Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 47

Tác giả: Đồng Hoa

Khang Hy năm năm mươi cố cung.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua đi, trong cung hoa đăng vẫn còn chưa hạ xuống, mỗi người trên chân mày khóe mắt vẫn còn xót lại loáng thoáng cái không khí ngày tết vui vẻ thanh nhàn.
"Cái đèn ngược này tìm được thật sự là công phu nha! Bộ phận tinh xảo, thu lại cũng thuận tiện, ngay cả bức tranh ở bên trên e là cũng được vẽ bởi bàn tay của bậc cao nhân." Ta vừa tỉ mỉ xem xét cái đèn kéo quân trong tay, vừa cười nói với Thập a ka và Thập Tứ a ka .
Thập a ka cười nói: "Biết chắc ngươi sẽ thích mà!". Thập Tứ "hừ" một tiếng, nói: "Còn không mau đa tạ Thập a ka vài tiếng!. Đây chính là hắn cưỡng đoạt được từ tay của người ta đấy!". Ta kinh ngạc nhìn Thập a ka. Hắn trừng mắt liếc Thập Tứ một cái: "Chỉ biết phá hỏng lời của ta! Đèn xếp là do chính ngươi trước tiên muốn có, cũng là ngươi nói mang về cho Nhược Hi chơi nhé". Thập Tứ bĩu môi, cười nhạo nói: "Nhưng nghe chủ nhân nhà người ta nói vốn chỉ là bày ra để cao nhân thưởng thức, bao nhiêu tiền cũng không chịu bỏ đồ vật yêu thích, ta cũng đã dừng tay rồi! Nhưng là ngươi sau cùng ra oai thân phận, bê cái vẻ ngông nghênh, nói "gia thực ngắm thấy được rồi đó" bức cho đối phương vẫn cứ phải đem tặng nó cho ngươi! Ta cũng thấy xấu hổ dùm cho ngươi, lúc đó khẩn trương chuồn đi! Còn không biết ngượng mà ở chỗ này nói nữa!"
Ta nghe ra cũng đã rõ chân tướng sự tình, đem đèn hoa kín đáo đưa cho Thập a ka, cười giận nói: " Ở trong tay ta bất quá có hay không cũng chỉ là một thứ đồ vật để chơi đùa, nhưng đối với người ta nó lại là một bảo bối, mau mau đem trả về đi!" Thập a ka lại trừng mắt liếc Thập Tứ một cái nói: " Cầm thì cũng đã cầm rồi! Trả lại là trả làm sao? Ngươi hãy nhận lại đi!"
Ta vẫn còn chưa trả lời, Cửu a ka nãy giờ im lặng đi bên cạnh, thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là một cái đèn ***g mà thôi, cầm thì đã sao, cũng không phải là chưa đưa tiền! Hà tất vì một chuyện như vậy mà nhiều chuyện!". Ta làm như không nghe thấy, cười nói với Thập a ka: "Mau mau đem trả lại đi!". Thập a ka thấy ta vẫn giữ thái độ cương quyết, cau mày bất đắc dĩ nhận lấy, thở dài một tiếng: "Trả thì trả ! Mất trắng bao nhiêu công sức như vậy!"
Ta quở mắng Thập Tứ nói: "Ngươi ở bên cạnh mà cũng không biết khuyên hắn một chút!" Thập Tứ chỉ vào Thập a ka, nói: "Ngươi hỏi hắn dùm đi, xem ta có khuyên hay không khuyên? Muốn cho hắn chịu nghe mới lạ à nha! Ta xem trên đời này, khi hắn có thái độ lỗ mãng, trừ hoàng a mã ra, cũng chỉ có ba người nói, hắn còn nghe lọt tai. Riêng ta thì không nằm trong số đó đâu nha!"
Ta và Thập a ka hai miệng đồng thanh mà nói: "Ba người nào?" Thập Tứ cười cười nhìn Thập a ka nói: "Bát a ka!" Thập a ka không nói gì, Thập Tứ lại chỉa vào người ta nói: "Nhược Hi!" Thập a ka nhìn ta cười hì hì, không nói lại. Ta cười trừng mắt nhìn Thập Tứ. Thập Tứ cố nén cười nói với ta: "Cuối cùng là người mà khi còn bé chính là oan gia đối đầu với ngươi, hiện nay là Thập phúc tấn!" . Sắc mặt thập a ka thoáng cái tỏ ra rất là ngượng nghịu, trừng mắt với Thập Tứ.
Ta cười liếc mắt nhìn Thập a ka, chuyển hướng chủ đề câu chuyện, hỏi : "Năm nay, chợ đèn hoa có náo nhiệt không?" Thập Tứ nói : "Mỗi năm đều không có gì khác biệt , không có nhiều mới lạ lắm!" Thập a ka lại còn cười kể đến tết nguyên tiêu năm nay vui vẻ biết bao nhiêu. Cửu a ka đã sốt ruột mà thúc dục bọn hắn đi nhanh.
Ba người đang muốn tách ra, Thập Tam a ka ở đâu bước chân đến cản lại, một mặt xăng tay áo, mặt mũi tái nhợt, thẳng hướng xông vào Cửu a ka, huy quyền mà đánh, Thập Tứ vội vàng ngăn cản hắn lại, nắm lấy nắm đấm của hắn la lên: "Thập Tam ca! Trong cung không phải là chỗ để đánh nhau!"
Cửu a ka liền tránh ra vài bước, nhìn Thập Tam cười lạnh nói: "Thập Tứ đệ, buông hắn ra! Hôm nay ta trái lại muốn xem hắn có bao nhiêu lá gan."
Thập Tam tức giận lên đến đỉnh điểm, cả người muốn nhào lên, lại bị Thập Tứ gắt gao ôm lấy can ngăn. Ta vội hỏi Thập a ka: "Rốt cuộc là làm sao vậy?". Thập a ka cũng mù tịt mà lắc đầu nói: "Ai mà biết được?". Đột nhiên vừa cười vừa nói: "Hôm nay trông thật náo nhiệt!". Ta trừng mắt liếc hắn,lo sợ việc này không kinh động đến thiên hạ cũng kinh động đến người khác.
Ta liếc mắt quan sát bốn phía, bây giờ chưa có ai, song chỉ có điều nếu tiếp tục gây náo loạn như thế này, chỉ sợ rất nhanh chóng Khang Hy cũng sẽ biết. Vội vàng thúc Thập a ka nói: "Ngươi nhanh nhanh lôi Cửu a ka đi đi!". Thập a ka có phần không tình nguyện, bị ta hung hăng liên tục trợn mắt, mới lê vài bước tiến lên hai tay vồ lấy ôm Cửu a ka lôi đi, còn nói: "Hắn muốn phát điên, Cửu a ka còn cùng điên theo hắn hay sao? Hà tất chấp nhặt với hắn, chúng ta ra ngoài cung rồi nói chuyện!". Một mặt nói, một mặt hai người cùng lôi lôi kéo kéo đi ra xa.
Thập Tứ ôm chặt lấy Thập Tam, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người ấy, hắn mới nới lỏng tay, nhưng một tay vẫn còn dằng lấy cánh tay Thập Tam. Thập Tam tức giận nói: "Tại sao ngươi lại ngăn ta đánh cái tên súc sinh đó chứ?". Thập Tứ thở dài: "Ngươi ở trong cung mà cùng hắn đánh nhau, sự việc gây náo loạn lớn, chỉ sợ đối với Lục Vu cô nương là không có lợi!". Thập Tam lúc này mới từ từ hạ cơn giận: "Tối qua ta mới biết được chuyện này, hôm nay bỗng nhiên trông thấy hắn, cơn nóng giận xông lên đầu, thầm nghĩ muốn nhè vào cái bản mặt hắn mà cho vài cú đấm!"
Ta nghe xong thấy mây mù dày đặc, làm thế nào mà nhắc đến cái tên Lục Vu? Vội hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Thập Tứ nhìn ta, vẻ mặt gượng gạo, không trả lời, Thập Tam bình tĩnh một hồi, chân thành nói với Thập Tứ: "Thập Tứ đệ, lần này rất cảm ơn ngươi!"
Thập Tứ ngượng ngùng nói: "Ta lần trước còn chưa tạ ơn ngươi, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta! Huống chi việc này vốn là Cửu a ka say R*ợ*u mà làm sai!"
Nghe hai người bọn họ đối thoại, trông thấy bộ dáng Thập Tứ gượng gạo, lại nghĩ đến tên Cửu a ka tính tình háo sắc, trong lòng kinh hãi, không dám tin mà vẫn hỏi xem: "Cửu a ka làm gì đối với Lục Vu vậy? Lục Vu mấy năm nay không phải đã sớm thoát tịch chuộc thân rồi sao? Hơn nữa cho dù trước kia có chưa chuộc thân, nàng cũng là bán nghệ không Bán th*n mà!"
Thập Tứ lúng túng liếc nhìn ta, nói: "Ngươi đối với một cô nương chưa chồng, hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?". Thập Tam nói : "Chuyện là buổi tối tết nguyên tiêu, tên hỗn đản nào trông thấy Lục Vu, "sắc đảm bạo thiên" (háo sắc nên có gan trời ^^), nhất định dùng sức bức ép Lục Vu. May mà có Thập Tứ đệ bắt gặp, cứu thoát!"
Ta nhìn lại Thập Tứ nổi giận: "Đã biết Cửu a ka là tên háo sắc! Cũng không nghĩ tới rốt cuộc lại đến mức này! Thấy cô nương nào đẹp một tí là tùy tiện động vào làm càn! Hắn là cái đồ lòng dạ đen tối!"
Thập Tứ lớn tiếng trách mắng, nói: "Nhược Hi!". Ta ngừng nói, vẫn còn bực tức, quay về phía Thập Tam nói tiếp : "Dứt khoát là ngươi phải tìm vài người, một ngày nào đó ở bên ngoài lén lút chặn Cửu a ka lại, đem bao tải trùm hắn, thần không biết quỷ không hay mà cho hắn một chầu hành hung!". Thập Tứ nổi nóng hét : "Im miệng! Nhược Hi, Lục Vu nếu đã bình yên, việc này giải quyết tốt nhất chính là "đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa liễu"! (vệc lớn hóa thành bé, việc bé hóa thành không). Nào có cái đạo lý càng lúc càng gây loạn lên như vậy hả? Chẳng nhẽ ngươi muốn cả kinh thành này đều biết chuyện? Cuối cùng chỉ sợ nguyên bản là việc cũng không có gì đều có thể bị truyền lại thành có! Ngươi để cho Lục Vu từ nay về sau còn biết giấu mặt mũi đi đâu nữa đây?"
Thập Tam trầm lặng một hồi, rồi nói với Thập Tứ: "Ngươi quay về nói lại với hắn cho rõ ràng, nếu như hắn còn dám làm bậy, ta nhất định liều mạng dù có bị hoàng a mã trách cũng đem hắn ra đánh một trận." Thập Tứ chỉ liên tiếp gật đầu nói: "Tuyệt đối không có lần sau!". Thập Tam lại hướng về phía Thập Tứ nói "đa tạ", vẫn còn tức giận xoay người vội vã bước đi.
Thập Tứ nhìn ta mắng: "Ngươi là do ăn hùng tâm con báo mà can đảm đến vậy á? A ca mà ngươi cũng dám mắng chửi?". Ta trừng mắt liếc hắn, không nói gì. Hắn lại nhẹ giọng mềm mỏng nói: "Kỳ thực cũng không hoàn toàn trách được Cửu a ka! Đêm hôm đó hắn uống liền mấy chén R*ợ*u, đúng lúc người đi bên cạnh biết Lục Vu xuất thân phong trần, lại bị người đó kích cho vài câu, nói "Đúng là người được Thập Tam gia bảo bọc, nhìn Cửu gia không ra cái đinh gì!" Cửu a ka nhất thời hồ đồ không khống chế được hành vi!"
Ta ngửa mặt lên trời lạnh lùng cười hai tiếng, mỉa mai nói: "Nói như vậy trái lại là Thập Tam và Lục Vu có lỗi! Hôm nay thật đúng là được mở mang tầm nhìn!" Nói xong xoay người rời đi.
Thập Tứ đứng phía sau tức giận nói: "Ta cũng đảo ngược thành "trư bát giới chiếu kính tử, lý ngoại bất thị nhân" (trư bát giới soi gương- trong ngoài đều không phải người) 1! Vì cứu Lục Vu, Cửu ca giận ta mất vài ngày, bây giờ đến lượt ngươi tức ta! Sớm biết phiền phức như vậy, dứt khoát buông tay mặc kệ người ta chế giễu!"
--------------------------------
1 Trư bát giới chiếu kính tử, lý ngoại bất thị nhân" (trư bát giới soi gương- trong ngoài đều không phải người) : Trư Bát Giới bản thân hắn là người, thế nhưng hắn lại mang một cái mặt lợn, khi hắn soi gương hắn chỉ nhìn thấy mặt hắn như thế, thấy thế nào cũng không giống người. Cho nên mới có câu nói đó.
Nghĩa bóng: Khi người ta dàn xếp hòa giải mâu thuẫn cho hai bên. Nhưng phương thức không thỏa đáng, lại khiến cho người ta chán ghét cái người đó. Đây là trong ngoài không phải người.
Ta dừng bước, nghĩ tới định kiến giai cấp của Thập Tứ, quay người lại, cười nói: "Ta bị tức giận làm cho hồ đồ rồi! Vẫn phải nói cảm ơn ngươi một tiếng!". Hắn lạnh lùng "hừ" một tiếng không nói gì. Ta lại cười: "Nếu không ngươi mắng chửi ta vài câu để xả hết giận đi!". Hắn chỉ vào ta nói: "Thật là một…" . Lắc đầu, nuốt một hơi, thở dài nói: " Chẳng muốn dây dưa với ngươi!". Nói xong xoay người đi.
Ta đứng yên một lúc, vội đuổi theo. Hắn nghe được tiếng bước chân, xoay người lại chờ ta, hỏi: "Còn có chuyện gì vậy?". Ta nói: "Với tính tình của Cửu a ca chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay…". Lời còn chưa dứt, Thập Tứ đã cắt ngang: "Yên tâm! Nếu đã cứu, sẽ cứu cho trót! Việc này ta đã cầu Cửu ca, lại nhờ Bát ca đặc biệt nói chuyện cùng Cửu ca! Hắn dù gì cũng phải chừa cho chúng ta một ít mặt mũi!". Ta vội khom mình hành lễ, nói: "Đa tạ!".
Hắn cười nói: "Ngươi cùng Lục Vu chỉ mới gặp qua một lần, làm sao lại quan tâm tới nàng như vậy?". Ta nói: " Phẩm hạnh và tài năng của nàng ấy khiến người ta ngưỡng mộ. Tuy nói ta cùng nàng ấy không phải quen thân, có điều không cần nói đền Thập Tam A Ca, chính là chúng ta đều là nữ nhân, cũng không có đạo lý đứng khoanh tay mà nhìn.". Thập Tứ lắc đầu, thở dài nói: "Tính tình của ngươi mãi cũng không đổi được, không một chút để ý tới thân phận của mình, cứ tùy tiện đem chính mình đánh đồng cùng một nữ tử phong trần.". Nói xong, hai người đều nhớ tới trước đây tại thư phòng của Bát bối lặc vì Lục Vu mà cãi nhau, liền nhìn nhau cười rộ lên.
Hắn lại cười nói: "Ngươi cùng Thập Tam ca thật sự là thẳng thắn vô tư!". Ta nói: "Thập Tam A Ca đối nhân xử thế luôn mở rộng tấm lòng, đối xử với Lục Vu cũng không phải như các ngươi suy nghĩ. Bởi vì kính trọng tài hoa của nàng cùng với cảm thương thân thế, nên mới bảo hộ nàng nhiều năm. Giữa gió táp mưa sa, nhìn thấy một đóa hoa mỹ lệ mà đem ô đến che chở, không phải vì nghĩ tới chiếm làm của riêng, mà chỉ muốn bảo tồn được sự mỹ lệ đó mà thôi."
Hắn cười nói: " Nhưng ta thấy có lẽ Lục Vu đối với Thập Tam ca tuyệt không phải chỉ xem như bạn hữu. Tối đó ta sợ thủ hạ của Cửu ca âm thầm ra tay nên tự mình đưa nàng trở về. Trên đường, nàng van ta ngàn vạn lần không cần để Thập Tam gia biết được chuyện này! Nói là cùng lắm chỉ bị một chút uất ức mà thôi, không có gì đáng ngại. Tính tình Thập Tam gia luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, không muốn vì bản thân mà khiến Thập Tam gia rước thêm phiền phức! Ở vào hoàn cảnh như vậy, nếu là người con gái thông thường có lẽ đã ở đó khóc đến xé ruột xé gan, vậy mà nàng ta một câu oán trách cũng không có, chỉ một lòng vì Thập Tam ca lo lắng!". Ta cúi đầu suy nghĩ, thở dài! Gặp được Thập Tam không biết là may mắn hay là bất hạnh của nàng ấy đây? Một mảnh tâm ý này chỉ sợ chính bản thân nàng âý cũng vĩnh viễn không muốn thừa nhận nó.
Thập Tứ A Ca cũng thở dài, nói: "Ngươi đừng vì người khác thở dài nữa, chuyện của mình, chính mình cũng nên suy ngẫm lại đi. Ngươi cũng sắp tới tuổi được ra cung, so với chờ Hoàng A Mã chỉ hôn cho ngươi mà không biết sẽ phải gả cho ai, không bằng chính mình sớm tìm cách, chủ động cầu Hoàng A Mã cho ngươi tứ hôn."
Ý tứ của hắn lại giống với đề nghị của Tứ A Ca, xem ra người sáng suốt cũng biết đây mới là giải pháp tốt nhất, hơn nữa là con đường ra duy nhất.
Hắn thấy ta không nói lời nào, nói thêm: "Bát ca thật sự là rất tốt với ngươi, ngươi gả cho huynh ấy, huynh ấy khẳng định sẽ không trói buộc ngươi. Mặc kệ là ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn, hay là tiết nguyên tiêu cùng ta và Thập ca đi xem náo nhiệt, huynh ất nhất định sẽ tuỳ ý ngươi . Cũng không cần hàng năm ở trong thâm cung chỉ có thể nghe Thập ca kể cho ngươi những chuyện diễn ra bên ngoài. Kỳ thật hàng năm chuyện náo nhiệt mỗi khác, nếu không ta cũng sẽ không hàng năm đều đi góp vui. Chẳng qua nhìn bộ dáng của ngươi, cảm thấy càng nói nhiều cho ngươi, lòng ngươi càng khó chịu…".
"Đừng nói nữa!"
Hắn bỗng trở nên trầm mặc. Ta cố nở nụ cười, nói : "Ta phải đi về .". Hắn ôn hòa nói: "Ngươi đi đi, ta cũng muốn xuất cung."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc