Biệt Ly - Chương 08

Tác giả: Tuyết Hoàng

Nàng dụi dụi vào người y, một lúc sau nhắm mắt, tay cũng buông lõng, máu từ khóe miệng nàng mấp máy: “Được.”
Y đau xót nhìn nàng, ôm chầm lấy nàng. Thời Dực cũng thích nàng từ nhỏ, y ôm mối yêu đó chon vùi 10 năm nay. Nàng biết tất cả, vậy mà chỉ động lòng mỗi hắn.
Y thích nàng cũng chẳng cần lí do, hôm ấy muội muội thanh mai trúc mã của y tỏ tình, mà lúc đó y chỉ có 7 tuổi. Nàng đã đứng ra bảo vệ y, còn hứa sẽ lấy y.
Năm Tiết Vãn Chi 18 tuổi, y muốn đưa nàng đi, lại nghe tin nàng lấy Mặc Lâm, đến cả một lễ hỉ đàng hoàng nàng cũng không có được.
Mật thám của y ở hoàng cung lại báo cáo rằng nàng bị ngược đãi, độc thấm vào máu nàng, y tất tả từ Hạo quốc về gặp nàng, lại thấy nàng yếu ớt chống cự, hắn thực sự đã vứt bỏ nàng.
Không ai yêu nàng, y sẽ chiếm hữu một mình nàng.
Thời Dực đưa nàng về cung của mình, bắt tên thái y và tu sĩ đã đổi máu: “Chữa cho nàng, bằng không nhà ngươi phải ૮ɦếƭ!”
Tên thái y run bần bật: “Cái này là do Mặc Lâm, người sai bảo thuộc hạ như vậy, chúng ta không biết gì.”
Y tức giận: “Nàng còn sống được bao lâu?”
“3 ngày.” – Tên tu sĩ bình tĩnh nói.
“Vẫn còn một cách.”
Y đến trước mặt hai kẻ đang quỳ: “Sao?”
“Đây là thay máu, chỉ cần tìm máu người phù hợp, nhưng máu của Vãn cô nương rất khó tìm. Chỉ có..”
Thời Dực lạnh lùng nhìn: “Là ai?”
“Vân quý phi của nước Viễn – Mặc.”
Y thâm trầm nhìn tên tu sĩ: “Chẳng lẽ…”
Tên tu sĩ cũng không nói nhiều: “Tỷ muội.”
Y nhìn nàng: “Nếu như cô ta không đồng ý, thì làm sao?”
Tên tu sĩ thở dài: “૮ɦếƭ.”
Đường đến Viễn thành sao mà xa xôi. Y không dám dừng chân nghỉ ngơi, một ngày một đêm đã tiến vào cung của Mặc Lâm.
Hắn đang phê duyệt tấu chương, tên thái giám đi vào, bẩm báo: “Hoàng thượng, có người tự xưng là phu quân của Tiết Vãn Chi, đến gặp người.”
Hắn khá ngạc nhiên, đứng dậy bước đi, lại nhìn thái giám: “Tiết Vãn Chi là cái tên để ngươi gọi sao? Lần sau chú ý một chút.”
“Dạ? Thần biết tội rồi.” – Công công cũng chẳng biết nói gì, thở dài. Mặc Lâm cũng nhanh chóng đi ra khỏi cung.
“Thời Dực?” – Hắn cau mày.
Y nhìn hắn: “Mặc Lâm ngươi vẫn còn sống tốt ha, trong khi đó nàng phải chịu nhiều tủi nhục như vậy.”
“Nàng?” – Nghe đến đây, hắn thực ngộ ra, hớt hải hỏi: “Nàng sao rồi, sao không đến gặp ta?”
Thời Dực cười lớn: “Ngươi cũng còn mặt mũi để cầu xin nàng gặp mình sao?”
Hắn ngờ vực: “Sao ngươi gặp được nàng? Không phải nàng đang bị bệnh sao, sao có thể từ Tùy Viễn sang Hạo thành được?”
“May mắn nhờ vào thuộc hạ của nương tử ngươi, cũng may ngươi đã vứt bỏ nàng, ta mới có cơ hội bên A Vãn.”
Mặc Lâm hắn siết chặt tay: “Thuộc hạ?”. “10 năm rồi, ngươi vẫn không quên A Vãn?”
“Làm sao quên được khi nàng vẫn còn ở bên ngươi. Đừng gọi Vãn Chi của ta thân mật như vậy, ngươi và nàng vốn đã không còn quan hệ gì rồi. Huống gì bây giờ ngươi đã lấy được Dung Phất, nên trân trọng nàng ta thì hơn.”
“Hôm nay ngươi đến đây làm gì?”
Y nhìn hắn: “Nếu ta nói nàng chỉ còn 3 ngày, ngươi có cứu nàng?”
Hắn khựng lại, nhói trong tim ngày càng lớn: “Ta không thể đổi Dung Phất.”
“Vẫn còn.”
“Ai?”
“Vân Miên quý tử của người, là tỷ muội ruột của nàng.”
“Ngươi muốn làm gì nàng ta?”
Thời Dực khoanh tay, bước chân dạo dạo trước mặt hắn: “Chung quy lại là do ả ta hại thê tử của ta, bây giờ mạng đổi mạng, coi như hòa, ngươi thấy thế nào?”
Mặc Lâm không nói gì, hắn đứng im hồi lâu, mắt đen lại, trống rỗng nhìn sao đêm. Hắn thực sự nhớ nàng: “Nếu ta nói không thì sao?”
Y lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nói sao?”
Hắn quay lưng bỏ đi: “Trừ khi ngươi đưa nàng về bên ta, ta sẽ cho nàng một con đường sống. Hoặc là ta mất nàng, nàng ૮ɦếƭ. Ta không thể đứng im nhìn kẻ khác có nàng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc