Bệnh Chiếm Hữu - Chương 46

Tác giả: Tùng Lan

Hộ sĩ xấu hổ mà buông chăn ra, ho khan một tiếng:
"Mong rằng người nhà vẫn nên chú ý sức khoẻ của bệnh nhân. Cơm chiều cũng vân nên ăn lúc còn nóng!"
Hộ sĩ còn lại cũng nhìn thấy được, trong lòng thôn thức không thôi.
Hai người ngượng ngùng rời đi, Thời Ôn lại một lần nữa nỗ lực muốn rút tay ra, cậu lại càng năm chặt, còn thay đôi cách năm - mười ngón tay đan vào nhau.
Thời Ôn dùng sức nhiều đến nỗi mặt đều đỏ, lại nhìn biểu tình cậu nhàn nhã như không có chuyện gì, trong lòng cảm thán đúng thật là không công bằng, sao sức lực nam nữ lại cách xa nhau như vậy?
Đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó:
"Sao anh lại bị thương?"
Biểu tình của Trần Trì buông lỏng vài phần.
Thời Ôn: "Có phải Nhậm Xích tìm người đánh anh đúng không?"
Trần Trì thấp giọng "ừ" một tiếng, buông tay của cô ra, ngồi dậy bắt đầu ăn cơm.
Thời Ôn nhìn gương mặt tái nhợt tiểu tuy của cậu cũng không đành lòng trách cứ, nhưng vẫn nhịn không được lầm bẩm:
"Không phải anh đã hứa với em rồi à? Lúc em không có bên cạnh anh sẽ tự bảo vệ mình, nếu đánh không được thì chạy là cùng."
Cô nhẹ nhàng chạm vào băng gạc, phảng phất cảm thấy vết thương giống như ở trên người mình, mũi nhỏ trướng trướng:
"Anh đúng là đồ ngốc, về sau đánh không được nhất định phải chạy!"
Trần Trì thấp giọng trả lời: "Ừ!"
Mặt Thời Ôn đỏ lên.
Ngoài cửa có tiếng động, Thời Ôn hơi giật mình, tự động ngồi cách xa Trần Trì nhưng cũng không dám ngồi quá xa bởi cô lo lắng cậu thấy vậy sẽ không vui.
Lần này chắc hẳn là mẹ của cậu.
Nhưng mà dựa vào tiếng bước chân hình như có nhiều người thì phải.
Thời Ôn nghỉ hoặc, ngẩng đầu lên đã thấy vài người đứng trước giường bệnh của Trần Trì.
"Sinh cai"
Một người gọi, tất cả các người còn lại cũng gọi theo.
Thời Ôn bị tình cảnh này làm cho ngây người, trở tay không kịp.
Động tác gắp thức ăn của Trần Trì dừng lại, cậu
ngãng đầu lên, lạnh nhạt hỏi:
"Mấy người là ai?"
"Có phải nhận nhầm người không?"
Lưu Cánh không để ý tới ám chỉ phát ra từ đáy mắt của cậu, cảm thấy có chút buồn cười lại kì quái:
"Bọn em làm sao có thể nhận sai Sinh ca được chứ? Không phải mãy ngày hôm trước chúng ta
vân..."
"Nhận sai rồi!" Trần Trì lạnh giọng.
Lưu Cánh nhìn thấy biểu tình của cậu, sắc mặt nháy mắt liên thay đối. Biêu tình này xuất hiện nghĩa là Sinh ca đã nổi giận.
Thời Ôn cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên trở lên quỷ dị, những nam sinh này vừa nhìn liền biết không phải người dễ chọc, mà thái độ của Trần Trì lại kém như vậy, cô lo lắng cậu sẽ chọc những người này nổi giận rồi tìm cậu tính số, vì thể nhẹ giọng nói: "Ngại quá, mọi người nhận nhầm rồi!"
Tên của Trần Trì không có chữ "Sinh".
Lưu Cánh bị ánh mắt như muốn Gi*t người của Trần Trì doạ tới chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn trả lời Thời Ôn:
"Đúng, đúng. Nhìn kĩ mới thấy không giống. Ngại quá, làm phiền hai người rồi. "
Thời Ôn mỉm cười lễ phép.
Đám người rời đi
Tay của Thời Ôn bị cậu nắm lấy, cô quay đầu nhìn lại, sắc mặt Trần Trì đã trầm xuống:
"Không được cười với tên đó!" Thời Ôn: "Em chỉ cười lịch sự thôi mà!"
Trần Trì nhíu mày: "Vậy cũng không được, em chỉ được phép cười với anh!"
Thời Ôn phình phình má: "Nếu như vậy thì thái độ của anh phải thân thiện một chút. Anh cứ như thế bọn họ tìm anh trả thù thì sao?"
Trần Trì lại dựa vài đầu giường: "Dù sao em cũng không được phép cười với nam sinh khác."
Thời Ôn: "..."
Đám người Lưu Cánh đi vào thang máy bắt đầu đi lên lầu trên. Lúc này hắn ta mới kịp hoàn hồn, hỏi các nam sinh khác:
"Sao vừa rồi Sinh ca không nhận chúng ta?"
Mấy nam sinh còn lại đồng lòng trả lời: "Không biết!"
Trên lầu năm của bệnh viện vô cùng náo nhiệt, Lưu Cánh đẩy cửa liền nhìn thấy một đám anh em nhà mình, có người bó thạch cao, có người thì chân treo lơ lửng, nhưng cũng không ngăn được bọn họ tán gẫu, nói chuyện rôm rả.
Lưu Cánh đứng ở cửa lớn tiếng trêu đùa:
"Còn may là hôm qua bọn tao có việc, nếu không hôm nay cũng không được chiêm ngưỡng bộ dạng ngốc nghếch này của chúng mày!"
Có người trong phòng bệnh kêu gào:
"Cmn đây không phải ngốc nghếch! Đây là chiến tích!"
"Đúng, là chiến tích, báo thù giúp Sí ca chính là vinh quang!"
Ngoài mặt Lưu Cánh cười, nhưng trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối vì không tham gia trận đánh báo thù giúp Nhậm Sí ngày hôm qua.
Trương Diệu chính là người bị treo chân lên, ồn ào nói:
"Còn đứng đực ra đấy làm gì? Mang dọn cơm ra đi, ông đây đói sắp ૮ɦếƭ rồi!"
Lưu Cánh bước vào trong phòng: "Biết thế để cho mày ૮ɦếƭ đói, cơm này đưa cho Sinh ca ăn còn hơn!"
Trong phòng bệnh an tĩnh một chút.
Cuối cùng có người lên tiếng hỏi: "Mày gặp Sinh ca ở đây?"
"Sinh ca bị thương cũng không nhẹ, không đến bệnh viện thì đi đâu?"
"Hôm qua đánh xong hắn liền bỏ đi, tao còn tưởng hắn sẽ không để ý vết thương giống như trước kia!"
Trương Diệu cười lạnh: "Chúng mày lo lắng làm cái đếch gì? Trước kia hắn ta có Tô Nhiễm quan tâm, bây giờ có Thời Ôn."
Lưu Cánh: "Tô Nhiễm chưa từng xử lí vết thương giúp chúng ta sao? Cũng không phải chỉ giúp Sinh ca, mày có âm dương quái khí cũng đừng có lôi chuyện này ra nói. Còn Thời Ôn? Chắc là nữ sinh ngồi ở mép giường, nhìn qua rất giống tiểu tiên nữ, nữ sinh như thế có thể quản được Sinh ca à?"
Trương Diệu hừ lạnh: "Trần Trì Sinh ở trước mặt cô ta vô cùng ngoan ngoãn, chính là thiếu niên đáng thương không biết đánh nhau, có hiểu không?"
Lưu Cánh lúc này mới nhận ra: "Bảo sao vừa rồi lại nói không quen tao. Mà thái độ của mày kiểu gì vậy? Không phải tao đã nói rõ rồi sao? Mọi việc đều sáng tỏ rồi, Sí ca ૮ɦếƭ là do đối thủ động tay động chân với xe của anh ấy!"
Trương Diệu trừng lớn mắt, rống lên:
"Vậy cũng không thay đổi được hắn ta cùng Tô Nhiễm yêu đương vụng trộm khiến Sí ca không vui mới đi đua xe, không phát hiện xe bị động tay động chân."
Phòng bệnh lâm vào trầm mặc.
Lưu Cánh bĩu môi: "Lúc trước Sinh ca từng nói xe có người giở trò, chúng mày lại không tin. Dù sao nếu không nhờ Sinh ca tìm ra được người ngồi cùng Sí ca thì chúng ta mãi mãi chỉ cho rằng anh ấy tai nạn do không nhìn rõ đường, mà không biết rằng xe đã bị động tay động chân."
Trương Diệu quay mặt đi.
-
Buổi chiều, Trần Trì đã bắt đầu không kiên nhẫn, một hai đòi phải xuất viện.
Thời điểm bác sĩ tới kiểm tra phòng, Thời Ôn hỏi xem tình trạng của Trần Trì có thể xuất viện được không. Thật ra cô muốn bác sĩ nói không, bởi vì mẹ của cậu còn chưa tới.
Nhưng bác sĩ lại nói: "Được!"
Thời Ôn kinh ngạc, chạy theo: "Đợi một chút đã ạ, không phải có một vài thủ tục mà người chưa thành niên chưa thể kí sao?"
Bác sĩ: "Có người kí giúp cậu ấy rồi!"
Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
Thời Ôn lại đuổi theo: "Ngại quá, cháu hỏi một câu nữa, người tới là phụ nưc đúng không ạ?"
Bác sĩ liếc cô một cái: "Là đàn ông, nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi."
Thời Ôn vội vàng hỏi: "Quần áo như thế nào ạ?"
Bác sĩ nhíu mi: "Tây trang, qua cách nói chuyện thì giống người trợ lí."
Sau đó bước vào một phòng bệnh khác.
Thời Ôn đứng ngoài hành lang, cúi đầu, trong lòng nổi lên chua xót.
Mẹ của cậu thật bận...
Bận đến nỗi ngay cả con trai ruột của mình nằm viện cũng không thể tới...
Hai giờ sau Trần Trì về đến nhà, bộ dáng của cậu thoải mái giống nhưu vừa thoát khỏi nhà giam, thấy Thời Ôn rũ mắt, rầu rĩ không vui, cho rằng cô lo lắng vết thương của mình.
Cậu ôm lấy cô, thấp giọng nỉ non: "Có em ở đây vết thương sẽ không sao nữa!"
Thời Ôn ôm lại cậu.
Xa nhau hơn một tháng, nhớ nhung từ trong xương cốt chui ra, từ lưng truyền đến đại não, cậu cầm lòng không đậu, ôm càng chặt hơn.
Trần Trì đem mặt giấu ở cổ của cô, không ngừng cọ cọ:
"Ôn Ôn, em mềm quá!"
Thời Ôn bị cậu cọ ngứa cũng không trốn, cô nghĩ tới chuyện của mẹ Trần Trì, bàn tay đặt trên lưng cậu nhẹ nhàng xoa xoa:
"Em sẽ ở bên cạnh anh!"
Trần Trì ngửi hương thơm trên người cô, khàn giọng nói:
"Em cũng trốn không thoát!"
Lần đầu tiên Thời Ôn không cảm thấy lạnh gáy, cô mềm mại "vâng" một tiếng.
Trần Trì nghe thấy cô trả lời, không nhịn được ʍúŧ cổ cô một cái:
"Nếu em dám trốn, anh sẽ trói em lại!"
Lông mi Thời Ôn nhẹ run.
Ừm...sau cổ vẫn có chút lạnh!
Hai người gắt gao ôm lấy nhau, ai cũng không muốn động.
Cho tới khi tiếng chuông điện thoại có chút không thích hợp vang lên.
Là điện thoại của Trần Trì.
Trần Trì không kiên nhẫn nhíu mày rút điện thoại ra, nhìn đến màn hình liền sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày trực tiếp cắt điện thoại.
Thời Ôn ngồi dậy: "Ai thế anh?"
Trần Trì duỗi tay ôm cô vào lòng, lại ở trên cổ cô cọ cọ:
"Gọi nhầm thôi!"
Ánh mắt Thời Ôn hơi loé, cô nghĩ tới cuộc gọi quấy rầy ở Cổ Trấn.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ chứ không hỏi nhiều.
Trời bắt đầu tối dần, Thời Ôn phải về nhà.
Trần Trì trầm mặt xuống, sắc mặt đen đi rất nhanh, chỉ là màn trở mặt như vậy có chút buồn cười.
"Em phải về, không thể ở đây được!"
Trần Trì nhấc mắt: "Anh cũng không có ngại!"
Thời Ôn: "...ngày mai em sẽ tới được không? Anh mau nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Trần Trì không muốn xa cô, lười biếng nằm lên sopha, không mặn không nhạt nói:
"Thôi được rồi, em cứ mặc kệ anh đi. Anh ngủ ở chỗ này cũng được!"
Thời Ôn nhíu mày: "Không được, anh nhanh về phòng ngủ đi. Nếu lại phát sốt thì sao? Anh lại muốn đi bệnh viện nữa à?"
Trần Trì nghe cô nhắc tới bệnh viện, nhăn lại mi, không tình nguyện đi vào phòng.
Sau đó hai người đồng loạt dừng lại tại cửa phòng.
Bởi vì giường loạn thành một đoàn, trên chăn dính rất nhiều mồ hôi cùng máu.
Thời Ôn hỏi: "Trong nhà còn đồ mới chứ ạ?"
Trần Trì gật đầu.
"Vậy anh ra sopha ngồi đi, để em thay cho."
Nhưng mà Thời Ôn loay hoay một hồi cũng không tìm được khoá kéo của chăn, cuối cùng Trần Trì không nhịn nổi mà tự mình ra tay, 10 phút sau liền xong.
Thời Ôn chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng mới lạ:
"Hoá ra là anh biết làm chuyện này sao, lợi hại thật đấy!"
Nghĩ lại cũng đúng, cậu ở một mình, mấy chuyện này đương nhiên phải biết làm.
Thời Ôn: "Vậy anh cũng biết nấu cơm ạ?"
Trần Trì đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được cô ngưỡng mộ, nghe cô hỏi vậy cả người liền cứng đờ:
"Anh không biết!"
Thời Ôn bĩu môi.
Cũng đúng, cậu không thích ăn cơm, đương nhiên sẽ không biết nấu ăn.
Thời Ôn: "Được rồi, anh mau ngủ đi."
Trần Trì nằm lên giường, Thơif Ôn giúp cậu đắp tốt chăn.
"Anh mau ngủ đi, chờ anh ngủ rồi em mới về!"
Trần Trì rút tay từ trong chăn ra chìa trước mặt cô, không cần nói cũng biết cậu muốn gì.
Thời Ôn đem tay đặt vào tay cậu, nhẹ nhàng cầm.
Thiếu niên hô hấp dần bằng phẳng, Thời Ôn lẳng lặng nhìn cậu, mỉm cười nói khẽ:
"Trần Trì của em, ngủ ngon!"
Cô đứng lên muốn rời đi, điện thoại của cậu bỗng nhiên kêu lên, ở trong bầu không khí phá lệ chói tai.
Thời Ôn sợ Trần Trì bị đánh thức, vội vàng cầm lấy điện thoại của cậu tắt đi.
Cô nhìn tới dãy số kia, mấy số đầu giống y đúc của mình.
Cô biết đây chính là cuộc gọi quấy rầy ở Cổ Trấn, chân tay bỗng trở lên lạnh lẽo.
Thời Ôn nắm chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cô vẫn không làm gì cả, để điện thoại vào chỗ cũ.
Cô khom lưng chăm chú nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngủ, giúp cậu dịch tốt góc chăn liền rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Thân thể Thời Ôn đã mệt mỏi cả ngày, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Cô phát hiện mình lại nhớ rõ số điện thoại kia, tim đột nhiên gia tốc.
Thời Ôn ngồi dậy, chậm rãi cầm lấy điện thoại.
Sau đó nhập số.
Tay Thời Ôn đặt ở trên nút gọi, chậm chạp không cử động.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đầu ngoan tay vô tình xẹt qua, gọi đi.
Cả người Thời Ôn căng thẳng.
Chuông kêu lên từng hồi.
Hơn 10 giây sau, có người nghe máy:
"Alo, ai vậy?"
Đồng tử Thời Ôn co rút, tay mất lực, điện thoại rơi xuống giường, sau đó trượt xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc