Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau - Chương 19

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Như thể họ chưa từng yêu nhau.
Như thể, anh chưa từng quên cô gái nào tên Tần Tang.
Tần Tang từ lúc thức dậy rất chuyên tâm đợi bên điện thoại.
Có phải là anh đã biết gì không?
Thế lực của Lương Thị đối địch với mấy nhà bên thành Tây, kể cả bố cô trong đó, nếu bố biết được chuyện của cô và Lý Vi Nhiên, liệu có nổi trận lôi đình không?
Tần Dương sẽ không giúp cô trong vấn đề có tính nguyên tắc này, Tần Liễu căn bản không hiểu gì cả, vấn đề của Tiểu Hòe đã quá lớn, Vương Di rốt cuộc không cùng dòng máu với cô, cho dù nói giúp cô thì bố cũng sẽ không nghe, mẹ… nhất đình là bà sẽ không chịu.
Rốt cuộc còn có ai có thể giúp được cô đây?
Tần Tang nhắm mắt, thở dài thườn thượt.
Diệp Thụ đang chuẩn bị thức ăn cho năm mới, bê nồi sườn xào chua ngọt đi ngang qua, nghe cô thở dài thì cười: “Còn chưa tới hai mươi bốn giờ, đã tương tư thành bệnh rồi à?”.
Tần Tang lại nhìn điện thoại, vẫn không thấy, cô cảm thấy mình sắp phát điên.
“Con phải về C đây!”, vừa nói cô vừa lật chăn trèo xuống giường, “Mẹ, con phải đi tìm Vi Nhiên”. Cô dọn lại túi xách mang theo, cầm tay Diệp Thụ nói.
Diệp Thụ rất bình thản, “Mang sườn và mấy món theo ăn nhé?”.
Tần Tang mím môi, gật đầu.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Lúc đến thành phố C thì trời đã tối, Tần Tang cầm chìa khóa, đến thẳng nhà anh.
Anh có ở nhà, Tần Tang vừa vào đã biết có anh, nơi có Vi Nhiên của cô, ngay cả không khí cũng khác.
Trong vòng tay Lý Vi Nhiên có thêm một người, ngỡ là mơ, anh mơ màng cười, xoay người uể oải đè lên.
Một giấc mơ quá chân thực, như thể Tang Tang của anh thực sự ở phía dưới, làn da hơi lạnh, áp vào cơ thể nóng hổi của anh, hơi lạnh tê dại từ chân luồn đến, anh bỗng thấy hưng phấn.
Người trong vòng tay anh rên lên một tiếng, một âm thanh quá thật, anh mới tỉnh ra, chống người lên, kinh ngạc nhìn người bên dưới, “Tang Tang?!”.
Tần Tang gấp chân lại, trượt từ từ lên người anh, “Vi Nhiên, nhanh lên…”.
Anh vẫn đang ngơ ngẩn thì cô đã ôm lấy ௱ôЛƓ anh, tự động rướn lên chào đón anh. Chăn ở dưới đất, drap giường nhăn nhúm, quấn bừa trên cơ thể hai người. Lý Vi Nhiên điên lên, ấn cô xuống giường, thả lòng chân tay ђàภђ ђạ cô.
Đêm 30 đổ một trận tuyết nhỏ, nhà cô Trần đêm 30 ăn lẩu.
Đây là lúc An Tiểu Ly thích nhất, cả tối sẽ nghe cô bô lô ba la đấu khẩu với cô Trần, An Bất Tri thỉnh thoảng xen vào mấy câu, lúc nào trước khi “cái gọi là” đã bị cô Trần nạt cho im thin thít.
Trần Ngộ Bạch từ trưa hôm qua đã không nói gì nhiều, sắc mặt còn lạnh hơn thời tiết bên ngoài. An Bất Tri không để tâm đến tiểu tiết đó, cô Trần tuy cảm thấy khá kỳ lạ nhưng do kế thừa truyền thống không nhiều chuyện của nhà họ Trần, cô cũng không hỏi nhiều.
“Nào, phát tiền mừng tuổi!”, lúc đang ăn vui vẻ nhất, cô Trần tươi roi rói móc hai phong bao lì xì ra, đưa con gái và cháu mỗi người một bao.
An Tiểu Ly liếc nhìn phong bao của mình và trong tay Trần Ngộ Bạch, hỏi vẻ không vui: “Tại sao phong bao của anh ta dày hơn?”.
Trần Ngộ Bạch mặc kệ cô, vẻ mặt không cảm xúc đặt phong bao lên bàn, nói: “Cám ơn cô, chú, năm mới vui vẻ”.
Cô Trần cốc đầu Tiểu Ly, “Cũng là do mẹ dạy cả, sao con lại kém đến thế? Cứ như một cô bé ngốc nghếch, qua năm mới là hai mươi ba rồi đấy, nhìn bộ dạng thế này làm sao gả đi đâu được!”.
“Con còn nhỏ!”, An Tiểu Ly bất mãn làu bàu, vẫn để ý đến phong bao của Trần Ngộ Bạch dày hơn.
“Hai mươi ba mà còn nhỏ? Mẹ nói con biết, dì Trương kia đã sắp xếp con xem mắt cháu dì ấy, là quản lý cao cấp một công ty địa ốc, qua Tết rồi sắp xếp cho hai đứa, con cẩn thận giùm mẹ! Nếu người ta chê bai con, xem mẹ xử con thế nào nhé!”, cô Trần nói với con gái, ánh mắt như vô ý liếc sang đứa cháu.
Trần Ngộ Bạch ung dung ăn cơm, như không để ý đến cuộc đối thoại của họ.
An Tiểu Ly giả giọng cự nự: “Con không muốn xem mắt…”
Cô Trần nhấn mạnh: “Con yên tâm, người ta chưa chắc sẽ chê bai con đâu mà lo”.
An Bất Tri cảm thấy chuyện tiếu lâm của vợ thật buồn cười, đưa tay vỗ vai con gái tỏ ý tán đồng. Thậm chí cả khóe môi Trần Ngộ Bạch cũng nhếch lên.
Rõ ràng là không khí ấm áp, nhưng không biết dây đàn nào trong lòng bị chạm vào, nước mắt rơi xuống. An Tiểu Ly giống như lúc này mới chậm chạp nhận ra mình đã thất tình, phải đau lòng rồi.
An Bất Tri và cô Trần đều không hiểu, còn tưởng con gái đang nhõng nhẽo. Trần Ngộ Bạch im lặng hồi lâu, đưa phong bao của mình sang đổi với cô, “Đừng khóc nữa”. Anh nói gọn, thật giống một người anh họ khách sáo.
An Tiểu Ly túm chặt phong bao lì xì, đầu móng tay bấm mạnh lên đó, trong lòng càng buồn hơn.
“Ngộ Bạch, qua năm con cũng hai mươi chín rồi nhỉ? Trần Thế Cương nhà con đã chỉ hôn chưa?”, cô Trần lại chĩa mũi dùi sang cháu.
Trần Ngộ Bạch cười cười với ý định không mấy tốt đẹp của cô Trần, “Chuyện của con xưa nay con làm chủ”.
“Ồ?”, cô Trần hào hứng, “Tức là có bạn gái rồi hả? Con gái nhà ai? Tính tình thế nào? Bao giờ kết hôn?”.
“Vốn là định sang năm kết hôn, nhưng…”, Trần Ngộ Bạch khựng lại, ánh mắt liếc qua An Tiểu Ly đang cúi đầu chùi nước mũi, “Cô ấy đang giận hờn, lần sau sẽ giới thiệu cho cô biết. Có hơi ngốc, tính tình… gần đây con mới phát hiện ra cô ấy có chút vô lý”.
An Tiểu Ly nghe tới đây, ném khăn giấy chùi mũi lên bàn, trừng mắt giận dữ: “Là ai vô lý hả?!”.
An Bất Tri cau mày, “Tiểu Ly! Có lịch sự không vậy?”.
Trần Ngộ Bạch lặng lẽ mỉn cười, An Tiểu Ly trừng mắt nhìn anh, rồi quay phắt đi, chạm ngay vào đôi mắt có vẻ suy tư của cô Trần, ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ bừng.
Ăn tối xong, trường tổ chức đến sân thể thao ngắm pháo hoa. Cả nhà cô Trần đến đó thì đã rất đông, các thầy cô chào hỏi nhau, bọn trẻ luồn lách chạy nhảy, la hét vui đùa. Có một cậu bé mập mạp ᴆụng vào An Tiểu Ly đang lơ đãng, làm mặt kề cười hi hi rồi chạy mất.
Trần Ngộ Bạch đi sau, lúc này đi nhanh đến, cúi xuống ôm lấy cô nhấc bổng lên.
An Tiểu Ly đẩy ra, phủi tuyến trên người, lạnh lùng không thèm nhìn anh, “Cám ơn”.
“Đừng khách sáo”, nếu so về lạnh lùng thì ai có thể qua mặt Núi Băng.
Hai người đều đứng im ở đó, lát sau pháo hoa bắt đầu bắn lên thật sôi động. Đó là tiết mục mừng năm mới mà An Tiểu Ly mong chờ nhất, lúc này sánh vai anh ngắm pháo hoa, nhất thời cảm thấy hối hận, nếu anh vẫn là Tiểu Bạch của cô thì hay biết mấy, cảnh đẹp ngắm cùng người trong mộng.
“Hôm qua anh hơi nóng nảy, xin lỗi”, Trần Ngộ Bạch bỗng nói nhanh.
“Hả?”.
“Không có gì”.
Anh mặc áo khoác lông cừu màu đen, gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét rõ ràng hơi ngửa lên như đang ngắm pháo hoa, nhưng ánh mắt lại xa vời lạnh lẽo.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, đài phát thanh trường đang phát những ca khúc mừng năm mới, trong không khí tràn ngập niềm vui và lời chúc.
“Mỗi năm em đều ăn tết thế này à?”, tối nay hình như anh rất muốn nói chuyện.
“Không thì sao? Anh ăn tết thế nào?”, An Tiểu Ly trả lời vẻ không tình nguyện.
“Làm việc”
“Tết nhất mà cũng làm việc?”.
“Đối với anh thì đều là thời gian, chẳng có gì khác”.
“Máu lạnh”.
“Ừ”, anh đặc biệt bình tĩnh, vẻ mặt thậm chí có thể hình dung bằng từ “hòa nhã”, “Trước kia anh cứ ngỡ, anh không cần hơi ấm”.
“Lúc nhỏ, nhà anh mừng năm mới cũng đốt pháo, đẹp hơn thế này. Nhưng anh chưa từng ngắm. Trần Thế Nhàn lúc còn ở nhà thì anh và cô cùng ăn tết, lúc đó cô không biết nấu ăn, nên pha mì gói cho anh, bữa cơm đêm giao thừa năm nào cũng thế, anh và cô đều không thích trong những ngày cả gia đình đoàn tụ mà phải đối diện với quá nhiều người không quen biết”. Lúc Trần Ngộ Bạch nói chậm rãi, thở ra hơi lạnh, toát lên vẻ cô đơn khác lạ trong không khí náo nhiệt xung quanh. Mày mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng Tiểu Ly lại cảm thấy anh lúc này hình như đang mở ra cái vỏ vẫn bảo vệ bấy lâu, để lộ nội tâm mềm yếu nhất.
Thực ra vỏ sò sở dĩ có vẻ ngoài cứng nhắc, chính là vì bên trong thực sự quá yếu mềm, sợ bị tổn thương.
“Lần đầu anh gặp em, cảm thấy Trần Thế Nhàn thật ngốc nghếch, em có phải thiên thần như cô hình dung đâu? Quê mùa, nhát gan, anh còn chưa hù dọa gì mà đã khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, thật phiền phức”.
Anh nói đến đây, bỗng quay sang cười tủm tỉm, trong ánh đèn đường u ám, anh đẹp trai đến nghẹt thở.
Tiểu Ly đã không còn nhớ bộ dạng mình lúc gặp anh như thế nào, buổi chiều xa vời đó, cô Trần vừa kết hôn đưa cô và chồng về nhà mình, An Bất Tri chặn bên ngoài, cô Trần đưa An Tiểu Ly vào, đến phòng Trần Ngộ Bạch, còn bà lao xuống dưới lầu cãi nhau một trận tưng bừng với bố mẹ. Sau đó cô Trần tâm nguội ý lạnh, từ đó không còn nhắc tới bất kỳ ai hoặc chuyện gì liên quan đến nhà họ Trần trước mặt cô và bố nữa.
“An Tiểu Ly, nếu lúc đó anh có thể dự đoán tương lai, anh sẽ không ức Hi*p em. Nếu anh dự đoán được hôm nay, anh sẽ không … làm quá nhiều chuyện khiến em ghét như vậy”.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Giọng anh càng lúc càng thấp, nước mắt An Tiểu Ly trào ra, anh đưa tay sang chậm rãi lau cho cô, dịu dàng nâng mặt cô lên, “Thật xin lỗi, khiến em buồn như vậy. Xin lỗi”.
Pháo hoa đang rực rỡ nhất, nửa bầu trời nhuộm sáng rực rỡ, trên sân tiếng hoan hô không ngớt, trong tiếng ồn ào vui vẻ đó, mỗi người đều ngẩng lên nhìn trời, chỉ có An Tiểu Ly bịt miệng khóc nức nở, chỉ có Trần Ngộ Bạch cúi đầu lặng lẽ xuyên qua dòng người, rời xa cô.
Đêm giao thừa ở C cũng đốt pháo hoa rực rỡ, còn ở nhà Lý Vi Nhiên, mọi huyên náo bên ngoài đều cách biệt khỏi căn phòng ngủ nho nhỏ bên trong.
“Tang Tang, em đang sợ hãi điều gì?”, Lý Vi Nhiên ôm cả cô và chăn vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.
Tang Tang, cơ hội cuối cùng, xin em, đừng lừa dối anh nữa.
Tần Tang im lặng hồi lâu, “Thật sự không có gì”. Cô vẫn nói thế.
Trên đường về thành phố C, cô gọi điện cho Trình Hạo, nói mình không thể gắng gượng được nữa. Trình Hạo nói: Tang Tang, dù là qua mùng Ba cũng được, lần cuối cùng làm bạn gái của anh, chúng ta chia tay vui vẻ.
Được thôi, mùng Ba. Vi Nhiên, hãy đợi em nhé. Tần Tang thầm thở dài.
Lý Vi Nhiên đợi mười phút mà dài như thể một năm, cô vẫn không nói gì nữa. Vuốt tóc cô, ánh mắt anh dần dần lạnh hẳn.
Được thôi, mùng Ba, Tang Tang, anh sẽ không đợi nữa.
Mùng một Tết.
An Tiểu Ly gục đầu ủ rũ nói chuyện với bố, đợi mãi sau cô Trần mới ra, ngồi xuống gọi đến ăn cơm, “Ăn củ cải, một năm mới đầy của cải!”.
Bà gắp cho chồng và con gái mỗi người một củ cải to.
An Tiểu Ly nhịn hồi lâu, giả vờ như sực nhớ ra, hỏi: “Trần Ngộ Bạch đâu ạ?”.
Cô Trần lại gắp miếng củ cải cho cô, “Đi rồi”.
“Đi rồi?!”, đũa trong tay An Tiểu Ly rơi “cách” xuống bàn, “Đi đâu chứ?”.
“Nói là đi dỗ dành bạn gái”, cô Trần cười khà khà, “Sáng sớm đã đi”.
An Tiểu Ly nghẹn cơm, lên không được xuống không xong, nước mắt đã trào ra.
Cơm Tết ăn không nổi nữa, cô gắp vài đũa cho có rồi trốn về phòng gọi điện cho Tần Tang.
Đẩy cửa vào, trong không khí vẫn còn mùi bạc hà thoang thoảng của anh, An Tiểu Ly buồn bực mở cửa thông gió, đẩy hết chăn gối xuống đất, ngồi trên giường trống trơn gọi điện cho Tần Tang.
Lý Vi Nhiên đã về chỗ bố mẹ ăn Tết, Tần Tang cũng về chung cư của mình. An Tiểu Ly gọi đến thì cô nàng đang ngâm mình trong bồn tắm, dung nước nóng và tinh dầu để xoa dịu cơn đau nhức ở eo và chân khi “vận động kịch liệt” mấy hôm nay.
“Hối hận rồi à?”, cô nàng uể oải hỏi.
An Tiểu Ly cảm th á n, hiểu lòng mình chỉ có Tang Tang.
“Vậy, trở về?”.
“Không”, Tiểu Ly nhìn bức tường ố vàng, “Thành vương bại khấu, bây giờ tớ mà về thì đừng mơ tới chuyện vùng lên nữa”.
“An Tiểu Ly, cậu thật là… nói mà không diễn tả được ý”. Tần Tang than thở vì trình độ lạm dụng thành ngữ của cô, “Vậy cậu muốn sao? Buông không được, mà yêu cũng không xong! Haizzz! Bây giờ có phải cậu rất thương xót Tiểu Bạch nhà cậu không? Nghĩ đến anh ta cô đơn một mình, mùng Một Tết một mình bôn ba trên đường…”
“Tần Tiểu Tang! Cậu có phải người không?”.
“Ưm… phải?”.
“Không phải!”.
“Ờ… vậy tớ cúp máy”.
“Đừng mà!”, Tiểu Ly cuống lên, “Cậu chưa nói cậu thế nào mà, bỗng dưng hành động như thể đi bắt quả tang anh ấy ăn vụng vậy?”.
“Đương nhiên không phải, tớ không cần cho anh ấy ăn quá no”.
An Tiểu Ly lườm một cái, không nghĩ cũng biết cô nàng kia đã phát huy hết đám tri thức lý luận của mình vào người Lý Vi Nhiên rồi, có gì mà đắc ý, Tiểu Bạch nhà cô…
Những đêm vắng khiến người ta mặt đỏ tim đập đó, những tiếng gầm nho nhỏ khiến cô nổi da gà, trong tích tắc ập đến, An Tiểu Ly lại thấy buồn bã, “Tang Tang, cậu nói xem anh ấy dễ dàng chấp nhận chia tay như vậy, liệu có phải là không còn thích tớ nữa?”.
“Cậu hy vọng anh ta bám riết cậu không buông? Làm ầm lên để cả bố mẹ cậu biết?”.
“Đương nhiên là không!”.
“Vậy bây giờ chẳng phải là rất tốt hay sao?”.
“Nhưng … sao tớ cảm thấy… buồn quá”, Tiểu Ly ai oán.
Phụ nữ bẩm sinh đều có khuyết điểm lặp đi lặp lại khi gặp chuyện, đặc biệt là đối với đàn ông, lý trí mách bản bạn đừng lằng nhằng, sâu thẳm con tim lại hy vọng người ấy tốt nhất là vẫn đeo bám mình, nói rằng vẫn yêu mình.
“Cô Trần sắp xếp cho tớ đi xem mắt, cậu bảo tớ có nên đi không?”.
“Không đi. Vừa chia tay Trần Ngộ Bạch đã đi xem mắt, làm tổn thương sĩ diện anh ta, cũng không tôn trọng đối tượng xem mắt của cậu”.
“Ừ, đúng! Nhưng cô Trần sẽ đánh ૮ɦếƭ tớ!”.
“Ngày mai về C đi, tớ cần cậu ủng hộ tớ!”.
“Hả? Tang Tang, cậu muốn nói với Lý Vi Nhiên chuyện cậu là tiểu thư nhà họ Tần à?”.
“Ừ. Nhưng trước đó, tớ phải khai thật với bố về chuyện Lý Vi Nhiên đã”, Tần Tang nói dửng dưng, nhưng lại rất kiên định.
Sau buổi tiệc mùng Ba sẽ nói với bố, Tần Tang thầm hạ quyết tâm, làm con gái ngoan hiền bao năm rồi, cuối cùng cô phải buông thả một lần.
Mùng Ba, nhà họ Tần.
Tần Liễu bốn giờ đã dậy, đi qua lại giữa phòng mình và Tần Tang, thay không dưới mười bộ đồ.
“Tần Liễu, chị mặc bộ nào cũng đẹp, thật mà”, Tần Tang thoa phấn hồng, nhìn qua gương trang điểm thấy Tiểu Liễu chỉ mặc đồ lót đang chọn quần áo. “Thực ra đối với đàn ông, quan trọng là không phải chị mặc quần áo gì, mà là chị khi không mặc đồ sẽ như thế nào”.
“Tần Tang, em hư hỏng quá!”, Tiểu Liễu e thẹn trách móc, cuống quýt so sánh ba bộ một đen một trắng một hồng trên tay, “Em thấy là màu đen chín chắn khác lạ thì tốt hơn, hay là màu trắng ngây thơ tao nhã đẹp hơn? Hoặc màu hồng, hoạt bát thanh lịch, tràn trề tuổi xuân?”.
“Là kiểu đàn ông thế nào?”, Tần Tang bước đến chọn đồ cho chị, cười hỏi.
Tần Liễu cắn môi cười, “Một.. người đàn ông hư”.
“Đàn ông không hư phụ nữ không yêu, nhưng nếu hư quá thì chị sẽ tổn thương. Nên mức độ ở giữa đó, chị phải nắm cho chắc”. Tần Tang chọn một bộ váy ngắn màu hồng xanh, tôn da, trông cao ráo thon thả.
Tần Liễu mặc xong soi gương, quả nhiên cảm thấy rất đẹp, vui vẻ thử đồ trang sức rồi hỏi Tần Tang: “Trình Hạo nhà em thì không hư chắc? Anh ta gần đây lại lên báo đó thôi? Với ngôi sao ngọc nữa gì đó, người ta mới mười sáu tuổi, mà anh ta cũng tán tỉnh được”.
Tần Tang từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn mọi đứa trẻ khác trong nhà, từ việc học đến chuyện cưới xin, không cần người lớn lên tiếng là cô có thể biết nên làm gì để bố mẹ vui lòng. Thi tốt nghiệp xong, bố nói con gái cần học cái gì đó thực tế thì tốt hơn, Tần Tang lặng lẽ thu lại mọi thông tin giới thiệu về các học viện nghệ thuật ở nước ngoài mà cô đang chọn, đăng ký vào đại học C không xa nhà lắm, yên ôn học hết bốn năm. Năm thứ hai, một bữa tiệc chọn đối tượng cho hai chị em tổ chức ở nhà họ Tần, Tần Liễu lớn hơn một tuổi chỉ xem là trò đùa, còn không lâu sau đó Tần Tang đã mỉn cười nắm tay Trình Hạo đến nhà ăn cơm.
Hình như từ năm tám tuổi Tần Tang đến đây, bố chưa từng cau mày phiền lòng vì cô, tuy bố thực sự là người nghiêm khắc, soi mói.
Nhưng thuận buồm xuôi gió như Tần Tang vẫn không chọn được lương nhân. Tần Liễu thầm tính toán, hình như Dung Nham còn mang tiếng đào hoa hơn Trình Hạo… Nhưng ai bảo cô thích nụ cười xấu xa của anh làm chi?
Trình Hạo hơn mười một giờ đã tới, rất thuần thục tìm thấy phòng Tần Tang, cô đang dặm lại son phấn chuẩn bị xuống dưới.
“Wow wow!”, Trình Hạo đi nửa vòng quanh cô vẻ khoa trương, “Tang Tang, anh hối hận rồi! Một cô vợ đẹp thế này mà nhường cho người khác, không can tâm!”.
Tần Tang lườm anh ta qua gương, rồi nói, “Mấy hôm nay em tìm lúc nói chuyện với bố về Lý Vi Nhiên. Bên nhà anh có gì cần chú ý không?”.
Trình Hạo sờ cằm suy nghĩ, lắc đầu, Tần Tang cười tươi, “Đi thôi, xuống dưới. Màn diễn cuối cùng, chúng ta chia tay vui vẻ!”.
Trình Hạo cười rất thờ ơ, “Ừ, đi thôi”.
Khách dần dần đến khá đông đủ, Tần Uy và Vương Di đi khắp nơi chào hỏi.
“Còn thiếu ai không? Mới sáng sớm đã tới, cũng chưa ăn sáng, tôi đói ૮ɦếƭ mất”, Tiêu Miễn bao giờ cũng tỏ ra uể oải, “Tần Dương, ông già nhà cậu đúng là xấu bụng thật!”.
Tần Tang ngồi ngoài cùng, dặn người làm mang đến một đĩa hoành thánh nho nhỏ cho Tiêu Miễn, Trình Hạo lại cau mày đẩy đĩa thức ăn vặt ra trước mặt anh ta, “Chỉ có cậu phiền phức”.
Tần Dương cười, “Chú em của tôi xót vợ rồi!”.
Trong tiếng cười ồn ào, Trình Hạo thuận thế ôm Tần Tang đang mỉm cười vào lòng.
Tần Liễu bỗng nhiên huých nhẹ Tần Tang, trong giọng nói cố hạ thấp là vẻ hưng phấn, “Tần Tang, nhìn kìa, anh ấy tới rồi!”.
Tần Tang vẫn đang cười, ngước lên thì nhìn thấy Dung Nham đang bắt tay trò chuyện với Tần Dương, bên cạnh có Trần Ngộ Bạch và cả… Lý Vi Nhiên, anh đang lặng lẽ nhìn cô, cảnh lúc nãy hẳn nhiên đã bị anh nhìn thấy.
Trong tích tắc đó, kéo vù vù tới là những lớp vải đen tầng tầng lớp lớp của số phận, ập lên che cả mắt mũi cô khiến cô nghẹt thở, tim như ngừng đập. Nếu thời gian có thể dừng lại trước đó, thậm chí cô có thể chấp nhận ૮ɦếƭ đi. Nhưng kim đồng hồ tích tắc, đám đông vẫn cười nói vui vẻ, mọi thứ không vì nỗi bi thương trong lòng cô mà ngừng lại.
“Tang Tang?”, Trình Hạo cúi xuống thân mật thì thầm bên tai cô, “Sao vậy?”.
Tần Tang không nói nổi một chữ.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Tần Dương dẫn bọn Dung Nham tới, lần lượt giới thiệu: “Em thứ hai Tần Liễu, em thứ ba Tần Tang, em trai nhỏ nhất Tần Hòe. Vị này là tổng giám đốc Trình Hạo vừa nhậm chức của “công ty kiến trúc Thành Thực”, vị hôn phu của Tần Tang”.
Trình Hạo mỉm cười với Lý Vi Nhiên, cánh tay ôm Tần Tang siết chặt, ép cơ thể cứng nhắc của cô dựa vào anh ta.
Ánh mắt Lý Vi Nhiên rất tự nhiên lướt qua mặt Tần Tang, giống như không nhìn thấy Tang Tang của anh đang cười nói vui vẻ dựa vào lòng một người đàn ông khác.
Như thể họ chưa từng yêu nhau.
Như thể, anh chưa từng quen cô gái nào tên Tần Tang.
An Tiểu Ly đứng trước cổng tiểu khu, đang định vẫy taxi đến nhà Trần Ngộ Bạch lấy đồ đạc, theo lời Cầm thú báo thì mấy người họ hôm nay phải đi ăn tiệc, có thể tránh được anh.
Chắc vì Tết nên xe cộ trên đường rất ít, đợi mãi cũng không thấy chiếc nào. An Tiểu Ly chán nản chuyển tin nhắn chúc Tết, bỗng trước mặt chầm chậm dừng lại một chiếc xe Ferrari màu bạc.
Sở Hạo Nhiên ngồi trong xe cười với cô, cầm điện thoại lên gọi vào số cô, An Tiểu Ly nhìn anh ra rồi nhìn điện thoại, lạ lùng nghe máy.
“Làm gì thế?”.
“Hôm nay anh phải dự một buổi tiệc, em đi với anh được không?”.
“Không được”.
“Là tiệc nhà Tang Tang đó!”.
“Không đi”.
“Lý Vi Nhiên cũng đang trên đường tới đó”.
“Cái gì?!”, An Tiểu Ly nhảy nhổm lên, lao đến mở cửa xe ngồi vào, cuống quýt hỏi, “Lý Vi Nhiên đi dự tiệc nhà Tang Tang?”.
“Ừ” Sở Hạo Nhiên gật đầu.
An Tiểu Ly cuống lên, “Tại sao anh không báo Tang Tang?”, cô vội móc điện thoại gọi cho Tần Tang, nhưng mãi không ai nghe máy.
Sở Hạo Nhiên nhún vai vẻ vô tội, “Anh Cả của Tang Tang và vị hôn phu của cô ấy bắt tay, xin hỏi anh phải dùng lý do gì để vạch mặt họ?”.
“Vị hôn phu?”, Tiểu Ly sửng sốt, sao cô chưa từng biết Tần Tang có vị hôn phu!
“Trình Hạo đó, chính là người trước kia hay đi chơi với anh và Tiêu Miễn. Họ còn chưa chính thức đính hôn, nhưng hai bên gia đình đều ngầm chấp nhận, chỉ đợi Trình Hạo ổn đi là tổ chức ngay”. Tay Sở Hạo Nhiên bị cô túm lấy, tâm trạng vui vẻ, ánh mắt nhìn cô đắm đuối.
An Tiểu Ly ngớ người, Trình Hạo cô từng gặp… Nhưng Tang Tang chẳng phải nói anh ta là “bạn làm ăn” thôi sao?
Hóa ra chuyện mà Tần Tang phải khai thật không chỉ là thân phận của cô, mà còn có việc này?
“Anh đưa em đi! Nhanh! Em phải đi gặp Tang Tang!”, Tiểu Ly lắc cánh tay Sở Hạo Nhiên, cuống cuồng nói.
Sở Hạo Nhiên cảm thấy tim như bị cô lắc cho mềm nhũn, thật tốt, thật không uổng công anh ta cật lực giúp Tần Dương khuyên nhủ thuyết phục Trình Hạo, giấu Tần Tang vở kịch này.
“Thực ra cho dù hôm nay Lý Vi Nhiên không đi, thì Tần Dương và Trình Hạo cũng sẽ tìm cơ hội, cho dù bây giờ em nói với Tần Tang, Tần Tang cũng không trốn tránh được. Hơn nữa, em cũng không thể mặc đồ thể thao đi chứ? Chúng ta đi mua đồ trước, được không tiểu công chúa?”, Sở Hạo Nhiên cúi xuống hôn lên tay cô.
An Tiểu Ly rụt tay lại, kìm nén cơn khó chịu trong lòng, gật đầu.
Sự xuất hiện của họ đã rộ lên tiếng xuýt xoa.
Tiểu Ly vừa vào đã nhìn thấy Tần Tang ngồi trên sofa, đờ đẫn ủ rũ chưa từng thấy, bỗng cô xót xa vô cùng.
Sở Hạo Nhiên nhìn thấy Trần Ngộ Bạch trong đám người, cười vẻ khiêu khích, sau đó tay siết lại, dịu dàng nói với Tiểu Ly đang chăm chú nhìn Tần Tang: “Chúng ta đến đó ngồi đi”.
An Tiểu Ly ngồi xuống cạnh Tần Tang, phủ tay mình lên tay bạn, hạ giọng nói: “Không sao chứ?”.
Tần Tang không nói, nhìn đầu gối mình không chớp mắt, hai tay nắm chặt vào nhau, mạnh đến nỗi các khớp xương trắng bệch.
Tiểu Ly gỡ từng ngón tay của bạn ra, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt toát mồ hôi của Tần Tang: “Tang Tang!”.
Cảnh tượng rất kỳ dị, Tần Dương, Trình Hạo, Sở Hạo Nhiên đã biết từ lâu, nhưng lúc này như không nhìn thấy vẻ kỳ lạ của Tần Tang, vẫn cười nói với mọi người, Tần Liễu không biết đã biến đi đâu, Tần Hòe vốn yên lặng, bị Tần Dương cố ý xếp cho ngồi trong góc, chỉ có thể lo lắng nhìn Tần Tang. Những người khác có lẽ biết hoặc không, dù sao không ai đến nói chuyện với Tần Tang, để mặc cô ngồi như một con 乃úp bê, như thể cô đang ở một hòn đảo không người vậy.
“Tang Tang!”, Tiểu Ly thì thầm gọi, gọi mấy lần Tần Tang mới ngước lên, hàng lông mi dài và dày chớp mấy cái, đôi mắt không hề có tiêu điểm.
An Tiểu Ly như nhìn thấy Tiểu Tần Tang mười năm trước, gõ cửa nhà cô trong đêm khuya.
Trong đêm tối đầu thu giá lạnh, không biết cô đã một mình quay về thành phố C như thế nào, giày mất một chiếc, tóc tai rũ rượi, không dám về chỗ dì Diệp, chỉ có thể tìm người bạn duy nhất, cũng tỏ vẻ bất lực thất thần như vậy, như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
“Tiểu Ly”, Tần Tang đã nhận ra bạn thân.
“Tớ đây”, Tiểu Ly cũng bất chấp đây là nơi nào, đứng lên ôm đầu bạn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bạn, “Tang Tang, tớ ở đây”.
Nước mắt Tần Tang không còn kìm được, tuôn trào.
Đột nhiên Tần Tang và An Tiểu Ly trở thành tiêu điểm, đại sảnh bỗng chốc im lặng, mọi người đều nhìn họ. Trình Hạo và Sở Hạo Nhiên nhìn nhau, một người đứng lên kéo Tiểu Ly ra, người kia ôm lấy Tần Tang.
Sở Hạo Nhiên nhìn Trần Ngộ Bạch đang tách đám đông đi tới bằng vẻ rất ư khiêu khích, tay vòng qua lưng Tiểu Ly đặt lên vai cô, vô cùng thân mật.
An Tiểu Ly đang định hất anh ta ra thì một luồng khí lạnh quen thuộc ập đến sau gáy cô, tệ thật, sao mà giống… khí chất của ai đó thế?
Cô từ vòng tay Sở Hạo Nhiên quay sang nhìn, phía sau cách một cái ghế sofa, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch như muôn vàn mũi dao phóng “vù vù” tới.
“Anh…”, An Tiểu Ly nghẹn lời, “Không phải anh đi uống rượu mừng hay sao?”.
Trần Ngộ Bạch toàn thân toát ra một luồng khí kinh khủng, chậm rãi và bình tĩnh nói: “Tới đây!”.
An Tiểu Ly đứng lên theo phản xạ, Sở Hạo Nhiên lại ôm chặt cô, trong đôi mắt anh ta tràn ngập vẻ đắc ý và khiêu khích. Trần Ngộ Bạch cười lạnh, đôi môi mỏng hơi mím lại, bỏ đi.
Sau bữa tiệc tối, bên dưới nhường lại cho đám trẻ.
Lúc khiêu vũ, Tần Liễu bất chấp Tần Dương cau mày, chủ động bước lên mời Dung Nham.
Cảnh tượng càng lúc càng thú vị.
An Tiểu Ly thấy Sở Hạo Nhiên đi về phía này, vội vàng kéo Tần Tang đang bị Trình Hạo kéo ra sàn nhảy: “Tang Tang, ra ngoài cho thoáng với tớ đi”. Nói xong mặc kệ Trình Hạo có đồng ý không, cô kéo Tần Tang từ cửa ngách ra ngoài sân sau.
Xung quanh nhà họ Tần đều là cây cối, xanh tốt che phủ, đến mùa lạnh, lá rụng đầy, chỉ còn lại cành cây khẳng khiu trơ trụi.
Trong vườn, chiếc xích đu đang đung đưa trong gió lạnh, Tần Tang lặng lẽ ngồi xuống, đung đưa như một hồn ma. Tiểu Ly đi ra vài bước, từ tùi xách mang theo lấy điện thoại ra gọi cho Lý Vi Nhiên.
Mùa đông là mùa Tần Tang yêu thích nhất, vì con người đều mặc quần áo dày cộp, khoảng cách xa hơn. Khoảng cách xa thì tỷ lệ tổn thương cũng nhỏ hơn.
Năm tám tuổi, cũng trong mùa đông băng giá thế này, lần đầu cô từ thành phố C ngồi xe khách đường dài đến bến xe thành phố R, lại từ bến xe đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ về chỗ mẹ cô.
Tần Tang lúc đó không giống bây giờ, lúc đó cô còn biết khóc lóc van xin, cô ôm chân bàn trong nhà gào khóc, nhưng mẹ vẫn nhấc điện thoại lên.
Tần Tang rơi vào ác mộng mùa đông đó, nhà họ Tần lá rơi tuyết bay và con đường về nhà tối tăm năm tám tuổi hòa vào nhau, mẹ cô mặt lạnh lùng và Vi Nhiên mỉm cười cùng lúc xuất hiện…
Lý Vi Nhiên từ xa đã trông thấy một mình Tần Tang ngồi thất thần lạc phách trên xích đu, cánh tay thon mảnh túm lấy sợi dây thừng, bờ vai trần trắng nõn nổi bật trong không khí lạnh buốt, trái tim anh siết chặt lại đau nhói.
An Tiểu Ly cầm gấu váy chạy qua anh, lạnh đến nỗi rụt vai run lẩy bẩy, chạy lúp xúp vào trong nhà.
Lý Vi Nhiên đến gần Tần Tang, ϲởí áօ khoác xuống đắp lên vai cô. Cô vẫn cúi đầu, không nói gì. Vuốt tóc cô, cuối cùng anh nói với cô câu đầu tiên trong đêm nay: “Chúng ta chia tay đi”.
An Tiểu Ly xoa xoa hai vai đã nổi da gà, đi vào trong suýt nữa đâm vào người ta, cô vội dừng ngay lại, người đó lại tiến lên một bước, áp sát cô. Mùi bạc hà thoang thoảng phả lên mặt cô, không cần ngước lên nhìn thì Tiểu Ly cũng biết người đó là ai.
“Bộ đồ đẹp quá”, Trần Ngộ Bạch lạnh lùng khen.
Tiểu Ly cười ngọt ngào, “Cám ơn, anh họ”.
Anh ngửa đầu uống cạn rượu, bỗng cười, cúi xuống phả hơi vào tai cô: “Đẹp đến mức anh muốn tự tay xé nó khỏi người em… xé nát vụn!”.
Hơi thở phảng phất mùi rượu của anh phả lên tai cô, cô lập tức lùi lại một bước. Trần Ngộ Bạch tiếp tục lấn tới, nhốt cô vào giữa bức tường và anh, anh cúi xuống nhìn cô, trong mắt có ngọn lửa Dụς ∀ọηg mãnh liệt.
Sở Hạo Nhiên quan sát rất kỹ, lúc này lập tức bước tới, thong thả kéo Trần Ngộ Bạch ra, lôi An Tiểu Ly vào lòng bảo vệ, “Tổng giám đốc Trần rất có duyên với bạn gái tôi?”.
Trần Ngộ Bạch bị anh ta kéo ra, bỗng cười dịu dàng, Sở Hạo Nhiên chưa từng thấy nụ cười của anh nên nhất thời đờ người.
Chính vào giây đó, Trần Ngộ Bạch bước đến, một tay chụp vai anh ta, tay kia túm lấy cánh tay mới tháo bột không lâu bên kia, đập mạnh vào tường, Sở Hạo Nhiên bị tấn công bất ngờ, đau đến không kêu được, chân mềm nhũn đổ ập về phía trước, đầu gối Trần Ngộ Bạch không hề do dự huých mạnh vào bụng anh ta.
Cả quá trình không tới năm giây, An Tiểu Ly kinh ngạc há hốc miệng, Sở Hạo Nhiên đã dựa vào tường trượt xuống, cánh tay bị thương buông lỏng, cánh tay còn hoạt động được thì ôm bụng, cả người co quắp lại.
Mọi người như sôi sục, mấy tay thuộc hạ của Tiêu Miễn chụp đồ gì đó chạy lại chỗ Trần Ngộ Bạch, Tần Dương, Trình Hạo và Dung Nham đứng giữa ngăn cản, Trần Ngộ Bạch thong thả tránh được mấy người, xắn tay áo lên, cầm ngược chai rượu, người nào đến thì đập người đó, xông lên hai đứa thì đập cả cặp, ra tay càng lúc càng mạnh bạn, trong đại sảnh bỗng rối loạn hẳn.
Suy nghĩ đầu tiên của An Tiểu Ly là – viên mãn rồi, cuối cùng cũng có đàn ông đánh nhau vì cô, mà lại còn một đám đẹp trai và hoành tráng nữa. Suy nghĩ thứ hai là – dạ dày của Tiểu Bạch!
Nhưng đám đàn ông vây đánh nhau, cô không chen vào được, chỉ có thể đứng bên nhìn Trần Ngộ Bạch một mình không chọi lại số đông, từ từ yếu dần. Trong lúc cấp bách, liếc thấy Sở Hạo Nhiên bị người ta khiêng sang một bên, cô nảy ra suy nghĩ, lập tức nhào lại, nằm bò trên người anh ta khóc lớn: “Sở Hạo Nhiên! Sao anh không thở nữa?! Anh đừng ૮ɦếƭ mà!”.
Trước mặt rõ ràng vẫn là người đó, vẫn tuấn tú, cao ráo đẹp trai, nhưng sao lại như cách cả trăm sông ngàn núi? Thâm tình trong mắt anh đâu rồi?
Vi Nhiên… anh không cần em nữa đúng không?
“Em…”, Tần Tang cuối cùng thốt ra một chữ, mới phát hiện ra giọng mình khô và khàn, rất khó nghe. Cô nuốt xuống, dần dần ôm mặt, khóc không thành tiếng.
“Anh đã hỏi em, hỏi rất nhiều lần. Anh cho em bao nhiêu cơ hội, anh muốn cưới em đến nhường nào, nhưng Tần Tang, đối với mối tình này em đã chuyên tâm chưa? Ngay cả niềm vui và sự thành thật cơ bản nhất cũng không chịu cho anh. Tần Tang, em không cần anh. Chúng ta không cần phải ở bên nhau nữa, chia tay đi”.
Anh lạnh lùng bình tĩnh như đang bàn chuyện làm ăn. Tần Tang không nói nổi một chữ.
Tiếng huyên náo trong phòng khách vẳng tới, Lý Vi Nhiên nhìn vào trong, sải bước vào trong, không quay đầu lại.
Đêm khuya lạnh lẽo lúc nào cũng có gió, ngọn gió như lớp băng mỏng đâm vào cơ thể. Người đàn ông sải bước bỏ đi mặc áo sơ mi phong phanh, sắc mặt dửng dưng, cô gái phía sau ngồi trên thảm cỏ, lúc này rơi xuống địa ngục.
Giọng nữ lanh lảnh ✓út qua phòng khách ồn ào, mọi người đều ngừng lại. An Tiểu Ly thấy chiêu có tác dụng, trong lòng rất đắc ý, nhìn về phía Trần Ngộ Bạch, nhưng lại thấy sắc mặt anh chưa bao giờ phức tạp như vậy – kỳ lạ, phẫn nộ, đau lòng, cuối cùng bị che giấu bởi sự lạnh nhạt, anh quay mặt đi không nhìn cô.
Bọn Tiêu Miễn, Trình Hạo khiêng Sở Hạo Nhiên đi bệnh viện ngay, Tần Dương ở lại xoa dịu khách khứa. Dung Nham bước tới, đấm Trần Ngộ Bạch một cú thật mạnh.
“Mẹ kiếp, chú không thể ra khỏi đây rồi hãy động thủ hả!”, anh ta hạ giọng mắng nhiếc.
Trần Ngộ Bạch vẩy vẩy tay sưng đỏ, đáp gọn: “Không đợi được!”.
Dung Nham liếc nhìn Tiểu Ly đang đứng đờ đẫn, ngập ngừng định nói gì, lúc đó Lý Vi Nhiên đi vào, anh ta bèn mượn cớ bỏ đi.
An Tiểu Ly dè dặt đến gần, kéo tay áo Trần Ngộ Bạch, “Anh không sao chứ?”.
“Chưa ૮ɦếƭ”, giọng anh cứng nhắc.
Vừa lên xe, Dung Nham lập tức gọi điện cho Lương Phi Phàm.
“Ai đó?”, điện thoại riêng để liên lạc giữa sáu anh em lại có một giọng nữ ngọt ngào nghe máy.
“… Chị Yên? Em là Dung Nham, anh Cả đâu rồi? Cho em gặp anh ấy”.
“Chú vẫn chưa chúc Tết chị”, Cố Yên thong thả nói, Dung Nham thầm rủa trong bụng nhưng miệng như bôi mật, chúc một đống lời ngọt ngào.
“Thật ngoan”, giọng Cố Yên như đang cười, “Lương Phi Phàm đang làm bữa khuya, một tiếng sau chú hãy gọi lại!”.
Điện thoại cúp “rụp” một tiếng nhanh gọn lẹ, Dung Nham bực bội không chịu được nữa, gầm lên với Lý Vi Nhiên đang lái xe: “Đến nhà anh Cả!”.
Lý Vi Nhiên trên đường đi rất ít nói, lúc này nhìn Trần Ngộ Bạch đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, dè dặt, “Có cần đến bệnh viện trước không?”.
Tay áo Trần Ngộ Bạch dính máu, tư thế nằm cứng đờ, chắc phần lưng cũng bị thương không nhẹ.
Dung Nham gõ gõ cửa sổ, tức tối hỏi, “Chú Ba, sao rồi?”.
“Không ૮ɦếƭ được”, Trần Ngộ Bạch vẫn lạnh lùng. Anh mở mắt ra, vẻ mặt rất mệt mỏi. Không lâu sau chỉ nghe anh bực bội chửi rủa một tiếng nhỏ, sau đó đá vào lưng ghế của Dung Nham, “Gọi điện cho Tần Dương”.
“Cám ơn người ta đã tiếp đãi chúng ta?”, Dung Nham mở điện thoại ra, giễu cợt.
“…Hỏi anh ta… có phải mọi người đã về hết không?”.
Dung Nham hiểu, “ừ” một tiếng, Trần Ngộ Bạch không nói gì nữa. Lý Vi Nhiên thở dài khẽ một tiếng, “An Tiểu Ly chưa đi, cô ấy và Sở Hạo Nhiên đi cùng nhau”.
Dung Nham ngớ người, lập tức vừa gọi điện vừa thở dài: “Chú Ba, xem như chú đổ rồi”.
Khóe mắt Lý Vi Nhiên liếc thấy Dung Nham không tìm Tần Dương mà lại gọi điện cho Tần Liễu, tim thoáng rung lên, rốt cuộc vẫn không kìm được, nhân lúc chưa ai nghe máy, anh nói nhanh một câu: “Nói với cô ấy một tiếng là Tần Tang vẫn còn ở ngoài sân sau”.
Tiếng “alo” ngọt ngào của Tần Liễu đúng lúc này vang lên, Dung Nham lại vì lời của Lý Vi Nhiên mà hít mạnh một hơi, ho sặc sụa.
Đám nhóc này uống lộn thuốc hết rồi!
Lúc ba người họ tới nhà họ Lương thì Lương Phi Phàm đang cùng Cố Yên đốt pháo hoa ngoài vườn. Thấy Trần Ngộ Bạch bị thương, Cố Yên vô cùng kinh ngạc: “Ai thế? Ngay cả Trần Ngộ Bạch cũng không sợ?”.
Lý Vi Nhiên mệt mỏi lắc đầu.
“Chú lại sao rồi?”, Cố Yên vỗ vỗ Lý Vi Nhiên, tết nhất sao lại ủ rũ thế kia.
Lúc nói chuyện đã vào đến nhà, Lý Vi Nhiên chọn sofa gần nhất, mệt mỏi đổ ập xuống, một tay nhấc lên che ngang mặt.
Lương Phi Phàm vẫy tay gọi Cố Yên lại, dỗ dành cô vài câu, cô bĩu môi rồi đi lên lầu.
Đợi bóng cô mất hút ở ngã rẽ cầu thang, Lương Phi Phàm mới hỏi Dung Nham: “Chuyện gì thế?”.
“Tiệc Hồng Môn”, Dung Nham nhún vai, “Mấy đứa ở thành Tây đã tính toán hết, có lẽ muốn ra oai với chúng ta? Ai ngờ lão Tam động thủ thật, anh không nhìn thấy đâu, lão Tam của chúng ta đã lâu không ra tay rồi, khá lắm, thật không làm mất mặt bọn này”.
Lương Phi Phàm quan sát Trần Ngộ Bạch, trừng mắt với Dung Nham. Dung Nham tỏ ra tủi thân, “Anh trừng em làm gì! Em chỉ lo trông coi Tiểu Ngũ, ai mà biết – anh Cả nói xem, anh có thể nghĩ rằng lão Tam của chúng ta cũng có lúc dùng vũ lực giải quyết tình địch không?”.
Nghe thế, Trần Ngộ Bạch nhìn Dung Nham bằng ánh mắt vô cùng bạo lực máu me, Dung Nham lập tức giơ hai tay lên, im tiếng.
Người giúp việc mang trà nóng và điểm tâm lên, Lương Phi Phàm dặn dò băng bó cho Trần Ngộ Bạch.
“Vi Nhiên, còn chú thì sao?”, Lương Phi Phàm chuyện qua hỏi Lý Vi Nhiên.
Lý Vi Nhiên nằm đó, như mất đi sức sống, bất động.
“Anh Cả, tiếp theo phải làm sao?”, Dung Nham chà xát bàn tay.
Lương Phi Phàm uống một ngụm trà, “Nếu bọn chúng dám mai phục, thì chắc đã chuẩn bị đối phó chúng ta. Các chú đừng để người ta thất vọng về hành động của ‘Lương Thị’.”
Dung Nham sờ cằm, đôi mắt phượng đào hoa cố tỏ ra vẻ trong sáng, “Em gái ruột của Tần Dương tỏ ra hứng thú với em, có thể xem là ‘động lực’ được không?”.
Trần Ngộ Bạch nhìn Dung Nham vẻ chán ghét, Lương Phi Phàm đáp với vẻ nghiêm túc: “Vậy phải xem người ta có hài lòng với ‘năng lực’ của chú không, đương nhiên việc gian xảo như thế này, năm đứa bọn anh thân là thương nhân tỏ vẻ kỳ thị sâu sắc với chú”.
Dung Nham chìa tay ra, “Ăn không được nho thì chê nho xanh, em biết, năm người luôn ghen tỵ với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn gọi ong dụ bướm của em”.
Lần này ngay cả Lý Vi Nhiên nằm giả ૮ɦếƭ trên sofa cũng phải thở dài một tiếng.
Lương Phi Phàm thấy thời gian đã trễ, “Ai ở lại thì tự tìm phòng, anh đi lên đây”.
Dung Nham một mặt cảm thán đêm xuân ngắn ngủi khổ ải, rồi vừa hỏi một câu: “Chiến tuyến rộng không? Vi Nhiên, ông già chú qua Tết là lên chức rồi, hay là quậy lớn một chút, đạp đổ hết đám ở thành Tây? Xem như là sự hiếu kính của bọn mình với ông già chứ”. Dung Nham chỉ sợ thiên hạ không loạn, đá đá Lý Vi Nhiên, nhưng anh lại khoát tay, “Em không tham gia”.
“Sao? Vạch giới hạn với bọn này à?”, Dung Nham lạ lùng, “Ra nông nỗi này mà chú con muốn chừa đường về?”.
“Sao không chừa lại chứ?”, Lý Vi Nhiên thở dài, ngồi lên, “Em cũng chỉ dọa cô ấy thôi, làm sao nỡ bỏ cô ấy thật”.
Dung Nham bỗng không còn gì để nói, da gà nổi đầy người, bỏ chạy lên lầu.
Trần Ngộ Bạch lặng lẽ đi lên nghỉ ngơi. Lý Vi Nhiên lười di chuyển, nên ở tạm trong phòng khách.
Tần Dương níu kéo An Tiểu Ly ở lại ngủ một đêm với Tần Tang nhưng cô không chịu.
“Để Tang Tang yên tĩnh đi”, cô nói với Tần Dương, “Bây giờ nó chắc chắn không có cảm giác an toàn, không tin tưởng ai hết”.
Tần Dương nghe ra ý mỉa mai trong đó, có vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn đòi đích thân lái xe đưa cô về.
“Lúc nãy bệnh viện gọi điện nói rằng không sao, chỉ có chỗ gãy trước kia trên tay Sở Hạo Nhiên lại nứt ra, phải bó bột nữa”, Tần Dương trên đường về rất ân cần trò chuyện với Tiểu Ly.
An Tiểu Ly rất lạnh lùng, nghiêm túc nói với anh trai của bạn thân: “Anh không cần nói với em cái này, em và loại người như Sở Hạo Nhiên không hề có chút quan hệ nào hết”.
Tần Dương mỉn cười, “Tiểu Ly, em quá ngây thơ. Có vài chuyện em chỉ nhìn được bề ngoài”.
An Tiểu Ly không muốn tranh luận với anh ta, rất nhanh đã đến chung cư của Tần Tang, cô chào tạm biệt ngắn gọn.
“Nhà của em và Tần Tang thuê chung à?”. Tần Dương cười hỏi, anh ta đã đến đây mấy lần.
“Không phải, đây là nhà Tang Tang, em ở tạm thôi”, An Tiểu Ly chụp lấy cơ hội cuối cùng mỉa mai Tần Dương một câu rồi mở cửa nhảy xuống xe.
Lúc Tần Liễu và Tần Hòe ra sau vườn, Tần Tang co rúm người nằm trên cỏ, trên người vẫn đắp áo khoác của Lý Vi Nhiên.
“Lúc nãy sao vậy? Ồn quá”, cô bỗng hỏi.
Tần Liễu đỡ cô dậy, ba người đều ngồi trên thảm cỏ, “Trần Ngộ Bạch đánh Sở Hạo Nhiên, sau đó hai bên xông vào nhau, trong nhà loạn lắm, lúc nãy bố gọi anh Cả lên rồi”.
“Trần Ngộ Bạch lợi hại lắm, bọn Tiêu Miễn bị đánh gục mấy người, hơn chục người đánh một mình anh ấy!”, Tần Hòe rất sùng bái Trần Ngộ Bạch dũng mãnh khác thường.
Tần Tang dửng dưng, lảo đảo đứng lên, “Đi thôi, bố dạy dỗ Tần Dương xong là tìm chúng ta đấy!”.
Họ đi lên lầu, quả nhiên Tần Dương đang tìm họ, “Tiểu Liễu, bố tìm em, thư phòng”. Tần Liễu rất không tình nguyện “ồ” một tiếng. Tần Hòe nhân lúc bố chưa tìm đến mình thì lủi vào phòng.
“Tần Tang!”, Tần Dương gọi em gái đang quay đi.
Tần Tang quay lại, “Hử?”.
“Xin lỗi”, Tần Dương rất thành thực, “Anh biết em rất khó chấp nhận, nhưng vì không để kinh động đến bố, anh chỉ có thể làm thế này”.
“Lần này không kinh động à?”, Tần Tang hờ hững nói.
“Nếu bố biết chuyện em và Lý Vi Nhiên thì không chỉ giáo huấn vài câu đơn giản như bây giờ đâu. Hạng mục hợp tác giữa chúng ta và nhà Trình Hạo không phải trò đùa, nếu có sơ hở gì ở em…”
“… Anh cứ nên quản em gái mình đi”, Tần Tang lạnh lùng cắt ngang, “‘Lương Thị’ không chỉ có mình một người đàn ông là Lý Vi Nhiên”.
“Nếu là Tần Liễu thì anh không cần phải phí công sức để ép nó đối diện với hiện thực như thế này”, Tần Dương rất bình tĩnh. “Em và Tần Liễu trong lòng anh, chỉ có tính cách khác nhau, Tần Tang, em cũng là em gái anh”.
Tần Tang sửa lại áo khoác đàn ông trên người, cười với Tần Dương, “Thế thì tôi nên cám ơn anh thế nào đây? Anh trai?”.
Tần Dương cau mày, “Đừng trẻ con như vậy”.
“Anh rảnh lắm hả?”, Tần Tang cau mày vẻ chán ghét, “Không cần lại âm mưu tính toán với bọn Trình Hạo nữa. Trần Ngộ Bạch còn trẻ con hơn tôi nhiều”.
“Hắn đã đánh Hạo Nhiên, Tiêu Miễn ra nông nỗi đó. Chúng ta cũng không định cho qua. Tần Tang, em và Lý Vi Nhiên phải cắt đứt, nếu không anh chỉ có thể làm đến đây”.
“Ha, lần này lại không sợ kinh động đến bố nữa?”, Tần Tang cười lạnh, “Thực ra cái anh để tâm không phải là kinh động đến bố, mà là người làm kinh động đến bố là ai. Anh biết chuyện Tần Liễu và Dung Nham chắc chắn không che giấu nổi, nên anh đẩy tôi ra trước. Tần Dương, tôi không nói không có nghĩa là không biết gì, anh hà tất phải giả tạo đến mức ép tôi phải trở mặt với anh chứ?”.
Tần Dương lần đầu biết được một Tần Tang toàn thân đầy gai nhọn như vậy, anh ngớ người, lại đưa tay ra vuốt tóc cô, cô bất giác tránh né, Tần Dương rụt tay lại, “Tần Tang, trong nhà này không ai hiểu em bằng anh. Em quá quan tâm đến bản thân, từ nhỏ đã thế, lại muốn bố mẹ chấp nhận em, lại muốn bản thân sống được thoải mái tự do, em quá tham. Em dựa vào đâu mà cho rằng em có thể không bị tổn thương cả đời này?”.
Những lời này như mũi kim đâm vào cái vỏ bảo vệ đã có vết rạn nứt của Tần Tang, cô cố đè nén sự chua xót trong lòng, vẻ mặt vô cảm quay về phòng.
“Anh thực sự là thương yêu Tần Liễu hơn, đó là vì nó cần người khác yêu thương nó nhiều hơn em. Nếu phụ nữ đều tự bảo vệ mình kín kẽ như em, thế thì cần đàn ông làm gì? Nhưng em là em gái anh, cho dù trái tim em sâu xa đến cỡ nào cũng được, anh không phải là không thương em”.
Giọng Tần Dương như mọc chân bám chặt theo cô, Tần Tang quay lưng lại với anh ta, đôi môi mím chặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc