Biển trăng sâu thẳm - Chương 12

Tác giả: Bích Dao

Tại nhà Khải Lan Đức ,
-“La Kiệt…… Anh ấy làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Sau khi nghe Lôi Ân tự thuật . La Y không thể lý giải được hành vi của La Kiệt. Kỳ thật ngay từ đầu cậu đã không thể hiểu được tại sao người anh trai từ nhỏ luôn bình tĩnh trầm ổn lại biến thành như vậy.
-“Vì cái gì? Hiện tại sợ chỉ có Thượng Đế mới biết.” Lôi Ân vuốt vuốt tóc dài, bất đắc dĩ nói.
-“Hừ, uổng cho các người đều là người thông minh, ngay cả một người vì cái gì mà làm ra những hành vi điên cuồng như vậy mà cũng không biết .” Nhạc Quang Y lạnh lùng thốt ra . Chuyện của người khác cậu không muốn quản, nhưng chuyện này có vẻ như cậu có quan hệ không thoát được.
-“Vì cái gì?” Ba ánh mắt đồng loạt bắn về phía cậu . Bọn họ đã nghĩ đến muốn nổ tung cái đầu mà cũng nghĩ không ra.
-“Đương nhiên là vì…… Yêu.” Liếc mắt quét ba người một cái,cậu lãnh đạm nói ra chữ này .
-“Cái gì!?” Lôi Ân cùng La Y cùng ré lên.
“Thế sao ? Là như thế nào?” Địch Áo Tư cảm thấy hứng thú hỏi.
-“Anh ta vẫn luôn yêu Lôi Ân.”
-“Không có khả năng!” Lôi Ân theo trực giác nhanh chóng phủ nhận.
-“Chờ một chút.” La Y dù sao cũng khá tinh tế.“Có lẽ không phải không có khả năng. Từ trước đến nay chúng ta vẫn hướng suy nghĩ về một con đường, đều không có nghĩ tới phương diện này. Bất quá hiện tại ngẫm lại cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ có thể tìm ra.”
-“Làm sao có thể?!” Lôi Ân vẫn là không thể tin được.
-“Cậu ngẫm lại xem nào, anh ấy là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi ?” Tin tưởng với trí tuệ của Lôi Ân không cần hắn chỉ ra.
Lôi Ân đầu tiên là nghi hoặc sau đó dần dần trừng lớn hai mắt.“Tôi cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới……”
-“Mỗi người đều có con đường chính mình lựa chọn . Chúng ta không có quyền hỏi đến, cũng không nên vì anh ấy mà khổ sở , tôi nghĩ anh ấy cũng không hối hận.” La Y nhìn Lôi Ân , đưa ra lời an ủi muốn hắn không cần tự trách bản thân.
Lôi Ân gật gật đầu, biết chính mình đối với Nhạc Quang Y cũng là như vậy.
-“Lại là một người vì yêu mà ૮ɦếƭ .” Địch Áo Tư bất đắc dĩ nói.
-“Cậu làm sao biết được ?” La Y tò mò quay sang hỏi Nhạc Quang Y.
-“Hừ! Loại sự tình này đứa ngốc đều có thể nhìn ra được .” Bởi vì cái loại ánh mắt điên cuồng này cậu cũng đã từng nhìn thấy.
-“Em thực ngốc sao?” La Y mang theo khuôn mặt ai oán ôn nhu chuyển hướng nhìn người yêu.
-“Làm sao có thể? Bảo bối! Em vĩnh viễn đều là tâm can xinh đẹp , thông minh nhất của anh.” Địch Áo Tư vừa nói vừa hôn lên trán của người yêu , ánh mắt lại tận lực nhìn ngó, thèm khát đôi môi đỏ mọng đang hé mở của La Y.
Lại nữa! Lôi Ân có điểm không chịu nổi cái đôi tình nhân buồn nôn ,quái thai này .“Các người cũng nên để ý đến hoàn cảnh một chút được không.”
La Y vừa định cãi lại, đã bị Địch Áo Tư đánh gãy “Em yêu , cậu ấy là ghen tị với chúng ta, đừng để ý đến cậu ta !” Sau đó tiếp tục hôn nồng nhiệt không thèm để ý đến ai khác.
Nhìn hai kẻ đang gắt gao ôm nhau như chốn không người kia, Nhạc Quang Y cũng có chút chịu không nổi liền đứng dậy đi ra ngoài kiếm chút không khí trong sáng.
Từng bước đi vào hoa viên, cậu biết Lôi Ân vẫn luôn đi theo ở phía sau. Cậu nhìn dòng nước tuôn ra như suối , thản nhiên mở miệng “Ngày mai tôi muốn quay về Thụy Sĩ .” Đột nhiên cậu cảm giác có một đôi cánh tay hữu lực gắt gao ôm xiết lấy mình.
-“Không được! Không được đi!” Lôi Ân lo lắng gào to .
-“Vậy anh nói cho tôi biết rốt cuộc còn có cái gì mà tôi không biết đi .” Cậu muốn làm rõ ràng chuyện này rồi mới đi.
-“Cái này……” Cảm thấy Nhạc Quang Y hơi hơi giãy dụa, Lôi Ân quyết định không giấu diếm nữa , chỉ cần cậu không đi thì cái gì cũng tốt.“Kỳ thật tôi biết cậu từ rất lâu rồi .” Kéo tay Nhạc Quang Y đi vào rừng trúc phía sau hoa viên.
-“Đây là cha tôi vì lấy lòng một người Trung Quốc mà tạo ra , người phụ nữ ấy có chữ ‘Trúc’ . Cho nên tôi cũng kêu bà ấy là Dì Trúc . Bà là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ôn nhu, mẹ tôi ૮ɦếƭ sớm, Dì Trúc đối xử với tôi giống như mẹ ruột vậy, luôn rất tốt. ”
Thấy Nhạc Quang Y hơi hơi kinh ngạc. Lôi Ân gật gật đầu “Không sai, bà ấy chính là mẹ cậu . Có một lần tôi thấy bà ấy ngồi ở nơi này ngắm nhìn một bức ảnh mãi. Bà ấy thấy tôi liền ngoắc lại cho tôi xem bức ảnh đó,bà kiêu ngạo mà nói đây là con trai của bà . Mặc kệ cậu tin hay không , lần đầu tiên nhìn thấy, tôi liền mê mệt cái người có khí chất tản ra trong bức ảnh. Chính là cậu ”
Nhìn ánh mắt Nhạc Quang Y không cho là đúng. Lôi Ân mỉm cười “Tôi biết cậu không tin mà , ngay cả chính tôi cũng không tin tưởng, chỉ bằng ảnh chụp mà tôi liền đối với cậu nhớ mãi không quên. Cậu có biết hay không cậu thực mâu thuẫn, không cự tuyệt người khác thân cận, lại luôn tạo ra một bức tường không cho người khác đi vào?”
Nhạc Quang Y khẽ nhíu mày, điều này La Y cũng từng nói qua.
-“Rõ ràng không cho người nào đi vào, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tịch mịch. Cậu nói tôi nên làm sao bây giờ?” Lôi Ân đau lòng nhìn cậu.
-“Bà ấy thế nào rồi ?” Nhạc Quang Y chịu không nổi ánh nhìn của Lôi Ân , chuyển sang chủ đề khác.
-“Bà ấy đã ૮ɦếƭ. Buồn bã mà ૮ɦếƭ . Bởi vì cha tôi sẽ không dành thời gian dài cho một người đàn bà nào cả, bà ấy mang theo tình yêu đối với cha tôi cùng tưởng niệm về cậu mà ૮ɦếƭ. Tôi đã không ở bên cạnh bà ấy, thời điểm đó tôi điên cuồng đi sưu tầm tin tức của cậu.’’
-“Anh vì sao không nói sớm cho tôi biết?” Hóa ra là như vậy.
-“Tôi sợ cậu sẽ hận tôi! Bởi vì cha tôi …… Còn có lúc ấy nếu tôi ở bên cạnh bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ không phải ૮ɦếƭ, mẹ con cậu còn có thể gặp mặt.”
-“Tôi căn bản không thèm để ý đến người mẹ đã vứt bỏ tôi .” Đúng vậy! Cậu căn bản không thèm để ý!
-“Không cần nói như vậy .” Lôi Ân ôn nhu ôm lấy cậu.
-“Tôi không cần an ủi !” Nhưng không có đẩy cái ôm ấp của Lôi Ân ra.
Một lát sau Lôi Ân tựa hồ nhớ tới cái gì “Đúng rồi, tôi tìm thật lâu đều không có tin tức. Thật giống như cậu là người không tồn tại. Thời điểm xuất hiện lại là 22 tuổi . Tôi nhớ rõ thời điểm cậu đến Thụy Sĩ là 18 tuổi. Bốn năm đó , cậu ở nơi nào?”Hắn cảm giác được người trong lòng thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
-“Làm sao vậy?”
Cậu thoát ra khỏi cái ôm ấm áp của Lôi Ân, quay lưng trở về.“Tôi đi ngủ.”
Lôi Ân không thể hiểu nổi, đứng yên tại chỗ trầm tư .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc