Bệnh Chiếm Hữu - Chương 50

Tác giả: Tùng Lan

Xe chạy chậm lại, nhưng sau đó, lại bắt đầu tăng tốc.
Thời Ôn gắt gao ôm lấy cậu, nhắm chặt mắt không dám nhìn xung quanh.
Không lâu sau, xe dừng lại, cô vội vàng xuống xe, tháo ra mũ bảo hiểm, bất mãn lên án: "Tốc độ vừa rồi căn bản không phải chậm."
"Ôn Ôn, đấy là tốc độ an toàn của xe." Trần Trì nắm lấy tay cô đi đến một cửa hàng tạp hoá nhỏ, khom lưng sờ sờ gương mặt mềm mại của cô:
"Chạy nhanh một chút, em mới có thể ôm anh!"
Thời Ôn ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: "Anh mãn nguyện rồi chứ? Em muốn về nhà."
Đáy mắt Trần Trì chợt lạnh.
Phía xa lại truyền đến vài tiếng của xe môt, ven đường không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một đám người. Mỗi bên đều có một người cầm đầu, bầu không khí trở lên quái dị.
Trần Trì đứng lên, nhìn tới cảnh tượng ngoài cửa hàng tạp hoá, ánh mắt lạnh lẽo lại trống vắng.
Thời Ôn đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vội kéo tay áo của cậu, nhưng lại bắt hụt, ngơ ngác nhìn thiếu niên quay lưng đi.
Trong khoảnh khác hai bên gặp nhau, nắm tay giống như không có mắt mà vung lên, chỉ cần bắt được ai liền đánh, có người ngã xuống lại nhanh chóng đứng lên, ai cũng dùng hết sức lực, mồ hôi hoà cùng máu rơi xuống.
Trần Trì đi thẳng lên trước, trực tiếp cùng tên cầm đầu nghênh chiến, tâm của Thời Ôn như bị ai kéo lại, cảm xúc lo lắng tràn ngập, nhưng vài phút sau cô liền biết lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.
Thiếu niên động tác nhanh nhẹn, tay chân phối hợp linh hoạt dứt khoát, mỗi một quyền đều không hề dư thừa, đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương, lực đạo tàn nhẫn. Tên cầm đầu chưa đến vài phút liền bị cậu đánh gục.
Thời Ôn đứng ở cửa hàng, cứ như vậy mà nhìn cậu. Mỗi một quyền cậu vung ra giống như đánh thẳng vào lòng cô, cuối cùng tên dẫn đầu kia hô cái gì đó, Trần Trì mới dừng lại động tác, nhưng vẫn không quên dẫm lên tay của hắn ta, ra sức nghiền một chút mới buông ra.
Tên dẫn đầu phun ra một ngụm máu, lồm cồm bò dậy, đân theo người của mình chạy mất.
Trần Trì nhàn nhạt nhìn bọn họ chạy trối ૮ɦếƭ, lại liếc mắt nhìn tới vết thương trên tay, nhếch miệng.
"Cmn Sinh ca vẫn là lợi hại nhất!" Trương Diệu đứng thẳng thân mình, lau máu khoé miệng, vỗ vai Trần Trì.
Lưu Cánh bị thương ở chân, trực tiếp ngồi xuống mặt đất: "Lần sau cứ thấy tên đó một lần liền đánh một lần, cho rằng bên mình nhiều người liền huênh hoang, lúc trước dám tới quán bar gây sự, bây giờ còn không phải bị Sinh ca dẫm ở dưới chân à?"
Trương Diệu đi đến dìu cậu ta: "Sức lực của Sinh ca cũng không nhỏ, tên kia bị dẫm đau đến mức mặt trắng bệch. Còn mày nữa, sao chân lại bị thương như này? Thế mà còn dám mắng người khác ngốc!"
Lưu cánh đẩy tay của hắn ra: "Cút cút, còn Sinh ca...ơ anh ấy đâu rồi?"
Một đám người nhìn qua, thấy Trần Trì đang đi tới cửa hàng tạp hoá ven đường.
Trương Diệu cũng ngồi xuống: "Chắc đi tìm chị dâu!"
Lưu Cánh: "Chị dâu? Chị dâu vẫn còn ở đây sao? Sinh ca không sợ doạ tới cô ấy à?"
Trương Diệu nhún vai: "Không biết, tao có cảm giác là anh ấy cố tình mang chị dâu đến."
Tất cả đều kết thúc, Thời Ôn vẫn đứng im không động đậy.
Chủ tiệm tạp hoá thi thoảng lại lầm bầm vài tiếng:
"Nhóm nam sinh này lâu lắm rồi mới thấy đến."
"Nam sinh kia là ai thế?"
"Hôm nay giải quyết cũng nhanh thật!"
"Cháu gái, người đánh lợi hại nhất kia có phải bạn trai cháu không?"
Thời Ôn bị câu này làm cho bừng tỉnh, cô nghiêng nghiêng đầu, không trả lời mà đi ra ngoài quán.
Cô cùng Trần Trì chạm mặt nhau dưới một tàng cây. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Trên mặt thiếu niên có mấy vết thương nhỏ, dưới ánh mặt trời, làn da toả sáng, vết máu rõ ràng.
Cậu giơ lên cánh tay:
"Ôn Ôn, anh bị thương."
Biểu tình mang theo quen thuộc uỷ khuất cùng vô hại, Thời Ôn thiếu chút nữa bật cười, nhưng cô không biết mình nên cười như thế nào.
Cô cũng không biết mình mở miệng nói chuyện bằng cách nào:
"Anh đang làm cái gì vậy?"
Cô chỉ có thể nghĩ ra câu này.
Trần Trì khom lưng, nhìn thẳng cô:
"Anh đánh nhau có lợi hại không?"
"Sau này anh sẽ không bị ai khi dễ nữa, cũng không để ai chạm vào em."
Thời Ôn nhếch miệng châm chọc: "Lợi hại."
Cô xoay người muốn đi. Trần Trì thấy vậy liền nhanh chóng ôm lấy cô từ sau, đem cánh tay duỗi đên trước mặt cô, mếu máo uỷ khuất nói:
"Ôn Ôn, anh đau lắm, em quan tâm anh một chút được không? Xin em đấy!"
Thời Ôn liếc mắt, lại rất nhanh rời đi, máu trộn lẫn với thịt, giống như vết thương đang ở trên người cô vậy.
"Anh lợi hại như vậy thì đi tìm bác sĩ xử lí đi. Em về muộn ba mẹ sẽ lo lắng."
Thời Ôn đẩy Trần Trì ra, cậu không dùng lực, cô nhẹ nhàng bỏ đi.
Bóng dáng nhỏ yếu của nữ sinh ngày càng đi xa.
Trương Diệu cùng Lưu Cánh đi đến bên cạnh Trần Trì, thấy hốc mắt cậu đỏ bừng, trên mặt lại âm u vặn vẹo, sợ hãi đến không dám nói gì, nhanh chóng lảng ra chỗ khác.
Sáng hôm sau, Thời Ôn cùng Thời Noãn ngồi xe ba Thời tới trường học.
Thấy Thời Ôn lên xe, Thời Noãn có chút tò mò, nhưng có ba Thời ở đây, cô cũng không tiện hỏi.
Vừa xuống xe, hai người sóng vai đi đến khi dạy học. Lúc này Thời Noãn mới không nhịn đượv hỏi:
"Mày cùng Trần Trì làm sao vậy? Hôm nay không đến sớm học cùng cậu ta à?"
Thời Ôn đá viên sỏi dưới chân, nhỏ giọng nói:
"Bọn em chia tay rồi!"
Ngay cả bữa sáng trong tay Thời Noãn cũng không để ý, bởi vì ngạc nhiên mà âm điệu có chút cao:
"Chia tay? Là ai nói trước? Nhất định là mày đi."
Thời Ôn nhấp môi.
Thời Noãn nhìn cô như vậy liền hiểu: "Mày thuyết phục cậu ta thế nào? Cậu ta đồng ý chia tay? Mày không K**h th**h đến cậu ta chứ? Cậu ta có làm ra việc gì điên rồ không?"
Thời Ôn không hé răng.
Hai người đi đến lầu hai, sắp sửa đường ai nấy đi, Thời Noãn thấy cô không trả lời, đành nhíu mày dặn dò:
"Cẩn thận với cậu ta một chút!"
Thời Ôn nắm chặt tay, lại nghĩ đến hôm đó Vương Đình cũng bảo cô về nhà sớm một chút.
Ở trong mắt họ, Trần Trì rất dễ dàng trở thành ác ma.
Lúc trước Thời Ôn nghe họ nói vậy cô nhất định sẽ phản bác, nhưng vừa rồi cô lại không nói gì.
Rõ ràng mọi chuyện không nên trở thành như vậy...
Thời Ôn cúi đầu đi vào phòng học, cô tránh tiếp xúc tầm mắt với Trần Trì. Ánh mắt bên cạnh nóng bỏng mãnh liệt, cô tận lực ngó lơ, cúi đầu làm bài.
Tiết đầu tiên kết thúc, Thời Ôn đứng dậy đi toilet, vài giây kia, cô không khống chế được mình mà liếc nhìn cánh tay của cậu.
Trong lòng hung hăng bị đâm một cái.
Cậu căn bản không xử lí vết thương, miệng vết thương trực tiếp lộ ra ngoài không khí, xung quanh trắng bệch, rõ ràng là ngâm nước quá lâu.
Trần Trì thấy được cô vẫn chú ý đến vết thương của mình, đáy mắt hiện ra ý cười, nhưng rất nhanh liền giấu đi.
Cô vẫn còn lo lắng cho cậu.
Ôn Ôn của cậu vẫn còn quan tâm cậu.
Nhưng cậu còn chưa kịp vươn tay, cô đã thu hồi mắt, đi ra khỏi lớp.
Cả người Trần Trì nháy mắt liền giống như rơi vào hầm băng.
Thời Ôn không muốn đi toilet, thật ra cô chỉ lấy cho mình một cái cớ để có thể nhìn thấy vết thương của cậu.
Thời điểm nhìn đến vết thương kia, Thời Ôn biết rõ ràng mình không thể tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng tối hôm qua, để phòng chính mình mềm lòng, nên cô đã bỏ hộp y tế ra khỏi cặp.
Hôm nay liền hối hận rồi.
Thời Ôn chạy đến nhất ban mượn hộp y tế của Thời Noãn, nhưng sau khi Trần Trì được Thời Ôn giúp xử lí vết thương, Thời Noãn cảm thấy giữ lại cũng chẳng làm gì nên đã vứt đi từ lâu.
Cô lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng y tế.
Lấy đủ đồ xong, Thời Ôn lại nhanh chóng chạy về khu dạy học. Lúc sắp chạy tới lầu hai, Thời Ôn không cẩn thận ***ng phải một người. Cô ôm chặt đồ vật trong tay, thấy không bị rơi mới yên tâm.
"Tiểu Ôn? Em có việc gì mà đi gấp vậy? Trong tay em đang ôm cái gì thế?"
"Anh Quan Ngọc?" Thời Ôn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây: "Em còn có việc gấp, em đi trước nhé!"
Quan Ngọc giữ chặt cô: "Anh đi tìm lão sư. Chuyện gì mà em gấp như vậy? Còn nữa, trong tay em là cái gì, em bị thương ở đâu à?"
Thời Ôn phản xạ có điều kiện mà tránh khỏi tay Quan Ngọc, lại thấy anh ngơ ngác, cô có chút xấu hổ.
"Cái kia...Anh Quan Ngọc, không phải em bị thương mà là bạn của em, thật sự rất gấp."
Quan Ngọc nhìn bàn tay mình vừa bị cô đẩy ra, lấy lại tinh thần, cười khẽ: "Anh chỉ muốn nói với em là trên tóc em có lá cây thôi."
Anh nói xong, vươn tay muốn giúp cô lấy xuống.
Thời Ôn nhận thức được động tác của anh, trợn to mắt muốn lùi lại:
"Không cần..."
Một bàn tay túm lấy cổ tay của Thời Ôn, mũi cô đau xót, mặt cô vững vàng ***ng phải một bức tường bằng thịt. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lông tơ liền dựng thẳng.
Cậu sẽ không hiểu lầm chứ?...Vừa rồi cũng đâu có chuyện gì.
Thời Ôn nghĩ vậy, Trần Trì cũng đem cô buông ra.
Biểu tình của cậu nhạt nhẽo, môi mím thành một đường thẳng. Cậu nhẹ nhàng giúp cô lấy lá cây trên đầu xuống, 10 ngón tay đan vào nhau, muốn dẫn cô lên lầu.
Quan Ngọc thấy hai người cầm tay nhau, mặt liền biến sắc.
Anh bước nhanh đến bậc thang, giữ chặt một tay của Thời Ôn: "Cậu là ai? Ở trường học mà dám làm ra loại hành động này là có ý đồ gì? Muốn hại cô ấy bị đuổi học sao?"
Trần Trì tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện Thời Ôn không động đậy, lệ khí không áp chế được, quay lại liền nhìn thấy một cánh tay không phải của cậu đang giữ chặt lấy tay Thời Ôn.
Thời Ôn luống cuống, muốn vùng tay tránh thoát:
"Mau buông em ra anh Quan Ngọc, nhanh lên!"
Quan Ngọc không buông tay.
Tiếng chuông vào học truyền đến, ở trong hành lang phá lệ chói tai, cũng che đi tiếng kêu đau của Quan Ngọc.
Trần Trì dùng sức kéo Quan Ngọc ra, một tay vung lên hướng đến mặt của anh. Quan Ngọc bị cậu đánh loạng choạng lùi lại vài bước, Trần Trì lại một phen kéo lấy cổ áo của anh:
"Không phải ai mày cũng có thể chạm vào!" Thanh âm của Trần Trì thấp đến tận cùng, giống như từ dưới địa ngục bò lên, mang theo hơi thở lạnh lẽo:
"Tao cảnh cáo mày, cách cô ấy xa một chút, bằng không tao cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì với mày đâu."
Thời Ôn nghe cậu nói vậy, giống như sét đánh giữa trời quang.
Quan Ngọc, Thời Noãn...
Thời Ôn nghĩ tới đời trước.
Cô không nên trở thành Thời Noãn của kiếp trước, như vậy lần trọng sinh này sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết.
"Anh ơi!"
Thời Ôn hoang mang rối loạn gọi.
Trần Trì nghe được giọng nói của cô, bàn tay đang túm chặt cổ Quan Ngọc cũng buông ra. Lần thứ hai cậu lôi kéo cô đi lên lầu.
Thời Ôn an tĩnh đi theo cậu, không dám quay lại nhìn Quan Ngọc dù chỉ một cái.
Tới lầu hai, Thời Ôn biến bị động thành chủ động, cứ thế kéo cậu đi, lên đến tầng cao nhất mới rẽ vào một góc khuất.
Trần Trì rũ mắt nhìn gương mặt nhỏ của Thời Ôn trắng bệch, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên. Khoé miệng của cậu vẫn còn đọng máu, đôi mắt đỏ tươi, nước mắt cũng từ hốc mắt tràn ra tới, cậu nghẹn ngào lẩm bẩm:
"Ôn Ôn, đây chính là con người thật của anh..."
Cậu nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm:
"Em nhất định sẽ sợ hãi...sẽ rời khỏi anh...Ôn Ôn, anh chịu không nổi đâu, đừng làm như thế!"
"Em tàn nhẫn lắm, Ôn Ôn..."
Thời Ôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từng chuyện trong quá khứ lại hiện ra, cô nghĩ tới ba mẹ đời trước, Thời Noãn đời trước, Trần Trì đời trước,...
Cuối cùng cô vươn tay ôm lấy cậu:
"Em không rời khỏi anh đâu!"
"Trần Trì, chúng ta không chia tay!"
-
Thời Ôn tận lực không chọc Trần Trì mất khống chế, phương pháp cũng rất đơn giản: không được nhìn nam sinh khác, không được cho nam sinh khác chạm vào người, mỗi ngày đều ôm cậu một lần, sáng tối đều phải gửi tin nhắn, buổi sáng cùng nhau học tập.
Tựa như trước kia.
Thời Ôn làm so với lúc trước còn tốt hơn.
Từ lúc Trần Trì đánh Đường Hi, mọi người đều cho rằng cậu có chứng tức giận khi ngủ dậy, vì thế, chỉ cần trong lúc cậu ngủ, không ai dám to tiếng làm phiền.
Như vậy cũng làm công việc lớp phó kỷ luật của Thời Ôn nhàn hạ hơn bao nhiêu.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người đều vội vã thu dọn sách vở, nhanh chóng muốn về nhà.
Thời Ôn đứng dậy thu dọn đồ đạc, ở lối đi có một nam sinh đi qua, cô phải dịch lùi vào trong để không chạm vào người nọ. Cuối cùng, trong lớp chỉ còn lại Thời Ôn cùng Trần Trì.
Cô theo lẽ thường ôm lấy cậu, qua một thời gian, chuyện này sớm đã trở thành thói quen. Ôm một hồi, cô tính toán muốn đứng lên, lại bị cậu ôm trở về.
Chỉ là thời gian cậu ôm càng ngày càng dài.
Lại một lúc trôi qua, Thời Ôn không nhịn được vỗ lưng cậu:
"Em phải đi rồi, Thời Noãn còn đang đợi."
Cằm Trần Trì để trên vai cô: "Em dùng sức ôm anh một chút đi."
Thời Ôn bất đắc dĩ, cánh tay tăng thêm sức lực.
Ánh mắt của cậu ảm đạm: "Lại dùng sức một chút nữa."
Cô tiếp tục dùng sức.
Trần Trì: "Nữa đi."
Thời Ôn cảm thấy tay mình thật sự không còn sức nữa, nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực ôm lấy cậu.
Một hồi lâu sau Trần Trì vẫn không nói gì, cô buồn tay, đứng dậy cười khẽ:
"Được chưa vậy bạn học Trần Trì?"
Trần Trì cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt cậu. Chỉ nghe cậu "ừ" bằng giọng mũi liền vội vã rời đi, mà không chú ý tới ánh mắt của cậu không biết từ bao giờ đã trở lên lạnh băng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc