Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 425

Tác giả: Ân Tầm

Lục Bắc Thần nghe xong nói ngay: “Anh đưa em đi xem nhà ngay, gần lắm”.
Cố Sơ cố nhịn cười, chau mày, “Lục Bắc Thần, chẳng phải IQ của anh cao lắm sao? Sao cách cầu hôn vụng về vậy?”.
“Vụng về?” Lục Bắc Thần quay đầu lại nhìn, ngẫm nghĩ rồi quay về phía cô, tươi cười, “Cách này Phan An dạy anh mà, trên thực tế chẳng phải rất hữu dụng sao?”.
“Anh có biết thế nào gọi là sáng tạo không, giáo sư Lục?”
Lục Bắc Thần há hốc miệng, nửa ngày không nói được câu gì.
“Nếu anh đã muốn dùng cách quê mùa thì phải quê mùa tới cùng chứ.” Cố Sơ khoanh hai tay trước ***, “Hoa tươi hay gì đó anh đều không có, cầu hôn ở đây, đàn ông người ta hay ôm một bó hoa to rồi quỳ xuống đất”.
Lục Bắc Thần bật cười, ôm lấy cô, “Ngốc lắm”.
“Thế cách này của anh thì không ngốc hả?” Cố Sơ hất cằm về phía màn hình lớn.
“Vẫn nằm trong phạm vi anh chấp nhận được.” Lục Bắc Thần nói, “Cả một đám thanh niên thích náo nhiệt, cứ nghĩ rằng quỳ xuống cầu hôn trước đám đông là rất lãng mạn, thực tế là ấu trĩ. Anh đối tốt với em cả đời mới gọi là lãng mạn”.
Cố Sơ nghe mà lòng trào dâng ngọt ngào, “Người ta có người làm chứng”.
“Bảo một đám người lạ làm chứng hả? Đừng có ngốc nữa, họ chỉ thấy hóng chuyện thôi.” Lục Bắc Thần nói đúng trọng điểm.
Cố Sơ đẩy anh một cái, “Anh hận đời hay sao vậy? Lục Bắc Thần, em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh nhưng còn chưa cử hành hôn lễ đâu, cách mạng chưa thành công, anh đừng tưởng mọi sự thế là thành”.
Lục Bắc Thần cười sảng khoái: “Em muốn anh quỳ xuống trước đám đông thật à?”.
Cố Sơ nghĩ một lúc, “Thôi bỏ đi, em cũng cảm thấy kỳ quặc”.
“Thực tế tốt hơn nhiều mà.” Lục Bắc Thần cảm thán, vòng tay qua eo cô, “Với lại, họ đều biết chuyện hôm nay anh cầu hôn, coi như là làm chứng rồi, đúng không?”.
“Họ?” Cố Sơ chớp chớp mắt, “Đám Ngữ Cảnh á?”.
Lục Bắc Thần gật đầu.
“Anh đã muốn kín đáo, sao còn ra ngoài? Cầu hôn nhà vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm sức lực.”
Lục Bắc Thần hơi ngượng ngập.
Cố Sơ nghiêng đầu nhìn anh, anh thẳng thừng giơ tay bịt mắt cô lại, “Sao em nhiều câu hỏi thế hả?”.
“Này, anh xấu hổ gì chứ?” Cố Sơ gạt tay anh ra, “Lẽ nào sợ cầu hôn thất bại bị bọn họ cười?”.
Chỉ một câu nói đại nhưng đã khiến Lục Bắc Thần đỏ bừng mặt. Anh hắng giọng, rất lâu sau mới “ừ” một tiếng. Cố Sơ nghe xong, sững người giây lát rồi ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Cô không hy vọng anh sẽ trả lời, không ngờ anh lại thành thật thừa nhận nỗi lo của mình đến thế.
Người đàn ông này có lúc ngây ngô như đứa trẻ.
Những người xung quanh đều nhìn cả về phía họ, càng khiến Lục Bắc Thần thêm gượng gạo. Anh túm lấy cô, kéo vào lòng, “Anh đưa em tới nhà mới”.
“Bây giờ ư?”
“Đúng, xem xem có cần thêm thứ gì không?” Lục Bắc Thần đã lại kiêu ngạo như khổng tước, ngẩng cao đầu sải bước, “Cưới xong chúng ta qua đó ở”.
Cố Sơ mím môi cười thầm, ôm chặt lấy cánh tay anh…

Lục Bắc Thần quả nhiên là người thuộc trường phái hành động. Chuyện cầu hôn thành công đã trở thành liều thuốc hưng phấn, khiến Lục Bắc Thần lấy hết dũng khí tiến thẳng về Quỳnh Châu. Anh mua nào túi lớn túi nhỏ, định sẽ đánh bại dì Sầm Vân.
Cố Sơ vốn định cuối tuần này được ngủ một giấc đã đời, kết quả mới sáng sớm đã bị anh quấy rầy. Đợi Lục Bắc Thần xếp hết quà vào cốp xe cũng đã hơn mười giờ sáng, nắng gay gắt chiếu xuống mặt đường, tựa hồ có thể làm nhựa đường tan chảy, ve trên cây lại bắt đầu cọ cọ cánh.
Cô uể oải dựa vào ghế xe nhìn Lục Bắc Thần bận rộn, lòng trào dâng một niềm ngọt ngào chưa từng có. Di động kêu inh ỏi hồi lâu cô mới nghe thấy.
“Chị.” Là Cố Tư, giọng nói có phần áp lực.
Nếu là thường ngày, có lẽ Cố Sơ sẽ nhận ra sự bất thường của nó, nhưng hôm nay hân hoan đã che đi hết thảy. Cô cất giọng vui mừng, “Nhớ chị hả? Không sao, em sẽ được gặp chị nhanh thôi”.
“Chị định về nhà ạ?”
“Đúng thế.” Cố Sơ nhìn thấy bóng Lục Bắc Thần ở đằng sau qua gương chiếu hậu, cười tươi rói, “Cả Bắc Thần nữa, hai anh chị cùng về”.
“Cái gì? Anh ta cũng theo chị về?”
“Có gì mà em phải kinh ngạc? Có phải lần đầu tiên đâu.” Cố Sơ cười.
“Nhưng mà…” Cố Tư ngập ngừng.
“Hử?”
“Chị, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Được, em nói đi.”
Bên kia do dự một lúc, “Mà thôi, đợi chị về vậy”.
Cố Sơ trêu chọc, “Nói thì nói đi, cứ làm ra vẻ thần bí”.
Sau khi nói chuyện xong với Tư Tư, nhân lúc Lục Bắc Thần ở ngoài nghe điện thoại, Cố Sơ gọi cho Tiêu Tiếu Tiếu.
Đầu kia nhận máy với giọng uể oải.
Cố Sơ cười: “Bà Cố ơi, bà bị cảm lâu quá rồi”.
“Cũng bình thường.” Tiêu Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đáp.
“Cho cậu một quả bom hồng này.” Cố Sơ không kiềm chế được.
Đầu kia ngẩn ra, “Cậu sắp kết hôn?”.
“Anh ấy cầu hôn tớ rồi, hôm nay sẽ về nhà dì.” Cố Sơ hớn hở.
“Chúc mừng hai cậu nhé.” Tiêu Tiếu Tiếu chân thành nói.
“Cậu mau khỏe lên nhé, nếu không ai giúp tớ lo liệu đám cưới đây? Cậu và bác sỹ Cố vừa phải mừng tiền, vừa phải góp sức đấy”.
Đầu kia ngừng lại giây lát mới nói tiếp: “Đám cưới dĩ nhiên có chồng cậu lo rồi, tớ giúp cậu còn ra thể thống gì hả?”.
“Cậu là bạn tốt của tớ mà, đừng ăn nói thiếu trách nhiệm vậy.”
Tiêu Tiếu Tiếu cười khẽ, “Yên tâm, tớ quyết không để Lục Bắc Thần cưới cậu về nhà dễ dàng vậy đâu.” Rồi cậu ấy hỏi: “Thế ngày cưới đã định chưa?”.
Trong gương, Lục Bắc Thần đã nhận xong điện thoại, đi về phía này. Cố Sơ hạ thấp giọng, “Anh ấy định chọn tầm tháng Mười, thời tiết và khí hậu đều đẹp”.
“Tháng Mười hả? Thế là sắp rồi đấy?”
Cố Sơ cười rất vui.
“Giáo sư Lục cũng thật là. Ngày cưới thì phải đi xem ngày sinh tháng đẻ của hai cậu rồi tính chứ, không phải anh ấy chọn là được đâu.”
Cửa xe bật mở, Lục Bắc Thần ngồi vào trong.
Cố Sơ chuyển di động sang tai bên kia, cười nhẹ nhàng, “Giờ ai còn tin mấy cái đó nữa?”.
Tiêu Tiếu Tiếu thở dài, “Cũng phải, chuyện tình cảm chẳng liên quan gì tới ngày đẹp hay ngày xấu”.
Cố Sơ lại cười hì hì với cậu ấy mấy câu rồi ngắt máy.
Hôm nay nắng rất đẹp, khiến tâm trạng người ta cũng phấn chấn hẳn lên. Lục Bắc Thần hỏi: “Điện thoại của ai đấy?”.
“Của Tiếu Tiếu, cậu ấy đề nghị hai chúng ta nên đi xem bói.”
“Xem gì cơ?” Lục Bắc Thần khởi động xe.
“Xem ngày cưới.”
Anh cười, “Ngày cưới để anh quyết, liên quan gì tới bói toán?”.
“Chuyện hệ trọng cả đời mà.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
“Này, Lục Bắc Thần, anh nghiêm túc chút đi.” Cố Sơ gào lên.
Lục Bắc Thần giơ ngón tay đeo nhẫn lên, lắc lư, “Nhìn thấy ngày trên này chưa?”.
Cố Sơ gật đầu.
“Nửa năm trước anh định tổ chức hôn lễ vào sinh nhật em.” Lục Bắc Thần khẽ nói: “Thế nên, chuyện kết hôn nên tổ chức sớm là hơn”.
Cố Sơ xúc động, nhớ lại cảnh tượng nửa năm trước, trái tim cô lại đau nhói theo anh. Cô thở dài, “Hay là chọn sinh nhật anh đi?”.
“Anh nói tháng Mười là tháng Mười.” Lục Bắc Thần rất kiên quyết, “Không quá vội để chuẩn bị không kịp, cũng không quá dài để phải đổi thay”.
Cố Sơ nhìn anh rất lâu rồi gật đầu.
Anh an ủi, kéo tay cô lại, đan hai bàn tay vào nhau…

Sầm Vân biết hai người họ quay về thì rất vui, từ sáng sớm đã chạy ra chợ mua đồ. Họ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức. Mũi Cố Sơ rất thính, cô thay giày rồi lao ngay vào bếp, “Dì ơi, con đã nói với dì nhiều lần rồi, cá phải hấp lên ăn mới ngon”.
Cô có chìa khóa của nhà dì nên về đây là mở thẳng cửa đi vào.
Sầm Vân nghe thấy có động tĩnh ngoài phòng khách, thò đầu ra thấy họ bèn gào ầm lên: “Không thích ăn thì con tự xuống mà làm! Sao không về sớm một ngày? Giờ về tối muộn rồi còn bắt bẻ. Bắc Thần, con cứ ngồi tự nhiên đi nhá, người nhà cả, dì không tiếp nữa đâu”.
Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thần, cười: “Ngồi tự nhiên nhé, ‘người nhà’”.
Lục Bắc Thần cốc đầu cô một cái, bỏ hết quà cáp xuống, đi rửa tay rồi xuống bếp phụ giúp.
Cố Tư chưa về, sau khi làm xong cả bàn thức ăn, Sầm Vân gọi điện giục Cố Tư. Sau khi đặt điện thoại xuống, nhìn thấy bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, bà trách móc, “Mua nhiều đồ thế này làm gì? Giờ kiếm tiền đâu có dễ? Thanh niên tụi con là tối ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí thôi!”.
Lục Bắc Thần nói thẳng: “Dì ơi, con và Sơ Sơ dự định kết hôn”.
Cố Sơ đỏ mặt với lấy cái gối, ngồi nép ở một góc sofa, len lén quan sát sắc thái của dì. Nét mặt của Sầm Vân quả nhiên thay đổi rất lớn, bà ngồi phịch xuống, “Thật hả? Hai đứa định cưới?”.
Cố Sơ tỏ ra khó xử, “Dì, bọn con sao dám đem chuyện này ra đùa cợt”.
“Không, tại dì mừng quá ấy mà. Sợ nghe nhầm.”
Lục Bắc Thần mỉm cười, “Vâng thưa dì. Con muốn định ngày cưới tầm tháng Mười. Dĩ nhiên, thời gian có hơi gấp nhưng con sẽ lo liệu chuyện hôn lễ.” Rồi anh lại nói: “Còn một số tục lệ trước khi cưới con không hiểu lắm, mong dì dạy bảo, ví dụ như sính lễ gì gì đó ạ”.
“Mấy cái này dễ thôi, dễ thôi.” Sầm Vân mừng ra mặt, kéo tay Cố Sơ lại, “Được rồi. Dì nhìn ra rồi, ông trời bắt hai đứa phải về với nhau. Kết hôn đi, cưới sớm yên tâm sớm”.
Bầu không khí hòa thuận kỳ lạ. Cố Sơ còn tưởng dì ít nhiều sẽ làm khó Lục Bắc Thần, dẫu sao dì cũng không thích nghề nghiệp của anh. Nhưng không hề, dì bàn bạc chuyện cưới xin với vẻ tràn đầy hứng khởi. Cho tới khi Cố Tư trở về, vội vội vàng vàng. Sầm Vân lập tức gọi nó, “Mau lên, chị con sắp cưới rồi, còn thiếu phù dâi đấy, vừa hay có con”.
“Cái gì? Kết hôn?” Cố Tư đờ người, ngay lập tức phản ứng dữ dội: “Không được, hai anh chị không thể kết hôn được!”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc