Bệnh Chiếm Hữu - Chương 51

Tác giả: Tùng Lan

Vào tiết toán, bầu không khí của lớp trước sau như một vô cùng căng thẳng. Lão sư viết trên bảng đen giờ tự ôn luyên, các bạn học cầm Pu't nghiêm túc giải đề, phòng học an tĩnh, chỉ lâu lâu mới có âm thanh của giấy vụn.
Không gian yên ắng dường như có thể kéo dài đến khi tan học, bởi vì không ai dám lơ là lỗ mãng trong giờ lên lớp của vị lão sư này.
Cho nên thời điểm phòng học vang lên tiếng chuông di động, tất cả mọi người cho rằng là của lão sư. Hơn nữa, tiếng chuông kia là tiếng chuông tự động, chỉ người già và trung niên mới thiết lập.
Lão sư sửng sốt ước chừng hơn mười giây, ông chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ có người ở trong lớp của ông chơi di động, đã thế còn xấc xược không để chế độ im lặng!
Lão sư: "Ai? Đứng lên cho tôi!"
Các bạn học kinh ngạc nhìn chung quanh, nghĩ thầm rốt cuộc ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, sôi nổi tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động, cuối cùng, xác định mục tiêu ở vị trí cuối cuối lớp bên cửa sổ, kinh ngạc trong đáy lòng nháy mắt liền tiêu tán.
Lại là cậu ta.
Thời Ôn duỗi cánh tay, cố gắng tắt di động của Trần Trì trong ngăn kéo, cô tìm một hồi lâu còn chưa tìm ra thì bàn tay bị người kia cầm lấy.
Trần Trì mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Làm sao vậy?"
Thời Ôn nôn nóng, thấp giọng nhắc nhở, "Điện thoại của anh kêu kìa!"
Trần Trì buông cô ra, sờ đến di động, một cuộc gọi nhỡ. Dãy số nhìn quen mắt, là Nhậm Xích.
Cậu không kịp làm động tác tiếp theo, điện thoại đã bị ςướק đi.
"To gan!" Lão sư thổi râu trừng mắt: "Cư nhiên sử dụng điện thoại trong lớp của tôi?!"
Trần Trì nhíu nhíu mày, dựa lên lưng ghế, trầm mặc không lên tiếng.
Lão sư biết nói như thế nào cậu đều nghe không vào, cũng không muốn làm gián đoạn thời gian học, "Tôi giao di động của em cho giáo viên chủ nhiệm, em muốn tìm thì đi gặp chủ nhiệm lớp!"
Tan học, Trần Trì quả thật đi văn phòng tìm Ngô Đông, còn đi theo lão sư dạy toán tiến vào văn phòng.
Lão sư một giây trước vừa mới giao tang vật cho Ngô Đông, Trần Trì liền nói: "Lão sư, em tới lấy di động."
Toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều nhìn qua.
Vị lão sư kia tức giận kể lại cho Ngô Đông sự tình trong lớp.
Chân mày Ngô Đông dần dần nhăn chặt: "Trần Trì, em có biết Thương Trọng Vĩnh không? Em có thiên phú nhưng không nghiêm túc học tập trong lớp, cuối cùng cũng sẽ mờ nhạt trong biển người, lơ là việc học trong giai đoạn này của cao tam là không được."
Trần Trì: "Em không chơi trò chơi, di động em không có phần mềm trò chơi."
Ngô Đông hoài nghi: "Thật sao?"
Sắc mặt Trần Trì như thường: "Thầy có thể mở ra nhìn xem, em cầm di động tra từ vựng tiếng Anh, lúc nãy là có người gọi điện thoại quấy rầy."
Ngô Đông kiểm tra, thật đúng là không có trò chơi, thậm chí ứng dụng cơ bản như mạng xã hội cũng không có.
"Đem điện thoại tới trường là trái với nội quy trường học, tiếng Anh của em yếu có thể hỏi Thời Ôn, người bên cạnh cũng có thể học hỏi."
"Không được không được!"
Ngô Đông vừa mới dứt lời, thầy giáo hóa ở một góc khác của văn phòng nghe thấy, "Hai người đứa nó không được, tiết hóa lần trước của tôi, thấy hai đứa chúng nó...... Nói chuyện phiếm! Liên tục làm mấy cử chỉ nhỏ trong giờ, không được không được!"
Ngô Đông nghe vậy, tâm lộp bộp một cái, có loại chuyện này sao? Ông còn cố ý làm Thời Ôn thành lớp phó kỷ luật để giám sát Trần Trì...... Hai đứa nhỏ trẻ tuổi đầy sức sống, sẽ không trở thành vấn đề chứ?
Trần Trì quét đến sắc mặt biến hóa không ngừng của Ngô Đông, lãnh đạm mở miệng, "Bạn ấy còn không để ý đến em!"
Thời Ôn mới vừa vào văn phòng, liền nghe vài câu này. Bước chân cô rối loạn, đi đến trước bàn làm việc của Ngô Đông, để bản nhiệm vụ của cô lên bàn: "Lão sư, đây là sổ đầu bài"
Cô đứng bên cạnh Trần Trì trộm liếc qua, cậu không thấy ánh mắt của cô mà chỉ chăm chăm nhìn chiếc điện thoại trên bàn Ngô Đông, "Lão sư, em có thể lấy lại di động chưa? Em chỉ có cái điện thoại này để liên lạc với người nhà, bọn họ mỗi năm đều không ở nhà."
Sắc mặt Ngô Đông biến đổi, nhẹ giọng hỏi: "Trần Trì, mẹ em không có trở về sao? Tôi thấy việc học của em hiện tại rất quan trọng, em có muốn tôi nói chuyện với mẹ giúp em?"
Trần Trì: "Không cần."
Cậu vươn tay, ý tứ rõ ràng.
Ngô Đông nhíu nhíu mi, bất lực lắc đầu, "Đi học không được lơ là biết không? Trần Trì, thầy tin tưởng em là đứa trẻ có tương lai."
Cậu không lên tiếng.
Trước khi đi, lão sư dạy hoá giao cho Trần Trì một chồng sách mang về lớp.
Hai tay của cậu ôm sách, Thời Ôn đi ở phía trước giúp cậu mở cửa.
Có nữ lão sư nhìn đến cảnh tượng này, vui vẻ tiễn hai người đi rồi quay qua trêu trọc: "Tôi cảm thấy hai đứa nhỏ này rất xứng, có ý chí, học hành cũng tốt, đây còn không phải là Kim Đồng Ngọc Nữ của trường ta sao."
Trần Trì và Thời Ôn một trước một sau ở trên hành lang, mới đi một nửa, điện thoại trong túi cậu vang lên.
Thời Ôn quay đầu lại, nhìn đến sắc mặt của cậu, cũng không hỏi tiếp liền duỗi tay lấy điện thoại ra.
Một chuỗi con số, không có tên.
Thời Ôn: "Không ghi tên."
Trần Trì cùng Thời Ôn bốn mắt nhìn nhau, "Mở ra nghe thử xem."
Thời Ôn mất tự nhiên cầm điện thoại lên tai.
"Cuối tuần sinh nhật tôi cậu có tới không? Tổ chức ở K."
Một giọng nam cất lên, Thời Ôn phát hiện thanh âm này rất quen thuộc, là người đàn ông mắt phượng kia, Nhậm Xích.
Thời Ôn nói lại với Trần Trì: "Là Nhậm Xích, anh ta hỏi cuối tuần anh có muốn tham gia sinh nhật của anh ta tổ chức ở K không?"
Trần Trì không cần suy nghĩ: "Không đi."
Thời Ôn trước tiên chưa nói với Nhậm Xích, hắn ở bên kia điện thoại còn đang giảng cho Trần Trì lý do cậu cần phải tới.
Thời Ôn châm chước một phen, nói: "Trần Trì, em muốn đi."
Bước chân của cậu khựng một chút sau đó tiếp tục đi: "Vì sao?"
"Em có chút tò mò xem quán bar có bộ dạng gì, ngày thường chỗ đó quá phức tạp không dám đi, có anh bên cạnh em không sợ nguy hiểm nữa."
Trần Trì nhìn cô một hồi, biểu tình khó đoán,
"Được."
Cuối tuần, khi Thời Ôn đến K bên trong đã có rất nhiều người, âm nhạc đinh tai nhức óc, đèn màu xoay tròn, ௱ôЛƓ lung huyền ảo.
Thời Ôn đi một đường tới quầy bar, một đường này có vô số người chào hỏi, cô cuối cùng trực tiếp che lại mặt.
Trần Trì ngồi ở trước quầy bar, cô chậm chạp chạy qua. Mấy nam sinh quen mắt không thấy đâu, bên cạnh cậu không có người khác làm không khí cũng tự nhiên hơn vài phần.
Trần Trì thấy mặt cô đỏ hồng, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Thời Ôn cắn môi dưới, "Bọn họ cũng nhiệt tình quá rồi, cả một đường đều khoa trương chào hỏi em."
Trên mặt Trần Trì thoáng chốc kết sương: "Ai động tới em?"
Thời Ôn hoảng hốt lắc đầu: "Không! Không có! Chỉ là chào hỏi thôi."
Trần Trì "Ừ" một cái, nghĩ thầm đợi lát nữa dặn dò Lưu Cánh, về sau tuyệt đối không để những người này đến gần Thời Ôn, nói một chữ cũng không được.
Nhậm Xích từ thang máy bước tới, nhân vật chính vừa xuất hiện bầu không khí liền trở nên sôi động.
Thời Ôn bị Trần Trì kéo đến ngồi ở góc sô pha, một đám người tụ tập nhảy nhót điên cuồng trên sàn nhảy. Sô pha chỉ cách sàn nhảy một bậc thang, khoảng không gian vô hình lại tạo nên hai bầu không khí vô cùng khác biệt.
Cái miệng nhỏ của Thời Ôn ngoan ngoãn uống nước trái cây Trần Trì lấy cho cô.
Quầy bar có cô gái cầm ly R*ợ*u, nhan sắc tươi mát tinh xảo, duyên dáng ngồi bắt chéo chân. Thời Ôn chớp chớp mắt, "Em có thể uống cái kia không anh?"
Trần Trì không do dự "Không được."
Cậu không thể đảm bảo nếu lần này Thời Ôn uống say, cậu sẽ kiềm chế được mà không làm ra sự việc kia.
Thời Ôn cũng đoán được, không hỏi lại, rốt cuộc, Trần Trì cùng cô uống nước trái cây.
Cô thay ly nước nho, một bên uống một bên ngắm Trần Trì.
Từ sau khi cô nói không chia tay hai người lại giống như trước, Trần Trì không mất khống chế, vẫn dính cô làm nũng.
Bất quá, cô phát hiện cậu luôn rất cẩn trọng, không muốn phát sinh những chuyện không thể kiểm soát...... quả thật có chút đau lòng.
Sàn nhảy náo nhiệt ồn ào, có không ít người đều dời lực chú ý đến góc hai người an tĩnh ngồi uống nước trái cây.
Trương Diệu vỗ vỗ Lưu Cánh: "Nhìn kìa, hai vợ chồng ân *** ái!"
Lưu Cánh "Ha ha ha" cười một hồi, vốn là đang H**g phấn giờ mặt hắn càng hồng hơn, hắn vừa uống R*ợ*u vừa ha hả, cũng không sợ cái gì, kéo lấy Trương Diệu, "Đi đi đi, các anh em nhanh đến hầu R*ợ*u đôi thần tiên quyến lữ kia đi."
Mấy nam sinh lớn gan kéo nhau đến chỗ Trần Trì.
Nhưng bọn họ còn chưa dẫm lên được bậc thang, đã bị ánh mắt bức người của Trần Trì hù khựng lại, mắt cậu đen sâu không thấy đáy, sắc lạnh dưới ánh đèn liếc tới, khuôn mặt càng hiện vẻ lạnh lùng sắc bén.
Có mấy cô gái thấy cậu như vậy liền tỏ vẻ muốn đi đường vòng.
Cho rằng cậu sẽ nghe lời nữ sinh kia, tên đứng ở phía trước, đầu chuyển hướng Thời Ôn, "Tiểu mỹ nữ, chúng ta đi lên chơi cùng các người được chứ?"
Thời Ôn "A" một chút, ngẫm lại đây đều là bằng hữu của Trần Trì, cự tuyệt không được tốt, liền gật gật đầu.
Dưới bậc thang mọi người cẩn thận đem mắt nhìn tới Trần Trì, cậu đã thu hồi ánh mắt doạ người kia.
Trương Diệu nhìn ra cậu chớp mắt một cái tỏ vẻ khó chịu, lắc đầu thổn thức.
Trần Trì Sinh thật sự mẹ nó cho một nữ sinh ngồi lên đầu, buồn cười...... Sí ca ở đây, khẳng định cũng không dám tin.
Một đống người tới ngồi, Thời Ôn tự động hướng tới góc Trần Trì ngồi dựa qua.
Mọi người phát hiện, tuy rằng ngồi một khối, nhưng mà cũng chỉ có bọn họ tự nói chuyện với nhau, hai người kia đồng lòng không tham dự.
Trương Diệu đưa cho Thời Ôn một chén R*ợ*u, "Chị dâu, nếm thử cái này, hàm lượng cồn rất thấp."
Thời Ôn lễ phép cười cười, lắc đầu, "Cảm ơn, nhưng tôi không thể uống R*ợ*u."
Trương Diệu vẻ mặt không tin, "Lần trước ở tiệm lẩu......"
Lời nói đến đây đột nhiên im bặt, bên cạnh có người cũng ở tiệm lẩu nhéo nhéo cánh tay hắn, hạ giọng nói: "Anh nói chuyện đó làm gì? Anh xem gương mặt Sinh ca kìa."
Hắn giương mắt, liền thấy mặt Trần Trì âm u, thanh âm lạnh vèo vèo, "Cô ấy không uống R*ợ*u."
Trương Diệu nuốt nước miếng, cầm lấy trái cây thập cẩm, "Chị dâu ăn trái cây đi."
Thời Ôn thấy là trái cây, tuy rằng cô uống đồ uống no rồi, nhưng nghĩ đến hắn đối với Trần Trì không có thái độ tốt lắm, sợ cô không tiếp nhận, làm mất mặt mũi hắn, cuối cùng lại gây sự với Trần Trì:
"Cảm ơn."
Cô đang định cầm lấy thì bị Trần Trì ngăn cản, không để ý người trên bàn nói lên một câu: "Không cần cho bọn họ mặt mũi."
Thời Ôn: "......"
Mọi người khó chịu, nhưng đánh không lại Trần Trì, cũng không dám động cậu, làm bộ không nghe thấy.
"Sinh ca câu này...... thật thương tâm." Lưu Cánh lấy tay che tim, bỗng nghĩ tới cái gì đập bàn nói, "Lúc này phải chơi mấy trò mạo hiểm! Đĩa quay đâu đĩa quay đâu!"
Không biết ai từ đâu móc ra đĩa quay.
Lưu Cánh lắc lắc đĩa quay, "Sinh ca với chị dâu tới không?"
Trần Trì dựa sô pha, không có một điểm hứng thứ.
Thời Ôn lắc đầu như trống bỏi, "Không cần, cảm ơn."
Cô cũng không dám chơi.
Mấy người còn lại thấy còn nhiều người cũng không trách, bắt đầu chơi.
Một nam sinh gọi điện cho lão sư tỏ tình.
Một đôi nam nữ không yêu nhau hôn môi.
Hai người kia lại nhún nhảy gợi cảm cùng nhau một lần.
Thời Ôn thấy họ bị phạt đến cả kinh, cảm thấy tam quan bị đổi mới, cô không nhịn được liếc thử đĩa quay, liền thấy hai chữ "Hôn môi".
Thật tốt cô không có chơi......
Bất quá, nhìn một hồi Thời Ôn phát hiện bọn họ chơi rất vui vẻ, không thích học tập, thích đánh nhau, là loại thiếu niên vừa trưởng thành đầy nhiệt huyết...... Nhưng xem ra bọn họ, không quá xấu?
Cô cúi đầu suy tư, cảm thấy bọn họ không đến mức dạy hư Trần Trì, Trần Trì trước kia hẳn là cũng trưởng thành trong hoàn cảnh này.
Người bên cạnh đột nhiên cúi xuống, một cái bóng bỗng ập đến, Thời Ôn sợ tới mức giật mình một cái, tuy không trốn nhưng cả người căng chặt.
"Anh chưa từng chơi cái này, trước kia cũng không."
Cậu chỉ nói một câu này liền ngồi xuống.
Thời Ôn sờ sờ lỗ tai, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
May là cậu chưa từng chơi......
Tươi cười bỗng cứng đờ.
Cậu có phải đã sớm đoán được...... Cô tới đây không phải vì tham quan quán bar, mà là vì quan sát bạn bè bên cạnh cậu có đáng tin cậy?
Thời Ôn lo lắng mà nhăn lại mi.
Cậu sẽ không cảm thấy cô không tín nhiệm cậu chứ?
"Tao lạy, như thế này không được!!"
Một tiếng gào rống hấp dẫn sự chú ý của Thời Ôn.
Lưu Cánh che miệng, "Tao có bạn gái, tao muốn bảo trì trinh tiết! Không thể tùy tiện cùng người khác hôn."
Trương Diệu vẻ mặt ghét bỏ, "Mày thôi đi, bạn gái mày cũng không có ở đây."
"Cút mẹ mày đi, không có ý tốt thì câm miệng, Tiểu Nhiên chia tay tao thì sao?" Mắt Lưu Cánh trợn trắng, đảo đảo mắt, quyết định cầu cứu Trần Trì và Thời Ôn, "Sinh ca! Giúp huynh đệ cái này mau đi."
Không khí bắt đầu nóng lên.
"Ý kiến hay!"
"Có thể có thể!"
"Không được! Nhất định phải là chị dâu chủ động! Như vậy mới K**h th**h ha ha ha."
Thời Ôn có chút mờ mịt.
Sao lại nhắc đến bọn họ?
Cái gì?
Cô chủ động?
Thời Ôn có linh cảm xấu nép phía sau sô pha.
Lưu Cánh: "Chị dâu sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu chứ, chị đừng nói chị với Sinh ca chưa từng hôn! Thẹn thùng cái gì a!"
Trương Diệu cũng ồn ào, "Chị dâu có tin trong lòng Sinh ca nhất định chờ mong giây phút này, chị không cùng anh ấy thân mật anh ấy liền cảm thấy mất mát, khẳng định trong lòng không vui!"
Thời Ôn mặt mày khẽ nhúc nhích, đỏ mặt giương mắt nhìn Trần Trì. Cậu vẫn luôn lười nhác làm tổ trên sô pha, mí mắt gục xuống, sườn mặt lãnh đạm, nhìn sơ không giống người đa tình.
Cô nghĩ nghĩ, giữa lúc mọi người đang ồn ào, vươn đầu ngón tay chọc chọc Trần Trì.
Lông mi cậu hơi nâng, ánh mắt mơ hồ không rõ dừng trên người cô.
Lưu Cánh: "Hôn đi! Tình nhân yêu nhau thẹn thùng cái gì!"
Trương Diệu: "Miệng chỉ cần chạm một chút, đầu lưỡi cũng không cần đưa ra."
Thời Ôn bối rối, cô nhìn vào mắt Trần Trì, nghĩ đến cậu gần bên tâm tình liền trở nên rạo rực.
Mà chung quanh âm thanh mọi người ồn ào càng lúc càng lớn, có cảm giác như họ không đạt được mục đích nhất định sẽ không bỏ qua, nếu cô trực tiếp từ chối, bầu không khí sẽ trở nên gượng gạo. Trần Trì sẽ mất mặt trước bạn bè......
Thời Ôn nghĩ vậy, nắm chặt góc áo. Cô nhắm mắt lại, cúi người gần sát cậu, trên môi ấm áp, độ ấm không thuộc về cô truyền đến.
Lỗ tai Thời Ôn đỏ ửng, chung quanh ồn ào như muốn nổ tung, tim cô đập hỗn loạn nhưng toàn bộ lực chú ý đều nằm ở xúc cảm ấm áp trên môi.
Vài giây sau, cô lui về, có chút hít thở không thông.
Cô chôn đầu xuống rồi lại ngượng ngùng ngẩng lên, cảm thấy vừa xấu hổ vừa mắc cỡ.
Sau khi thực hiện hành vi xấu xa, cô bị người kia kéo đi, chỉ nhìn đến ót cũng đủ biết là Trần Trì.
Thời Ôn không tránh tay Trần Trì, cùng cậu ra ngoài, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Mọi người nhìn thân ảnh hai người vội vã rời đi.
Lưu Cánh gãi gãi tóc, "Sinh ca không phải là định làm việc cấm trẻ em với chị dâu chứ?"
Trương Diệu nâng nâng cằm, "Mày cảm thấy sắc mặt vừa rồi của Sinh ca giống vậy sao?"
Có người trả lời: "Không giống...... Sắc mặt vừa nãy của Sinh ca rất khó coi, như muốn *** vậy? Chẳng lẽ anh ấy không thích chị dâu?"
Lưu Cánh: "Sao có thể."
"Cũng không giống ghét bỏ a ——"
Thời Ôn bị Trần Trì nắm tay đến gắt gao, cảm thấy chính mình nóng lên, trong đầu không tự giác nhảy ra mấy hình ảnh cấm trẻ em.
Trần Trì bắt xe về, hai người ngồi ghế sau, cậu báo địa chỉ chung cư, sắc mặt cực kỳ âm trầm khó coi.
Thời Ôn nhìn thấy, không rõ vì sao cậu lại giận, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Trần Trì? Anh làm sao vậy?"
Cậu không trả lời, ngược lại trầm mặc nhắm mắt.
Một đường không ai lên tiếng, bầu không khí áp lực đến nỗi bác tài cũng đổ mồ hôi.
Đưa hai người tới chỗ, bác tài cũng quên nói "hẹn gặp lại" liền dẫm lên chân ga chạy như bay.
Thời Ôn bị Trần Trì lôi kéo hết một đường, lâu như vậy tay cũng có chút đau, nhưng cô không nói ra.
Hai người đi thang máy đến tầng nhà của Trần Trì. Khoá cửa bị mở, phát ra một tiếng "Tích".
Trần Trì dùng chân đá văng cửa, Thời Ôn theo sát bị cậu kéo mạnh vào phòng, phía sau lưng chợt lạnh, Trần Trì ôm cô lên áp lên cửa.
Phía sau lạnh lẽo vừa mới truyền đến, phía trước nhiệt độ lại đột nhiên ập tới, Trần Trì cúi người tới gần, hai người thân thể kề sát. Cậu nắm lấy tay cô kéo qua đỉnh đầu, chế trụ trên ván cửa.
Vẻ mặt cô hoảng loạn cùng co quắp lọt vào trong mắt cậu. Nữ sinh mắt phiếm nước, môi hồng gắt gao nhấp, giống như một viên ngọc tinh xảo dễ vỡ, khiến cậu cảm thấy chỉ cần mình dùng sức một chút cô liền biến mất không một chút bóng dáng.
Trần Trì nắm lấy cằm của Thời Ôn, sắc mặt lạnh lẽo, cố gắng áp chế ngữ khí:
"Em xem chúng ta là cái gì? Tuỳ tiện nói hôn là hôn?"
Thời Ôn có chút bối rối, không biết tại sao cậu lại vì chuyện này mà tức giận.
Cô còn tưởng rằng...cậu sẽ vui vẻ...
"Em chỉ muốn giữ mặt mũi của anh trước bạn anh thôi."
Cô nhẹ giọng nói, cậu nhìn phấn môi khẽ đóng lại mở, giọng nói của cô mềm mại dễ nghe, cổ họng căng chặt, ách thanh:
"Lại hôn anh một lần được không?"
Thời Ôn: "Hả?"
Cô hơi quay mặt đi, đầu ngón tay cuộn tròn, cào cào ván cửa.
Cậu bức cô quay mặt đối diện với mình, nhìn cô hoảng loạn, đáy mắt lại là một mảnh sóng ngầm kích động, thanh âm nghe không rõ biểu tình:
"Ôn Ôn, em sợ anh?"
Cô sửng sốt, phủ nhận: "Không có!"
Cậu giống như không nghe được, vẫn tiếp tục nói:
Em sợ chọc giận anh, sợ anh làm ra những chuyện điên rồ, em cảm thấy anh là người xấu."
Cô lắc đầu: "Không phải."
Cậu đứng dậy, đem tay cô để ở trong tầm mắt của hai người. Trên cổ tay trắng nõn có vài vệt đỏ, Trần Trì cúi đầu, nhẹ nhàng hôn:
"Có đau không?"
Thời Ôn bị cái hôn này của cậu làm cho lông tơ dựng thẳng, rụt rụt bả vai.
Trần Trì thổi thổi vệt đỏ trên cổ tay cô, lẩm bẩm:
"Em sợ anh là đúng, nếu em cùng nam sinh khác có cái gì, anh sẽ nổi điên, sẽ làm ra những việc vô cùng đáng sợ. Ôn Ôn, em không thể tưởng tượng được đâu."
Thời Ôn không biết nói gì với cậu.
Trần Trì hôn hôn cổ tay cô vài cái, lại nâng mặt lên, nhắm thẳng đến môi của cô, khi chỉ còn 2cm liền dừng lại:
"Hối hận rồi? Hối hận đã trêu chọc đến anh?"
Hô hấp của cô không thông thuận, lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Không đâu, em không..."
Hai chữ "hối hận" còn chưa kịp nói ra, môi đã bị lấp kín.
Cậu cũng không hôn sâu, chỉ là ở bên ngoài tằn trọc không ngừng, nói đúng hơn chính là cắn.
Khi nặng khi nhẹ, lúc nhẹ thì triền miên, chọc đến lỗ tai nhỏ cùng mặt của cô đều hồng, lúc nặng thì khiến cô đau đến nhăn mi lại, cảm thấy môi của mình nhất định bị cậu cắn nát.
Không biết qua bao lâu, cậu dừng lại, hỏi cô:
"Hối hận sao?"
Cô hô hấp khó khăn, vô thố lắc đầu:
"Không ạ!"
Cậu lần thứ hai hôn lấy cô.
Thời Ôn chịu không nổi, hơi hơi đẩy cậu.
Cậu rốt cuộc đứng dậy, trong mắt tràn ngập hình ảnh môi cô sưng đỏ.
Trần Trì kìm lòng không đậu, lại nhẹ nhàng hôn một chút:
"Đây chính là ấn ký của anh...Ôn Ôn, em trốn không thoát đâu."
"Em có thể sợ anh..." Thanh âm của cậu chợt lạnh: "Nhưng rất nhanh nó sẽ là thói quen thôi."
Cô run lên, cảm giác không khoẻ trên môi càng thêm rõ ràng:
"Anh đã nói, chuyện em không thích anh sẽ không làm..."
Trần Trì xoa xoa vệt nước ở khoé miệng cô, nói nhỏ:
"Lần đầu tiên có thể nghe theo em, lần thứ hai thì không có gì là không thể cả."
"Ôn Ôn, là em hôn anh trước."
Thời Ôn quay mặt đi, nhịn không được trả lời:
"Đó là do bọn họ chơi trò chơi thua thôi."
"Anh nói rồi, em không cần cho bọn họ mặt mũi." Cậu cọ cọ cổ cô, nhẹ nhàng hô hấp: "Em cũng không cần cho anh mặt mũi, Ôn Ôn, em có tư cách làm như vậy."
Cho nên, đừng sợ cậu...
Thời Ôn: "Trần Trì.."
Cô thất thần nhẹ gọi, lại suy nghĩ một chút, mọi chuyện rốt cuộc sai từ đâu?
Bởi vì phát hiện cậu biết đánh nhau sao?
Đúng vậy, cậu lừa cô, cậu biết đánh nhau, ra tay không một chút lưu tình, thấy máu cũng không sợ hãi, cậu như vậy sẽ làm cô cảm thấy cậu không phải một thiếu niên vô hại, cậu như vậy sẽ khiến cô cảm thấy chuyện cho nổ trường học kia càng thêm đúng lí hợp tình.
Chỉ là, cô cho rằng mình ở bên cạnh cậu, không để cậu mất khống chế là tốt rồi.
"Anh đưa em về nhà."
Trầm thấp một tiếng.
Thời Ôn thu lại suy nghĩ, nhìn trời không biết lúc nào đã chuyển đen: "Vâng!"
Hai người một trước một sau ra khỏi nhà, thang máy cũng vừa lúc lên đến tầng 18. Người trong thang máy chuẩn bị ra, cô đứng lùi vào một bên.
Đứa bé cầm trong tay quả bóng cao su, mẹ bé nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, đem bóng cao su cầm lấy, sợ lại xảy ra chuyện giống lúc trước, ***ng vào thiếu niên ở phòng 1802 kia.
Người phụ nữ thấy đứng ngoài thang máy là một nữ sinh xa lạ, do dự nhìn vài lần. Nữ sinh cũng vừa lúc nhìn qua, hai người ánh mắt giao tiếp, lễ phép mỉm cười.
Lại để ý thấy môi cô đỏ mọng hơi sưng, một chân người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy nữ sinh kia đứng bên cạnh Trần Trì, bà bị doạ không nhẹ, thậm chí còn nhỏ giọng kêu lên, đứng ở cạnh cửa quên động đậy.
Thang máy chậm rãi khép lại, mắt thấy sẽ kẹp đến người phụ nữ cùng đứa bé, Thời Ôn không kịp nghĩ nhiều, vươn tay muốn cản thang máy lại.
Tay mới vừa duỗi ra được một nửa, một lực đạo cường nghạnh đem cô kéo về, một tay khác thay cô cản lại cửa thang máy.
Người phụ nữ bị một màn này làm choáng váng, bà vội vàng lôi kéo đứa bé ra ngoài, còn có chút phản ứng không kịp.
Vừa mới giúp bà chắn cửa chính là thiếu niên kì quái ở phòng 1802? Thiếu niên luôn sập cửa vào mặt bọn họ, gặp cũng không thèm nói một lời?
Suy nghĩ vừa chuyển qua, bà mới nhớ tới
mình còn chưa nói cảm ơn. Bà vừa quay người lại, cửa thang máy cũng đã đóng, thân ảnh của hai người cũng biến mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc