Biệt Ly - Chương 05

Tác giả: Tuyết Hoàng

Một lúc sau tu sĩ đến cùng thái y, hắn hỏi: “Thay máu, có đau không?”
Thái y thở dài: “Người bị máu độc thấm vào sẽ đau đến mức xương tủy như muốn Ϧóþ vụn, mà hoàng thượng không cần lo lắng, Dung quý phi sẽ không sao, chỉ là hoàng hậu..”
Tiết Vãn Chi lên tiếng: “Ta sẽ không đau, bắt đầu thay đi.” – Chỉ cần Dung tỷ được sống, nàng đau mấy cũng cam lòng.
Chỉ là thay xong không biết nàng có thể gặp được cha mẹ lần cuối không…
Cha mẹ sao? Sớm đã vứt bỏ nàng vì vinh hoa phú quý rồi.
૮ɦếƭ sớm cũng được.
“Hoàng thượng mong người ra ngoài cho.” – Tiếng đạo sỹ cất lên. Mặc Lâm lặng lẽ ra ngoài, hắn hết mực lo lắng cho Dung Phất, cũng lo cho nữ nhân kia…
Bỗng trong phòng tiếng nàng vọng ra: “Con của ta còn sống không?”
Hắn ngớ người, mắt lộ rõ vẻ bi thương, một lúc lâu lại mạnh miệng: “Nó ૮ɦếƭ rồi! Nó vốn không nên đến với thế giới này! Ta và ngươi cũng không nên có nó.”
“À, ૮ɦếƭ rồi cũng tốt.”
Nghe nàng nói vậy, hắn tò mò hỏi một câu: “Nếu đứa bé chưa ૮ɦếƭ thì làm sao?”
Tiết Vãn Chi im lặng hồi lâu: “Trách cho người mẹ này Gi*t nó.”
Mặc Lâm đớn đau, hắn đau cho ai xem. Sở dĩ hắn hôm nay nhẹ nhàng với nàng là do lúc đi qua vũng máu nàng nằm đã thấy một cái xúc xắc. Xúc xắc gắn đậu tương tư, hắn vốn đã quên, vậy mà bây giờ nàng vẫn còn giữ nó. 10 năm là cái giá quá lớn, nàng yêu hắn, nhưng hắn một chút thương yêu cũng không có, lại cảm thấy ghê tởm.
Bây giờ hắn lại tự tay lấy cái mạng của nàng, dù nàng có Gi*t Dung Phất đi nữa, hắn vẫn không có tư cách đòi mạng nàng. Huống chi nàng chưa chắc chắn rằng Dung Phất là ai Gi*t, hắn vẫn không tin là nàng Gi*t.
Hắn siết chặt mảnh người gỗ có khắc tên: Mặc Lâm-Vãn Chi mà hắn lấy được từ chỗ a Phất. Mặc Lâm quay người đến cung tẩm của ả Vân Miên, chính ả đã bẩm báo như vậy.
“Hoàng thượng, sao hoàng thượng lại đến đây, thần thi*p chưa chuẩn bị được gì.” – Tiếng ả Vân Miên vui mừng đến phát ớn, hắn chỉ nhẹ nhàng đi lại, Ϧóþ lấy cổ nàng ta: “Ngươi có thể thuật lại cho ta đêm hôm đó ai đã Gi*t A Phất?”
Nàng ta nhìn chằm chằm Mặc Lâm, cổ đang bị Ϧóþ lại từng li một: “Lúc đó… Khụ… Thần thi*p thấy… Khụ… Là hoàng hậu giơ trường kiếm đâm vào иgự¢ Dung tỷ, xuyên qua tim. Tỷ tỷ ૮ɦếƭ đến cuối cùng vẫn không quên gọi tên người.” –Nàng ta nịnh bợ.
Hắn nghe vậy, mắt lạnh lùng, lúc sau quăng người ả ta ra. Vân Miên bị ngã, biết rằng mình nói sai điều gì, ôm lấy иgự¢ thở dốc.
Hắn quay người bỏ đi, ả níu kéo phía sau: “Hoàng thượng! Có thể ở lại với thi*p một chút?”
Mặc Lâm cười: “Ta chỉ sợ ở lại một phút giây nào nữa sẽ Gi*t ૮ɦếƭ ngươi! Hôm nay là ngày hỉ của ta, ta không muốn Gi*t người!”
Ả đớ người: “Ngày hỉ?”
Vậy mà hắn cũng có ngày lấy đàng hoàng một phu nhân sao? Ngay cả khi lấy ả Tiết Vãn Chi, hắn cũng không tổ chức, chỉ nói dối là đã làm rồi.
Ả cũng không ngoại lệ.
“Hoàng thượng, ta có con rồi.” - Ả ta đen mặt lại, lúc sau lại giả vờ khóc lóc.
“Ta chưa từng nhớ là chạm vào ngươi?”
“Đêm đó người nhầm ta với Dung tỷ…”
Hắn chỉ lạnh lùng bước đi: “Ta sẽ gọi người đến chăm sóc ngươi.”
“HOÀNG… Thượng…”
Ả ta cắn môi. Đứa con này cũng là giả, đêm hôm đó cả ả ta và Tiết Vãn Chi cũng ở đó, vậy mà hắn lại chỉ nhầm Tiết Vãn Chi với Dung Phất, kết quả là nàng ta bị huynh đệ của hắn cưỡng Hi*p.
Ả ta không chịu nhục, phải lấy được lòng tin của hắn, vậy mà bây giờ hắn lại bảo vệ Tiết Vãn Chi.
Vậy thì nàng ta phải ૮ɦếƭ.
Bên này Mặc Lâm đang đứng trước cửa phòng hỉ chói đỏ, chờ cho Dung Phất của hắn được sống lại
Hắn cảm thấy có lỗi với Tiết Vãn Chi, nàng quả thực chưa làm gì có lỗi, mà hắn năm lần bảy lượt bức nàng, bây giờ còn muốn nàng mạng đổi mạng. Nhưng hắn nghĩ máu độc cũng có thể chữa được, hắn nhất định sẽ cứu nàng.
Tên tu sĩ bước chân ra ngoài: “Hoàng thượng, đã xong rồi, chỉ là…”
“Chỉ là sao, Dung Phất sao rồi?” – Hắn lo lắng hỏi.
“Dung cô nương đã thay đổi toàn bộ kí ức thành chấp niệm, còn hoàng hậu đau quá đã ngất rồi.”
Hắn xót xa đẩy cửa đi vào, lại ôm chầm lấy Dung Phất: “Sao nàng còn chưa tỉnh?” – Nói rồi hắn cúi xuống hôn cô.
“Tỷ tỷ chắc chắn sẽ không sao, hoàng thượng đừng lo lắng.” – Giọng nàng yếu ớt vọng ra.
“Nàng mới tỉnh? Nếu được hãy ở lại hoàng cung vài ngày, ta sẽ cứu nàng… Ta..”
“Không cần! Ta và ngươi từ đây hết nợ. Ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi. Cái thâm tình của ngươi lại khiến ta buồn nôn!”
“Nàng hận ta?”
Nàng cười nhẹ, đôi mắt đến hồn phách cũng không thấy đâu: “Ta làm sao có thể hận ngươi, là do ta ngu muội yêu ngươi. Nhưng ngươi đừng lo, ta vốn đã hết yêu ngươi rồi. Từ việc ngươi Gi*t con ta, đến bức tỷ tỷ, đến việc ngươi không tin ta, ta đã từ bỏ chấp niệm với ngươi. Mỗi giây phút bên ngươi, ta càng thấy mình thật ngu ngốc.”
Hắn đau xót nhìn nàng: “Ta xin lỗi nàng. Nhưng nàng sẽ đi đâu?”
Nàng cười, mắt có ánh nước: “Đâu cũng được, chỉ cần không phải là hoàng cung đau khổ này. Ta đi rồi mong ngươi chăm sóc tốt cho tỷ tỷ.”
Nói rồi nàng nặng nhọc lê từng bước chân ra ngoài cửa. Hắn bỗng đứng dậy nắm lấy tay nàng.
Tiết Vãn Chi nhìn cái nắm tay đó, lúc sau cắn môi tứa máu, máu màu đen đặc. Nàng trợn mắt lên, quay sang tát hắn.
Hắn không cảm thấy đau, chỉ là vẫn không buông nàng ra.
“Ngươi như này là sao?”
“Ta mới làm một cái xúc xắc mới, muốn tặng nàng.” – Nói rồi hắn xòe bàn tay nàng ra, đặt một cái xúc xắc, là cái hắn tặng nàng ban đầu.
Nàng nhìn không cảm xúc, một tay Ϧóþ nát nó, xúc xắc nghiền thành bột bay khắp phòng: “Ngươi và ta không nên liên quan đến nhau, đúng không? Ta đã không còn là Tiết Vãn Chi ban đầu rồi. Bây giờ trong mắt ta, nhìn ngươi chỉ còn là cảm giác ghê tởm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc