Bệnh Chiếm Hữu - Chương 44

Tác giả: Tùng Lan

Hai người có lẽ cũng đã nói xong, xoay người đi tới chỗ Thời Ôn.
Trần Trì nhìn thấy biểu tình của cô cứng đờ thì nhẹ nhàng hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
Tay chân của Thời Ôn lạnh lẽo, ánh mắt từ trên người cậu chuyển sang Đinh Tư Thanh.
Đinh Tư Thanh thấy cô nhìn mình thì cong môi, lộ ra nụ cười vừa xinh đẹp vừa hào phóng:
"Chào cậu."
Thời Ôn không hé răng.
Cô sợ vừa nói một câu liền bại lộ cảm xúc của chính mình.
Vẫn là nụ cười ấy.
Đời trước, lần đầu tiên Thời Ôn gặp cô ta, Đinh Tư Thanh cũng cười như vậy cùng cô chào hỏi.
Từ bé đã sống trong sự cưng chiều cùng hâm mộ, tất nhiên khí tức cũng là hào phóng, khiêm tốn lại thân thiện. Không vì gia cảnh tốt mà kiêu ngạo, không vì địa vị của mẹ kế ở giới giải trí mà ăn chơi sa đọa, mà là người không chỉ có thiên phú, mà còn chăm chỉ hiếu học.
Đời trước cô cùng Đinh Tư Thanh không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng chỉ cần một hai lần tiếp xúc kia cũng làm cô nhớ cả đời.
Thời Ôn không muốn nhớ lại những chuyện đó lại càng không muốn nhìn thấy cô ta, liền vòng qua bọn họ mà chạy đi.
Trần Trì nhíu mày muốn đuổi theo.
Đinh Tư Thanh đi lên phía trước vài bước chặn lại cậu, cười khẽ:
"Trao đổi phương thức liên lạc được không? Không tốn thời gian của cậu đâu."
...
Thời Ôn ngồi xổm ở hành lang của khu dạy học, nhớ lại gương mặt tươi cười đầy dối trá kia, thân thể không khống chế được mà run lên.
Có người nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thời Ôn ngửi được mùi hương quen thuộc, rúc vào trong ***g *** của cậu, buồn bã hỏi:
"Anh cùng với người kia..."
Trần Trì nhắm mắt, ôm cô chặt thêm một chút: "Không có gì, cô ta chỉ hỏi đường tới lễ đường thôi."
Kiến Thâm...
Xem ra Đinh Tư Thanh chính là bạn nhảy của hắn.
Thời Ôn rũ mắt: "Chúng ta không đi xem biểu diễn có được hay không?"
Cậu buộc chặt cánh tay, gắt gao ghì cô vào lòng: "Được."
...
Khảo thí cuối kì kết thúc, trường học thông báo học sinh được nghỉ.
Phòng học rất nhanh liền vắng vẻ, học sinh đều đã về trước, không ai muốn ở lại thêm một chút nào cả.
Thời Ôn bị Trần Trì lôi kéo, mặt câu chôn ở cổ của cô, muộn thanh nói:
"Mỗi ngày."
Thời Ôn: "Năm ngày?"
Cậu kiên trì: "Mỗi ngày. Ngày nào cũng phải gặp em, nếu không anh ૮ɦếƭ mất."
Cô nhíu mày, bất mãn nói: "Đừng động một chút là lại nói cái chữ kia."
Cậu vẫn ở bên cổ của cô cọ cọ: "Sẽ ૮ɦếƭ."
Lại thấp giọng bồi thêm một câu: "Tốt nhất là nên buộc em lại bên người, em có muốn trốn cũng không trốn được."
Sau cổ Thời Ôn chợt lạnh.
Bởi vì những lời này của Trần Trì mà tới khi Thời gia muốn đến nơi khác nghỉ ngơi, Thời Ôn liền rối rắm cả buổi trưa cũng không dám nói cho cậu biết.
Làm sao bây giờ?
Cuối cùng cô đành nhờ Thời Noãn giúp đỡ.
Thời Noãn không thể hiểu nổi: "Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?"
Thời Ôn rầu rĩ nhíu mày.
Thời Noãn: "Tao cảm thấy nếu cậu ta biết hơn một tháng không thể gặp mày, chắc chắn sẽ rất rất rất tức giận."
Thời Ôn: "..."
Đúng vậy, cậu chắc chắn sẽ rất tức giận.
Nhưng nếu không nói gì liền đi, cô biết cậu sẽ làm ra những chuyện vô cùng kinh khủng.
Buổi tối, Thời Ôn vẫn là gửi cho cậu một tin nhắn..
[Trần Trì...ba mẹ em muốn đi nơi khác nghỉ ngơi, có lẽ phải đi hơn một tháng, gần khai giảng mới có thể trở về.]
Gửi xong cô liền đem điện thoại ném lên giường.
Một phút sau...
Nội tâm dày vò.
Nếu là trước đây cậu đã sớm trả lời lại, tin nhắn của cô cơ bản một giây sau cậu đã hồi phục.
Thời Ôn đợi thêm một lúc vẫn không thấy cậu trả lời liền dứt khoát đi tắm.
Nước ấm giúp thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng.
Cô nghĩ, thật ra Trần Trì cũng không phải người vô cớ gây rối. Bởi vì không phải cô không muốn gặp cậu, mà đây là quyết định của ba mẹ, cô cũng không có biện pháp từ chối, có lẽ cậu sẽ thông cảm được.
Rửa mặt xong, lại mặc tốt áo ngủ, Thời Ôn từ trong phòng tắm đi ra, nương theo ánh sáng nhìn đến bóng người kia khiến cô sợ tới mức hét chói tai.
Nhưng Thời Ôn cũng nhanh chóng che lại miệng mình, run rẩy vươn tay chỉ người đứng trước cửa sổ.
"Trần Trì...sao...sao anh lại ở đây?"
Cửa sổ mở rộng, gió ban đêm ùa vào khiến rèm cửa màu trắng kịch liệt lay động, thỉnh thoảng lại xẹt qua đầu tóc đen nhánh của Trần Trì, cậu cũng không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cô, môi mím thành một đường thẳng.
Thời Ôn căng thẳng mà véo ngón tay.
Phải an ủi cậu thế nào đây?
Cậu mở miệng trước, thanh âm trầm thấp:
"Sao không lắp cửa sổ chống trộm?"
Thời Ôn: "Hả?"
Cô bị cậu hỏi một câu ngoài dự liệu liền trở tay không kịp.
"Ách...chỉ là em cảm thấy cửa sổ chống trộm tầm nhìn không tốt, hơn nữa phòng em ở tầng ba, cũng không cần thiết."
Trần Trì: "Còn không phải anh vẫn trèo lên được?"
Thời Ôn phình phình má: "Anh đột nhập nhà dân bất hợp pháp mà còn dám nói à?"
Trần Trì xốc xốc mắt: "Anh chỉ đứng ở cửa sổ, còn chưa có nhúc nhích."
Thời Ôn không còn gì để nói.
Lại nhìn qua, liền thấy khuôn mặt Trần Trì vững vàng, lông mày nhíu lại, âm khí dày đặc, khiến trong phòng cũng trở nên ngột ngạt.
Cô lôi kéo khăn lông trên tay, vắt óc suy nghĩ.
Làm sao bây giờ? Phải giải thích như thế nào?
Trần Trì đi tới, từng bước từng bước giống như đi trên từng sợi dây thần kinh của Thời Ôn.
"Muốn đi đâu?"
Khí tràng của cậu quá cường đại, giống như tùy thời có thể đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.
Thời Ôn hơi lùi lại về sau một chút: "Cẩm Đều. Là ba mẹ em quyết định, em không thể không đi."
Trần Trì đứng ở trước mặt cô, giọng nói khô khốc:
"Khi nào thì đi?"
Thời Ôn chột dạ: "Sáng...ngày mai."
Ánh mắt cậu trầm xuống: "Tối hôm nay em mới nói cho anh?"
"Em không dám nói với anh..."
"Vì cái gì?"
"Em..."
Cậu một phen ôm lấy cô, giọng nói uể oải: "Không đi được không em?"
"Chính là ba mẹ em...Xin lỗi, em không biết có chuyện này."
Trần Trì nhảy cửa sổ rời đi, Thời Ôn vẫn mải nhìn theo bóng dáng của cậu, đáy lòng nổi lên áy náy cùng khổ sở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thời gia xuất phát đến Cẩm Đều.
Cẩm Đều là một tòa thành cổ, niên đại đã lâu, khắp nơi đều là di tích lịch sử. Không có những tòa cao ốc chọc trời mà lại vô cùng mộc mạc mang theo bất phàm, phố lớn phố nhỏ đều lắng đọng lại những tinh hoa của năm tháng, nơi nơi đều làm người khác không nhịn được muốn ghé qua.
Ba Thời cùng mẹ Thời vạch ra kế hoạch tham quan, trước tiên họ sẽ tới cổ trấn trước rồi mới bắt đầu đi những nơi khác sau.
Hẻm nhỏ cổ kính cùng rêu xanh, còn có những cây dương xỉ mọc ra từ những khe nứt trên tường, hai bên đường là hoa dại cùng sông nhỏ chạy dài giống như vô tận.
Thời Ôn cảm thấy mọi thứ ở nơi này, từ bé đến lớn, mỗi một chỗ đều là cảnh đẹp, đều vô cùng có sức sống.
Nếu Trần Trì cũng ở đây thì thật tốt...
Thời Ôn bắt đầu đi từ đầu cổ trấn đến khu nhộn nhịp nhất, nó nằm giữa tòa thành cổ này.
Lúc ba Thời cùng mẹ Thời phát hiện chỗ thổi đồ chơi bằng đường, trên tay Thời Ôn vẫn còn cầm hai khối bánh đường chưa ăn được bao nhiêu.
Cô sờ sờ bụng của mình lại nhìn đồ chơi được thổi bằng đường kia, trong lòng tiếc nuối cực kỳ.
Xung quanh ba Thời cùng mẹ Thời cũng có rất nhiều người vây xem, tất cả bọn họ chỉ nghe rằng có đồ chơi được làm bằng đường chứ chưa một ai được tận mắt chứng kiến lần nào cả.
Càng ngày Thời Ôn càng bị mọi người đẩy ra một bên, cuối cùng cô dứt khoát đứng ở cửa của một nhà bán tương. Căn cứ vào việc từ bé đã được dạy là không được lãng phí lương thực, cô đành gian nan mà xử lí hai khối bánh đường trong tay.
Vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây, bỗng tầm mắt lướt qua chỗ nào đó liền giống như lò xo mà nhìn lại.
Ở bên bờ sông, mấy nữ sinh vây quanh một thiếu niên. Thiếu niên ăn mặc đơn giản, áo phông trắng cùng quần đen, thân hình thon dài, tóc cậu vừa đen vừa mềm, rũ mi mắt nhìn nữ sinh trước mặt, sau đó lại giương mắt nhìn về phía Thời Ôn.
Tâm của Thời Ôn nhảy dựng lên.
Trần Trì vẫn đứng ở kia, cũng không cùng cô nói chuyện, ngược lại còn cúi đầu cùng nữ sinh kia nói gì đó.
Hai chữ.
Không phải là "cô xấu".
Thời Ôn nhìn khẩu hình của cậu liền đoán ra.
?
Cô đẹp?
Thời Ôn có chút do dự, lại nhìn thấy nữ sinh kia nói gì đó, Trần Trì liền lấy điện thoại ra.
Thời Ôn cảm thấy Trần Trì không phải người sẽ tùy tiện cho nữ sinh số điện thoại, nhưng thấy một màn này, cô vẫn không nhịn được mà miên man suy nghĩ.
Thời Ôn tìm được Thời Noãn.
"Em muốn đi chỗ khác tham quan, chị lát nữa nói với ba mẹ hộ em bảo hai người không cần lo lắng, có chuyện gì gọi cho em là được."
Thời Noãn hừ lạnh: "Lại đi tìm cậu ta?"
Sau đó liền nâng cằm nhìn đến cạnh bờ sông.
Thời Ôn kinh ngạc: "Chị cũng thấy sao?"
"Cậu ta đi theo từ đầu rồi."
Thời Ôn mím môi: "Vậy sao? Thế mà em cũng không phát hiện."
"Ngu ngốc."
Thời Ôn cũng không thèm để ý: "Em đi đây, chị không cần lo lắng."
Thời Noãn tỏ vẻ buồn cười: "Tao thì lo lắng cái gì?...Nhưng chỉ được một giờ thôi đấy."
Bên cạnh Trần Trì sớm đã không thấy mấy nữ sinh kia đâu. Bất quá có mấy nữ sinh đi qua không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút. Cậu dựa vào trên cầu đá, không chút để ý ánh mắt đánh giá của người khác, biểu tình nhàn nhạt, bị ánh mắt trời chói chang làm khó chịu, cậu hơi híp mắt, có chút giống như chưa tỉnh ngủ.
Thời Ôn đi ngang qua cậu cũng không dừng lại, rẽ vào một ngõ nhỏ mới đứng lại. Xoay người lại đã nhìn thấy Trần Trì ở đằng sau.
Thời Ôn quay mặt đi, lẩm bẩm:
"Cậu đẹp?"
Trần Trì lộ ra ý cười nghiền ngẫm, đôi mắt lại sạch sẽ không lẫn tạp chất:
"Còn có câu sau nữa. Cậu đẹp, nhưng cũng không đẹp bằng bạn gái của tôi."
Sel: nhân danh những người trong hội độc thân tôi từ chối hai người này tán tỉnh ve vãn nhau kiểu này:) đúng là không chịu nổi mà.
Thời Ôn nghĩ tới Thời Noãn mắng mình ngốc, cô đúng thật là ngốc, thế mà lại bị cậu lừa ra tới.
Nhưng mà...
"Vậy anh lấy điện thoại ra làm gì?"
"Cho bọn họ xem ảnh của em."
"Anh chụp trộm em?"
"Ừ. Chụp nhiều lắm."
Thời Ôn bĩu môi: "Anh làm vậy là xâm phạm quyền được bảo mật chân dung của em đấy."
Trần Trì đưa điện thoại cho cô: "Em có thể xóa mà."
Thời Ôn click mở album ảnh, sau đó liền nhận ra, cậu chụp...cũng khá đẹp.
Cô đưa điện thoại trả cậu, nhỏ giọng nói: "Tạm thời cứ để đấy đi."
Hai người sóng vai đi về phía trước, Thời Ôn nghĩ tới hai khối bánh đường trên tay liền lắc lắc:
"Anh có muốn ăn không?"
Trần Trì nhận lấy, lại nói: "Em ăn nhiều như vậy không sợ bụng bị căng hỏng à?"
Mặt Thời Ôn liền đỏ lên: "Anh nhìn thấy?"
Trần Trì: "Ừ."
Thời Ôn hối hận tại sao vừa rồi không biết mà ăn ít lại chứ?
"Ở trước mặt anh không cần phải để ý mấy chuyện đó. Anh chỉ lo bụng em không thoải mái thôi." Trần Trì vừa nói, tay cũng đặt lên bụng cô: "Có khó chịu không?"
Trên bụng Thời Ôn ấm áp, trong lòng theo đó cũng chậm rãi ấm lên:
"Không ạ."
Trần Trì mở túi nilon ra, đem hai khối bánh đường đã bị cô ăn dở mà ăn nốt. Thời Ôn ở bên cạnh nhìn cậu không chớp mắt.
Thật ra lúc cô mua hai khối bánh này thì cảm thấy rất tiếc nếu cậu không được ăn. Bởi vì cậu cũng giống cô, rất thích ăn đồ ngọt.
Lần đó lúc mới sống lại, cô đưa cho cậu rất nhiều thuốc hạ sốt nhưng cậu lại không chịu uống, về sau cô nghĩ lại có lẽ do cậu sợ đắng.
Một Trần Trì không thích đắng, thích đồ ngọt, thích uống sữa đậu nành sao có thể hắc hóa chứ?
Thời Ôn nhếch khóe miệng, vươn tay cầm lấy một tay rảnh rỗi của cậu.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Trần Trì hơi khựng lại, sau đó trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Thời Ôn cùng Trần Trì đi dạo nửa giờ, thấy sắp tới thời giần Thời Noãn quy định, cô có chút tiếc nuối.
Ở thời điểm trong lòng còn lưu luyến không rời, Thời Ôn nhìn thấy phía sau của Trần Trì có một cửa hàng bán đậu hủ thối. Cửa tiệm treo một cái biển bằng gỗ, dùng Pu't lông để viết:
[Đậu hủ thối gia truyền]
Mắt Thời Ôn sáng lên, cũng không thèm cầm tay cậu mà cứ thế chạy qua.
Trần Trì nhìn lòng bàn tay vắng vẻ, lại nhìn tới nữ sinh vô tâm vô phổi xoay người chạy đi...
"..."
Trong quán cũng chỉ có mấy cái bàn nhưng vệ sinh quán lại vô cùng sạch sẽ thoáng mát.
Thời Ôn nhìn Trần Trì, vẫy vẫy tay:
"Chúng ta ngồi ở đây đi."
Hai người gọi một phần đậu hủ thối kinh điển.
Trong lúc chờ đợi, bên cạnh lại có người ngồi xuống. Là một người phụ nữ thời thượng, trang điểm theo phong cách Âu Mỹ, mặc áo lộ eo cùng quần short ngắn, một chút cũng không hợp với nơi cổ trấn này.
Thời Ôn cùn không nhìn cô ta nhiều, chỉ là cảm thấy mình bị mùi nước hoa nồng đậm của người phụ nữ này làm sặc.
Cô không nhịn được "khụ" một tiếng.
Thời Ôn rút một tờ khăn giấy xoa xoa cái mũi, phát hiện khăn giấy có thể giúp mùi nước hoa không xông vào khoang mũi của cô, vì vậy cô cũng không bỏ xuống.
Lúc Thời Ôn muốn hắt xì cái thứ hai, bỗng nhiên người ngồi bên cạnh lại hỏi một câu:
"Nước hoa của ai vậy?"
Mi mắt Trần Trì hơi nâng, mặt mày so với khi nãy nhiều hơn vài phần buồn ngủ, tay tùy ý chống cằm, ngữ khí nhàn nhạt giống như là thuận miệng hỏi.
Nữ nhân tầm mắt từ trong di động chuyển qua, nhìn thấy người hỏi ánh mắt liền sáng lên.
Cô ta vốn dĩ không muốn đến cái cửa hàng tồi tàn này, chỉ là lí đãng nhìn thấy bên trong có một đại soái ca mới nguyện ý đi vào. Ngay từ đầu cô ta còn tưởng nữ sinh bên cạnh là bạn gái cậu, trong lòng liền âm thầm mắng cậu ánh mắt không tốt, lại đi thích loại người thẳng như cây trúc như vậy.
Nữ nhân vuốt ve mấy lọn tóc, liếc mắt, tự cảm thấy mình cmn thật là câu nhân:
"Cũng không đắt lắm, chỉ có hơn một ngàn thôi à!"
Trần Trì: "Đúng là không đắt. Nhưng mùi còn nặng hơn cả mùi đậu hủ thối."
Mọi người xung quanh đều bật cười.
Sắc mặt cô ta liền biến đổi: "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Không biết là đứa nhỏ nghịch ngợm nhà ai, bi ba bi bô nói:
"Bác gái này không chỉ có xấu mà còn hư. Đậu hũ càng thối thì là đậu hũ chính tông, nước hoa của bác còn thối hơn cả đậu hũ thối, nghĩa là bác rất thối rất thối.
.."
Chứng kiến cả quá trình Thời Ôn rốt cuộc không biết nên bày ra phản ứng gì.
Chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên sẽ liều mạng không khác gì Trần Trì.
Nữ nhân kia tức giận rời đi.
Thời Ôn buông khăn giấy xuống, tức khắc liền cảm thấy không khí thật trong lành.
"Cô thấy hai đứa còn nhỏ, có phải đang yêu sớm không?"
Có người hỏi. Thời Ôn nhìn qua, là mẹ của đứa bé vừa rồi.
Trần Trì uống một chút nước, không nhìn người phụ nữ, nhàn nhạt nói: "Yêu sớm cũng khá tiện."
Thời Ôn không biết tiếp theo cậu sẽ nói ra những lời kinh hãi thế tục gì, vội kéo lấy cánh tay của cậu.
Người phụ nữ cảm thấy rất hứng thú, lần đầu tiên nghe được lời biện giải như vậy về chuyện yêu sớm:
"Ồ! Tại sao?"
Trần Trì liếc người phụ nữ một cái, môi mỏng giật giật, không cảm xúc nói:
"Không cần lớn tuổi rồi mà vẫn còn mang thai."
Ánh mắt Thời Ôn dời xuống, mới phát hiện người phụ nữ đang mang thai.
Người phụ nữ xấu hổ cười cười, bầu không khí bỗng trở lên vi diệu.
Thời Ôn nhân lúc người phụ nữ nhìn mình mà nhỏ giọng nói xin lỗi.
Cô kéo Trần Trì đứng dậy, sau đó nhờ ông chủ gói lại mang về.
Thời Ôn xách theo túi đậu hủ thối, bất đắc dĩ: "Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với người khác được hay sao?"
Không biết Trần Trì như thế mào lại để ý tóc đuôi ngựa của cô, thỉnh thoảng lại duỗi tay đùa nghịch vài cái, nói:
"Em không thấy anh là người chủ động nói chuyện à?"
Thời Ôn bật cười: "Chẳng lẽ em còn phải khen anh?"
Trần Trì gật đầu.
Thời Ôn nói không lại cậu, chán nản lắc đầu.
Cô cầm lấy que xiên bằng gỗ xiên một miếng đậu hủ thối, cắn miếng thứ nhất liền bị kinh diễm. Từ trong ra ngoài, ngay cả nước chấm cũng vô cùng hợp khẩu vị của cô.
Thời Ôn cong mắt, kích động nói với Trần Trì:
"Anh thấy sao? Ngon lắm đúng không ạ?"
Trần Trì lau sạch nước chấm dính trên khóe miệng cô, sau đó *** ngón tay:
"Ừ. Ngon lắm!"
Thời Ôn bị hành động của cậu l cho hóa đá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc