Tiêu! Bởi vì chính tớ có cái "năng khiếu" đó mà không dùng nên cũng không cho phép người khác dùng. Tớ có thể buông thả nhưng không buông thả như kiểu Tô Tiêu cậu. Cho nên tớ sẽ cho cậu biết mặt.
"Đừng có lẳng lơ nữa!" là câu La Nghệ Lâm dùng để khuyên ngăn Tô Tiêu nghe điện thoại lúc nửa đêm canh ba. Tôi sẽ luôn luôn nhớ câu nói này cho đến khi tốt nghiệp. Bởi vì sau này, trong nhiều trường hợp tôi đều muốn trích dẫn câu nói này đối với Tô Tiêu. Nhưng rốt cuộc tôi cũng không phải là La Nghệ Lâm, không có cái ngang ngược dám nói thẳng, dám dối trên lừa dưới như cô ấy. Cho nên ý nghĩ nói câu này trước mặt Tô Tiêu không bao giờ thành hiện thực mà đã thành nguyện vọng âm thầm bấy lâu nay của tôi. Và tôi đọc thầm trong lòng đến cả ngàn lần câu nói đó.
Tô Tiêu vốn đã rất xinh đẹp dễ thương, vóc dáng thướt tha, đôi mắt lá liễu, chiếc cằm nhỏ gầy. Điều nguy hiểm nhất là lúc nào cũng diễn cho chúng tôi xem cái gọi là "nháy mắt đưa tình", cái gọi là "mặt mày sinh động", cái gọi là: "Một cười Khêu g** trăm mê luyến. Xoá mất hồng nhan ở sáu cung"(Câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.). Điều nguy hiểm nhất là không thể chịu nổi giọng điệu khi cô ấy nói chuyện. Nếu người đàn ông nào không có khả năng kháng cự thì e rằng sẽ bủn rủn ngã gục tức thì trước ánh mắt của cô ấy. Những lời này là không hề khoác lác, trên thế giới này có một kiểu đàn bà như vậy, trời sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, vô số đàn ông đặc biệt tôn sùng một cách ngoan ngoãn dưới gấu váy loại đàn bà này.
Nếu một người con gái thật xinh tươi, trông vô cùng dễ thương, lại có sở trường làm nũng thì đối với đàn ông hay đàn bà cô ấy đều rất có khả năng "sát thương". Đàn ông không chịu nổi, đàn bà lại càng không chịu nổi. Tất nhiên hàm ý của hai kiểu "không chịu nổi" này không giống nhau. Cho nên, xinh đẹp dễ thương tốt nhất là thứ bản lĩnh có thể thu nạp cũng có thể bỏ qua nhưng không cần khiến nó trở thành một phẩm chất đặc biệt của bạn. Người đẹp chia làm hai loại. Một loại khiến đàn ông thích, phụ nữ cũng yêu mến. Một loại khiến đàn ông yêu mến nhưng phụ nữ lại không thích. Những cô gái đẹp mà cả đàn ông mà phụ nữ đều thích không nhiều. Những cô gái như thế hoặc là tính cách thật thà, thuần khiết, lương thiện, hoặc là loại cực kỳ thủ đoạn, không đắc tội với bất kỳ một ai.
Những cô gái đẹp mà đàn ông yêu mến còn phụ nữ lại không thích thì có rất nhiều. Bởi vì đối với một người đẹp chinh phục một người phụ nữ còn khó hơn chinh phục một người đàn ông gấp nhiều lần. Từ xưa, hồng nhan thì bạc mệnh, đa số những hồng nhan đó đều thuộc loại người đẹp thứ hai, dẫn đến vận mệnh có nhiều điều đen đủi. Khi đó, vì điện thoại trong phòng lúc nào cũng ở vào trạng thái đường dây nóng nên điện thoại tìm Tô Tiêu đa số là lúc nửa đêm, sau mười hai giờ. Trong giấc ngủ mơ màng, chúng tôi không ngừng nghe thấy Tô Tiêu ỏn ẻn đường mật với rất nhiều đàn ông, rất nhiều đêm tôi ngủ mà toàn thân nổi da gà. Mới đầu còn tưởng mình mắc phải bệnh gì đó, tại sao khi ngủ không lạnh mà lại cứ rét run. Sau này, có một lần Tô Tiêu không nghe điện vào ban đêm, tôi mới phát hiện ra rằng, đêm ấy mình bình yên đi vào giấc ngủ mà không hề run lẩy bẩy cũng không nổi da gà nữa. Lúc đó, tôi mới hiểu đôi tai mình đã phải chống chọi với giọng nói của Tô Tiêu đến mức độ nào, mới hiểu tất cả các cơ quan trên cơ thể đã bắt đầu đồng tâm hiệp lực kháng cự lại tiếng cười nói lả lơi phóng túng của Tô Tiêu mỗi đêm. Tôi dùng cụm từ "tiếng cười nói lả lơi phóng túng" để miêu tả cái cảnh Tô Tiêu gọi điện thoại, mặc dù có hơi quá một chút nhưng tôi nghĩ, một người con gái nếu nghe một người con gái đêm nào cũng nũng na nũng nịu với những người con trai khác nhau, với một giọng thì như khác hẳn lúc bình thường, không ngừng nói "mà, ái chà, trời ơi, đâu mà, được mà, thật đó, được rồi mà, đừng vậy mà" thì có lẽ sẽ dùng một cụm từ khó nghe hơn cả cụm từ "tiếng cười nói lả lơi phóng túng" để hình dung.
Lại một đêm không trăng gió lặng, cũng là lúc đêm sâu tĩnh mịch, Tô Tiêu lại một lần nữa nũng nịu qua điện thoại với một anh chàng mà cô ấy không hề thích, khi cô ấy phát ra những âm thanh khác thường, trong khi tôi đang trằn trọc không ngủ được, bỗng nghe thấy tiếng La Nghệ Lâm vang lên như tiếng chuông lớn: "Đừng có lẳng lơ nữa! Nếu muốn thì cuốn gói ra ngoài mà lẳng lơ!". Câu nói đầy phẫn nộ mà chính đáng đó đã nói hộ cho tiếng lòng của tất cả mọi người bị hại trong phòng. Chương Hàm Yên cũng lên tiếng với vẻ rất mất bình tĩnh: "Được rồi, được rồi, cậu hãy ngừng hai ngày cho chúng tôi ngủ một giấc yên ổn đi". Những người khác đều biểu lộ sự ủng hộ đối với lí lẽ xác đáng "đừng có lẳng lơ nữa" của La Nghệ Lâm. Tôi vẫn giữ im lặng.
"Đại cục đã định", cho dù tôi có nói hay không thì cũng không thể thay đổi được việc Tô Tiêu bị tập thể khiển trách. Nếu tôi cũng nói Tô Tiêu vài câu thì chính là tự mình đã chuốc lấy phiền phức rồi, không cần thiết phải gây thù chuốc oán đắc tội với Tô Tiêu. Hơn nữa tôi cũng đã không ít lần nghe điện thoại lúc nửa đêm. Cho nên tôi vẫn giữ im lặng. Tuy nhiên, từ tận đáy lòng, tôi phải công nhận rằng câu nói đó của La Nghệ Lâm rất hay, rất tuyệt, nghe thật chát chúa. Tô Tiêu im lặng được hai phút, nói "tạm biệt" với ngữ điệu bình thường rồi gác điện thoại xuống. Cũng không cãi nhau với La Nghệ Lâm. Vì lúc đó cũng đã tắt đèn nên tôi không nhìn thấy thái độ của Tô Tiêu, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự phẫn nộ mà bất lực của cô ta.
Sau này chỉ cần thấy Tô Tiêu nũng nịu, tôi lại nhớ đến câu nói kinh điển của La Nghệ Lâm. Dần dần chỉ cần thấy Tô Tiêu thay bạn trai là tôi lại muốn nói với cô ấy rằng: "Lại lẳng lơ hả?" Nhưng nghĩ là một chuyện còn làm lại là chuyện khác. Về khoản mắng mỏ bạn cùng phòng, từ trước đến nay tôi vẫn là một "người khổng lồ" trong tư tưởng nhưng lại là một "kẻ lùn" trong hành động. Hồi còn học năm thứ nhất Tô Tiêu vẫn khá ngoan. Khi đó tôi đã cho rằng, rất có thể trong phòng còn có một người đẹp La Nghệ Lâm nữa có thể trấn áp cô ấy. Sau này tôi mới biết, không chỉ vì nguyên nhân này mà còn vì một nguyên nhân nữa là khi học trung học năm thứ hai, bố mẹ cô ấy ly hôn, chẳng ai trong họ quan tâm đến cô, hai năm đó cô phải sống cùng bà nội đã cao tuổi. Có lẽ người bà ấy đối xử với cô không tốt lắm cho nên cô đã từng rất buồn khổ. Cho đến khi bước vào đại học cô ấy vẫn còn giữ cái vẻ khép nép như cô con dâu mới về nhà chồng.
Nhưng khi có bạn trai và được họ chăm sóc thì mọi chuyện đã khác. Kể từ khi vào đại học Tô Tiêu đã được rất nhiều nam sinh để ý, số nam sinh theo đuổi cô ngày càng nhiều và việc thay bạn trai cũng ngày một tăng, tính cách thì cô ta ngày càng kiêu ngạo buông thả. Bốn năm cùng ở một phòng với cô ấy, tôi đã tận mắt chứng kiến hàng loạt những thay đổi của cô ấy khiến người khác phải kinh ngạc. Những cô gái đẹp được đàn ông cưng chiều lắm đâm hư.
Nhưng những cô gái đẹp lại đặc biệt dễ dàng có được sự ưu ái, cưng chiều của đàn ông. Đàn ông theo đuổi ngày càng nhiều, sự cưng chiều cũng ngày càng nhiều lên sẽ khiến người đep ngày càng kiêu ngạo, ngày càng hư hỏng. Tính xấu cứ lặp đi lặp lại. Rất nhiều nơi trên thế giới này đã bị một số người đẹp làm rối loạn hết cả lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc