Bị Độc Thân - Chương 44

Tác giả: Triệu Cách Vũ

Trong trái tim tôi, anh ấy đã ૮ɦếƭ rồi
“Bất cứ đồ vật gì dù có tốt đến mấy, khi đã biến chất thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Muốn quên đi một người, hãy coi như anh ta đã ૮ɦếƭ!”
Ngày hôm sau, Trác Nhiên hứng khởi hỏi Hiểu Khê: “Thế nào rồi?”
Hiểu Khê lắc lắc đầu, mặt mày xám xịt, trầm tư.
“Đừng có buồn nữa, cứ coi hắn ta là một con vịt đi!” Trác Nhiên lại gần vỗ vai cô an ủi.
Nói thì dễ nhưng làm được mới khó. Làm gì có ai đặt tình cảm vào con vịt, không ai dặt hi vọng vào con vịt, cũng chẳng có ai mất ngủ vì một con vịt cả! Bởi vì có yêu nên cô chắc chắn không thể thoải mái, phóng khoáng như thế được. Nếu thoải mái được thì nhất định là không yêu hoặc yêu chưa đủ sâu.
Nguyên Kiệt đã rời khỏi Bắc Kinh. Trước khi lên máy bay, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Em hãy giữ gìn sức khỏe.” Câu nói ấy không chứa đựng bất cứ sắc thái tình cảm nào hết.
Hiểu Khê đáp lại: “Con đường dẫn tới thành công mà anh chọn lựa chắc chắn là cô độc, càng đi xa, người thấu hiểu anh lại càng ít. Em chỉ có thể đứng ở một nơi xa xôi, chúc cho giấc mơ của anh thành hiện thực thôi.” Đây đích thực là những lời nói thật lòng của Hiểu Khê, tham vọng và chí hướng trong sự nghiệp chắc chắn sẽ khiến anh ngày càng mệt mỏi, ngày càng cô độc. Điều này là tất nhiên! Những thứ có được chỉ là sự quạnh quẽ cô liêu đến. bất tận và cảm giác càng ngày càng nhỏ bé mà thôi. Hiểu Khê biết rõ, cô và Nguyên Kiệt đã quay lưng bước đi, càng đi lại càng xa cách nhau.
Nguyên Kiệt thực sự ngày càng đi xa khỏi thế giới của Hiểu Khê. Lần này, cô cũng nên buông tay thực sự rồi, cô nên gạt bỏ hoàn toàn người đàn ông này ra khỏi trái tim mình. Có lẽ hai người vốn dĩ đã thuộc về hai thế giới khác nhau, một người ở tận trên trời cao, một người ở tận dưới mặt đất, một người là ban ngày, một người là ban đêm, cho nên khó lòng mà có được nhau. Trời đất giao hòa, sáng tối giao thoa, cũng chỉ là khoảnh khắc trong chốc lát mà thôi.
Từ khi Nguyên Kiệt rời khỏi Bắc Kinh, tâm trạng của Hiểu Khê vô cùng lạc lõng, chán chường. Nhiều lúc bước từ tàu điện ngầm ra, một cơn gió bất chợt lướt qua cũng khiến cô bất giác muốn khóc. Đôi khi thức dậy vào buổi sáng, bỗng nhiên cô cảm thấy bơ vơ và mỏi mệt vô cùng. “Điều này phải chăng là sau khi đàn ông và phụ nữ quan hệ với nhau, người phụ nữ thường cảm thấy lưu luyến không nỡ rời xa?” Hiểu Khê tự hỏi bản thân như vậy.
Hiểu Khê bắt đầu nghi ngờ, liệu lần này Nguyên Kiệt đến tìm cô phải chăng là muốn kéo cục diện về phía mình? Anh không thể nào chấp nhận được một Hiểu Khê từng vì anh không màng ăn uống, mất ngủ hàng đêm lại có thể hoàn toàn quên anh trong có một tháng ngắn ngủi, anh càng không thể chấp nhận được việc mới sau một tháng, cô đã không nhận ra được giọng nói của anh. Thế nên Nguyên Kiệt tới đây, mang theo khát khao chinh phục, muốn được chiếm hữu. Đúng là một người đàn ông đáng sợ, đáng ghê tởm. Nếu vậy thì anh đã đạt mục dích của mình rồi, Hiểu Khê lại một lần nữa bị anh chinh phục, mất ngủ vì anh, lại lần nữa trở thành “tù binh” của anh, đau đớn và khóc lóc vì anh. Trong thế cuộc tình cảm lần này, anh lại chiếm thế thượng phong.
“Tôi hận anh ấy!” Hiểu Khê buột miệng thốt ra câu này, vô cùng kiên quyết.
Trong câu chuyện bi kịch Hy Lạp cổ đại về thần Prometheus bị xiềng xích có viết: “Thần Prometheus bị xích cố dịnh treo thẳng đứng trên vách núi đó, không thể ngủ cũng không thể co duỗi, hai đầu gối mệt mỏi rã rời. Hàng ngày, thần Zeus đều sai một con chim đại bàng đến ăn gan của thần Prometheus đang bị xiềng xích. Vì thần Prometheus bất tử nên lá gan sau khi bị gặm nhấm hết bao nhiêu lại hồi phục nguyên trạng.”
Hiểu Khê lúc này chẳng khác nào vị thần Prometheus bị xiềng xích, chịu đựng nỗi đau đớn không có điểm tận cùng. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nguyên Kiệt, người đàn ông Hiểu Khê yêu thương sâu đậm như vậy mà anh lại làm cô tổn thương đến ba lần. Lần đầu tiên khi anh nói muốn chia tay, lần thứ hai là khi anh phản bội, lần thứ ba là sự lạnh nhạt sau khi chiếm hữu được cô. Hiểu Khê ngồi nhớ lại mọi thứ về người đàn ông này. Anh thực sự đã làm cô tổn thương ba lần. “Đỗ Hiểu Khê, mày thật ngốc, tại sao mày có thể ngốc đến thế chứ?” Cô tự nhủ, không thể cho anh thêm bất cứ cơ hội làm tổn thương đến mình nữa.
Nguyên Kiệt đã thay đổi, anh thay đổi tới mức Hiểu Khê cảm thấy như chưa từng quen biết anh. Đúng như những gì anh đã nói, từ sau khi đến Quảng Châu, toàn bộ tư duy của anh đã biến đổi hoàn toàn, ở thành phố vừa hiện thực vừa tàn khốc đó, ở thành phố mà đồng tiền được đặt lên trên hết đó, anh đã thay dổi giống như những con người thành công, có tiền khác, không bao giờ trở lại làm Nguyên Kiệt trước kia mà cô quen biết nữa.
Anh trong trái tim Hiểu Khê đã ૮ɦếƭ rồi.
Hiểu Khê liền viết một câu trên status MSN của mình là: “Bất cứ đồ vật gì dù có tốt đến mấy khi đã biến chất thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.” Hiểu Khê thề rằng: “Nếu mình còn quan tâm đến anh ta, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, mình không phải họ Đỗ nữa.”
Ở nhà, cô nghe đi nghe lại bài hát Anh ấy không sai của Pham Vĩ Kì:
“Không biết từ giờ sẽ đau khổ bao lâu
Em tin rằng nhất định sẽ lâu như cảm, giác cô độc vậy
Thì ra thiên trường địa cửu
Chỉ để hình dung một nỗi đau
Cứ như vậy có đầu có cuối
Để đổi lại trời cao biển rộng thế nào ế
Anh ấy không sai
Chỉ là anh đã không yêu em đủ lâu
Anh ấy không sai
Chỉ bởi em như con thiêu thân liều mạng
Em mong muốn một kết quả không phải là ảo tưởng...”
Nói cho cùng, trong cuộc tình này, ai là người sai? Có lẽ Nguyên Kiệt không hề sai, chỉ là không thích hợp với cô. Gặp gỡ quen biết anh có lẽ là thử thách ông trời dành cho cô, đó là kiếp nạn mà cả đời muốn tránh cũng chẳng được. Hiểu Khê thầm nghĩ.
Khi Lưu Hiên ngồi xuống phía trước Hiểu Khê là ba giờ mười lăm phút, anh đã đến muộn mười lăm phút.
“Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Hiếm khi em hẹn anh đi uống cà phê.” Anh cười ha ha rồi ngồi xuống.
“Em không hẹn anh ra uống cà phê đâu, em có chuyện muốn hỏi anh” Hiểu Khê vô cùng nghiêm túc, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lưu Hiên vừa nghe xong, nụ cười trên môi bỗng khựng lại, không kịp thu hồi nữa.
“Em hỏi đi!” Anh cúi đầu, một hơi uống hết cốc nước mát trước mặt.
“Có phải anh đã từng đi tìm Nguyên Kiệt?”
Im lặng một lúc rồi anh cất tiếng, bỗng nhiên giọng nói to hẳn lên, khiến người khác phải giật mình: “Đúng đấy, anh đã di tìm hắn. Có sao không? Hắn ta đáng bị đánh, đáng đời hắn ta.”
Cô không ngờ anh đã bay tới tận Quảng Châu chỉ vì muốn dạy cho Nguyên Kiệt một bài học!
“Anh làm cái gì thế? Anh định làm anh hùng hay võ sĩ giác đấu vậy?” Hiểu Khê châm chọc.
“Hiểu Khê, anh không thể cứ đứng yên giương mắt nhìn em chịu uất ức được.” Anh hạ giọng nói.
“Lưu Hiên, anh sắp kết hôn rồi, xin anh đừng có quan tâm tới em nữa! Anh cứ tự quản lí bản thân mình cho tốt trước đã! Em đâu còn là trẻ con nữa, em quen biết gặp gỡ, yêu đương hẹn hò với ai, trong lòng em đã có dự tính sẵn. Xin anh đừng quan tâm tới em một cách thái quá như thế nữa!”
“Hiểu Khê, anh ý thức được việc mình sắp kết hôn rồi nên dạy cho Nguyên Kiệt một bài học là chuyện cuối cùng anh muốn làm cho em.”
Trái tim của Hiểu Khê bỗng run lên, cô cũng chẳng biết vì sao lại như vậy nữa.
Một tháng trước...
Lưu Hiên cuối cùng đã gặp được người đàn ông này, người đàn ông đã khiến Hiểu Khê đau khổ. Hôm đó, Nguyên Kiệt mặc chiếc áo phông in hoa màu xanh da trời, khiến người khác có cảm giác anh là một nghệ sĩ nhàn nhã. Trông thì bảnh bao, tử tế, ai ngờ lại gây ra chuyện thất đức như thế. Khi Nguyên Kiệt đang ngân nga hát bài gì đó và đi về phía chiếc xe của mình, Lưu Hiên tức tôi xông tới, vung nắm tay về phía Nguyên Kiệt, giống hệt như khi anh luyện tập với bao cát vậy.
“Anh điên à, anh là ai?” Nguyên Kiệt chịu một đấm như trời giáng, anh tức diên người, phẫn nộ hét lớn.
“Tao không điên, tao đang vô cùng tỉnh táo, người tao muốn đánh chính là mày, Trần Nguyên Kiệt, thằng khốn nạn, đồ xấu xa. Mày có biết là Hiểu Khê đã vì mày mà rơi bao nhiêu nước mắt rồi không? Mày rất đáng bị đánh, đáng đánh.” Nói xong, Lưu Hiên lại đấm liên tiếp về phía Nguyên Kiệt.
Lúc này, Nguyên Kiệt mới hiểu ra mọi chuyện, liền nghiêng đầu tránh những cú đấm đang dồn tới. Anh lau vết máu bên khóe miệng rồi nói: “Thì ra anh đến đây là vì Hiểu Khê, là Hiểu Khê bảo anh tới đây sao? Nếu đúng là vậy thì tôi sẽ tình nguyện chịu đòn, nếu anh có thể giúp cô ấy bớt giận, nếu như đánh tôi mà có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì anh cứ đánh đi!” Nguyên Kiệt đứng dậy, không tránh đòn cũng không đánh trả.
“Hạnh phúc? Mày vẫn còn dám nói đến hai từ đó sao?” Lưu Hiên nghe thấy lại càng tức sôi máu. Thằng đàn ông này đến bây giờ vẫn cứ ngạo mạn như thế. Lưu Hiên cũng chẳng thèm khách khí, lại nện thêm một cú đấm. Lúc này, nửa mặt của Nguyên Kiệt đã sưng đỏ lên.
“Đủ rồi, anh đã gây sự xong chưa?” Sau hai cú đấm, Nguyên Kiệt chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi nữa. Ngay lập tức, anh đưa nắm đấm phản kích nhưng Lưu Hiên đã tránh được.
“Muốn đánh muốn chửi cũng là chuyện giữa tôi với Đỗ Hiểu Khê chứ không đến lượt anh tham gia. Anh không đủ tư cách!”
Tuy nắm đấm của Nguyên Kiệt trượt mục tiêu nhưng câu nói này lại đánh trúng vào tâm lí của Lưu Hiên. Tư cách! Cơ thế đang tràn trề sinh lực của anh bỗng nhiên mềm oặt lại, chẳng còn chút sức lực nào cả, vô cùng thảm hại. Anh nhìn thấy nắm tay của mình dần dần hạ xuống, sau đó không nói thêm lời nào, quay lưng bỏ đi.
“Này, anh tỉnh táo lại đi!” Nguyên Kiệt hét lớn ở phía sau. Lúc này, Lưu Hiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng anh đã xả được nỗi hận thay cho Hiểu Khê. Nhưng anh làm như vậy có đúng không? Lưu Hiên lại chìm đắm trong nỗi miên man khác!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc