Biệt Ly - Chương 21+22

Tác giả: Tuyết Hoàng

“Ngươi nói là cô ta cứu ngươi? Hôm nay ta cho ngươi biết người cứu ngươi là ai!”
Tiết Vãn Chi cười lớn, nước mắt dàn dụa. Nàng đưa con mình cho tiểu Mai đang đờ đẫn: “A Mai, nhờ em chăm sóc con của ta, ta nhất định sẽ giết đôi cẩu nam nữ này!”
Thời Dực nhìn nàng, định đi xuống, lại bị Mộ Chỉ níu lại: “Chàng… Chàng… Vào trong với ta được không? Ta… sợ…”
Nàng ôm lấy bàn tay rướm máu của con mình, một sinh linh chưa kịp mở mắt đã phải ૮ɦếƭ trong tay cha nó: “Ta đã cho phép các ngươi đi vào? Mộ Chỉ ngươi cút lại đây cho ta!”
“Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy? Ta… ta…”
“Thời Dực à Thời Dực, ngươi đúng là có tài mà không có não, lại vì một kẻ xa lạ *** cả con mình. Ngươi có còn là người không!”
Y đứng chắn trước mặt Mộ Chỉ: “Có gì nàng cứ nhắm vào ta, nàng ấy mới khỏe lại, nàng hà cớ gì chỉ vì một đứa trẻ…”
“HAHA, ĐÓ LÀ CON CỦA NGƯƠI, NGƯƠI CÒN DÁM NÓI ĐÓ LÀ ĐỨA TRẺ!”
Thời Dực thấy sự tình không hay: “Mau kéo phu nhân đi, để nàng ta bình tĩnh lại…”
“ĐỒ CHÓ CHẾT, THỜI DỰC NĂM ĐÓ LÀ TA CỨU NGƯƠI, KHÔNG PHẢI LÀ CON Ả KIA!”
Y định quay vào, nghe câu nói của nàng liền khựng lại: “Nàng nói gì!”
Tiết Vãn Chi cười lớn: “Sao? Ngươi nghe không hiểu sao? Ta nói 5 năm trước, tại chiến trường Đông-Hạo, ngươi bị mũi tên đâm trúng, là ta đã cứu ngươi, LÀ TA!”
Y khựng lại như ngã về sau: “Cái gì? Không thể nào!”
Mộ CHỉ ả liền thanh minh: “Thời Dực chàng đừng nghe tỷ tỷ… ta… ta…”
Y hét lớn: “Câm miệng!”
Nói rồi đi vào tẩm cung, rút đao ra, bay đến kề cổ Tiết Vãn Chi: “Bây giờ nàng nói sự thật cho ta, rạch ròi không thiếu một chữ. Nếu nàng dám dối ta…”
Nàng nghe vậy, bật cười đau đớn: “Ngươi có tư cách gì để nghe ta nói? Đáng nhẽ ra người ૮ɦếƭ không phải con ta mà là ngươi và con ả kia!”
Thời Dực nghe vậy liền quỳ xuống, đao rớt ngay chân nàng: “Làm ơn, nói cho ta biết, làm ơn! Ta cầu xin nàng!”
Mộ Chỉ nghe vậy liền lao xuống, bị y một chưởng ngã xuống đất.
Nàng cười, nhìn y và ả ta bây giờ thật thê thảm. Một kẻ bị lừa, một kẻ sống trong lo âu sợ hãi.
Tiết Vãn Chi nhìn Thời Dực, máu trong người sôi lên, một bạt tay giáng xuống, khóe miệng y chảy máu.
“Ngươi muốn biết sao? Vậy ta cũng không ngại. Năm đó chính ngươi bị cô lập trong đội ngũ, yếu sức xông pha ra chiến trường, bị người ta rắc bột làm mờ mắt, là ta đã cứu ngươi!”
Y nghe vậy, khuỵu ngay tại chỗ, nàng nói không sai một chữ.
Thời Dực ngoảnh lại nhìn Mộ Chỉ, đến cuối vẫn bảo vệ ả ta: “Trên người A Chỉ có mùi hương của nàng ấy, miếng ngọc bội ta xẻ đôi cho nàng ấy, nàng không hề có!”
Tiết Vãn Chi nhìn y, vẻ căm hận *** điểm: “HAHAH, CHÚC MỪNG NGƯƠI THỜI DỰC, NGƯƠI ĐÃ BỊ LỪA!”
“Túi thơm khâu hình hoa sen? Đó là của ta! Ả ta vậy mà dám lấy trộm của ta! Miếng ngọc bội, là ả ta xin từ chỗ ta, ả ta…” – Vừa nói nàng vừa đi lại chỗ ả: “Là đồ ăn cháo đá bát!”
“Thời Dực vốn dĩ ta đã không định nói với ngươi chuyện này, nhưng ta cảm thấy kinh sợ…”
Y ôm lấy ***, máu lúc sau thổ ra máu, nhuốm đỏ cả bộ y phục trắng.
Nàng vừa nói vừa cười: “Kinh sợ vì ngươi! Là ngươi. THời Dực, ngươi vậy mà dám giết con của chúng ta. Ngươi là ác quỷ!”
Y vừa đau vừa cố gắng nắm lấy gấu váy đỏ thắm của nàng: “Ta… A Vãn, làm sao đây? Ta không hề biết người cứu ta là nàng… ta…”
Mộ Chỉ nghe y nói vậy thì khó nhọc hét lớn: “Đừng tin lời nàng ta, A Dực. Ả ta là kẻ nói dối!”
Y không để ý đến lời ả nói: “A Vãn, coi như ta sai rồi, tha lỗi cho ta được không? Nói với ta, làm sao để nàng tha lỗi cho ta đi!”
Tiết Vãn Chi đá mạnh bàn tay bám gấu váy, đi đến tiểu Mai đang nước mắt dàn dụa: “A Mai, mau đứng dậy, chúng ta đi.”
“A Vãn, đừng bỏ ta! Làm ơn nói với ta cách nào để nàng tha lỗi cho ta đi!”
Nàng cười cười nhìn hắn: “Ngươi trả lại mạng cho con của ta, lúc đó ta sẽ nghĩ đến việc giết ngươi hay không!”
“Sao? Việc này nàng không thể bỏ qua sao a Vãn? Trừ chuyện này, tất cả…”
“NHƯNG TA LẠI MUỐN NGƯƠI NỢ MẠNG TRẢ MẠNG!”
Nói rồi nàng lại gần thanh đao, đi đến bên Mộ Chỉ. Ả run sợ, tay ôm lấy người, ả cầu xin nàng: “Tỷ tỷ, là ta không tốt, cầu xin người tha cho ta được không?”
Thấy nàng không nhúc nhích, ả liền cầu cứu Thời Dực: “A Dực, cứu thiếp, thiếp mới tỉnh, thiếp mới khỏe lại… Thiếp…”
Y nghe ả cầu cứu, lòng chợt thắt lại: “A Vãn, thả nàng ấy ra, nếu không…”
Tiết Vãn Chi trợn mắt nhìn hắn: “Nếu không làm sao? Ngươi làm gì ta!”
Y nắm chặt tay: “Ta sẽ giết nàng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc