Biệt Ly - Chương 23

Tác giả: Tuyết Hoàng

“Ta sẽ giết nàng!”
Tiết Vãn Chi nghe vậy, nàng nở một nụ cười tà mị mà tàn khốc, mắt ánh lên tia khinh bỉ: “Sao? Ngươi yêu kẻ giả mạo này rồi?”
Thời Dực cắn môi, lúc sau đứng dậy: “Không phải! Là do.. Là do…”
Nàng không nhìn y, lúc sau liếc mắt nhìn ả, lấy đao, giơ lên một cái.
“Á Á A DỰC, THIẾP ĐAU QUÁ! A DỰC!”
Trên mặt ả xuất hiện một vệt đao lớn, máu loang lổ.
Thời Dực thấy vậy, hoảng hốt: “A Vãn, nàng bình tĩnh, A Chỉ vô tội.”
Nàng trừng mắt: “Vô tội? Ả là kẻ ςướק con của ta, ςướק mất con của ta! Ngươi có hiểu không? Hiểu không! Vậy mà giờ ngươi còn bảo vệ ả! Đôi cẩu nam nữ các ngươi, dù ta có giết các ngươi 1000 lần cũng chưa đủ!”
Nói rồi nàng giơ kiếm lên, vạch lên tay ả một đường: “Hủy dung của ngươi, phế tay ngươi!”
Mộ Chỉ đau quá ngất đi, y nhanh chóng giơ tay cảnh cáo: “Tiết Vãn Chi, nàng thả a Chỉ ra, ta sẽ không truy cứu!”
“Sao? HAHAH, ngươi nói cái gì vậy? Thời Dực rốt cục ngươi não chó gặm rồi sao? Hôm nay ta nhất định phải giết ả!”
Y nắm chặt tay: “Được. Ngươi đâu, mau bắt Tiết Vãn Chi vào nhà giam!”
Nàng hét lớn: “Không được lại đây! Nếu không…”
Nàng kề đao vào cổ Mộ Chỉ, ngoảnh đầu lại thấy Thời Dực nắm lấy tóc của Nhược Mai: “Nàng nếu tiếp tục, ta sẽ giết nha hoàn này, thêm cả…”
Y giơ tay, hàng loạt mũi tên nhắm vào nàng: “Nàng và con sẽ ૮ɦếƭ không thanh thản!”
Nàng cười lớn: “Thời Dực, rốt cuộc tại sao? Tại sao người cứu ngươi là ta, ta làm tất cả vì ngươi, tại sao ngươi lại…lại…” – Giọng nàng run run.
“Xin lỗi, có lẽ…”
Nàng bất lực quỳ sụp xuống đất: “Nếu năm đó ta không cứu ngươi, có lẽ bây giờ vẫn còn cứu vãn được…Ta… thả…”
“Phu nhân, ngươi đừng lo cho em, mau giết tên hoàng hậu kia, mau!”
Nàng lắc đầu: “Thả em ấy ra, ta sẽ thả người.”
Nói rồi nàng quăng đao, lùi xa Mộ Chỉ, mắt long lanh nước: “Ta mệt rồi. Ngươi có thể một đao giết ta.”
Y thấy nàng thả ả ra, nhanh chóng bỏ tay nơi Nhược Mai, chạy lại ôm lấy Mộ Chỉ.
“Người đâu, mau đưa Tiết Vãn Chi giam lại.” – Y gằn giọng.
“Thêm cả nha…”
“Có thể để em ấy đi, được không?”
Thời Dực thấy nàng đau khổ như vậy, trong đôi mắt y ngập tràn nỗi buồn: “Chỉ Tiết Vãn Chi!”
Nàng được áp giải vào nơi tăm tối này. Rốt cục nàng không làm gì sai, vậy mà…
Nghe người ta truyền tin rằng hoàng hậu đã tỉnh lại, nhưng dung bị hủy. Hoàng thượng rất đau buồn.
Nơi Tiết Vãn Chi bị giam lạnh lẽo vô cùng, y liền chuyển nàng vào một căn phòng sau hẻm tẩm cung.
Trước khi đi đã hậu táng cho đứa trẻ chưa kịp mở mắt.
Năm ngày sau, khi đang phê duyệt tấu chương, Mộ Chỉ đến bên y, ngồi nhìn y cười: “Chàng, tại sao biết ta lừa chàng, vẫn đối tốt với ta như vậy?”
Y lạnh lùng nhìn ả: “Sao? Chuyện này nàng không cần biết. Nhưng ta mong nàng không động đến a Vãn.”
Mộ Chỉ gượng cười: “Tất nhiên rồi, dù gì cũng chẳng có ai ςướק chàng đi.”
Bỗng từ ngoài truyền đến tin dữ: “Hoàng thượng, biệt phòng của Tiết phu nhân, không hiểu làm sao bị cháy rồi ạ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc