Bệnh Chiếm Hữu - Chương 47

Tác giả: Tùng Lan

Trần Trì bị chuông điện thoại đánh thức, cậu mở mắt ra, ánh sáng trong phòng mờ ảo, có chút không rõ bây giờ là lúc nào.
Cậu vươn tay cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bắt máy:
"Ôn Ôn..."
Người đầu dây bên kia có chút cứng đờ, không thể tin nổi âm thanh ôn nhu này lại phát ra từ nam sinh lạnh lùng khó gần kia, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
"Tôi là Đinh Tư Thanh!"
Trần Trì nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, không kiên nhẫn:
"Muốn tôi cảm ơn thế nào?"
Đinh Tư Thanh nghe được thanh âm của cậu lại trở về vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhịn không được nắm chặt tay.
"Không cần đâu, Nhậm Xích đã cảm ơn tôi rồi. Hơn nữa chuyện này là tôi nợ Nhậm Sí, nếu lúc đó anh ấy không cứu tôi ra khỏi xe thì thật sự tôi không biết bây giờ mình còn sống hay không. Nhậm Sí là ân nhân của tôi."
Cô ta sợ Trần Trì tắt máy, lại vội vàng nói:
"Tôi đã giải thích cho đám người của Nhậm Xích rồi, nhưng còn chưa nói cho cậu. Năm ấy tôi nói với cảnh sát là phanh xe của Nhậm Sí không ăn, nhưng không ngờ tôi lại bị anh trai của tên thiếu gia nhà giàu kia chặn lại nên vẫn bị giấu tới bây giờ...Cũng may hiện tại Nhậm Xích đủ lớn mạnh để tống tên đó vào tù. Là tôi nên cảm ơn cậu, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời, vì thế tôi có thể mời cậu một bữa được không?"
"Không được!"
Trần Trì lãnh đạm trả lời, lúc chuẩn bị tắt máy lại bồi thêm một câu:
"Tôi với cô coi như không có nợ nần gì. Số điện thoại này tôi sẽ đổi, về sau gặp trên đường cũng xem như không quen đi!"
Nói xong, quyết đoán mà tắt điện thoại.
Đinh Tư Thanh nghe được tiếng "tút" kéo dài trong điện thoại, cả người đều bị nỗi khuất nhục bao phủ.
Chưa từng có người không để cô ta trong mắt, từ nhỏ đến lớn cô ta chính là công chúa nhỏ được phủng trong lòng bàn tay, nhân viên công ty của ba cô ta đều dỗ dành, những người bên cạnh mẹ lúc nào cũng khen cô ta. Đinh Tư Thanh từ bé tới lớn luôn là tâm điểm, mặc kệ cô ta ở đâu đều có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên...
Đinh Tư Thanh gắt gao nắm chặt điện thoại, đột nhiên bật cười.
Trần Trì à...
-
Trần Trì cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đã là 10 giờ trưa.
Cô còn chưa tới đây, ngay cả một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không.
Trần Trì không nhịn được mà gọi đi.
Theo từng tiếng chuông điện thoại kêu lên, sắc mặt cậu ngày càng đen.
Còn chưa kịp gọi cuộc thứ hai, đã có một dãy số lạ gọi tới, cậu hơi ngừng một giây mới nghe máy:
"Là tôi."
Thanh âm người đàn ông có chút khàn, giống như say R*ợ*u.
Trần Trì đoán được là ai, hỏi: "Có chuyện gì?"
Nhậm Xích nằm liệt trên sopha, nghe thấy Trần Trì trả lời, mới thấp giọng bật cười:
"Muốn tìm cậu tâm sự!"
Trần Trì không biểu cảm: "Chờ tỉnh R*ợ*u rồi hãy tìm tôi!"
Cậu hậm hực tắt điện thoại, rời giường.
Rửa mặt xong xuôi, cậu vẫn không thấy Thời Ôn gửi tin nhắn tới, nhíu mày nhanh chóng đánh chữ, còn chưa kịp gửi đi, chuông cửa đã vang lên.
Cậu nghĩ nghĩ, không gửi tin nhắn đi mà đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Thời Ôn.
Sắc mặt của cậu đen thùi lùi cả buổi sáng rốt cuộc mới tươi tỉnh lên:
"Bây giờ em mới chịu tới à?"
Cậu nắm lấy tay cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô rút ra.
Ý cười của Trần Trì cứng đờ, phát hiện từ lúc cô tới vẫn luôn cúi đầu, liền khom lưng hỏi:
"Em sao vậy?"
Sau đó nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt sưng đỏ còn có tơ máu.
Đầu quả tim của cậu giống như bị ai hung hăng nắm lấy, Trần Trì cẩn thận nâng mặt cô lên:
"Làm sao vậy, Ôn Ôn?"
"Có phải có người khi dễ em không?" Cậu nghĩ vậy, lệ khí đột nhiên toát ra, không nhịn được mà mặt mày trở lên âm hiểm.
Thời Ôn lẳng lặng nhìn đáy mắt tràn đầy lo lắng của cậu.
Cô tới đây để hỏi mọi chuyện cho rõ, nhưng pháy hiện mình chẳng có chút sức lực nào.
Thấy cô không rên một tiếng, Trần Trì nóng nảy, giữ chặt lấy cô:
"Chúng ta vào trong trước đã!"
Không ngờ cô lại giãy giụa, như thế nào cũng không chịu đi vào.
Trần Trì buông cô ra, thấp giọng dỗ dành:
"Được rồi chúng ta không đi vào, em có thể nói với anh đã xảy ra chuyện gì được không?"
Thời Ôn trương môi, chỉ cần nghĩ tới tên của người kia, cả người cô đã run rẩy.
Vì thế, cô đọc dãy số điện thoại kia ra.
Trí nhớ của cậu tốt như vậy, cho dù không thuộc dãy số đó nhưng chắc chắn có ấn tượng.
Quả nhiên, Trần Trì nghe xong liền đổi sắc mặt.
Thời Ôn không chớp mắt mà nhìn cậu, không muốn bỏ qua bất kì một biến hoá nhỏ nào trên gương mặt cậu.
Trần Trì không nghĩ tới cô sẽ phát hiện, nhưng cậu biết chắc chắn cô đã hiểu lầm, cậu vô lực vươn tay muốn chạm vào cô, lại sợ cô trốn nên đành thôi, chỉ khô khốc nói:
"Anh có thể giải thích!"
Lông mi Thời Ôn run rẩy: "Được, em nghe!"
Dây thần kinh căng chặt của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, ôn nhu nói:
"Chúng ta đi vào bên trong có được không?"
Thời Ôn động động mắt, rốt cuộc chịu đi vào.
Trần Trì rót cho cô một ly nước ấm, nhanh chóng kể lại mọi chuyện:
"Xe đua của Nhậm Sí chính là bị đối thủ động tay động chân, phanh không ăn dẫn đến gặp sự cố. Mà Đinh Tư Thanh chính là người ngồi chung xe với Nhậm Sí, anh tìm cô ta mục đích chỉ muốn chứng minh xe đúng là bị giở trò, như vậy có thể hoá giải hiểu lầm với Nhậm Xích cùng anh em của Nhậm Sí."
Nói xong lại bổ sung: "Chỉ có như vậy thôi!"
Thời Ôn chậm rãi nâng mắt, mây đen cũng dần tản đi:
"Thật sao?"
Trần Trì gật đầu: "Thật!"
"Vậy bọn họ đều không hiểu lầm anh nữa rồi đúng không?"
Trong lòng cậu mềm nhũn, cầm lấy bàn tay phiếm lạnh của cô:
"Ừ, không hiểu lầm nữa rồi. Hôm nay anh sẽ đổi số điện thoại, được không?"
Thời Ôn rũ mắt, áp lực suốt một đêm cuối cùng trào ra, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống:
"Anh ơi, em không thích cô ấy..."
Trần Trì nhìn bộ dáng cô tiều tuỵ, trong lòng đau không ngừng, cẩn thận lau nước mắt cho cô.
Thời Ôn nức nở nói: "Thật ra cô ấy là con chồng của..."
Trần Trì: "Anh biết!"
Cậu nâng mặt cô lên: "Bởi vì biết nên mới gạt em, lúc trước anh cùng cô ta không có quan hệ, sau này cũng không. Ôn Ôn, em đừng lo lắng..."
Cô mím môi, trong giọng nói lộ vẻ kiên quyết:
"Mặc kệ anh có quan hệ với ai cũng được, nhưng đừng là cô ấy!"
Cậu cúi đầu hôn lấy khoé mắt còn đọng nước của cô, lẩm bẩm:
"Không đâu, anh sẽ không có quan hệ với bất kì ai cả, anh chỉ có em thôi."
Thời Ôn nhẹ nhàng ôm cậu:
"Đừng lừa gạt em!"
Trần Trì: "Được!"
Thời Ôn ở trong nhà Trần Trì ngủ một giấc, cả một đêm qua cô đã không ngủ, khi tỉnh dậy mặt trời cũng đã lặn được hơn nửa.
Cô vội vàng tìm điện thoại.
Quả nhiên điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của mẹ Thời và Thời Noãn.
Cô nhanh chóng xuống giường, động tác hơi lớn nên đánh thức Trần Trì cũng đang ngủ ở bên cạnh. Cậu duỗi tay sờ sờ, không chạm được vào cô liền mở mắt ra:
"Em phải về rồi à?"
Thời Ôn nghe thấy giọng nói của cậu liền sợ thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Sao anh lại ngủ trên giường với em?"
Lại nhìn thấy cậu nằm ở ngoài mà không chui vào trong chăn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Trần Trì lăn đến bên kia giường, ôm lấy eo cô:
"Em không cho phép, anh sẽ không làm!"
Trong lòng Thời Ôn ấm áp, chọc chọc cánh tay của cậu:
"Vậy anh ôm em làm gì?"
Cậu đứng lên, đem mặt cọ ở cổ của cô:
"Anh còn phải cọ em!"
"Việc này là việc nhất thiết phải làm mỗi ngày, nếu không anh sẽ ૮ɦếƭ!"
Thời Ôn nhíu mày: "Lại nữa, em bảo anh không được nói từ đó rồi cơ mà!"
Trần Trì ôm chặt cô, môi dán sát vào vành tai Thời Ôn, hơi thở ấm áp phả qua: "Nhất định sẽ ૮ɦếƭ mất, vì vậy đừng rời khỏi anh."
Lỗ tai Thời Ôn ngứa ngay, cô cười cười né tránh:
"Em biết rồi, anh đừng thở vào lỗ tai em nữa, ngứa quá."
Trần Trì đem cô ôm lại vào lòng, nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cô:
"Tai Ôn Ôn thật dễ hồng, anh rất muốn cắn thử, xem nó có hương vị gì."
Thời Ôn giật mình: "Không được."
Trần Trì rũ mắt: "Anh biết rồi!"
Một ngày nào đó nhất định cậu sẽ thử.
Trần Trì ôm Thời Ôn nhõng nhẽo một hồi lâu mới bằng lòng để cô về.
Hai người tay trong tay ra khỏi chung cư, ra tới đường lớn Thời Ôn liền buông tay cậu ra. Trần Trì đen mặt, biết cô lo lắng điều gì nên cũng không dám ép buộc, đành tự mình giận dỗi.
Xe bus vừa tới, trước khi lên xe Thời Ôn còn nhẹ nhàng nhéo ngón út của cậu.
Cô ngồi vào chỗ gần cửa sổ, nhìn cậu vẫy tay.
Xe vừa khởi động, Thời Ôn quay lại liền nhìn thấy một chiếc moto chạy ngang qua.
Người trên xe có chút quen mắt.
Đúng rồi, là người lần trước ở bệnh viện nhận sai người, luôn miệng gọi Trần Trì là "Sinh ca".
Về đến nhà tất nhiên không tránh được bị ba Thời cùng mẹ Thời giáo huấn một trận, cô cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu nghe mắng.
Ăn cơm xong, Thời Noãn chạy đến phòng Thời Ôn, hừ lạnh:
"Diễn cũng giỏi thật đấy, mày đúng là thích diễn vai con gái ngoan ngoãn mà."
Thời Ôn đang làm bài tập hè, nghe cô nói vậy liền mỉm cười.
Thời Noãn vẫn dè bỉu cô: "Mày nên đổi tên đi, gọi là Thời Giả Giả."
Thời Ôn chớp chớp mắt: "Ừm...tên này cũng dễ nghe đấy chứ!"
Thời Noãn cứng miệng: "Sao da mặt của mày dạo này dày thế?"
Nói xong, giống như chịu không nổi đả kích mà bỏ đi.
Da mặt dày?
Thời Ôn xoa xoa mặt, chắc là bị lây từ Trần Trì đi.
Thời Giả Giả?
Giả?
Đúng là nghe cũng rất được, nhưng bây giờ làm thủ tục đổi tên vô cùng phức tạp.
Đổi tên?
Ý cười của Thời Ôn thu lại, dần dần nhạt đi.
Trong đầu cô đột nhiên bình tĩnh lại, hai Ng'n t nhịp nhàng gõ trên bàn, sau đó đứng dậy đi đến phòng Thời Noãn.
Thời Noãn cũng đang làm bài tập, thấy cô đến, mày liền giương lên:
"Cung phản xạ của mày dài thế à?"
Thời Ôn lắc đầu, *** môi có chút khô khốc:
"Chị...lớp chị chắc có group chat đúng không? Chị có wechat của Tô Nhiễm chứ?"
Thời Noãn nhíu mày: "Tô Nhiễm? Mày muốn wechat của cậu ta làm gì? Cậu ta cũng chẳng phải người tốt lành gì."
Thời Ôn: "Em muốn hỏi chút việc."
"Chuyện gì?"
"Lúc Trần Trì chuyển đến đây không phải làm Tô Nhiễm khóc nên anh ấy mới bị những nam sinh khác khi dễ sao? Em muốn hỏi một chút về chuyện này."
"Vậy à?" Thời Noãn không tình nguyện đưa wechat của Tô Nhiễm cho Thời Ôn: "Tao khuyên mày đừng có dính dáng đến cậu ta làm gì."
Thời Ôn: "Vâng!"
Rất nhanh Thời Ôn liền trở thành bạn tốt trên wechat với Tô Nhiễm.
Thời Ôn: [Cậu lúc trước từng nói nếu muốn biết chuyện gì của Trần Trì có thể tìm cậu, đúng không? Hiện tại cậu rảnh không?]
Tô Nhiễm: [Có chuyện gì sao?]
Thời Ôn: [Tôi có chút tò mò, không biết Trần Trì có từng đổi tên hay không? Lúc trước tôi mở sách giáo khoa của anh ấy ra, thấy một cái tên khác, chẳng lẽ là của em trai anh ấy?]
Tô Nhiễm: [Trần Trì làm gì có em trai chứ? Cậu ấy đổi tên, Trần Trì, Trần Trì Sinh, chỉ ít đi một chữ "Sinh" thôi.]
Thời Ôn: [Được rồi, cảm ơn cậu!]
Thời Ôn ném điện thoại lên trên bàn, nắm chặt tay cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
Nhưng tràn ngập trong đầu cô là những người kia gọi cậu là "Sinh ca".
Sáng sớm ngày hôm sau, Thời Ôn đi tới quán bar K.
Có những chuyện cần thiết phải hỏi rõ ràng, nếu không sẽ trở thành hiểu lầm.
Thời Ôn ở trong lòng tự cổ vũ mình một chút mới đi vào bên trong quán bar.
Quán bar ban ngày người không nhiều cũng không ít, nhưng vẫn cản trở tầm mắt của Thời Ôn, cô đi tới quầy bar, hi vọng có thể gặp được những người kia.
Vòng qua một đám người, rốt cuộc cô cũng đi tới được quầy bar.
Lại bị một màn trước mắt khiến cho ngây ngẩn.
Thiếu niên ngồi ở trên quầy bar, xung quanh là một đám người có chút quen mắt, không phải bầu không khí giương cung bạt kiếm, mà là vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Có người ngồi bên cạnh, có người đứng phía sau cậu, cúi đầu nói với cậu cái gì đó. Thiếu niên rũ mắt, câu được câu không, thi thoảng mới đáp lại.
Khuỷu tay cậu chống quầy bar, ly R*ợ*u trong tay lắc nhẹ, trong quán bar tối tăm, trên người cậu vẫn là áo phông trắng quần đen, ánh sáng sắc lạnh càng làm da cậu trở lên trắng hơn, tóc đen mềm mại, đường cong thân thể tuyệt mĩ như được phác hoạ.
Nam sinh ngồi bên cạnh rút ra một *** đưa tới trước mặt cậu.
Trần Trì nhàn nhạt liếc một cái, nói hai chữ.
Thời Ôn dựa vào khẩu hình mà đoán được:
"Bỏ ra."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc