Biệt Ly - Chương 13

Tác giả: Tuyết Hoàng

“Dung tỷ… Tại sao?”
Dung Phất cười nhẹ: “Để muội chịu thiệt thòi rồi, làm sao đây?”
Máu chảy từ bụng của Dung Phất ra. Tên thái giám đúng lúc đi ra: “Người đâu, bắt ả tiện nhân dám hành thích hoàng hậu này lại!”
Tiết Vãn Chi chưa hiểu cơ sự gì đang xảy ra: “Dung… Tỷ… Tại sao? Muội không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, muội không hiểu…?”
“Còn đứng đấy làm gì, bắt ả lại!” – Tiếng thái giám ngày càng quát to, bọn lính canh nhanh chóng đưa nàng vào nhà giam dành cho kẻ phạm tội nặng nhất.
Trước khi đi nàng vẫn nói câu: “Tỷ tỷ đang chảy máu, mau gọi đại phu đi, nhanh đi…”
Dung Phất nghe vậy, mặt cũng không cảm xúc, không cảm thấy đau.
“Truyền lệnh của ta, mau chóng tập hợp quân đội từ các tiền tuyến, chuẩn bị báo thù cho Mặc Lâm, trừng trị kẻ phạm phải tội giao hòa hai nước Mặc-Viễn và Hạo.”
“Hoàng hậu, trước hết người phải đi băng bó cái đã.”
“Được.”
(***)
“Hoàng thượng, không hay rồi. Phu nhân nhà ngài bị bắt rồi.”
Thời Dực đang uống trà, nghe tin thì sốc nặng, làm vỡ chén, nước trà bắn tung tóe.
Muội muội của y – Thời Mạn – nghe vậy thì chạy ra: “Đám quân kia đâu, sao không bảo vệ được tẩu tẩu?”
“Bị giết rồi ạ.”
“Ca, không phải huynh nói đó là đội quân tinh nhuệ nhất sao?”
Y không nói gì, lát sau truyền lệnh: “Tập hợp quân đội, chuẩn bị khai chiến.”
Tên thuộc hạ liền hỏi: “Vậy người không hỏi nguyên nhân sao?”
Y thâm trầm: “Ta cứ tưởng cô ta sẽ nhân nhượng, hóa ra là kẻ đổi trắng thay đen. Nhất định trong ngày hôm nay phải đầy đủ.”
“Vâng.”
Thời Mạn một lúc sau liền lắc đầu: “Ca, bệnh của cô ta, tẩu tẩu thật sự có thể chữa được sao, mấy người lúc trước huynh đưa về, đều ૮ɦếƭ hết rồi, huynh thực sự muốn làm vậy với tẩu tẩu?”
Thời Dực bất giác đau: “Chắc chắn nàng sẽ cứu được nàng ta, chỉ lấy máu đầu tim thôi, không ảnh hưởng đến nàng ấy.”
“Tẩu tẩu thực sự sẽ chấp nhận?”
“Nàng yêu ta như vậy. Nàng chắc chắn sẽ đồng ý.”
Thời Mạn không nói gì, lát sau đi vào: “Hà cớ gì huynh phải làm vậy?”
“Nàng ta đã cứu ta một mạng, ta phải cứu lại, để hai chúng ta không còn dính líu đến nhau. Ta với nàng mới có thể sống hạnh phúc.”
Thời Mạn không nói gì nữa, lặng lẽ thở dài: “Vì tình nghĩa mà hi sinh cả người mình yêu, thật sự không đáng.”
Đến chiều, Thời Dực đã chuẩn bị xong tất cả, tập hợp các quần thần lại, bàn kế cứu Tiết Vãn Chi.
“Hoàng thượng, hà cớ gì vì một nữ nhân không quen biết người phải làm như vậy?”
Y chưa kịp lên tiếng, bên trong đã có người ho khụ khụ: “Doãn tướng quân,..khụ… Khụ… Hoàng thượng làm vậy là vì ta, là ta bị bệnh, ông không cần lo lắng… Khụ… Khụ…”
“Mộ Chỉ, nàng còn chưa khỏe mau về cung đi.”
Quần thần nghe vậy, ai cũng đồng tình: “Nếu là vì hoàng hậu thì thật là đáng ạ.”
Sau đó bên trong là tiếng nói bàn luận rôm rả. Nữ nhân Mộ Chỉ kia lẳng lặng cười nhẹ: “Bổn cung chuẩn bị được cứu rồi, hóa ra hoàng thượng yêu ta như vậy, ngay cả ả Vãn Chi mà Thời Dực chàng yêu cũng chấp nhận hi sinh vì ta.”
“Nghe bảo nữ nhân kia đã được thị tẩm rồi ạ.”
“Sao cũng được, cô ta kiểu gì cũng ૮ɦếƭ thôi, chỉ là chàng chưa bao giờ chạm vào ta…”
“Thời thế của hoàng hậu sắp đến rồi ạ, người không cần phải lo lắng.”
(***)
“Dung tỷ, tỷ vào đây làm gì?”
Dung Phất thấy cảnh nàng bị trói vào trượng cố định, tay nàng chảy máu, tóc rối bù, bật cười: “Tiết Vãn Chi muội không thích gặp ta sao?”
“Tỷ tỷ, tại sao? Rốt cục chuyện này là sao? Còn chuyện Mặc Lâm ૮ɦếƭ nữa, rốt cục là sao?”
“Ồ hình như ta chưa nói với ngươi, ta vốn không phải yếu đuối như ngươi nghĩ.”
Nàng long lanh nước: “Sao? Ta đã làm gì tỷ, tại sao?”
“Haha ngươi không làm gì, ngươi đã biết chuyện ta và ngươi là tỷ muội?”
“Sao?”
“Nếu ta với ngươi không phải là tỷ muội, sao ta có thể đổi máu cùng ngươi. Ngươi cũng đã từng nghĩ Mặc Lâm ghét ngươi nên chỉ lấy máu ngươi chứ không phải Vân Miên?”
Tiết Vãn Chi đớ người: “Tại sao?”
“Ha, là do ta đã nói với tên thái y, chỉ có ngươi mới đổi được, ta cứ nghĩ ngươi sẽ ૮ɦếƭ như vậy, lại gặp phải Thời Dực, là hắn!”
“Nếu ta và tỷ là tỷ muội ruột, sao… SAO TỶ PHẢI LÀM NHƯ VẬY…?” – Nàng hét lớn.
“Vì sao ư? Cả ba chúng ta đều là con, sao chỉ để ngươi ở lại, nếu không nhờ Dung gia nhặt ta, liệu ta còn sống bây giờ sao! HAHA nực cười, ngươi cái gì cũng hơn ta, được cha mẹ yêu thương, còn ta sao phải chui rủi như thế này?”
“Ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ thương hại ta, mọi ánh mắt đều dồn vào ngươi, còn ta thì sao?”
“Không phải… Không phải…”
“Không phải, lúc nhỏ cái gì ngươi cũng có, đến cả Mặc Lâm hắn không yêu ngươi cũng lập ngươi làm hậu, còn ta với A Minh phải sống như này. Ngươi nói xem, ta phải làm sao?”
“Vậy tỷ nghĩ ta muốn lắm sao, ta muốn sao?”
“Cái gì?”
“Lúc nhỏ là tỷ bị vứt bỏ, ta sống trong sung sướng? Tỷ có biết mỗi ngày ta phải chịu cơn đau từ người do cha ta đánh không, mẹ ta cứu tỷ ra khỏi nơi ám ảnh đó, còn ta ngày nào cũng phải luyện công, bổ củi, dọn dẹp, đến cả thứ ta muốn họ cũng không cho ta. Năm lên 18 ta bị họ bán cho lầu xanh, tỷ nghĩ ta sướng sao. Tất cả tỷ đều không biết! Nếu không có Mặc Lâm tỷ nghĩ ta còn ở đây sao?”
Dung Phất ngẩn người, tim thắt nghẹt lại.
“Haha được lập hậu sướng sao? Ta làm hoàng hậu mà phải dưới trướng không bằng nô tỳ, tỷ nói với Mặc Lâm là do ta ép tỷ lấy Minh Hàn, hắn đã hành ta biết bao nhiêu, xem ta như kẻ ngốc để sai khiến, đêm hắn thị tẩm ta cũng gọi tên tỷ, đôi lúc ta rất ước được biến thành tỷ…”
“Tỷ, có đến hai người con trai yêu, còn ta phải sống cuộc sống như vậy, tỷ lại nghĩ ta sướng sao. Đôi lúc ta biết cầm kỳ thi họa được người ta khen, tỷ có biết cha mẹ đã bắt ta làm những gì không? Chỉ còn ca ca ta yêu thương ta, nhưng không thể làm gì, tỷ nói xem?”
“Ngươi im miệng đi. Ta…”
“HAHA, rốt cục kiếp trước ta đã làm những gì, ta chỉ muốn bảo vệ bằng hữu của ta? Ta hỏi tỷ, là tỷ giết Mặc Lâm và Vân Miên, đúng không?”
Cô hờ hững nhìn giọt nước mắt trong khóe mi nàng: “Đúng.”
“Tỷ làm vậy chỉ là vì báo thù sao, Mặc Lâm và Vân Miên không làm gì tỷ, tại sao?”
“Ngươi không hận họ, rõ ràng…”
“TỶ tỷ, tỷ thay đổi rồi, ta không theo kịp nữa, Minh ca ca ở trên trời, chắc chắn sẽ rất thấ…”
“Chát!”
Dung Phất tát nàng: “Quên nói với ngươi, Minh Hàn, chàng là do ta giết!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc