Bệnh Chiếm Hữu - Chương 39

Tác giả: Tùng Lan

Chương 39: Bạn gái 
Trần Trì nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Tô Nhiễm giúp tôi xử lý vết thương 3 năm."
"Tôi chỉ thích một mình cậu."
Thời Ôn hoảng loạn.
Vậy đời trước thì sao?
Mặc kệ đời trước vì lý do gì mà cậu lại thích Thời Noãn, nhưng ít nhất đời này, cô đã thành công, không để cho Trần Trì thích Thời Noãn.
Chỉ là, người cậu thích bây giờ lại là cô.
Nếu như cô cự tuyệt, cậu sẽ từ bỏ sao?
Thời Ôn: "Nếu tôi từ chối cậu?"
Trần Trì mặt không biểu tình: "Không quan trọng."
"Thích cậu là việc của tôi."
Miếng bông vừa được Thời Ôn cầm lên lại một lần nữa rơi xuống, cô chớp chớp mắt.
Không nghe lầm chứ?
Cô nhớ lại một chút, trừ ngày hôm đó ở hành lang, tính chiếm hữu khiến cậu mất khống chế, thì Thời Ôn chưa từng thấy qua cậu có biểu hiện của một thiếu niên bất lương cùng tàn bạo bao giờ.
Hiện tại tính chiếm hữu của cậu cũng không mãnh liệt tới mức muốn giam cầm cô. Dựa theo tác phong của cậu ở đời trước, bởi vì Thời Noãn cùng người khác mập mờ mà cậu đã cho nổ trường học.
Xem ra, kì thật bây giờ cậu cũng không quá thích cô. Cậu không vui khi thấy cô cười với Nhậm Xích, bởi vì người kia luôn tìm cách đối phó với cậu.
Vì thế, đem tình cảm mới chớm của cậu P0'p ૮ɦếƭ từ trong nôi, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ quay trở lại với đúng quỹ đạo vốn có của nó.
Thời Ôn tự bổ não xong, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Trần Trì đem tất cả biểu tình của cô thu vào đáy mắt, thấy vẻ mặt cô nhẹ nhàng, bàn tay đang nắm chặt đá vụn mới buông lỏng ra.
*
Nữ sinh theo đuổi Trần Trì dạo gần đây biết thêm một tin tức - Trần Trì có bạn gái.
Dần dần lời đồn đã lan khắp trường.
Nhị ban hóa học lão sư biết Trần Trì chính là nhân vật chính trong lời đồn liền không giữ nổi bình tĩnh.
Vì thế ông liền tìm đến chủ nhiệm của nhị ban, chính là Ngô Đông. Ngô Đông cũng là hóa học lão sư, vừa nghe cũng nóng nảy. Trần Trì chính là học sinh chuyển trường có kết quả thi khoa học tự nhiên vô cùng tốt, tương lai đáng mong chờ. Vì vậy, trực tiếp tới lớp gọi Trần Trì đến văn phòng.
Ngô Đông chưa từng trải qua việc này, không biết nên mở miệng thế nào, nhị ban hóa học lão sư Vương Thuỵ lại là người có kinh nghiệm.
"Trần Trì. Gần đây trong trường học có lời đồn nói em có bạn gái. Có phải đấy là sự thật không?"
Trần Trì thờ ơ: "Không phải."
Vương Thuỵ: "Vậy tại sao mọi người đều nói em có bạn gái?"
Trần Trì ngáp một cái: "Có nữ sinh tìm em thổ lộ, nên tùy tiện lấy cớ."
Vương Thuỵ minh bạch: "À! Hóa ra là vậy."
Ngô Đông cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vương Thuỵ cảm thấy lúc này chính là cơ hội tốt để nói vài lời khuyên răn cậu: "Trần Trì này, tình yêu cấp ba không đáng tin cậy. Hiện tại quan trọng nhất chính là việc học, em phải nhớ kĩ..."
"Lão sư, em có thể về lớp chưa?"
Trần Trì lạnh nhạt cắt ngang.
Những lời Vương Thuỵ muốn nói liền nghẹn ở cổ.
Trần Trì tiếp tục: "Em phải đi về làm hóa học."
Vương Thuỵ cùng Ngô Đông vừa nghe, liền không dám chậm trễ cậu: "Đi đi, không lãng phí thời gian học tập của em."
Trần Trì đầu cũng không quay lại, xoay người rời khỏi văn phòng.
Cả lớp thấy cậu trở về liền yên tĩnh, sau đó lại bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.
Trần Trì cũng không thèm liếc nhìn mọi người một cái, về tới chỗ liền bò ra bàn ngủ.
"Vậy Trần Trì thật sự có bạn gái?"
"Đó không phải thật chứ?"
"Oa, có chút hâm mộ nha. Không biết nữ sinh đó thế nào, có xinh đẹp không nhỉ?"
"Này, biểu tình của cậu giống như không phải thực hâm mộ. Là ghen tị à?"
"Cậu không ghen tị sao? Hừ!"
"Thật ra mình cảm thấy chuyện đó là giả. Chỉ là cậu ấy tùy tiện lấy cớ để từ chối thôi."
"Mình cũng cảm thấy như vậy. Trần Trì tính cách rất lạnh nhạt, cũng không hẳn là cao lãnh, mà là loại người không có thất tình lục dục."
"Mình nói cho các cậu nghe. Mỗi lần mình đi qua cậu ấy, mắt Trần Trì lúc nào cũng nhìn thẳng, cảm thấy trong mắt cậu ấy không chứa bất kì ai cả. Bình thường tuy chúng mình hay chạm mặt thoáng qua, nhưng cậu ấy lại đem cho mình cảm giác, đó là mình bị làm lơ, căn bản là không có cảm giác tồn tại."
"Mình cũng có cảm giác này."
"Mình cũng vậy..."
Thanh âm mọi người nhỏ vụn bàn luận, chữ đực chữ cái rơi vào tai Thời Ôn, khiến cô trong lòng không yên.
Chỉ là, mọi người nói không phải có chút quá khoa trương sao?
Vừa hết tiết thứ hai, Ngô Đông cho gọi Thời Ôn lên văn phòng.
Cô sợ tới mức thiếu chút nữa dùng Pu't xuyên thủng sách luyện tập.
Chủ nhiệm lớp đã biết cô chính là người Trần Trì thích sao?
Trần Trì bên cạnh vẫn còn đang ngủ. Thời Ôn cảm thấy chắc chắn không phải cậu nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bất an. Tiết trước vừa gọi Trần Trì lên văn phòng, tiết này lại đến lượt cô.
Nếu mọi người hiểu lầm thì phải làm sao?
Tới văn phòng Thời Ôn mới biết mình đã nghĩ nhiều.
Ngô Đông đẩy mắt kính: "Việc của Trần Trì chắc em cũng nghe nói rồi chứ?"
Thời Ôn chần chừ, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Ngô Đông cũng không chờ cô trả lời, đã nói tiếp:
"Thầy nhớ lúc trước em nói muốn làm lớp phó kỉ luật. Đối với em thầy rất yên tâm, bởi vì em rất hiểu chuyện. Nhưng việc của Trần Trì khiến thầy rất lo lắng, cho nên, vị trí lớp phó kỉ luật không cần phải tuyển nữa, em trực tiếp làm đi."
Thời Ôn nghĩ thầm, thật ra cô đã sớm quên cái chức lớp phó kỉ luật này rồi, bởi gần đây ở trường học không có ai khi dễ Trần Trì.
Ngô Đông tiếp tục: "Đặc biệt là Trần Trì, thầy hi vọng em có thể quan tâm bạn, nhắc nhở bạn một chút, học sinh phải lấy việc học làm chủ. Có được không?"
Thời Ôn hoàn toàn không có lý do cự tuyệt, vì lúc trước chính là cô yêu cầu làm, nên đành phải căng da đầu đồng ý: "Vâng. Cảm ơn lão sư đã tin tưởng."
Chức lớp phó kỉ luật bị dồn đến ót, Thời Ôn trong lòng đều mệt. Cô không có kinh nghiệm làm cán bộ lớp, lúc trước ứng tuyển là muốn lúc Trần Trì bị khi dễ, cô có thể danh chính ngôn thuận mà "xen vào việc của người khác", xảy ra chuyện gì còn có lão sư bảo vệ.
Học sinh lớp hai tuy rằng Thời Ôn không quá hiểu biết, nhưng cô ngồi ở bàn cuối, ngay cả động tác nhỏ của họ cô cũng thấy rõ ràng.
Đặc biệt là lớp phó kỉ luật hiện tại, Đường Hi. Hắn không những không tuân thủ kỉ luật, hơn nữa còn nói rất nhiều, mà hắn cũng chính là anh em tốt của Lý Vinh, mặc dù không tham gia trận ẩu đả với Trần Trì lúc trước.
Không cần phải làm lớp phó kỉ luật, Đường Hi vô cùng vui sướng, khi nói chuyện âm thanh cực to. Thời Ôn cùng hắn chỗ ngồi một người nam một người bắc mà còn có thể nghe thấy hắn nói gì.
"Rốt cuộc không cần làm lớp phó kỉ luật. Bằng không lúc tôi nói chuyện thật cảm thấy thẹn với chức vụ của mình."
"Nói ra cũng tiếc thật, sau này lão tử không thể bao che cho anh em được rồi."
"Thời Ôn nhìn mềm mềm nhược nhược. Chúng ta dỗ dành cô ấy mấy câu hẳn là cô ấy sẽ bỏ qua."
Thời Ôn: "..."
Giọng của hắn lớn như thế nào hắn thật sự không biết sao?
Vài phút sau, Đường Hi vẫn còn đang nói.
Phiền thật.
Cô là lớp phó kỉ luật đúng không? Có lẽ sẽ quản được hẳn để hắn không nói chuyện nữa. Nhưng nên nói thế nào đây?
Thời Ôn nghĩ đến xuất thần.
"Phanh---"
Là tiếng sách vở bị ném lên bàn.
Thời Ôn sợ tới mức tay run lên, quay đầu nhìn lại.
Trần Trì híp mắt, hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ. Cánh tay gầy nhưng rắn chắc vẫn còn giơ lên giữa không trung, không cần nói cũng biết cậu vừa làm gì.
Mà trên mặt bàn Đường Hi lại xuất hiện một quyển sách không phải của hắn.
Hắn cầm lấy sách giáo khoa, mắng: "Mẹ nó, ai ném?"
Ánh mắt dừng trên người Trần Trì, hắn ngẩn người, nghĩ lại chuyện ở sân bóng Lý Vinh kể lại, ngữ khí hoà hoãn lại, nhưng vẫn không áp được lửa giận:
"Trần Trì cậu ném tôi làm gì?"
Trần Trì nâng mí mắt, không mặn không nhạt nói: "À, ngại quá, nằm mơ."
Sự tức giận của Đường Hi vì câu này của cậu mà nổi lên, cảm thấy bản thân mình bị trêu đùa:
"Nằm mơ ném sách? Còn ném tới chỗ tôi? Cậu nằm mơ cái gì mà trâu bò như thế?"
Trần Trì dựa lưng vào ghế: "Mơ chơi bóng rổ."
Đường Hi nghẹn họng.
Thành sẹo liền quên đau, Lý Vinh không ưa Trần Trì, cảm thấy cậu chính là cố tình gây chuyện. Trần Trì là người tàn nhẫn, hắn cũng không kém.
Lý Vinh thấy vậy, lập tức đứng lên trợ uy cho Đường Hi:
"Cmn Trần Trì, cái cớ của cậu ngửi được sao? Chơi bóng rổ thì ghê gớm lắm à? Lão tử đây đá bóng cũng không có đi đá chân ghế của người khác."
Đường Hi ngồi ở phía trước Lý Vinh, tươi cười đóng băng vài giây.
Thật ra, hắn rất muốn nói, Lý Vinh thường xuyên đá chân ghế của hắn.
Đường Hi ho khan vài tiếng:"Tôi cảm thấy cậu chính là cố ý gây chuyện."
Trần Trì: "Ừm."
Lý Vinh: "Cái gì?"
Trần Trì lạnh lùng liếc hắn một cái: "Tôi chính là cố ý muốn gây chuyện với các cậu đấy."
Lý Vinh: "..."
Đường Hi cũng không biết nên nói lại như thế nào, đành nhịn xuống, nhưng không muốn trước mặt bao nhiêu người bị mất khí thế, chỉ có thể nói:
"Cmn nếu cậu có bản lĩnh thì chúng ta ra bên ngoài đánh một trận."
Lời này vừa nói ra, bả vai đã bị Lý Vinh túm lấy, làm mặt quỷ, nói nhỏ:
"Cậu muốn tìm ૮ɦếƭ cũng đừng kéo theo tôi."
Đường Hi không nghe thấy hắn nói:
"Cậu nói gì vậy?"
Lý Vinh trợn trắng mắt.
"Cái kia..."
Giọng nói của nữ sinh nhu nhược mềm mại, hai người đều nhìn qua. Là Thời Ôn.
Thời Ôn mỉm cười lễ phép: "Bây giờ đang là giờ tự học, các cậu mau trở lại chỗ ngồi đi. Nếu không tôi sẽ ghi lại tên."
Đường Hi há mồm muốn nói chuyện.
Thời Ôn giơ lên quyển sổ giám sát: "Muốn nói mấy câu dỗ dành tôi cũng vô dụng."
Đường Hi xấu hổ cười cười, ghé vào tai Lý Vinh nói: "Cô ấy nghe được kìa."
Thời Ôn bất đắc dĩ: "Bây giờ cậu nói cái gì tôi cũng nghe thấy rồi, cho nên mong cậu lần sau đừng nói chuyện trong giờ học."
Đường Hi: "..."
Lý Vinh vui vẻ, vỗ vai Đường Hi: "Giọng cậu lớn như vậy làm gì có ai không nghe được? Haha buồn cười ૮ɦếƭ mất."
"Cười đủ chưa?"
Một giọng nói lạnh như băng xen vào.
Thời Ôn biết bọn họ quấy rầy Trần Trì nghỉ ngơi, liền nói với Đường Hi cùng Lý Vinh: "Các cậu ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được chứ?"
Đường Hi cùng Lý Vinh liếc nhau.
"Được chứ."
Cô gái mềm mại như cô thì có thể làm gì bọn họ?
Hai nam sinh nghênh ngang theo Thời Ôn ra ngoài, không ai chú ý tới ánh mắt của Trần Trì từng chút từng chút phiếm ý lạnh.
"Lớp phó kỉ luật. Tìm chúng tôi có chuyện gì sao?"
Đường Hi tùy tiện, tươi cười còn có chút trêu chọc.
"Mọi ngày đều là người khác gọi tôi là lớp phó kỉ luật, hôm nay lại đến lượt tôi gọi người khác. Kì diệu thật."
Lý Vinh không chút nghĩ ngợi đả kích hắn: "Ai gọi cậu là lớp phó kỉ luật? Không phải mọi người đều gọi cậu là Đường Tây Thi sao?"
Đường Hi thấy có nữ sinh ở đây, biệt hiệu xấu hổ lại bị lôi ra, liền vội vàng bảo vệ mặt mũi: "Cmn cậu không được nói bậy. Lớp phó kỉ luật, không phải như vậy đâu."
Thời Ôn hơi cong môi, muốn bảo trì một nụ cười lễ phép, chứng tỏ cô không để ý đến biệt hiệu của hắn.
Nhưng nghĩ đến ba chữ "Đường Tây Thi" lại nhịn không được lộ ra mấy chiếc răng sữa.
"Đm" Lý Vinh thấp giọng mắng.
Lớp phó kỉ luật cười...cũng quá ngọt quá mềm rồi.
Đường Hi cũng ngây ngốc, sờ sờ mũi: "Lớp phó kỉ luật, cậu cười lên đẹp quá."
Thời Ôn được hẳn khen có chút ngượng ngùng: "A, cảm ơn."
Trần Trì dựa vào lưng ghế, gắt gao nhìn ba người ngoài hành lang. Thấy nữ sinh thi thoảng lại cười vô cùng thẹn thùng, sinh động đến chói mắt.
Tay cậu nắm chặt ghế dựa, cố nén cảm giác muốn xông lên, cho hai người kia một quyền.
Thời Ôn mím môi, nói ra những lời cô đã chuẩn bị tốt:
"Tôi gọi các cậu ra đây là muốn thương lượng một chuyện. Lần trước các cậu khi dễ Trần Trì, dù sao lão sư cũng xử phạt rồi, chỉ là tôi không muốn Trần Trì đối với các cậu ghi hận. Gần đây cậu ấy luyện bóng rổ rất chú tâm, tôi cũng muốn cậu ấy thông qua bóng rổ có thể làm quen được với nhiều người. Hơn nữa Trần Trì nhất định không muốn giữa cậu ấy và các cậu có hiểu lầm, cho nên tôi hi vọng các cậu cùng cậu ấy sau này có thể chung sống hoà bình với nhau. Có được hay không?"
Lý Vinh cùng Đường Hi liếc nhau, cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Chuyện kia, không phải bọn họ mới là người bị hại sao,
Thời Ôn thấy bọn họ không trả lời, lại nói tiếp:
"Các cậu không cần phải trở thành bạn của nhau. Nhưng mọi người đều là bạn học, chỉ là mong các cậu mỗi lần nói chuyện đều không cần căng thẳng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến kỉ luật của lớp, tôi không thể lúc nào cũng ghi tên của các cậu được. Nếu không, e là chủ nhiệm lớp sẽ thông báo cho ba mẹ các cậu đấy."
Ba mẹ nguyện ý đút tiền cũng muốn cho con vào nhị ban, khẳng định rất quan tâm tới con của mình. Mà đồng ý tới nhị ban học, học sinh nhất định rất sợ ba mẹ.
Quả nhiên, hai người nghe được câu cuối cùng sắc mặt đều đổi.
Còn có thể nói như thế nào nữa?
Nếu nói cho ba mẹ, còn không phải vừa bị ăn mắng lại vừa bị cắt tiền tiêu vặt sao?
Hơn nữa, không thể vì vạch mặt Trần Trì giả nhân giả nghĩa mà đem chuyện Lý Vinh hắn cùng một đám người cũng không đánh lại một người truyền ra ngoài.
Lý Vinh cố tỏ ra mình khoan hồng độ lượng: "Được rồi."
Đường Hi nghĩ thầm, đúng là diễn giỏi thật, vì thế cũng chỉ biết đồng ý.
Thời Ôn cảm kích, nhìn bọn họ cười cười.
Cô suy nghĩ, trong lớp có lẽ không có ai chán ghét Trần Trì. Sau khi gia nhập đội bóng rổ liền có bạn, lại có cơ hội hoạt động, hẳn là không còn gì đáng lo.
Vì vậy sau khi tan học, Thời Ôn vỗ vỗ cái bàn, nhắc nhở Trần Trì tan học, cũng nhân tiện nói luôn:
"Trần Trì, từ ngày mai buổi sáng tôi không thể đến sớm cùng cậu học được rồi. Mẹ tôi muốn tôi phải ăn sáng ở nhà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc