Biệt Ly - Chương 06+07

Tác giả: Tuyết Hoàng

Nàng nhìn không cảm xúc, một tay P0'p nát nó, xúc xắc nghiền thành bột bay khắp phòng: “Ngươi và ta không nên liên quan đến nhau, đúng không? Ta đã không còn là Tiết Vãn Chi ban đầu rồi. Bây giờ trong mắt ta, nhìn ngươi chỉ còn là cảm giác ghê tởm!”
Hắn nhìn nàng, lúc sau buông tay, hai người chỉ nhìn nhau, nàng ánh mắt kiên định, còn hắn thì bi thương.
“Ta xin lỗi, là ta có lỗi với nàng. Nàng cứ hận ta, nhưng làm ơn ở lại để trị thương. Máu nàng bây giờ, sợ là không trụ được lâu.”
Tiết Vãn Chi cười lớn: “Mặc Lâm à Mặc Lâm, chính ngươi đã đẩy ta đến bước đường như này, bây giờ ngươi hối hận? Tỏ ra làm gì, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi. Kẻ xảo quyệt như ngươi, vốn ta đã không thể mắc ói nữa rồi.”
Hắn ngạc nhiên tột độ, nàng đã trưởng thành rồi, bây giờ hắn mới nhận ra, hắn đã mất nàng rồi.
Hắn định nói gì đó, lại thôi.
Tiết Vãn Chi cũng không lưu luyến nhiều: “Ta chỉ cầu mong ngươi chăm sóc nha hoàn của ta, tìm cho em một người chủ tốt. Có lẽ suốt đời suốt kiếp này ta sẽ không quay lại đây, càng không muốn gặp lại ngươi.”
“Nàng đi đâu, ta sẽ đưa nàng đến nơi an toàn.”
Nàng cười: “Ta sẽ về nhà, ta sẽ về với caca của ta. Còn ngươi, chúc ngươi hạnh phúc bên tỷ tỷ.”
“Ta..”
“Không cần tiễn. Cáo từ.”
“À, còn nữa, ta không quen ngươi đa tình như vậy, ngươi vẫn nên trở về làm bạo quân thì hợp hơn.”
Nói rồi, nàng nặng nhọc đi ra khỏi tẩm cung. Hóa ra nơi nàng từng ở đẹp và sang trọng như vậy, nhất là bây giờ. Tiếc là quanh năm nàng chỉ sống ở đây có vài ngày. Nơi nàng lui đến luôn là biệt viện. Chỉ cần nàng phạm lỗi, hắn sẽ sai ngươi bắt nhốt nàng, nàng đôi lúc còn cảm thấy hạnh phúc. Giờ nhìn lại, tủi thân. Màu đỏ của những tấm vải khiến nàng có chút xót xa.
Còn hắn nhìn nàng, thay nắm chặt bức tượng gỗ, cùng khúc xúc xắc thật của nàng, đau lòng.
Tiết Vãn Chi đi đến vườn hoa mình từng trồng, lại bước chân ra khỏi hoàng cung rộng lớn.
“Tỷ tỷ, tỷ lại bị bỏ rơi rồi sao?” - Ả Vân Miên từ đâu chui ra, nhếch mép chê cười.
Nàng không nhìn ả, tiếp tục bước chân ra khỏi cung. Ả Vân Miên thấy vậy, tức giận dẫm nơi váy nàng, lại hụt, kết quả ngã nhào. Nàng nhìn, mặt không cảm xúc. Nàng định đi, lại nghe ả nói: “Tên bị phế bỏ nhà ngươi cuối cùng cũng đi rồi, hoàng thượng đúng là lợi dụng ngươi xong rồi lại vứt bỏ ngươi như một phế vật.”
Tiết Vãn Chi sững lại. Vân Miên định đứng lên, lại bị nàng một cước ngã nhào.
Ánh mắt nàng thâm trầm nguy hiểm, một lúc sau đến trước mặt Vân Miên, P0'p cằm ả.
Ả ta đau điếng mắng chưởi: “Đồ đàn bà tỳ tiện này thả ta ra.”
“Chát!” – Tiết Vãn Chi không nhịn được nữa tát ả ta.
Vân Miên bị tát, cảm thấy ủy khất, nước mắt chực trào.
Nàng cười cười, trợn mắt lên lạnh lùng, gằn giọng cất tiếng: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta. Đừng quên ngươi là kẻ ta nhặt nơi bãi tha ma, xấu xí bẩn thỉu, ngươi lại lấy oán báo ơn, hại ta bao nhiêu lần, còn cái thai này nữa, để lại có phải nghiệt chủng không?”
Vân Miên sợ hãi tột độ, nước mắt trào ra: “Ngươi dám! Đây là con của ta với hoàng thượng, chàng sẽ không tha cho ngươi!”
Tiết Vãn Chi xoa xoa bụng của nàng, lại xoa bụng của ả: “Hôm đó hắn chỉ chạm vào ta, ngươi nói cái thai này từ đâu ra?”
Ả thót tim, sợ sệt không dám nhìn Tiết Vãn Chi. Nàng cười nhỏ, mắt híp lại, tỏa ra một cái nguy hiểm đến rợn người: “Con của ta ở dưới đó buồn lắm, hay là….” – Nàng cười man rợ, trừng mắt lên nhìn ả: “Đưa con của ngươi xuống bầu bạn với con của ta…”
Nàng ta điên rồi, là một con quái vật: “Không, kẻ độc phụ như ngươi, ta không cho ngươi…”
“Chát!” – Nàng lại tát ả thêm một lần nữa: “Ngươi nói lại ta xem?”
Nói rồi nàng rút một con dao ra: “Thật sự muốn cắt đi cái miệng độc ác này!” – Rồi nàng lại nhìn cái bụng của ả: “Cũng muốn cái bụng đó.”
“Không!! Tỷ tỷ ta cầu xin ngươi, con của ta không có tội.”
“Ồ! Vậy ta đợi lúc nào ngươi sinh ra nó, rồi sẽ đến lấy mạng ngươi sau vậy.”
Nói rồi nàng đứng dậy, để lại dưới chân một kẻ chuẩn bị ngất đến nơi, bật khóc nức nở.
“Điếc tai quá!” – Nàng nói, lập tức ả ngậm miệng lại.
“Vân Miên à, ngươi nên nhớ rằng là ta bỏ hắn, không phải hắn bỏ ta. Nếu người dám làm nhục ta hay nha hoàn ta trước mặt người khác, đừng nói là ngươi, con ngươi ta cũng sẽ không tha!”
Nói rồi nàng lần này thực sự đã đi xa hoàng cung, ả ta mới sợ hãi, P0'p trán cho bình tĩnh rồi tức giận đập mạnh xuống đất. Hai cái tát của nàng cũng khá đau, bàn tay in lên hẳn cả mặt của ả.
“Tên tiện tỳ đó, đáng ૮ɦếƭ. Người đâu đi theo ả, đưa ả đến một nơi nào đó vắng diệt khẩu đi.”
Tên thuộc hạ, cũng là tình nhân của ả, cùng một đoàn binh khác: “Phu nhân đừng lo, nhưng trước hết phải thỏa mãn thuộc hạ đã.”
Ả cười ngượng nghịu: “Lần này thôi.”
Nàng đi được một lúc, sau không chịu được nữa, lại thổ ra máu. Không phải là máu tươi mà là máu đen sì.
“Không biết trụ được bao nhiêu ngày đây, không biết còn gặp được ca ca nữa không?” – Nước mắt nàng lại tí tách rơi, điểm trên tà váy nhuốm máu.
Nàng tìm một quá trọ nhỏ nghỉ tạm, thay một bộ áo mới: “Chắc giờ này tỷ tỷ thành thân rồi nhỉ?”
Trong tẩm cung hỉ bào sặc sỡ, cuối cùng Dung Phất mới tỉnh lại. Mặc Lâm vẫn luôn bên cô, ấy mà tay vẫn nắm chặt hai vật đó, không rời. Cái cảm giác mất đi thứ quan trọng nào đó khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
“A Minh, có phải là chàng không?” – Giọng cô nhẹ nhàng.
Hắn bật cười đau đớn: “Là ta, phu quân của nàng.”
Nghe vậy, cô chạy lại ôm chầm lấy hắn: “Ta sợ lắm, A Minh, ta sợ.”
“Sao lại sợ?”
“Ta mơ chàng tử trận trên chiến trường, ta không được gặp lại chàng nữa.”
“Ta ở đây, đời đời kiếp kiếp bên nàng!”
Dung Phất sực nhớ đến Tiết Vãn Chi: “Đúng rồi, Vãn Chi và Mặc Lâm huynh đâu? Hai người ấy đâu rồi?”
Hắn nghe vậy, lại siết chặt bức tượng gỗ: “Hai người đó đi rồi, đến một nơi thuộc về họ.”
Dung Phất vui mừng: “Vậy là Mặc Lâm huynh thật sự chấp nhận muội ấy rồi, không phụ công muội ấy làm nhiều việc cho huynh ấy đến vậy.”
“Sao?”
“Chàng không biết đâu, Vãn muội lúc nhỏ tương tư Mặc Lâm huynh lâu rồi, mà huynh ấy không biết. Huynh ấy tập võ về muộn, muội ấy tự vào nhà bếp làm điểm tâm, mua kẹo hồ lô đặt sẵn trên bàn rồi trốn đi. Huynh ấy cảm thương hàn, là muội ấy canh bên cạnh chăm sóc huynh ấy, lại ngại nên huynh ấy gần tỉnh lại bảo ta ở lại. Còn giúp huynh ấy nói tốt trước mặt công chúa Diên Hòa a. Vậy mà huynh ta ngờ nghệch chẳng biết gì. Để bảo vệ Mặc Lâm huynh, muội ấy mới quyết tâm học võ. Cuối cùng hai người cũng được như ý rồi.”
Mặc Lâm ngớ người, miệng há hốc, nước mắt chảy ra. Những việc đó hóa ra là do nàng làm, vậy mà hắn cứ tưởng là do Dung Phất làm. Đây là lần đầu tiên hắn khóc. Nhưng quả thực hắn với nàng chỉ là rung động mà thôi, người hắn yêu vẫn là Dung Phất.
“A Phất, từ hôm nay gọi ta là Mặc Lâm, ta đã thay Mặc Lâm thật lên làm hoàng đế, người trong cung đều coi ta là hắn.”
Cô không cam lòng: “Chàng là Minh Hàn, sao là Mặc Lâm được. Nếu như vậy khi ở cùng chàng ta gọi Minh Hàn, còn khi ở trong cung ta gọi chàng là Mặc Lâm, được không?”
Hắn mỉm cười: “Được.”
“A Phất, gả cho ta được không.”
Cô cười: “Ta đồng ý.”
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Động phòng hoa chúc.”
Hắn và Dung Phất hòa vào một.
Ở một quán trọ nào đó, nàng vẫn ngồi thẩn thờ, máu vẫn không ngừng chảy nơi khóe miệng, cơn đau điếng đến nghẹt thở.
Nàng thở dốc, ôm ***, nhanh chóng thu dọn đồ ra khỏi quán trọ.
Nàng đi ra khỏi thành trì Viễn-Mặc, cất chân đến Hạo thành, quê hương của nàng.
Đám người của Vân Miên cuối cùng cũng hoạt động.
Tiết Vãn Chi ngồi dựa vào thành cây của một khu rừng, nàng nhắm mắt, máu đen lại thổ ra.
“Đau quá, đau!” – Nàng nhăn mặt.
“Ô, đây không phải là hoàng hậu cao quý của chúng ta sao, bây giờ lại nhục như vậy.”
Bọn chúng cười, nàng cũng cười: “Ra là kẻ bám đuôi của ả Vân Miên sao?”
Tên cầm đầu đến P0'p cổ nàng: “Mạnh miệng quá a, máu đen sì thế này chắc là máu trầm hương dục tỉnh đi vào rồi, đau lắm đúng không?” – Hắn ta cười lớn.
“Nếu đau để ta giải thoát cho ngươi!” – Hắn trợn mắt lên, giơ trường kiếm ra.
Máu phụt khắp nơi.
Tiết Vãn Chi khó nhọc: “Muốn giết ta, ngươi chưa đủ bản lĩnh đâu.” – Nàng rút con dao găm cắm vào *** hắn.
Một toán binh gần 100 người xông lên, nàng cố chịu đau, động tác uyển chuyển giết từng tên một.
Cuối cùng không trụ được nữa, ngã xuống.
“Lần này thì toi rồi.” – Nàng cười nhẹ nhàng.
Tên binh sĩ hét lớn: “Đi ૮ɦếƭ đi, đồ tiện nhân.”
“Haha, tiện nhân, thử hỏi ta đã động chạm gì đến các ngươi. ૮ɦếƭ rồi sẽ hết đau.” – Nàng nhắm mắt.
“Muốn động đến phu nhân của ta, các ngươi chán sống rồi!”
Từ đâu bóng dáng của 1 thiếu niên vụt ra. Khuôn mặt bị che mắt nửa phần vì mặt nạ, nhưng có thể thấy được đôi môi mỏng mê người, sống mũi cao, làn da trắng hồng, giống như vừa mới bước vào tuổi xuân.
Chỉ một vài chiêu, y đã hạ được tất cả đám binh sĩ đó, đa số đều bị chặt đầu, máu tanh mùi thoang thoảng.
Tiết Vãn Chi có một chút ngạc nhiên, chưa kịp nói được gì, đã bị y bế bổng lên.
Nàng khó nhọc nói ra: “Ngươi muốn làm gì, ta không có tiền, không có bảo bối gì?”
Y cười nhan hiểm: “Nhưng nàng có sắc.”
Nàng sau khi nghe giọng hắn, im lặng một hồi.
Nếu là bình thường nàng sẽ giết y, nhưng bây giờ đến cả thở cũng khó.
Y thấy nàng im lặng hồi lâu: “Đang nghĩ gì?”
Nàng lắc đầu: “Chỉ là thấy ngươi có giọng giống một vị bằng hữu của ta.”
Y mỉm cười: “Phải như này?” – Nói rồi y tháo mặt nạ ra.
Tiết Vãn Chi đớ người, thuận tay nhéo chân mình một phát.
Không phải mơ, nàng ậng nước, tủi thân: “Thời Dực, chàng về rồi?”
Y cười: “Phải, ta về rồi. A Vãn, để nàng chịu nhiều tủi nhục rồi.”
Nàng nhăn mặt: “Tội cho chàng quá, vừa gặp được ta ta lại sắp ૮ɦếƭ rồi. Ta đau quá, chàng ở đây an ủi ta một chút, để ta ra đi thanh thản chút.”
Thời Dực hôn lên trán nàng: “Là hắn làm?”
Tiết Vãn Chi lắc đầu: “Là ta nợ Dung tỷ.”
“Nàng nợ gì?”
“Ta… Ta…”
Y cười, Pu'ng trán nàng: “Nàng đúng là không thay đổi chút nào, nàng nhiều lúc quá tốt bụng mới lâm ra hoàn cảnh này. May mắn ta gặp nàng ở đây, nếu không đời này ta sẽ hối hận mất.”
“Sao?” – Nàng yếu ớt tựa vào *** y. Cảm giác ấm áp lúc nhỏ khiến nàng thấy an toàn, cùng với mùi hương dìu dịu của hoa mai trên người Thời Dực khiến nàng mê đắm.
“Ta chắc chắn không để cho nàng ૮ɦếƭ, nàng nguyện cùng ta về Hạo thành?”
Nàng cười: “Nếu còn sống, ta nhất định sẽ yêu chàng.” – Chỉ khi ở bên y, nàng mới yếu đuối như này.
“Nàng nhất định sẽ sống, ta sẽ bắt nàng lấy ta, cùng ta đi hết kiếp, kể cả kiếp sau, kiếp sau nữa, ta vẫn không buông nàng.”
Nàng dụi dụi vào người y, một lúc sau nhắm mắt, tay cũng buông lõng, máu từ khóe miệng nàng mấp máy: “Được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc