Biệt Ly - Chương 15

Tác giả: Tuyết Hoàng

“Ta muốn ngươi giết cô ta ngay trước mặt ta, ta mới thả Tiết Vãn Chi ra.”
Thời Dực tức giận: “Ngươi thực sự muốn khai chiến thì ta không ngần ngại!”
Dung Phất cười lớn: “Ta chỉ muốn một nữ nhân đó, ngươi không thể xuống tay sao. Có vẻ như cô ta rất quan trọng đối với ngươi.”
“Đừng ép ta, mau thả nàng ra!”
Cô không vòng vo nữa, rút kiếm ra, một mực tiến đến trước Tiết Vãn Chi.
Hôm nay nàng không khóc nữa, mọi thứ bây giờ là vô vọng đối với nàng.
Mặc Lâm gì chứ, Thời Dực gì chứ, tất cả đều là những kẻ khốn nạn.
“Tỷ tỷ à, đừng ngần ngại mà hãy vung xuống một kiếm, ta chịu cũng đủ rồi, giải thoát cho ta. Tỷ nói đúng, hắn không xứng.”
Dung Phất mắt thâm trầm, lúc sau vọng lên: “Thời Dực ngươi nghe gì không, muội muội ta đã hết hi vọng với ngươi rồi, bây giờ có thể không cần đáp ứng yêu cầu sau cùng rồi.”
Y nghe vậy, mắt thẩn thờ, hét lớn: “A Vãn, đừng nghe cô ta nói, ta là thật lòng với nàng, chỉ là Mộ Chỉ không thể được, ta không thể xuống tay được, cô ta là…”
“IM MIỆNG. Thời Dực ngươi đừng giả nhân giả nghĩa nữa, muội muội ta đã hết hi vọng rồi, ngươi đang nói cái gì vậy? Haha không phải ngươi và Mặc Lâm đều cùng một giuộc sao, ngươi không phải lợi dụng muội chữa bệnh cho cô ta sao? Máu đầu tim, là ngươi muốn hại muội ta!”
Y khựng lại, như nói trúng tim đen, một lúc mới lên tiếng: “Ta có thể cứu được nàng, chắc chắn cứu được nàng.”
Tiết Vãn Chi cười, mắt ánh lên tia máu: “Thời Dực chàng biết không, ta cũng đã nghe câu này tương tự trước kia rồi, ngán rồi, để ta ૮ɦếƭ đi.”
“Để ta yên đi…”
Dung Phất cười cười, lúc sau nắm chặt miếng gỗ Minh Hàn từng tặng cho nàng: “Chờ thêm chút nữa, bốn chúng ta sẽ được đoàn tụ.”
“Tỷ… tỷ…”
“Đừng gọi ta là tỷ tỷ, nghe ngươi nói mà ta muốn ói, ૮ɦếƭ chắc chắn sẽ thành, ngươi cứ trăn trối điều gì ngươi muốn!”
“Đáng nhẽ ngươi không nên được sinh ra trên đời sẽ không xảy ra những chuyện này! Ta ghét cái dáng vẻ bi thương của ngươi, ghét cái khuôn mặt ngây ngốc của ngươi, bao năm qua ta chịu nhiều điều rồi!”
Nói rồi cô vung kiếm lên, chỉ thấy Thời Dực hét lớn: “Dung Phất nếu ngươi dám hại nàng, ta sẽ cho quần thần ngươi ૮ɦếƭ không nhắm mắt! Ta sẽ khai quật mộ Minh Hàn không cho siêu thoát, ta sẽ đem xác ngươi cho sói! Ngươi có nghe không!”
Dung Phất như không nghe nói gì: “Tạm biệt muội muội của ta, giang sơn này, ta cho hắn chơi, ta muốn hắn nhìn người mình yêu ૮ɦếƭ ngay trước mắt hắn!”
“Dung Phất, ngươi dám! NGƯƠI DỪNG TAY CHO TA!”
Tiết Vãn Chi không nói gì, thấy kiếm chuẩn bị rơi xuống đầu mình, nàng chỉ biết nhắm mắt, đôi môi cười nhẹ.
“Phập!”
Máu tươi loang lổ, cảnh ૮ɦếƭ choc bắt đầu hỗn loạn.
Một mũi tên từ đâu bay tới, cắm thẳng vào *** Dung Phất.
Nàng nhìn mũi tên đó, khựng lại ngã về sau, một khung cảnh náo loạn, tất cả quân từ hai phía xông lên.
Cô ngẩn người, sau nhìn về phía hướng mũi tên bắn, giữa đoàn quân đông nghịt cùng hàng trăm mũi tên, bóng dáng chàng thiếu niên quen thuộc năm nào cô yêu, đang giơ nỏ, một tay bắn ૮ɦếƭ cô.
“Minh Hàn, có phải là chàng không? Có phải là… Là…”
Chưa nói hết câu cô đã ngã xuống, Tiết Vãn Chi loạng choạng bước lại, ôm chầm lấy cô.
Thời Dực hét lớn: “Tất cả dừng lại cho ta, ai cho các ngươi tự manh động, mau dừng lại!”
“TỶ TỶ, không… Không…”- Nàng lắc đầu, nước mắt đã không thể kìm lại dưới mũi tên của bằng hữu.
“Minh Hàn, Minh Hàn…” – Cô thều thào.
Minh Hàn hắn đã trở về, hắn không ૮ɦếƭ.
“Vãn Chi là muội đúng không?”
Nàng nhìn hắn, mắt đơ ngươi, ánh nước đã che mất tầm nhìn: “Minh caca huynh đã giết tỷ tỷ rồi, huynh đã giết rồi…”
“Là do nàng ta đã làm nhiều việc sai trái rồi, ૮ɦếƭ mới là cách trừng phạt dành cho nàng.”
Dung Phất nói nhỏ: “Cho ta nhìn mặt chàng lần cuối, được không?”
Chưa để nàng trả lời, hắn đã bế lấy cô: “Đợi ta được không Vãn Chi, lo cho nàng ta xong, ta sẽ đến đón muội, rời khỏi hoàng cung này?”
Nàng nhìn, cười nhỏ: “Để xem muội có thoát ra được nơi này không, muội còn việc phải làm, huynh chặt dây trói cho ta đã.”
“Ừ.”
Xong mọi việc, chỉ thấy bóng hắn khuất dần cùng Dung Phất.
Nàng cười: “Có nên dừng lại không, giết hết cho ta!”
Y lên tiếng: “A Vãn, về với ta được không, ta hứa sẽ đối xử tốt với nàng…”
Tiết Vãn Chi nhìn y, tay rút kiếm: “Dung Phất tỷ trao lệnh cho ta, tiến vào thành Hạo, giết tất cả!”
Nghe đến đây, hàng vạn binh lính xông vào, nghìn nghịt, nàng nhìn những mũi tên đang lao xuống.
“KHông được phép làm nàng bị thương, chỉ giết những tên lính phía dưới!”
Từng người từng người ở hai bên vơi dần đi, nàng tiến vào thành, binh đao vô tình, nàng vốn đã không còn nhu nhược như trước.
Rất nhanh chóng nàng tiến được vào cung, đứng ngay trước mặt y.
“A Vãn, không ngờ ngày gặp lại là ngày biệt ly, ta rất đau lòng, nàng quay về bên ta được không?”
Nàng nhìn xung quanh, mới chú ý căn phòng hỉ đỏ chói trước mặt, bộ giá y mà Thời Dực đã chuẩn bị cho nàng.
Một kiếm lao đến, bộ giá y xé ra thành từng mảng nhỏ.
Y nhìn, cũng không tức giận: “Ta có thể làm bộ khác.”
Nàng không nghe y nói, một kiếm lao đến.
Y nhắm mắt, từ đâu Mộ Chỉ chui ra chắn trước mặt y.
Nàng thấy vậy, đã chuyển hướng kiếm, cuối cùng bị y đẩy một phát, ngã đất, máu hộc ra.
“Làm ơn đừng làm hại chàng được không?”
Thời Dực nhìn bàn tay xô ngã nàng, đứng hình, mắt không ngờ được.
Tiết Vãn Chi chợt thấy khung cảnh quen thuộc quá a, chỉ cười cười.
“Thời Dực, là ta đã làm phiền đến cuộc sống của chàng, không ngờ chàng yêu nàng ta như vậy.”
“A Vãn không phải như vậy, ta… ta…”
“Ta giúp quý nhân của chàng, coi như ta đã hết niềm tin với tất cả, chàng cho ta về với ca ca ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc