Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 44

Tác giả: Đồng Hoa

Đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, Nhược Hi bèn dúi cái đèn vào tay Thập a ca:
- Ở chỗ tôi, đây chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi vô thưởng vô phạt, nhưng với người ta thì là ngọc quý trong lòng. Anh mau đem trả!
Thập a ca trừng mắt với Thập tứ, đoạn bảo Nhược Hi:
- Lấy mất rồi làm sao đem trả cho được? Cô nhận đi!
Nhược Hi chưa kịp đáp thì Cửu a ca, từ đầu tới giờ vẫn giữ yên lặng, nhạt nhẽo chêm vào:
- Mỗi cái đèn ranh con, lấy thì có làm sao? Với lại chẳng phải chưa trả tiền, việc gì mà õng ẹo kiểu cách thế?
Nhược Hi phớt lờ, tiếp tục giục Thập a ca:
- Mau trả về!
Thấy thái độ Nhược Hi cương quyết, Thập a ca bất đắc dĩ cầm lại, cau mày than thở:
- Trả thì trả, mất bao nhiêu công ra!
Nhược Hi trách Thập tứ a ca:
- Anh đi cùng mà không can một tiếng?
Thập tứ trỏ Thập a ca:
- Cô hỏi anh Mười, ta có can không? Nhưng anh ấy chịu nghe đấy chắc? Tính ương mà đã nổi lên thì ngoài Hoàng a ma, trên đời này chỉ còn ba người nữa nói lọt tai anh ấy thôi, tiếc nỗi ta không nằm trong số đó.
Nhược Hi và Thập a ca, không hẹn mà cùng phì cười:
- Ba người nào?
Cửu a ca dường cũng có hứng thú, liền chăm chú theo dõi câu chuyện. Thập tứ nhìn Thập a ca:
- Bát ca!
Thập a ca chưa kịp nói gì, Thập tứ a ca đã trỏ Nhược Hi:
- Nhược Hi!
Thập a ca cười hì hì với Nhược Hi, không nói không rằng. Nhược Hi lườm Thập tứ a ca, gã nén cười bảo nàng:
- Người cuối cùng chính là đối thủ oan gia hồi nhỏ của cô, tức Thập phúc tấn ngày nay đấy!
Thập a ca lúng túng thấy rõ, trừng mắt với cậu em. Nhược Hi liếc gã, ý tứ nói lảng đi:
- Năm nay phố đèn có rộn rã không? Có màn gì vui không?
Thập tứ a ca chán chường đáp:
- Năm nào chẳng từng ấy trò, không có gì mới mẻ cả.
Thập a ca cười hề hề, định tả cảnh náo nhiệt của Nguyên tiêu năm nay thì Cửu a ca sốt ruột giục đi.
Ba người sắp rời khỏi, bỗng Thập tam a ca từ đâu xăm xăm chạy tới, vừa xắn tay áo vừa hằm hằm mặt, xông thẳng vào Cửu a ca quai tay đấm một phát. Thập tứ a ca vội ngăn gã lại, kêu lên:
- Thập tam ca, hoàng cung không phải chỗ ẩu đả!
Cửu a ca nhảy tách ra vài bước, nhìn Thập tam a ca, cười khẩy:
- Thập tứ đệ, buông nó ra! Để ta xem xem gan nó to bằng ngần nào.
Thập tam a ca tức điên, chực vùng khỏi Thập tứ mà lao lên, nhưng bị cậu em ghì chặt lại. Nhược Hi vội hỏi Thập a ca:
- Chuyện gì thế?
Thập a ca nhớn nhác lắc đầu:
- Ai mà biết được? – Rồi cười toe – Hôm nay có kịch vui xem đây!
Nhược Hi trừng mắt với gã, lại còn sợ thiên hạ không loạn! Nàng quét mắt ngó quanh, bây giờ vắng tanh, nhưng nếu om sòm thì thể nào việc cũng mau chóng đến tai Khang Hy. Nàng vội đẩy Thập a ca:
- Anh mau đưa Cửu a ca đi đi!
Thập a ca còn dùng dằng, nhưng bị Nhược Hi lườm ghê quá, đành xích lại chỗ Cửu a ca, túm y bằng cả hai tay lôi xềnh xệch ra cổng:
- Nó hoá dại đấy mà! Anh định dại theo hay sao? Chấp nhất làm gì, chúng ta còn đầy việc bên ngoài nữa.
Gã vừa thôi thúc vừa kéo Cửu a ca dông thẳng.
Thập tứ ôm chặt Thập tam, đợi bóng hai anh lớn khuất hẳn mới buông ra, nhưng vẫn giữ một cánh tay anh bé. Thập tam a ca sừng sộ hỏi:
- Tại sao ngươi không cho ta đánh tên súc sinh kia?
Thập tứ a ca thở dài:
- Anh đánh nhau với Cửu ca trong cung, chuyện ầm ĩ lên chỉ e bất lợi cho Lục Vu cô nương.
Bấy giờ Thập tam mới gượng bình tĩnh, căm tức nói:
- Ta vừa biết vụ này đêm qua. Hôm nay vô tình gặp hắn, máu nóng bốc lên, chỉ muốn thoi vào mặt hắn mấy quả.
Nhược Hi nghe mà rối tinh rối mù, sao lại dính dáng cả đến Lục Vu nữa, bèn hỏi:
- Chuyện gì thế?
Thập tứ không trả lời, chỉ gượng gạo nhìn nàng. Thập tam a ca im lặng một lúc rồi chân thành nói với Thập tứ:
- Cảm ơn em nhiều lắm!
Thập tứ a ca sượng sùng đáp:
- Đợt trước em còn chưa tạ anh, sao anh phải cảm ơn em? Huống hồ lỗi này là do Cửu ca say quá mà ra thôi.
Nghe hai người trao đổi, trông dáng vẻ ngượng ngập của Thập tứ, lại nhớ tới thói háo sắc của Cửu a ca, Nhược Hi cả kinh, ngờ vực hỏi:
- Cửu a ca làm gì Lục Vu? Chẳng phải mấy năm trước Lục Vu đã chuộc thân rồi hay sao? Mà dù chưa chuộc thân, cô ấy cũng chỉ bán nghệ chứ có bán thân đâu?
Thập tứ lúng túng liếc nàng:
- Con gái nhà! Chưa xuất giá đã nghe ngóng đủ thứ chuyện thế là sao?
Thập tam a ca kể:
- Chuyện xảy ra đêm Nguyên tiêu. Tên khốn nạn kia tình cờ gặp Lục Vu, bèn nổi lửa lòng định cưỡng gian nàng, may mà Thập tứ đệ bắt gặp nên giải cứu được.
Nhược Hi nhìn Thập tứ a ca, phẫn nộ nói:
- Cái đồ lòng lang dạ sói! Tôi vẫn biết hắn ta háo sắc, chỉ không ngờ lại đến mức ***ng cô nương xinh đẹp nào cũng giở trò càn rỡ!
Thập tứ a ca xẵng giọng:
- Nhược Hi!
Nhược Hi thôi rủa, nhưng vẫn chưa nguôi bực, bèn bảo Thập tam a ca:
- Anh phải kiếm lấy vài tên, hôm nào lén đón đường Cửu a ca, chụp bao bố lên đầu hắn mà dần cho một trận, chả ai biết đấy là đâu đâu!
Thập tứ a ca cáu kỉnh:
- Câm đi! Lục Vu đã yên ổn rồi, cách giải quyết tốt nhất bây giờ là chín bỏ làm mười, sao có cái lối bươi móc cho thối hoắc lên như thế? Cô định để cả kinh thành biết chuyện à? Việc vốn không lại bị đồn thành có, cô muốn sau này Lục Vu sống kiểu gì đây?
Thập tam a ca yên lặng hồi lâu, rồi dặn Thập tứ:
- Em về nhắn với hắn, thật rành mạch: nếu hắn còn dám làm bậy, ta dẫu bị Hoàng a ma đánh mắng cũng phải nện cho hắn một trận tơi bời.
Thập tứ a ca gật đầu lia lịa:
- Bận sau không thế nữa!
Thập tam a ca cảm ơn cậu em thêm mấy lần, mới hậm hực bỏ đi.
Đợi gã đi khuất, Thập tứ a ca trỏ mặt Nhược Hi mắng:
- Ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? A ca mà cô cũng dám chửi! Liệu có mấy cái đầu để chặt đây?
Nhược Hi trừng mắt nhìn trả, không thèm đáp. Thập tứ bỗng đổi giọng hoà hoãn:
- Thực ra cũng không hoàn toàn do lỗi Cửu ca. Tối hôm đó anh ấy quá chén vài ly, trong bọn đi cùng có kẻ biết Lục Vu xuất thân chốn phong trần, lại có kẻ xấu bụng khích thêm vài câu, đại loại “ỷ Thập tam gia che chở, coi thường Cửu gia”. Vì nhất thời hồ đồ, Cửu ca mới không kiểm soát được hành vi.
Nhược Hi ngửa mặt cười nhạt, giọng mát mẻ:
- Nói rốt nói ráo, té ra là lỗi của Lục Vu và Thập tam a ca, quả thật hôm nay được mở rộng tầm mắt.
Đoạn quay phắt đi. Ở đằng sau, Thập tứ tức bực kêu:
- Đúng là lo chuyện bao đồng, làm phúc phải tội. Vì cứu Lục Vu, ta đã bị Cửu ca dằn hắt suốt mấy ngày, bây giờ lại đến lượt cô. Sớm biết lôi thôi thế này, ta cứ khoanh tay mặc kệ cho xong.
Nhược Hi dừng bước, đặt mình vào vị trí của Thập tứ a ca mà suy xét, rồi ngoảnh lại cười ngọt ngào:
- Tôi cả giận mất khôn! Phải cảm ơn anh mới đúng.
Thập tứ a ca hừ một tiếng, không thèm nói năng. Nhược Hi lại cười lấy lòng:
- Hay anh mắng tôi vài câu cho xả bớt nhé!
Thập tứ trỏ nàng: “Đúng là đồ…”, rồi lắc đầu nén lại, thở dài bỏ đi: “Chán chả muốn lằng nhằng với cô nữa!” Im lặng ngẫm nghĩ một lúc, Nhược Hi chạy theo. Nghe tiếng bước chân, Thập tứ a ca trở gót chờ nàng:
- Lại gì nữa đây?
Nhược Hi ngập ngừng:
- Với tính cách ấy, chưa chắc Cửu a ca đã chịu buông tay…
Nàng đang nói dở, Thập tứ a ca đã ngắt lời:
- Giúp thì giúp cho chót chứ! Việc này ta đã nói khó với Cửu ca, lại nhờ cả Bát ca cất công đến khuyên răn rồi. Dù thế nào Cửu ca cũng sẽ nể mặt chúng ta…
Nhược Hi liền cúi mình làm lễ:
- Đa tạ!
Thập tứ a ca cười hỏi:
- Cô chẳng qua mới gặp Lục Vu một lần, sao lại nặng lòng với cô ấy thế?
- Nhân phẩm tài năng của Lục Vu đều vào bực xuất chúng. Tuy chúng tôi chưa gắn bó thân thiết, nhưng đừng nói Thập tam a ca, mà chính đàn bà con gái như tôi đây cũng chẳng thể đứng nhìn.
Thập tứ a ca lắc đầu than:
- Đánh ૮ɦếƭ cái nết không chừa! Chẳng bao giờ bận tâm đến vị thế của mình cả, cứ tuỳ tiện đặt gái phong trần lên ngang với bản thân.
Câu nói khiến đôi bên cùng nhớ lại trận cãi cọ vì Lục Vu nhiều năm về trước ở thư phòng Bát a ca, bèn cười ầm lên. Thập tứ a ca tủm tỉm nói:
- Cô với Thập tam ca, hai người tự nhiên thoải mái thật!
- Thập tam a ca vốn cởi mở phóng khoáng, đối đãi với Lục Vu không theo cách các vị suy diễn đâu. Vì trân trọng tài hoa và xót xa thân phận của Lục Vu, anh ấy mới ra tay che chở bao nhiêu năm nay. Giống như cầm ô che cho bông hoa xinh đẹp trong gió mưa vần vũ, cốt để giữ gìn vẻ đẹp của nó chứ không phải để bứng đem về nhà.
Thập tứ a ca cười khì:
- Nhưng ta thấy, tấm lòng Lục Vu dành cho Thập tam ca không chỉ là nghĩa bạn bè thôi đâu. Tối hôm đó, sợ thuộc hạ của Cửu ca lén lút giở trò, ta bèn đích thân đưa cô ấy về. Trên đường, Lục Vu khẩn khoản xin ta giấu kín sự việc với Thập tam ca. Cô ấy nói, chẳng qua chỉ một phen tủi cực, chẳng có gì nặng nề ghê gớm, không muốn vì mình mà rước thêm phiền phức cho con người nhiệt tình sốt sắng như Thập tam gia. Đàn bà con gái bình thường mà gặp cảnh tương tự thì khóc đến cay đắng xé lòng ấy chứ, nhưng Lục Vu không một lời oán thán, chỉ bận tâm lo nghĩ cho Thập tam ca.
Nhược Hi cúi mặt thở dài, bụng bảo dạ, gặp được Thập tam, chẳng biết là phúc hay hoạ của Lục Vu? Chỉ e chính bản thân Lục Vu cũng không bao giờ muốn thừa nhận tấm tình này.
Thập tứ a ca cũng thở dài:
- Đừng mải mủi lòng cho người khác, nên lo tính việc của bản thân nữa đi! Đến tuổi xuất cung, cô phải đợi Hoàng a ma chỉ hôn. Thay vì mù mờ không biết lấy ai, chi bằng sắp sẵn mục tiêu, rồi xin Hoàng a ma tứ hôn cho sớm.
Lời khuyên của Thập tứ rất giống gợi ý của Tứ a ca. Xem ra, với những người sáng suốt, đây là hướng đi tích cực nhất, cũng là hướng đi duy nhất.
Thấy Nhược Hi im lặng, Thập tứ a ca lại mềm mỏng:
- Bát ca với cô, hoàn toàn là chân tình. Vào cửa anh ấy, cô sẽ không phải chịu gò khuôn uốn nắn gì đâu. Thích ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn hay đi xem phố phường rộn rã tiết Nguyên tiêu với ta và Thập ca, Bát ca cũng sẽ chiều ý hết. Khỏi phải khoá mình trong cung, chỉ được nghe ngóng bên ngoài qua lời ta và Thập ca như mấy năm nay. Tết nhất mỗi năm một khác, bằng không ta cũng chẳng chịu khó đi xem hết năm nọ sang năm kia… Song trông bộ dạng cô, hình như càng nghe nhiều, lòng cô càng khó chịu…
- Đừng nói nữa!
Thập tứ im bặt. Nhược Hi gượng cười:
- Tôi phải về thôi!
Thập tứ a ca nhẹ nhàng đáp:
- Ừ đi đi, ta cũng về phủ bây giờ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc