Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 42

Tác giả: Đồng Hoa

Khang Hy cười nói:
- Ngươi đừng vội khiêm tốn, vung tiền cũng phải vung đúng chỗ mới được chứ. Từ trước mà biết ngươi có cái tài này thì đã phó thác cho ngươi lo liệu phần ca vũ cho các yến tiệc trong cung rồi.
Nhược Hi vội khoả lấp:
- Nô tỳ chỉ thể hiện được đến như đêm nay là hết. Chẳng qua không có trâu bò phải đi cày, nô tỳ sức cùng lực tận cả rồi, Vạn tuế gia đừng làm khó nô tỳ nữa. Bằng không lần sau xem xong ca vũ, chỉ e người lại trách mắng nô tỳ, tại sao chỉ biết đổi mặt trăng thành mặt trời, vầng nguyệt thành kim ô thôi thế?
Nhược Hi vừa dứt lời, các a ca và đại thần bên dưới cùng cười phá lên. Khang Hy cũng cười, mắng:
- Xem nó lẻo mép kìa! Rõ ràng là chây lười, mà còn xổ ra đến một tràng được.
Nhược Hi cúi đầu thưa:
- Nô tỳ không dám.
Khang Hy tủm tỉm, lại khen ngợi Mẫn Mẫn thêm mấy câu, thưởng cho một thanh ngọc như ý. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai đợi Mẫn Mẫn khấu đầu nhận thưởng xong, mỉm cười nói với Khang Hy:
- Thần muốn cho Nhược Hi một phần thưởng.
Khang Hy phì cười:
- Tốt quá đi mất, trẫm đỡ tốn kém. Con bé này chuyên bòn rút phần thưởng của trẫm thôi, mấy năm nay không biết đã âm mưu tước đi bao nhiêu đồ quý giá rồi.
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vừa cười vừa lấy trong *** áo ra một miếng ngọc bội đưa cho thái giám đứng bên. Thái giám dâng bằng hai tay đến Nhược Hi, nàng vội quỳ xuống tạ ơn. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai liếc Mẫn Mẫn, đoạn bảo Nhược Hi:
- Mẫn Mẫn cũng giữ một miếng tương tự. Vốn dĩ nó còn một người chị song sinh, khi hai đứa ra đời, bản vương vui sướng quá đỗi, vừa lúc sẵn có một thứ ngọc đẹp, bèn sai người tạc hai miếng ngọc bội, không ngờ ngọc bội chưa xong, thì chị nó bất hạnh mệnh yểu.
Đến đây, ông ta khẽ thở dài. Mọi người không ngờ miếng ngọc bội này lại có nguồn gốc như thế, tất cả đều ra chiều nghi hoặc, cùng đổ dồn mắt vào Nhược Hi.
Nhược Hi khấu đầu xong, tay nâng ngọc bội, nói với Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai:
- Miếng ngọc này gửi gắm niềm thương nhớ con gái của vương gia, nô tỳ thực không dám nhận.
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bật cười:
- Bản vương đã ban cho ngươi rồi, có gì mà không dám.
Ông ta đưa mắt nhìn Khang Hy, Khang Hy mỉm cười:
- Cứ nhận đi!
Nhược Hi lại khấu đầu, rồi thu cất miếng ngọc bội.
Không gian bỗng lặng ngắt, các a ca đưa mắt nhìn Nhược Hi, ai nấy đều lộ vẻ suy nghĩ. Nhược Hi không hiểu. Miếng ngọc bội này tượng trưng cho điều gì? Hành động của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai là để nhắn gửi Khang Hy điều gì? Hay họ đã ngầm giao hẹn từ trước? Nàng thắc mắc nhìn Mẫn Mẫn, cô đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt rạng niềm hân hoan. Nhược Hi thấy lòng ấm áp, bèn tạm dẹp đi mọi hoài nghi, cũng mỉm cười thân mật.
Đêm về khuya, Khang Hy tuổi tác đã cao, không tiện thức quá muộn, bèn dặn thái tử mấy câu rồi để Lý Đức Toàn đưa về trước. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai cũng đi theo. Bọn họ vừa khuất dạng, không khí liền nhẹ nhõm hẳn đi. Tá Ưng vương tử và Thập tam a ca trò chuyện rôm rả, hai người khi hào khí bừng bừng thì gõ đũa mà hát, lúc tiếng ௱ôЛƓ, lúc tiếng Hán, khi cao hứng ngút ngát thì ngửa cổ cạn sạch bát R*ợ*u chỉ bằng một hơi. Hợp Truật vương tử ngồi với Cửu a ca và Thập tứ a ca, ba người đánh toan uống R*ợ*u, cười nói sôi nổi. Tứ a ca tủm tỉm nhìn Thập tam và Tá Ưng, thi thoảng lại cụng bát với họ. Bát a ca, lạ thay, lại thì thào trao đổi với Thái tử gia. Những người ௱ôЛƓ Cổ khác chia nhau uống R*ợ*u chuyện trò với các đại thần có mặt trong chuyến đi này.
Nhược Hi ẩn mình trong góc tối, ngắm cảnh tượng trước mặt. Tuy biết mình mơ tưởng hão huyền, nhưng nàng vẫn không ngăn được mong muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, chỉ có cười vui, không còn tranh đoạt.
- Chị ơi, chị nghĩ gì đấy? – Không biết tự lúc nào, Mẫn Mẫn đã đến bên cạnh.
Nhược Hi nhìn đám người ngồi nơi đèn lửa sáng trưng, lẩm bẩm:
- Hoa này đây hồng đưa biếc đón, ấp ôm chỉ giếng cạn tường trơ. Ngày lành cảnh đẹp như thơ, mà hồn thưởng ngoạn vẩn vơ chốn nào.
Đoạn này là đài từ trong màn Kinh mộng, vở Côn khúc Mẫu Đơn đình của Thang Hiển Tổ thời Minh, cảm thán cho cái đẹp hoài phí bởi không người trân trọng. Hoa đẹp chỉ có giếng với tường chiêm ngưỡng. Cảnh đẹp mà lòng người cứ để ở đâu. Sợ bản dịch chưa rõ nghĩa tôi đành chua thêm vậy, thật hổ thẹn!
Mẫn Mẫn hỏi nhỏ:
- Nghĩa là gì?
Nhược Hi đáp khẽ:
- Bùi ngùi ngày mai em phải đi ấy mà. Những lúc vui vẻ bên nhau thật là ngắn ngủi.
Mẫn Mẫn thở dài, than:
- Chẳng biết năm tới có được gặp lại không.
Hai người cùng thương cảm, đều câm nín hồi lâu. Sau cùng Nhược Hi trấn tĩnh, bảo Mẫn Mẫn:
- Về chỗ ngồi đi, tôi tặng em món quà chia tay.
- Gì thế?
Nhược Hi đẩy cô, ra dấu bảo về chỗ:
- Việc năm ngoái tôi hứa với em đó!
Mẫn Mẫn ngẩn người, thở ra một hơi, đoạn quay mình đi nhanh về bàn.
Nhược Hi sai người đi tìm cây sáo, cầm lấy rồi vẫy tay gọi Tam Tài hầu cận của Thập tam a ca. Hắn hấp tấp chạy tới, cúi mình thỉnh an. Nhược Hi nói:
- Đi mời Thập tam gia ra đây!
Tam Tài nghe vậy, lại hấp tấp chạy đi, ghé tai Thập tam a ca thì thà thì thào. Thập tam nghiêng đầu nói mấy câu với Tá Ưng vương tử, kế đó làm lễ với thái tử, rồi sải bước đi ra, cười đầy hơi men:
- Việc hôm nay cô làm hay ho mà cũng độc địa lắm. Đợi về nhà ta sẽ tính sổ với cô.
Nhược Hi cười nói:
- Ngày mai Mẫn Mẫn rời khỏi đây rồi, anh thổi một điệu cho cô ấy nghe đi. Chuyến này chia ly chẳng biết bao giờ tái ngộ, coi như tiễn nhau một lần.
Thập tam a ca gật đầu, chìa tay đón cây sáo:
- Thổi gì nhỉ? Cô ấy có đặc biệt ưa bài nào không?
Nhược Hi ngẫm nghĩ:
- Khỏi, chơi bài mà cô ấy hát hồi tối là được.
Thập tam a ca cầm cây sáo, trầm tư một lúc:
- Lúc đấy không chú ý ghi nhớ giai điệu, chỉ e khó lòng tấu được trọn vẹn.
Nhược Hi nhoẻn cười, bắt đầu ưm khe khẽ trong cổ họng, ưm hết cả bài thật thong thả, lại hỏi:
- Nhớ nổi không?
Thập tam a ca gật đầu, cầm sáo trở về, thỉnh an Thái tử gia:
- Thần đệ muốn tấu một khúc nhạc trợ hứng, có được không ạ?
Thái tử cười nói:
- Sao lại không được? Ai cũng biết em thổi sáo rất tài, nhưng có bao giờ dễ tính thổi cho ai nghe đâu. Chẳng mấy khi em tự nguyện thế này, coi như đôi tai chúng ta thật có diễm phúc.
Cử toạ đều vỗ tay hưởng ứng.
Thập tam a ca đứng dậy, đưa ngang cây sáo lên môi, quay mặt về phía Mẫn Mẫn, gật đầu. Tiếng sáo mềm mại du dương bắt đầu cất lên. Mẫn Mẫn lắng nghe, vẻ mặt choáng váng, đăm đăm nhìn lại. Thập tam a ca quả sành âm luật, chỉ nghe hai lượt mà thể hiện được vào tiếng sáo cả khí chất thanh cao kiên cường của hoa mai lẫn tình cảm sâu sắc đằm thắm của con người.
Ai nấy cùng lộ vẻ sửng sốt, chỉ có Tứ a ca, Bát a ca và Thập tứ a ca là sắc mặt vẫn như thường. Đây là giai điệu mà Mẫn Mẫn vừa hát lúc tối, nay Thập tam diễn tấu, lại tăng thêm mấy phần tình tứ ý vị. Khúc nhạc chưa dứt, Mẫn Mẫn đã rưng rưng lệ, si dại nhìn Thập tam a ca. Tá Ưng liếc Thập tam, lại lặng lẽ quan sát Mẫn Mẫn, vẻ mặt êm đềm, ánh mắt kiên định thoáng niềm thương xót. Nhược Hi nhìn Tá Ưng, không nén được nụ cười. Không ghen tuông, không xem thường, chỉ thương cảm xót xa, đúng là một kỳ nam tử!
Những nốt nhạc cuối chấm dứt, Thập tam a ca cúi mình trước Mẫn Mẫn, rồi thổi lại từ đầu. Mẫn Mẫn đứng lên, cất tiếng hoà theo:

Tuyết xoáy lại mênh mang gió bấc
Cành hàn mai cô độc giữa trời
Toả hương chỉ bởi một người
Yêu không tiếc hận tình ngời trong tim.

Để lại tiếng hát đằng sau, Nhược Hi bước ra ngoài, không chủ đích là đi đến đâu cả, chỉ thấy chỗ nào vắng vẻ thì tiến về phía ấy. Tiếng hát nhỏ dần, càng đi càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa. Trong đầu nàng chợt hiện lên câu “Tiếng lìm lịm dần nghe chẳng rõ, vô tình những khiến đa tình khổ”. Con người mà biết vô tình, chắc mới thật sự thoát ly phiền não.
Men theo triền đồi, Nhược Hi trèo một hơi đến nơi cao nhất, trông ra khu trại cách đấy không xa, đèn đuốc lập loè, bóng binh sĩ đi tuần thấp thoáng. Rồi nàng ngửa mặt ngắm vầng trăng khuyết cong cong trên nền trời, bất giác thở dài não nuột. Sau lúc vui vầy gặp gỡ, luôn là sự thinh vắng quạnh hiu.
Chợt có tiếng sột soạt trong cỏ, Nhược Hi ngảnh mặt nhìn sang thì thấy Tứ a ca đang thong thả tiến lại. Nàng vội nhún mình làm lễ, chàng cất tay cho nàng đứng lên.
Cả hai cùng yên lặng hồi lâu. Vốn ghét bầu không khí tịch mịch khiến người ta ngột ngạt này, Nhược Hi bèn hỏi cho có chuyện:
- Vương gia có quen Tá Ưng vương tử không?
Tứ a ca đáp:
- Tá Ưng vương tử thế nào, cô cũng gặp rồi, hẳn trong lòng đã có ít nhiều đánh giá. Cậu ta tài năng hơn người, hiềm nỗi chỉ là dòng thứ, mẹ đẻ thuộc hàng tỳ thiếp, không được Y Nhĩ Căn Giác La vương gia coi trọng. Mùa đông năm ngoái, người và gia súc của bộ tộc họ ૮ɦếƭ rét khá nhiều, sang xuân lại vướng vụ tranh chấp bãi chăn với bộ tộc Bác Nhĩ Tề Tề Đặc. Chuyến này yết kiến Hoàng a ma chẳng phải là vụ công cán suôn sẻ gì, vì thế người ta mới giao cho cậu ta đi, có điều… – Chàng ngập ngừng – Trong hoạ lại có phúc, chưa chừng mai sau cậu ta sẽ khiến Y Nhĩ Căn Giác La vương gia và đại vương tử phải đau đầu đấy!
Nhược Hi nghe mà ù ù cạc cạc, không biết phúc ở chỗ nào, mang máng cảm thấy chắc có liên quan đến việc kế thừa vương vị tương lai, nghĩ đến Mẫn Mẫn lại thở dài, đúng là ở đâu cũng có việc tranh giành quyền lực, chẳng biết Khang Hy và Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai nghĩ thế nào. Kế đó lại tự an ủi chưa chắc Mẫn Mẫn đã bằng lòng Tá Ưng, nàng lo xa làm gì cơ chứ?
Đang vẩn vơ nghĩ ngợi, chợt nghe Tứ a ca bảo:
- Toàn việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng thôi! Lẽ nào cô định ở giá cả đời thật đấy à? Đừng giở cái luận điệu vờ vịt tận hiếu tận hiếc ra với ta, đầu óc cô không có vẻ gì là ngấm được tư tưởng Liệt nữ truyện đâu.
Nhược Hi yên lặng. Không hiểu vì sao, có lẽ vì những cảnh hồi tối vẫn xốn xang trong dạ khiến tình cảm lấn át mất lý trí, hoặc có lẽ vì cho rằng một người biết thả thuyền thưởng sen sẽ hiểu được tâm tư mình, nên nàng không kìm được, bất giác thổ lộ những điều từ tận đáy lòng:
- Nô tỳ mệt mỏi lắm! Mấy năm nay ở trong cung, mỗi bước đều gò vào khuôn phép, mỗi nơi đều tiềm ẩn âm mưu, bất kể việc gì cũng phải cân nhắc đắn đo rồi lại đắn đo cân nhắc, nô tỳ không phải là người sống như thế được. Nô tỳ chỉ muốn rời đi, đi thật xa, muốn cười thì cười ha hả, muốn khóc thì khóc ồ ồ, hễ tức giận có thể nổi cơn đanh đá chanh chua, hễ dịu lòng có thể nhẹ nhàng hiền thục. Giờ ngẫm lại, lấy ai đó chẳng qua chỉ là chuyển từ cái ***g to đang ở sang cái ***g nhỏ hơn, mà chưa chắc còn được rỡ ràng như khi ở Tử Cấm thành, việc gì phải lấy ai chứ? Chưa kể mấy năm nay lại chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh đấu đá nơi tam cung lục viện. Chắc vương gia cũng nghe thấy ít nhiều chuyện ồn ào chốn hậu cung, nhưng sự thật tăm tối hơn thì nam nhân các vị không tài nào tường tận được. Nô tỳ không vờ vịt đâu, cứ nghĩ về nhà chồng rồi phải đối phó với việc thê thiếp lục ***c cào xé nhau, nô tỳ cảm thấy thà gọt tóc đi tu còn hơn.
Tứ a ca im lặng một lát, rồi nói giọng ôn tồn:
- Thân phận cô khó mà cho cô được tự quyết những việc ấy. Hoàng a ma càng coi trọng cô, thì cô càng mất quyền kiểm soát đối với hôn sự của mình. Cứ ví dụ ngay miếng ngọc bội tối nay, lời lẽ của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia đã lộ rõ cái ý là coi cô như con gái, Mẫn Mẫn và Hợp Truật đối đãi với cô còn nồng hậu hơn cả với thái tử. Bây giờ tuy chưa xác định được mục đích tối hậu của vương gia, nhưng có thể chắc chắn một điều là khi Hoàng a ma chỉ hôn cho cô, người sẽ phải cân đo đong đếm, ngó nghiêng đủ đường hơn trước đây nhiều. Nếu cô còn tưởng đến tuổi sẽ được ra khỏi cung như các cung nữ khác, thì ta khuyên cô mau mau bỏ cái ý nghĩ ấy đi, chi bằng nghiền ngẫm xem làm sao để Hoàng a ma xếp sắp cho cô một hôn sự mà xét ra khiến bản thân cô vừa ý nhất thì thực tế hơn.
Nhược Hi đờ cả người, trái tim trĩu nặng. Chút hi vọng cuối cùng của nàng đã bị lời chàng phũ phàng đập nát. Thì ra vùng vẫy thế nào vẫn không tránh khỏi số kiếp tốt đen. Không kìm được nụ cười cay đắng, nàng bi phẫn nói:
- Nô tỳ mà không muốn lấy chồng, cũng chẳng ai bắt ép được.
Tứ a ca bình tĩnh nhìn nàng, giọng lãnh đạm:
- Thế thì cô chuẩn bị sẵn ba thước lụa trắng đi là vừa! – Ngừng một lát, chàng thêm – Và học cách phớt lờ, mặc kệ cái ૮ɦếƭ của cô chọc giận Hoàng a ma, mặc kệ những liên luỵ đến a ma và cả nhà cô nữa.
Nhược Hi hoang mang. Chỉ vì từ chối hôn nhân mà một ngày kia nàng phải trả giá bằng tính mạng mình thật ư? Tuy trước đây cũng đã từng lôi sống ૮ɦếƭ ra uy hiếp Bát a ca, nhưng đó chỉ là màu mè, là thủ đoạn thôi. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nàng manh nha ý định tự sát, cũng coi thường những kẻ tự sát luôn. Cha mẹ sinh ra ta, nhọc nhằn nuôi ta lớn, lẽ nào là để ta đi kết liễu tính mạng bản thân? Nàng cho rằng muôn sự tại người, việc gì cũng có đường lui, đường thoát. Vả lại có gì quan trọng hơn sinh mạng chứ? Không chỉ vì bản thân, mà còn vì cha mẹ, vì những người yêu thương mình, giữ gìn mạng sống là giữ gìn hi vọng.
Tứ a ca chậm rãi tiếp:
- Trong cung không có chỗ cho mơ mộng. Thức tỉnh cho sớm, nghiên cứu cách ứng phó đi, chứ để nước đến chân rồi thì không còn xoay chuyển được nữa đâu.
Nhược Hi ấm ức hỏi:
- Nô tỳ không lấy chồng, không được thật ư? Nô tỳ không lấy chồng thì phương hại đến ai, vì sao nhất định phải chỉ hôn cho nô tỳ?
Tứ a ca lạnh lùng nói:
- Cô không thể hay không chịu hiểu lời ta? Người quyết định việc này là Hoàng a ma, cô chỉ còn nước tuân theo mà thôi.
Nàng không chịu hiểu ư? Chắc chỉ tại tiềm thức nàng cứ vỗ về bản thân là hạnh phúc đang chờ trước mặt. Nhưng nếu không nhờ thế thì làm sao nàng trụ được với cuộc sống này?
Nín lặng hồi lâu, Tứ a ca nhẹ nhàng hỏi:
- Trong lòng cô, không có người nào khiến cô muốn lấy ư? Không có ai khiến cô cảm thấy sống bên họ sẽ không tù túng ư?
Nhược Hi ngẩn người một lúc, sau cùng lắc đầu. Tứ a ca nhìn nàng rất lâu, rồi ngoảnh đi phóng mắt ra trời đêm, chẳng nói chẳng rằng.
Trên đường về, hai người chậm chạp bước trong yên lặng. Đến khi cáo lui, Nhược Hi chân thành nói:
- Đa tạ Tứ vương gia!
Phẩy tay cho nàng đứng dậy, chàng quay mình bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc