Bệnh Chiếm Hữu - Chương 45

Tác giả: Tùng Lan

Đã hết một giờ đồng hồ, Thời Noãn gửi tin nhắn bảo cô nhanh trở về.
Thời Ôn nhanh chóng trả lời lại, nghĩ đến phải tạm biệt liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, còn có cảm giác trống rỗng.
Cô không biết nói như thế nào với cậu nữa.
Điện thoại của Trần Trì chợt kêu lên.
Thời Ôn nhìn thấy mấy con số mở đầu rất giống của cô, nhưng cậu không lưu tên.
Thời Ôn tò mò hỏi: "Ai thế anh?"
Trần Trì tắt điện thoại, ngữ khí nhàn nhạt:
"Điện thoại quấy rầy thôi."
Nhưng mà dãy số này đâu giống những cuộc điện thoại quấy rầy?
Có lẽ là gọi nhầm.
Cô cũng không hỏi nhiều, tiếp tục do dự nên nói chuyện mình phải về như thế nào với cậu.
"Ôn Ôn!"
"Dạ?"
"Anh phải về rồi."
Thời Ôn cả kinh, không nghĩ tới cậu lại về nhanh như vậy, còn nghĩ rằng cậu sẽ ở đây mấy ngày.
"Sao vậy? Nhanh như vậy anh đã về rồi ạ?"
Trần Trì đút điện thoại vào túi: "Ở Nam Đều có chút việc."
Chuyện gì chứ? Cậu ở một mình, lại không có bạn bè...
Thời Ôn nghĩ thầm.
Trần Trì ôm lấy cô, theo thói quen ở cổ của cô cọ cọ.
Thời Ôn bị ngứa liền rụt rụt cổ, đáy lòng là vô cùng tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
"Đi đường cẩn thận nhé, về đến nơi nhớ nhắn cho em!"
"Ừ!"
...Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Sau khi Trần Trì về tới Nam Đều liền gọi điện cho Thời Ôn, lúc ấy cô còn đang ở quán cơm, Thời Ôn cầm lấy điện thoại, đứng ở hành lang, hai người nói chuyện rất lâu.
Tắt điện thoại, một trận khó chịu trong lòng nổi lên. Thời Ôn tự mắng chính mình thích ra vẻ.
Nhưng mà, trình độ dính người của Trần Trì hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Thời Ôn.
Mỗi ngày, đại khái cứ qua một giờ, cậu đều sẽ gửi tin nhắn đến. Nội dung phần lớn đều là:
[Em đang ở đâu?]
[Em đang làm gì?]
[Rốt cuộc khi nào em mới trở về?]
Ngày đầu tiên Thời Ôn có chút kinh ngạc, cô cũng không dự đoán được cậu dính người như vậy nên điện thoại cũng không để chế độ im lặng, khiến cho ba Thời cũng không nhịn được mà hỏi ai vậy?
Thời Ôn cười gượng, qua loa lấy lệ nói:
"Tin nhắn rác thôi ạ!"
Thời Noãn vô tình nhìn đến điện thoại của cô, há mồm nói một câu thô tục:
"Đm dính người như vậy?"
Nửa câu sau cô nói rất nhẹ, hoặc cũng có thể nửa câu đầu của cô quá có mức hấp dẫn, ít nhất khiến ba Thời cùng mẹ Thời chú ý, liền túm lấy cô dạy dỗ một phen.
Thời Ôn nhân cơ hội này mà trả lời tin nhắn của Trần Trì.
Mỗi vấn đề mà cậu hỏi cô đều rất kiên nhẫn trả lời, sau đó nhìn thấy nơi có phong cảnh đẹp liền không nhịn được mà gửi cho cậu.
Vấn đề "khi nào trở về" này rốt cuộc cũng có đáp án chính xác.
Còn 36 ngày nữa.
Trần Trì uất ức mà nhắn lại "..."
Cách màn hình Thời Ôn đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng của cậu lúc này, mí mắt cậu gục xuống, cả người âm khí dày đặc nhưng lại vô cùng ủy khuất. Hai loại cảm xúc đối ngược như vậy kết hợp lại cũng không có chút nào kì quái.
Thời Ôn ở bên này không nhịn được cười thầm.
...
Ở Cẩm Đều ngày thứ hai mươi năm, suốt một ngày, Trần Trì không có gửi tin nhắn tới.
Thời Ôn nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, háo hức mà chụp lại gửi cho cậu, nhưng một tin cậu cũng không trả lời.
Đêm khuya ở Cẩm Đều không khí yên tĩnh lại ôn nhu, nhớ nhung lại ngay lúc này tập kích Thời Ôn, khiến cô trở tay không kịp.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm giống như bị ngâm trong nước, vô cùng khó chịu. Thừa dịp Thời Noãn đang ngủ, cô đi tới ban công, mở ra cửa kính.
Gió mãnh liệt mà thổi tới, Thời Ôn buộc lại tóc.
Điện thoại vẫn chưa có ai trả lời, cuối cùng tự động tắt.
Gọi lại một lần, vẫn là như vậy.
Thời Ôn có chút lo lắng bất an.
Cô gọi lại vài cuộc, vẫn không ai nghe máy. Thời Ôn ăn mặc mỏng manh, đứng hồi lâu trước gió dần dần cảm thấy cả người rét run, đành quay trở lại phòng.
Cô gửi cho cậu một tin nhắn:
[Anh ngủ ngon!]
Nếu là trước đây, cậu sẽ nhanh chóng trả lời cô, sau đó liền dây dưa một hồi lâu.
Nhưng Thời Ôn đợi hơn 10 phút vẫn không có gì cả.
Một ngày bận rộn, cẳng chân Thời Ôn có chút đau nhức, thân thể cũng mệt mỏi, cô nằm không lâu liền thi*p đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô nhìn điện thoại vẫn không có thông báo mới, nhìn đến thất thần.
Thời Noãn phát hiện cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại:
"Sao vậy? Không trả lời tin nhắn? Úi chà đúng là kì tích."
Thời Ôn hoàn hồn lắc đầu.
Thời Noãn khoanh tay trước иgự¢ hừ lạnh:
"Đúng là không có tiền đồ. Chỉ là không trả lời tin nhắn thôi mà. Mày sợ cậu ta ngoại tình?".
Thời Ôn: "Không phải. Anh ấy không phải người như vậy."
Thời Noãn bĩu môi, trong lòng cũng cảm thấy chắc chắn không có khả năng.
Cô chưa từng gặp qua nam sinh nào dính người như vậy. Nhìn bề ngoài thì một chút cũng không giống, cô lại nhớ tới lúc trước, lúc Trần Trì đối diện với cô không phải cả người tử khí trầm trầm thì cũng chính là hờ hững làm lơ, giống như một tên đầu gỗ. Ai ngờ sau khi yêu đương xong lại dọa người như vậy.
Nhưng mà hắn không trả lời tin nhắn Thời Noãn cũng cảm thấy kì quái:
"Chắc cậu ta có việc bận."
Thời Ôn nghe cô an ủi như vậy, suy nghĩ một lát cũng cảm thấy rất có khả năng, liền tắt điện thoại đi.
Ban ngày Trần Trì vẫn không có trả lời tin nhắn, Thời Ôn vẫn như cũ gửi ảnh mình chụp được cho cậu xem.
Ban đêm, Trần Trì nhắn lại:
[Anh bị mất điện thoại.]
[Em có nhớ anh không?]
[Anh rất nhớ em. Muốn ôm em.]
[Ôn Ôn, anh nhớ em lắm!]
Tâm tình buồn bực chồng chất suốt hai ngày nay của Thời Ôn liền trở thành hư không. Cô nhìn tin nhắn, không kìm được mà cong môi.
Thời Noãn nhìn mặt cô tràn đầy nhu tình mật ý, ghét bỏ mà giật khóe miệng, vươn tay tắt đèn ngủ ở đầu giường đi.
Thời Ôn cũng không ý thức được mình cười có bao nhiêu vui vẻ, nhanh chóng trả lời lại:
[Em cũng nhớ anh!]
[Mười ngày nữa chúng ta liền được gặp nhau rồi.]
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.
Máy bay đến trễ, Thời Ôn trở về Nam Đều cũng chậm một ngày so với dự kiến. Trên đường đi cô đã gọi vài cuộc điện thoại cho Trần Trì nhưng cậu đều không nghe.
Có lẽ là tức giận rồi.
Thời Ôn về tới nhà cũng không kịp nghỉ ngơi, thay quần áo liền đến nhà của Trần Trì. Ấn chuông cửa hồi lâu cũng không có người mở, Thời Ôn từ trong túi lấy ra chìa khoá dự phòng lúc trước Trần Trì đưa cho cô.
Phòng khách trống không, không có bóng dáng của Trần Trì.
Thời Ôn nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy trong chăn phồng lên một đoàn.
Bây giờ cũng đã giữa trưa rồi mà cậu vẫn còn ngủ?
Cô đi tới gần, vốn dĩ muốn doạ cậu một phen, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà thấy khuôn mặt cậu đầy vết thương.
Tâm của Thời Ôn giống như bị kim châm một chút.
Thời Ôn: "Anh ơi!"
Cậu không tỉnh.
Thời Ôn đem chăn kéo ra, nhìn đến trên người cậu lớn bé vết thương đều có cả, nhìn đến nỗi tay đều phát run. Cô lại đắp chăn lên giúp cậu, sờ sờ gương mặt Trần Trì muốn gọi cậu dậy, nhưng lúc này mới phát hiện người cậu nóng hầm hập.
Tay cô để lên trán cậu.
Độ ấm không bình thường.
-
"Miệng vết thương bị nhiễm trùng khiến cậu ấy bị sốt cao, may là còn đưa đến kịp. Nhưng hiện tại vẫn còn đang hôn mê." Bác sĩ cầm báo cáo, lại ngước mắt nhìn Thời Ôn: "Cháu là gì của cậu ấy? Hai đứa chắc cũng chưa thành niên đúng không? Thế thì nhanh gọi người nhà của cậu ấy đến đi."
Thời Ôn nói cảm ơn xong liền ra khỏi phòng, cô ngồi vào trên ghế dài ngoài hành lang.
Còn may không nghiêm trọng.
Nhưng còn người nhà? Làm thế nào mới liên lạc được với người nhà của cậu đây?
Điện thoại của cậu ngoại trừ số của cô ra thì không có ai cả.
Đúng rồi, Vương Đình là lớp trưởng, có lẽ sẽ có tư liệu cá nhân của Trần Trì, chắc cũng sẽ biết cách liên lạc với mẹ của cậu.
Ngay sau đó Thời Ôn liền gọi cho Vương Đình, đầu dây bên kia có chút ầm ĩ, có lẽ họ hàng nhà cô nàng tới chơi. Vương Đình nghe cô nói xong liền nói sẽ gọi điện cho Ngô Đông hỏi một chút.
Một lúc sau, Vương Đình gửi một dãy số tới.
Thời Ôn hít sâu mấy lần, ấn gọi.
"Ai vậy?"
Giọng của người phụ nữ không phải thật sự ôn nhu mà còn có chút hơi vội, làm Thời Ôn có cảm giác nếu hai giây sau cô không nói câu nào, người phụ nữ này nhất định sẽ tắt máy.
Thời Ôn cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
"Chào cô, cháu là bạn cùng lớp của Trần Trì, cậu ấy hiện tại đang ở bệnh viện, bác sĩ yêu cầu người nhà phải đến, cô có rảnh không ạ?"
Đầu dây bên kia an tĩnh một hồi.
Trong lòng Thời Ôn lại loạn như ma.
Nếu bà ấy không tới thì phải làm thế nào bây giờ?
Thời Ôn nhéo góc áo, thử hỏi: "Cháu gửi địa chỉ bệnh viện cho cô nhé?"
"Gửi đi."
Nói vậy nghĩa là sẽ đến đi?
Trần Trì vẫn còn đang hôn mê, vết thương trên người cũng được bác sĩ xử lí tốt, nhìn qua rất chật vật, lại chọc người đau lòng.
Thời Ôn ghé vào mép giường của cậu, sau đó lại dần dần thi*p đi.
Lúc cô tỉnh lại, mặt trời đã lặn xuồn được một nửa. Thời Ôn ngủ sâu, nhất thời không phân biệt được bây giờ là chiều tối hay là sáng sớm.
Cô lung tung nhìn xung quanh, cuối cùng đối diện với đôi mắt của Trần Trì.
Không biết cậu đã tỉnh từ lúc nào, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tiều tuỵ nhưng ánh mắt một chút cũng không giống người bệnh.
"36 ngày?"
Câu nói đầu tiên của Trần Trì chính là câu này.
Thời Ôn biết cậu sẽ không dễ gì bỏ qua chuyện này: "Máy bay đến trễ, xin lỗi anh, em về muộn một ngày!"
Trần Trì mím môi, biểu tình cũng không hề buông lỏng.
Thời Ôn thấy vậy, một tay chui vài chăn, cầm lấy bàn tay không ghim kim của cậu
"Anh ơi! Em nhớ anh lắm!"
Lúc đầu chỉ là muốn dỗ dành cậu nên mới nói, nhưng không ngờ nói ra rồi mới biết lời này là thật lòng.
Mặt mày của cậu buông lỏng vài phần, quay đầu sang hướng khác.
Có người đẩy cửa bước vào.
Là hai hộ sĩ, bọn họ đẩy xe, đem cơm chiều chia cho từng bệnh nhân.
Thời Ôn nhìn đến thức ăn quá mức thanh đạm kia, đoán chắc rằng Trần Trì sẽ không thích ăn.
Nhưng cô vẫn hỏi một chút: "Anh ăn cơm chiều nhé?"
Quả nhiên Trần Trì ghét bỏ mà nhắm mắt lại không thèm nhìn.
Hộ sĩ dặn dò bệnh nhân xong liền rời đi. Mới vừa đi ra cửa, một trong hai hộ sĩ lập tức nói:
"Cô có nhìn thấy nam sinh ngồi dựa cửa sổ kia không? Đẹp trai thật đấy!"
Hộ sĩ còn lại tiếp lời: "Đúng là đẹp trai thật nhưng mà cậu ta có bạn gái rồi. Hơn nữa cô bạn gái cũng rất xinh đẹp."
"Đẹp thì đẹp thật nhưng cô không phát hiện nam sinh kia một chút cũng không thèm phản ứng cô bé kia à? Tôi đoán chắc chắn là cô bé kia đơn phương. Toàn bộ quá trình đều là cô bé hỏi han ân cần, nam sinh kia lại một câu cũng không thèm trả lời. Nhìn rất không kiên nhẫn ấy."
"Hình như là như vậy."
"Vừa rồi cô bé bảo nam sinh ăn cơm, cậu ta cũng không thèm để ý trực tiếp nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy không lâu nữa là chia tay rồi."
"Vết thương trên người cậu ta vừa nhìn là biết do đánh nhau, hiện giờ nữ sinh ngoan ngoãn đều thích nam sinh hư à?"
"Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu mà. Tôi chắc chắn chúng ta đưa cơm xong, cậu ta ngay cả một miếng cơm cũng không động đến. Cô bé kia mềm mềm mại mại, căn bản không hold được nam sinh như thế này đâu!"
Thời Ôn dỗ dành Trần Trì một hồi liền miệng khô lưỡi khô, từ lúc ngồi trên máy bay về đây cô chưa uống một miếng nước nào đâu.
Cô cầm lấy ly nước trên bàn, bởi vì khát nên uống có chút nhanh, khoé miệng rơi ra vài giọt, cô tuỳ ý liếm đi.
Lại hỏi Trần Trì: "Anh có muốn uống không?"
Cô lắc nhẹ cái ly, lại thấy Trần Trì thẳng lăng lăng mà nhìn mình, ánh mắt tuỳ ý lại trần trụi.
Cô không biết cậu lại nghĩ tới cái gì, cũng không suy nghĩ nhiều. Đợi một hồi vẫn không thấy cậu trả lời, cô dứt khoát đem cái ly để lại trên bàn.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Tim Thời Ôn đập nhanh một nhịp.
Là mẹ của Trần Trì sao?
Cô thử thăm dò mà nhìn qua, nhưng không phải, mà là hai hộ sĩ vừa rồi.
Hai hộ sĩ đi tới các giường hỏi han một vòng, cuối cùng mới đi tới chỗ Trần Trì.
Hai người liếc nhau.
Một hộ sĩ mở miệng: "Sao cậu còn chưa ăn cơm? Để nguội không có tốt đâu!"
Thời Ôn thấy hộ sĩ nói rất đúng, liền ôn nhu khuyên:
"Trần Trì, anh mau ăn đi. Nếu anh lại phát sốt thì làm sao?"
Trần Trì nhíu mày.
Hai hộ sĩ lại liếc nhau. Một người đột nhiên nhìn thấy một bàn tay của Thời Ôn để trong chăn, lông mi liền dựng lên.
Giờ nào rồi còn cầm tay? Một tay cậu truyền dịch, một tay bị nắm thì ăn thế nào được?
Hôi sĩ: "Em gái nhỏ này, phiền em tránh ra để chị nâng cao chỗ dựa lên một chút, chắc tư thế này không thoải mái!"
Thời Ôn nghe tư thế này khiến cậu không thoải mái liền lập tức đồng ý: "Vâng."
Cô muốn đứng lên, lại cảm giác được bàn tay của Trần Trì nắm chặt lấy tay cô. Cô giật giật tay, cậu lại càng dùng sức.
Lúc này hộ sĩ còn lại cũng phát hiện tay của Thời Ôn còn trong chăn, sắc mặt biến đổi:
"Này em gái, người bệnh phải ăn cơm theo đúng quy luật, bây giờ muộn lắm rồi, bảo em tránh sang một bên cũng không được à?"
Thời Ôn không biết mở miệng như thế nào, cô thật sự cũng rất muốn đứng lên mà.
Cô nhìn Trần Trì ra hiệu nhưng đối phương lại lười biếng dựa vào thành giường, biểu tình đạm nhiên, giống như người túm tay cô không chịu thả ra không phải là cậu.
Hộ sĩ nhìn Thời Ôn vẫn không đi ra liền chịu không nổi, cô ta đi đến cạnh Thời Ôn, cố ý "nha" một tiếng: "Hôm nay nóng như vậy em còn thấy lạnh à? Còn đem tay giấu trong chăn, không cần phải làm vậy đâu!"
Nói xong cô ta liền xốc chăn lên, nhìn đến một màn dưới chăn, đúng là sét đánh giữa trời quang.
Dưới chăn, không giống như trong tưởng tượng, nữ sinh mặt dày mày dạn mà lôi kéo nam sinh, mà là nam sinh nhìn có vẻ không để ý nữ sinh lại đang gắt gao nắm chặt lấy tay nữ sinh, không chịu buông ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc