Biệt Ly - Chương 11

Tác giả: Tuyết Hoàng

Mặc Lâm vẫn đang hôn mê. Cô đi lại gần: “ Mặc Lâm à Mặc Lâm, cảm ơn ngươi đã giúp ta một quảng đường dài, bây giờ nên kết thúc thôi.”
Cô giơ lên, một phát trúng tim hắn.
Hắn bất giác tỉnh lại, cảm giác đau đớn tái tê, hắn ôm lấy ***: “Dung Phất, nàng nhớ lại rồi?”
Dung Phất cười nhẹ: “Nói thật với ngươi, ta vốn chẳng mất một kí ức nào, nghĩa là ngươi đã bị lừa. Chúc mừng ngươi.”
Hắn nhìn thấy cô cười, lập tức ngồi dậy, giơ tay tát cô một cái.
Cô bị tát, mặt đầy hận thù: “Chưa ai dám tát ta, vậy mà ngươi dám.”
“Đồ độc phụ, nếu ta sống nhất định sẽ giết con của ngươi! Hóa ra không phải do nàng, mà là từ đầu đến cuối do ngươi tính kế.”
Hắn ôm lấy ***, nguyền rủa cô.
Dung Phất cười lớn: “Con của ta và ngươi, xin lỗi nhưng ta đã giết nó rồi. Ta phải bắt ngươi nhớ lúc tới địa ngục rằng ngươi đã giết con của ta và muội ấy. Ngươi đã tàn sát như vậy!”
Hắn nhìn cô, lúc sau rơi lệ: “Ta có lỗi với A Vãn, là ta… Là ta…”
Nói rồi cô nhanh chóng gọi thái giám: “Rút máu lại, cất đi!”
Mặc Lâm không nói gì, lúc sau nhắm mắt, tắt thở.
Một Mặc Lâm hắn đã ૮ɦếƭ như vậy, ૮ɦếƭ do nữ nhân hắn yêu.
Dung Phất nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ hoàng cẩm lộng lẫy nhất, bước hiên ngang vào cung điện chính. Các quân thần nghe tin nhanh chóng vào thiết triều.
“Các khanh nghe đây, hoàng thượng do khách nước Hạo Thời Dực ám sát, băng hà ngày 23 tháng 7 năm Mặc Thừa 33, hoàng hậu Dung Phất lên nắm ngôi, bàn việc tiến đánh xâm chiếm nước Hạo, báo thù cho hoàng thượng.”
Quần thần nghe vậy náo loạn hẳn lên, ai cũng nêu cao khẩu hiệu báo thù cho Mặc Lâm.
Kế hoạch của cô cũng đang đến hồi kết, cô bãi triều, đến nơi ở của Vân Miên.
Ả không ngừng ho ra máu: “Tỷ tỷ, tỷ là tỷ muội ruột với muội, tỷ phải cứu muội.”
Nhìn con người bẩn thỉu trước mắt, cô chán chả muốn nói: “Ngươi bị chứ không phải ta bị, làm ơn đừng ra mặt thê thảm như vậy. Trước đây ngươi hại Tiết Vãn Chi, không phải ta, bây giờ ngươi phải chịu thôi vậy.”
Ả nghe thấy không cam lòng, hét lớn: “Tiết Vãn Chi cũng là tỷ muội với chúng ta, năm ấy mẫu thân chỉ chọn tỷ ta ở lại vứt bỏ hai ta, tỷ đã hứa sẽ chăm sóc ta, hại Vãn tỷ bị ђàภђ ђạ như thế, tỷ xúi giục ta làm mọi chuyện, tỷ là đồ ác độc!”
Dung Phất nghe không hợp tai, nhanh chóng quay đi: “Đánh ૮ɦếƭ ả đi!”
“Ngươi là đồ độc ác! Dung Phất ngươi rồi cũng sẽ như ta, sẽ bị *** một cách thê thảm! Ta nguyền rủa ngươi không bao giờ có được tình yêu của Minh Hàn! Không bao giờ!”
Cô trợn mắt lên, không nói gì, đứng lâu một hồi. Đằng sau là tiếng la hét của ả.
Lúc sau Vân Miên ૮ɦếƭ đi, cô nói: “Mai táng cùng hoàng thượng đi!”
Nói rồi cô quay người bỏ đi, gấu váy phấp phới trong đêm.
Bên phía Hạo thành.
“Chàng không ngủ sao còn ở đây?” – Tiết Vãn Chi đứng trước phòng nàng, hỏi Thời Dực.
Y cười: “Không ngủ được.”
“Tại sao?”
Y không nói gì, chỉ lên trần nhà.
Tiết Vãn Chi nhìn ngược lên, hốt hoảng: “Á Á các ngươi đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy đám hạ nhân tay cầm một dải lụa đỏ mắc lên trần: “Chào hoàng hậu, tụi tôi đang chuẩn bị lễ hỉ.”
“Hỉ! Sao ta không nghe thấy các ngươi làm gì?”
Đám hạ nhân cười gượng, nhìn xuống Thời Dực.
Y bình tĩnh nói: “Ta ở đây canh chừng, nếu chúng có phát tiếng gì ảnh hưởng đến nàng, lập tức đuổi cổ, thuê đám mới.”
“Nhưng ngày mai làm cũng được mà.”
“Ta sợ nàng không bất ngờ, lại sợ nàng từ chối, nên ta làm luôn cho đỡ mất nàng.”
“…”
Nàng cười, chạy lại định ôm y, lại vấp, kết quả ngã nhào vào lòng y.
Y cười nham hiểm: “Nha đầu định quyến rũ ta sao?”
Nàng đỏ mặt, định đứng dậy, lại bị y bế lên.
“Chàng làm gì vậy? Đám hạ nhân nhìn kìa, mau thả ta xuống.”
Y sực nhớ, ngẩng đầu lên. Đám hạ nhân thấy vậy, huýt sáo quay mặt đi: “Chúng ta là ai, đang ở đâu? Chúng ta không hề thấy gì.”
Nghe vậy, y cười: “Đấy có ai đâu, chúng ta cùng vào phòng thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc