Bệnh Chiếm Hữu - Chương 49

Tác giả: Tùng Lan

Một tiếng nói thật nhẹ nhàng lọt vào tai Trần Trì. Tựa như trong ngày hè bỗng dưng thổi tới một cơn gió lạnh, từ tai len lỏi đến đại não, dập tắt đi cảm giác ấm áp, toàn bộ đều rét lạnh như nước đá, làm tâm hồn cậu như ૮ɦếƭ lặng.
"Em nói cái gì?"
Trần Trì tay chống tường, đứng dậy, tay cứng đờ hỏi.
Thời Ôn nhân cơ hội này từ tay hạ thấp của cậu chui ra, cái gì cũng không nói liền chạy mất.
......
Vương Đình ba lần xoay hướng Thời Ôn để thảo luận đề mục, vừa vặn ba lần nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Trần Trì. Ánh mắt kia rất dọa người, không có bất luận loại cảm xúc gì, thuần túy như một tảng băng.
Cô lặng lẽ viết tờ giấy đẩy tới trước mặt Thời Ôn:
[ hai người các cậu làm sao vậy? ]
Vương Đình không thể chờ đến lúc Thời Ôn trả lời.
Một phút sau, cô lại ném một tờ giấy qua:
[ cậu tan học sớm một chút về nhà đi. ]
Thời Ôn vò nát hai tờ giấy trong tay, đổ mồ hôi, cô thật sự không chịu nổi ánh mắt mạnh mẽ như vậy của cậu.
Tới gần giờ tan học, Thời Ôn bắt đầu thu dọn cặp sách. Tiếng chuông thứ nhất vang lên, trong lớp có rất nhiều học sinh hướng ra ngoài, Thời Ôn đeo cặp sách tính toán theo bọn họ cùng rời đi.
Nhưng cô vừa mới định đứng lên, một cái chân liền đưa tới.
Bên trái là tường, bên phải là chân của cậu, cô chẳng còn đường nào khác.
Thời Ôn nhìn theo cái chân kia đến Trần Trì, mặt cậu không có biểu tình, băng ở đáy mắt hòa tan đi, xếp thành hỏa.
Thời Ôn rũ mắt, "Phiền cậu nhường một chút, tôi phải về nhà."
Trần Trì nhìn bộ dạng lễ phép của cô, châm chọc mà cười rộ lên.
Vương Đình quay lại liền nhìn thấy tình cảnh này, cả kinh che miệng.
"Cậu đang làm cái gì vậy?"
Cô thấp giọng mắng, đứng dậy định đẩy chân Trần Trì ra, giúp Thời Ôn đi, nhưng cô còn chưa ᴆụng đến cậu, đã bị ánh mắt cậu dọa khựng lại.
Trần Trì: "Cút."
Vương Đình bị sắc mặt của cậu dọa, cũng bị câu nói này làm cho chấn kinh. Cô biết Trần Trì kỳ kỳ quái quái nhưng không dễ chọc, nhưng chưa từng gặp qua bộ dạng này của cậu, sắc bén giống như lưỡi dao, còn không có hơi thở người, khiến cho người ta nghĩ đến máu.
Một số bạn học đi từ cửa sau chú ý tới động tĩnh này, lại chỉ nhìn đến Trần Trì vươn chân dài không cho Thời Ôn đi, còn tưởng hai người ở đó chơi trò mập mờ, ghé tai vào nói vài câu liền đi.
Vương Đình liếm liếm môi có chút khô nứt, "Cái kia, bạn học Trần, chúng ta......"
"Cậu đi trước đi." Thời Ôn thanh âm ổn trọng, nhìn cô cười nhẹ.
Lương tâm của Vương Đình như thế nào không có trở ngại, "Không phải chân cậu ấy......"
Thời Ôn lắc đầu, "Không có việc gì, nửa giờ sau mình về liền gọi điện thoại báo cậu."
Vương Đình do dự, còn muốn nói gì lại bị Đỗ Khải Trình lôi đi.
Lớp học dần dần vắng vẻ, Thời Ôn để cặp sách lại lên bàn, ngồi xuống chờ cậu nói chuyện.
Người cuối cùng rời đi.
Trần Trì vẫn không nói lời nào.
Thời Ôn nhìn đồng hồ, chắc Thời Noãn vẫn còn đang đợi cô.
"Có chuyện gì không?"
Trần Trì: "Em còn chưa ôm anh."
Cả người Thời Ôn cứng lại.
Thanh âm của cậu lạnh lạnh, không hề chớp mắt nhìn cô:
"Lúc trước em đã đồng ý với anh, mỗi ngày đều phải ôm một cái."
Thời Ôn nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Chúng ta chia..."
Còn chưa nói xong, Trần Trì đã đứng bật dậy, động tác nhanh chóng, một tay chống lưng ghế của Thời Ôn, một tay nhéo lấy cằm cô, đem cô bao phủ ở trong không gian nhỏ hẹp.
Hai tròng mắt cậu đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi rít ra một câu:
"Không được nói lại hai chữ đó."
Thời Ôn nhìn thẳng vào mắt cậu, nơi đó mây đen tầng tầng, lệ khí tràn ngập, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy khi*p sợ.
"Cho nên, đây mới là bộ dáng chân thật của anh đúng không?"
Cô nhẹ nhàng nói, đẩy ra tay đang nhéo lấy cằm của mình, đem bàn học dịch lùi lên phía trước, từ khe hở nhanh chóng chạy đi.
Trần Trì ngơ ngác nhìn cô rời đi.
Cô ngồi đây, hơi ấm còn, cô đi rồi, mộy chút ấm áp cũng không có.
Cao tam ngày đầu tiên.
Thời Ôn về đến nhà, được nghênh đón bằng một bàn cơm "Ép hỏi"
—— nguyện vọng thi đại học là gì?
Ba mẹ cô câu một câu hai liền hỏi Thời Ôn vấn đề này, nhưng mỗi lần đều bị Thời Ôn qua loa trả lời.
Đồ ăn nóng hổi, ngon miệng như cũ, Thời Ôn lại không có tâm trạng ăn uống.
Có cảm giác như mọi chuyện xấu đều đi đôi với nhau.
"Dựa vào thành tích đi ạ." Bữa cơm sắp kết thúc, Thời Ôn mới mở miệng, "Phải xem thành tích của con đã, điểm tuyển cao mới có thể tìm công việc làm ra tiền."
Bàn ăn thoáng lâm vào trầm mặc.
Ba cô gắt gao nhíu mày, "Trong nhà không thiếu tiền, không cần con phải tìm việc gì quá tốt, chị con hiện tại thích làm luật sư, con cũng nên tìm việc mình thích làm."
Thời Ôn nhìn ông, ánh đèn rõ ràng, tầm mắt cô lại mơ hồ, có vẻ trong nháy mắt cô thiếu chút nữa nói ra hai chữ kia:
Khiêu vũ.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Đời trước ba là người ngăn cản cô, một đời này không giống nhau, ràng buộc quá nhiều.
Thời Ôn nhẹ nhàng buông chén xuống, nói: "Con sẽ suy nghĩ lại, học kỳ này sẽ có đáp án."
......
Thời Ôn bắt đầu cân nhắc nguyện vọng đại học ở khoá tự học, cô ôm tâm nguyện "Nhất định phải cho ba mẹ được thoải mái nửa đời còn lại", nghiêm túc lựa chọn công việc thích hợp nhất.
Không khí khoá tự học thứ hai ——
Mười phút đầu lớp yên tĩnh, hai mươi phút giữa tiết không ngừng có các động tĩnh lớn nhỏ, mười phút cuối cùng xao động bất an.
Thời Ôn không biết nam sinh trong lớp hôm nay có gì hưng phấn, còn 10 phút nữa cũng không chịu ngồi im.
Âm thanh càng lúc càng lớn, cô vỗ vỗ bàn.
"Mọi người đừng nói chuyện nữa, quấy rầy tới các bạn học khác."
Khi cô cúi đầu định tiếp tục cân nhắc nguyện vọng, phòng học vang lên một tiếng hô đau. Âm thanh của nam sinh vừa lớn lại chói, do đau đớn nên hoàn toàn khống chế không được âm lượng, dẫn tới toàn lớp đồng loạt nhìn lại, rất nhanh liền định vị mục tiêu.
Là Đường Hi.
Thời Ôn nghiêng đầu nhìn ra xa, muốn xem cậu ta cùng Lý Vinh quậy cái gì, cậu ta lại nhanh chóng đứng lên, Thời Ôn cũng không cần hỏi thăm trước, ngồi thẳng lưng, nhẹ hỏi:
"Có chuyện gì?"
Đường Hi lấy tay che trán, lại buông ra nhìn chằm chằm vào tay, xác nhận không có máu thì tiếp tục che, vừa há mồm các từ ngữ thô tục liền tuôn ra, nhưng không phải nói với Thời Ôn.
"Mẹ nó! Trần Trì đầu óc mày có vấn đề sao? Mày mẹ nó lấy sách đánh tao làm gì? Đừng có con mẹ nó lại nói mày nằm mơ đánh bóng rổ!!"
Thời Ôn lúc này mới phát hiện Trần Trì không biết đã tỉnh lúc nào, cậu dựa vào lưng ghế, đầu nhẹ nghiêng, liếc xéo Đường Hi.
Trần Trì: "Làm phiền tao ngủ."
Âm thanh lười biếng, tư thái tuỳ ý.
Đường Hi cùng Lý Vinh đều bị chọc giận, trực tiếp rời chỗ ngồi.
Thời Ôn lập tức che ở trước Trần Trì phía, nhíu mày hùng hổ nói với hai người, "Các cậu lúc trước đã đồng ý với tôi, bạn học cùng lớp phải hoà thuận với nhau."
Đường Hi cắn răng, chỉ vào Trần Trì ở phía sau cô, "Cậu đi nói với hắn, không phải tôi muốn gây chuyện, là cậu ta mẹ nó lấy sách đánh tớ!"
Lý Vinh nâng nâng mi, "Đúng là, cậu ta gây sự cậu còn che chở cậu ta, hai người các cậu thực sự không có gì thì tôi quỳ."
Thời Ôn nghiêng mình đi, nhìn dưới mặt đất, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi đi."
Sườn mặt nữ sinh nhu hòa, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, lại làm trái tim Trần Trì băng giá.
"Câu nói đầu tiên."
Thời Ôn nắm chặt tay.
Câu nói đầu tiên......
Cô đối với cậu hôm nay, là câu nói đầu tiên.
Cô biết, chính mình chọc cậu nóng giận.
Vương Đình đứng lên, thân là lớp trưởng kiêm bạn tốt của Thời Ôn, không lên tiếng thì quá hèn nhát.
Cô cười ha hả đứng dậy, lôi Thời Ôn đang kẹt ở giữa ra, lại nhìn Đường Hi nói: "Cậu lấy tay ra cho tôi xem."
Đường Hi lấy ra, Vương Đình quét mắt, ghét bỏ nói một chữ "Xuỳ", "Cũng chỉ đỏ có một chút, sao lại tính toán chi li như đàn bà, tất cả đều về chỗ ngồi đi, bằng không đợi lát nữa tôi báo cáo tất cả lên chủ nhiệm."
Đường Hi cảm thấy khó chịu cực kỳ, "Là cậu ta đánh tôi! Cậu ta cố ý gây sự! Là cậu ta trước......"
Nửa câu sau chưa nói ra biến thành tiếng hét thảm thiết.
Học sinh lớp hai xem diễn một giây sau mặt mày đều biến thành khi*p sợ, ai cũng không dám tin sẽ phát sinh một màn này.
Trần Trì trước đây vẫn luôn bị người khác khi dễ, bị đánh đến mình đầy thương tích, thế nhưng lại cho Đường Hi một đấm.
Đường Hi cũng không phản ứng lại, phản xạ có điều kiện bụm mặt, khi đã lấy lại tinh thần thì hé miệng, máu trộn lẫn nước miếng rơi xuống trên mặt đất.
Thấy có máu, cả lớp liền trở nên xao động. Vương Đình cũng bị dọa sợ, không biết phải làm sao.
Thời Ôn đứng ở kia, dường như một giây đó quên cả việc hít thở, cô nhìn máu loãng trên mặt đất, run rẩy móc khăn giấy trong túi ra.
"Mau lau đi, cậu nhanh chạy tới phòng y tế!"
Cô cầm khăn giấy định đưa Đường Hi, lại bị người khác chặn đứng nửa đường, cái tay kia giữ chặt cô cánh tay đem cả người cô kéo qua.
Bên tai cô nhấc lên một trận gió, mặt Trần Trì tiến đến bên tai cô, thanh âm lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Không cho chạm vào cậu ta."
Thời Ôn không nghĩ tới cậu sẽ làm trò như vậy trước mặt cả lớp:
"Đồ điên."
Cô nói, dùng sức ném tay cậu ra.
Trần Trì nhìn tay mình bị cô ném ra, không cảm xúc mấp máy môi dưới, "Ôn Ôn, anh sẽ cho em biết thế nào mới là điên."
Tan học, Trần Trì giữ chặt Thời Ôn mang đi, cậu bước nhanh tới cổng trường, một tay lôi kéo Thời Ôn không bỏ, Thời Ôn cơ hồ là chạy theo bước chân của Trần Trì.
Đi ra cổng trường rồi lại con phố, nhìn xa xa phía trước cây ngô đồng có dừng mấy chiếc xe máy, sắc thái loá mắt, vài âm thanh động cơ bất quy tắc làm người qua đường liên tiếp quay đầu lại.
Thời Ôn thấy được mấy gương mặt quen thuộc, đôi tay bắt lấy cánh tay của Trần Trì không muốn đi qua.
"Em phải về nhà."
Trần Trì cúi đầu, nhìn cô vì chạy bộ mà trên trán toát ra mồ hôi mỏng, nhẹ nhàng lau đi, thanh âm trầm thấp mà phảng phất như từ phương xa truyền đến, "Không biết đâu là anh chân chính? Không biết quá khứ của anh không muốn tin tưởng anh?"
"Ôn Ôn, anh cho em nhìn bộ dạng chân thật của anh, mang em đi xem quá khứ của Trần Trì."
Cậu giúp cô vén tóc mái lên tai, giữ chặt tay cô, thẳng tắp đi đến một chiếc xe máy.
Trương Diệu nhướn nhướn mi, "Chị dâu vẫn khỏe chứ?"
Những người khác cũng trầm trồ khen ngợi.
Trần Trì nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Ôn Ôn muốn ngồi xe máy sao?"
Thời Ôn lập tức lắc đầu, mặt đầy chống cự, "Em phải về nhà Trần Trì, anh đừng náo loạn."
Cô muốn rời đi, nhưng tay cậu vẫn nắm chặt lấy cô, thẳng đến đầu xe, cậu đội nón bảo hộ lên cho cô.
"Trần Trì thích lái xe máy, nhưng mà, có em ở phía sau, anh sẽ chạy chậm một chút."
Cậu nói, một cánh tay vòng qua chân cô, ôm cô lên trên xe.
"Ngồi nghiêng."
"Che váy kĩ vào."
Câu duỗi tay giúp cô vén một bên váy, lơ đãng cọ qua đùi cô, đầu ngón tay nóng lên, giây tiếp theo, bị cô chụp lấy bàn tay đang làm loạn.
Nữ sinh đỏ mặt, đáy mắt có lửa giận, "Em nói em phải về nhà."
Trần Trì: "Vậy em ôm anh một chút."
Cô không nhúc nhích.
Cậu sắc mặt bình tĩnh, sải bước lên xe.
"Ong ong ——" vài tiếng vang lên, xe nổ máy, lao đi giống như mũi tên.
Thời Ôn chịu đựng phía sau xe chao đảo, hoảng loạn ôm ngang eo Trần Trì: "Trần Trì, anh chạy chậm một chút."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc