Biệt Ly - Chương 12

Tác giả: Tuyết Hoàng

Nghe vậy, y cười: “Đấy có ai đâu, chúng ta cùng vào phòng thôi.”
Tiết Vãn Chi hờn dỗi: “Chàng…”
Đi đến được một đoạn, nàng lên tiếng: “Thời Ngôn ta đã mất đi sự trong sạch rồi, chàng còn cần ta?”
Y cười, Pu'ng vào trán nàng: “Đồ ngốc, làm sao cái đó quan trọng được, cái ta cần là tình cảm của nàng.”
Nghe đến đây, Tiết Vãn Chi sụt sùi. Đêm hôm ấy, nàng mới cảm thấy thế nào là một tình yêu chân thành.
Còn đám hạ nhân ngoài kia chỉ biết bịt lại những ngọt ngào từ xúc cảm của nàng.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, không thấy y đâu.
Vừa bước ra khỏi phòng, cơn đau từ khắp cơ thể truyền đến, nhói ong cả đầu óc. Tiếp đó là tiếng quát tháo của y: “Làm nhanh lên, phu nhân ta dậy mà các ngươi chưa làm xong thì liệu hồn đấy.”
Nàng nhìn chúng, bật cười với dáng vẻ chảnh chọe như bà thím của y: “Ta tỉnh dậy rồi đây, phu quân.”
Thời Ngôn nghe thấy giọng nàng, liền ngoảnh đầu lại, rồi quát: “Các ngươi làm nàng tỉnh dậy rồi, muốn ૮ɦếƭ sao!”
Nàng cười: “Do chàng làm ta tỉnh dậy đó, đừng trách bọn họ.”
Y chưa kịp bao biện gì, một tên hạ nhân chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Mặc Lâm hắn ૮ɦếƭ rồi!”
Nàng nghe vậy, ngã ra phía sau: “Sao?” – Hắn vậy mà ૮ɦếƭ rồi sao? Không thể nào.
Thời Dực nhìn biểu cảm của nàng, nhanh chóng quay mặt đi.
“A Dực, Dung tỷ phải làm sao đây, Mặc Lâm sao có thể ૮ɦếƭ được!”
“Là ai làm?” – Y lạnh lùng hỏi tên hạ nhân đang quỳ.
“Thần… Thần không biết, bên đó bảo là do hoàng thượng.”
“Cái gì! Thời Dực làm sao có thể làm chuyện đó được, hoang đường!” – Nàng phất áo bao biện. Dung tỷ còn chưa được hạnh phúc.
“Rõ ràng độc trên thanh kiếm 3 ngày sẽ khỏi, chắc chắn không nguy kịch đến tính mạng, tại sao?”
“Vân Miên quý phi cũng ૮ɦếƭ rồi ạ.”
Tiết Vãn Chi không tin vào tai mình, độc đó thấm vào máu cũng đến 5 ngày mới ૮ɦếƭ, rõ ràng là có ai đó giết.
“Không được, Dung Phất tỷ còn yếu ớt, chắc chắn sẽ bị giết, ta phải về bảo vệ tỷ ấy.”
Nhanh chóng bị y cản lại: “Không được, a Vãn nàng cũng còn rất yếu, chúng ta còn chưa biết rõ trắng đen do ai giết, nàng không được đi!”
“Chàng bỏ ra, làm sao Dung tỷ có thể là người xấu được, chàng cũng đã được gặp tỷ ấy, tỷ ấy như thế nào còn chưa rõ hay sao?”
“Ta…”
“Chàng làm ơn, thả ta đi, ta tìm tỷ ấy, chỉ cần tỷ còn an toàn, ta nhất định sẽ quay về.”
Thời Dực một mực phản đối: “Nếu muốn đi ta đi với nàng.”
“Không được, không phải chàng nói phải tổ chức hỉ hôn sao, ta chỉ cần 3 ngày, sau 3 ngày về thành hôn với chàng, được không?”
Y nhìn nàng: “Được, nhưng nàng hứa với ta phải quay về.”
“Được rồi.”
Nói xong, nàng vào chuẩn bị một xách đồ vào nải cầm, nhanh chóng lên đường ra khỏi Hạo thành.
Y nhìn bóng lưng nàng: “Phái theo một đoàn binh lợi hại nhất, bảo vệ cho nàng.” – Tên hạ nhân lập tức đi ngay.
Ngày hỉ đến rồi, mà cứ nghĩ là ngày hai người không còn gặp lại nữa.
Mặt trời đã bắt đầu hắt bóng sáng sớm, chim cũng vật vả sớm hôm.
Y cảm thấy ***g *** đau như mất một thứ gì đó quan trọng tuột khỏi tay nếu y không nắm lấy.
“Chắc chắn sẽ không sao, dù sao Dung Phất cũng là tỷ muội ruột của nàng… Tỷ muội ruột.”
(***)
“Dung tỷ, Dung tỷ! Làm ơn ra gặp muội đi! Cầu xin tỷ!”
“Hoàng hậu, bên ngoài Tiết Vãn Chi đang cầu xin gặp.”
Dung Phất đang phe phẩy quạt: “Hê, cuối cùng cũng lọt vào tay ta rồi.”
Tên công công nhỏ giọng: “Có cần giết không ạ?”
Cô cười lớn: “Chưa giết được, phải bắt đi thôi.”
“Nhưng sau cô ta có một đám quân khác…”
“Ta phái người giết rồi!”
Nói rồi cô bước ra khỏi cung, thấy nàng đang quỳ ở đó.
Thấy cô nàng cười lên: “Tỷ, muội về rồi, may mà tỷ không sao.”
Dung Phất cười khẩy, lúc sau tỏ ra ngạc nhiên: “Vãn Chi muội về rồi, ta rất nhớ muội.” – Nói rồi cô ôm chầm lấy nàng.
“Ta cũng rất vui…”
“Phập.”
Tiết Vãn Chi đơ người, máu từ bụng chảy ra.
“Dung tỷ… Tại sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc