Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 15

Tác giả: Ân Tầm

Giờ có phải cô đang hối hận vô cùng không? Hối hận vì năm xưa đã nhìn nhầm Bắc Thâm là một kẻ nghèo hèn?
Câu hỏi của Tiêu Tiếu Tiếu vừa đường đột lại thẳng thắn, khiến cho Cố Sơ không biết phải trả lời thế nào. Nếu có thể, đây cũng là khúc mắc tận đáy lòng Cố Sơ muốn hỏi.
“Muốn lôi kéo quan hệ để nhờ vả dựa dẫm cũng không cần lộ liễu đến vậy chứ? Anh ấy đã nói rõ thân phận rồi, đương nhiên không phải Lục Bắc Thâm.” Có một giọng nói chậm rãi xen ngang, ngữ khí khiến người nghe không hề thoải mái, cứ như những mũi kim mảnh đâm vào màng nhĩ.
Cố Sơ nhìn qua. Đó là Lăng Song, bạn cùng lớp với cô, không ngờ cô ta lại tới đây. Nhắc tới Lăng Song thì nhà họ Cố và gia đình cô ta coi như cũng có chút tình cảm qua lại. Khi vừa mới vào học, quan hệ của Cố Sơ và Lăng Song cũng tạm ổn. Nhưng giữa con gái với con gái luôn có sự so đo. Lăng Song tính tình hiếu thắng, lại thích khoe tài, cộng với gia cảnh không tồi nên bất luận làm việc gì cố gắng tới mức xuất sắc. Cô ta và Cố Sơ ganh đua sắc đẹp, tranh nhau vào ban cán sự lớp, giành giật chức chủ tịch hội sinh viên. Hai người hay cãi vã vì mấy chuyện vặt vãnh không đáng kể, thêm cả sự khác biệt trong tính cách nên lâu dần tình bạn cũng nhạt nhòa.
Lăng Song đi tới trước mặt Cố Sơ, quan sát cô từ trên xuống dưới rồi cười khẩy: “Yo! Hôm nay ăn mặc giản dị thế này à, chẳng giống phong cách của cậu gì cả, Cố đại tiểu thư! Trông thì chẳng thay đổi mấy, đáng tiếc hôm nay người tới đây lại là anh trai của Bắc Thâm, Lục Bắc Thần. Người ta đâu có quen biết cậu. Cậu nghĩ mình còn có thể ôn lại chuyện cũ ư?”
Tối nay Lăng Song trở thành đại diện của thương hiệu Chanel, từ quần áo cho tới chiếc túi xách nhỏ trên tay. Cố Sơ vẫn luôn có tin tức của Lăng Song. Không có gì lạ, vì cô vẫn hay nhìn thấy Lăng Song trên tivi. Với ngòi Pu't sắc nét về giới thời trang, Lăng Song là người xuất bản cuốn tạp chí nổi tiếng hàng đầu trong nước, đóa hoa giao tiếp nổi danh của giới thời trang. Cái bóng của ngành y cuối cùng vẫn không thể thay đổi được Lăng Song. Cô ta vẫn lựa chọn ngành văn học mà mình yêu tha thiết sau đó biến văn chương thành VK sắc bén, giúp đỡ cho bầu trời cao rộng của mình.
Lăng Song cầm một chiếc ly đế cao, cổ tay lắc nhẹ nhàng, vô số ánh sáng lấp lánh rọi vào mắt. Cô ta hướng về Cố Sơ, bổ sung một câu: “Cũng khó trách cậu lại chủ động xuất hiện. Biến mất bao nhiêu năm nay, thật sự coi mình là chuột chũi không muốn nhìn thấy ánh sáng sao? Chẳng phải chỉ một buổi gặp mặt là đã dễ dàng gọi được cậu tới? Dám chắc hôm nay cậu cũng vì người ta đẹp trai giàu có mới tới phải không? Cũng phải, Lục Bắc Thần tiếng tăm lẫy lừng, người đàn ông mà bao nhiêu tiểu thư muốn quen biết, muốn giá trị có giá trị, cần địa vị có địa vị, lại còn là người tâm phúc trong mắt các chính khách quốc tế, giờ ai mà chẳng muốn làm quen với Lục Bắc Thần? Tôi thấy cậu đã biết rõ còn giả vờ ngây thơ đấy. Sao? Vẫn còn thích trưng cái bản mặt trong trắng thuần khiết ra à? Lỗi thời rồi đấy Cố đại tiểu thư ạ. Có loại phụ nữ nào mà Lục Bắc Thần chưa từng gặp. Em trai anh ấy mắc lừa cô, anh ấy thì chưa chắc.”
Cố Sơ chẳng hơi đâu cãi vã với cô ta, ngược lại Tiêu Tiếu Tiếu ra mặt thay Cố Sơ: “Ôi chao! Sao tôi cảm thấy có người nào đó không ăn được nho quay ra chê nho chua thế nhỉ? Nhớ lại năm xưa ai thích đào góc tường của bạn thế? Rõ ràng biết Bắc Thâm đã có bạn gái mà vẫn còn bám riết không tha? Lăng Song! Tầm mắt của cậu đúng là còn cao hơn vóc dáng của cậu đấy. Bình thường cũng chẳng thấy cậu liên lạc gì với bạn bè, hôm nay chẳng phải cũng nhanh lẹ có mặt sao? Nói Cố Sơ có mục đích, tôi thấy cậu có mục đích mới phải. Cậu không tán đổ được Bắc Thâm, giờ lại muốn theo đuổi anh trai anh ấy?”
Nguyên nhân từng khiến Cố Sơ và Lăng Song hoàn toàn trở mặt lại chính là Lục Bắc Thâm. Sau khi cô và Bắc Thâm xác nhận quan hệ yêu đương, Lăng Song vẫn thường xuyên gây chuyện ầm ĩ với hai người họ.
Ánh mắt Lăng Song ánh lên vẻ giận dữ nhưng cũng biến mất trong chớp mắt. Cô ta tảng lờ mấy lời châm chọc của Tiêu Tiếu Tiếu mà nhìn sang Cố Sơ: “Cho dù năm đó tôi có đào góc tường của bạn cũng xuất phát từ tình cảm chân thành. Tôi thật lòng yêu Bắc Thâm. Đâu có giống người nào đó chỉ coi Bắc Thâm là công cụ để giết thời gian, gặp được một cậu chủ có thể vì cô ta vung tiền như rác, Kiều Vân Tiêu, là lập tức thay lòng đổi dạ, vứt Bắc Thâm đi như vứt rác vậy.”
Ngoài mặt Cố Sơ vẫn tỏ ra bình thản nhưng trái tim thì như bị châm kim. Từng câu từng chữ của Lăng Song đâm chính xác vào tim cô khiến nó chảy máu. Tiêu Tiếu Tiếu nhất thời cũng á khẩu, há miệng rồi lại phải ngậm vào. Cô ấy còn chưa nghĩ ra câu tiếp theo phải nói thế nào thì Lăng Song đã lên tiếng, có lẽ vì cảm thấy đã thành công trong việc khiêu khích Cố Sơ nên giọng điệu trở nên sung sướng: “Mọi chuyện trên đời quả là khó lường. Ai mà nghĩ được nó lại như một bộ phim đảo ngược vậy. Tôi nghĩ các cậu chắc chắn đã từng nghe tới tập đoàn Lục Môn, công ty có bối cảnh quốc tế nổi tiếng trên sàn giao dịch với mười mấy sản nghiệp kinh doanh. Lục Bắc Thần ấy à, chính là cậu hai của tập đoàn Lục Môn. Tạm thời chưa nói tới việc trong tay anh ấy chắc chắn nắm giữ cổ phần của Lục Môn, chỉ riêng chức vụ của cá nhân anh ấy cùng với “ngân sách Bắc Thần” mà anh ấy đứng tên cũng đủ hấp dẫn rồi. Lục Bắc Thâm là em trai của Lục Bắc Thần, nghĩ cũng đủ biết thân phận của anh ấy. Cố Sơ! Giờ có phải cô đang hối hận vô cùng không? Hối hận vì năm xưa đã nhìn nhầm Bắc Thâm là một kẻ nghèo hèn?”
Qua đám đông và ánh sáng rực rỡ như pháo bông, ánh mắt anh trầm lắng tựa biển khơi…
Tiêu Tiếu Tiếu đứng bên sửng sốt: “Trời ạ… Hai anh em họ có lai lịch hoành tráng vậy sao? Năm xưa thật sự không ngờ Lục Bắc Thâm lại có quan hệ với tập đoàn Lục Môn.” Rồi cô ấy kéo kéo Cố Sơ: “Cậu có biết không?”
“Dĩ nhiên là cậu ta không biết rồi, nếu không sao khi đó lại đá Bắc Thâm để ngã vào lòng Kiều Vân Tiêu?” Lăng Song cười khẩy: “Bây giờ tập đoàn Kiều Viễn “ốc không mang nổi mình ốc, đâu thể mang cọc cho rêu”, thế là cậu lại thay đổi mặt trận. Biết bám víu vào Lục Bắc Thần là có thể giúp cậu ăn no mặc ấm cả đời, thế nên mới mượn cái cớ hiểu lầm anh ấy là Bắc Thâm để tiếp cận anh ấy, đúng không?”
Hô hấp của Cố Sơ hơi đau đớn. Phải, cô chưa bao giờ biết đằng sau Lục Bắc Thâm là Lục Môn. Trong lòng cô, anh vẫn luôn là chàng trai ngang ngạnh bướng bỉnh, lòng tự trọng rất cao, có thể đồng thời làm thêm mấy công việc chỉ để kiếm tiền. Anh không phải một sinh viên chăm chỉ để đạt thành tích cao. Trong đám sinh viên ngành y, anh chỉ thích phóng mô tô, thích đánh bóng rổ, thích chơi nhạc rock. Dường như anh luôn tràn trề sinh lực, nhưng cũng toàn nằm bò lên bàn ngủ khì khì trong các tiết học. Để rồi sau đó người giành được học bổng mỗi lần vẫn là anh. Theo như anh nói thì trí nhớ của anh rất tốt, nhìn qua là sẽ không quên. Còn theo Cố Sơ thấy anh là kiểu nhân tài điển hình trong việc đối phó các kỳ thi. Anh học y chẳng phải vì lý tưởng gì cao cả, chỉ hy vọng có thể chăm sóc tốt cho mẹ mình. Cô luôn cảm thấy Bắc Thâm đúng là quý tộc, một “quý tộc tinh thần”, vì một người nghèo khó như anh, bất luận từ ngoại hình xuất sắc hay khả năng giải quyết vấn đề cũng đủ khiến các cô gái không ngừng tranh giành.
Vậy mà hôm nay tất cả mọi người, bao gồm cả những thông tin của Lục Bắc Thần đều đã nói rõ ràng với cô rằng Lục Bắc Thâm không chỉ là một quý tộc tinh thần. Tuy rằng không có tin tức của anh nhưng như những gì Lăng Song nói, anh là em trai của Lục Bắc Thần.
“Lăng Song! Tôi thấy cậu rảnh quá thích lo chuyện bao đồng đấy. Tất cả đều là chuyện riêng của Cố Sơ, cậu chen mồm vào làm gì?” Đứng trước một loạt căn cứ, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn không chịu cúi đầu, một mực cố chấp đứng về phía Cố Sơ.
“Tôi chỉ nể tình từng là bạn học muốn nhắc nhở cậu ta một câu mà thôi. Đừng có mơ mộng cao quá. Lục Bắc Thần tinh mắt lắm, dù là chân tơ kẽ tóc trên thi thể còn chẳng qua được mắt anh ấy, huống hồ là ý đồ của cậu? Anh ấy chỉ cần liếc nhìn là đã quá rõ mục đích của cậu. Cậu tưởng anh ấy dễ gạt như Bắc Thâm chắc? Với lại, tôi nghe nói Lục Bắc Thần đã có bạn gái rồi. Cytheria, tên tiếng Trung là Lâm Gia Duyệt, con gái của trùm điện ảnh Lâm Tưởng, mẹ là nhà sưu tầm đá quý nổi tiếng, lớn lên ở nước ngoài, nghe nói còn là thiên tài ngoại ngữ, biết tới năm thứ tiếng, người lại xinh đẹp, là đối tượng theo đuổi của rất nhiều thương nhân. Cô ấy và Lục Bắc Thần có thể nói là trời sinh một cặp.” Nói mãi, chẳng biết nhìn thấy thứ gì, ánh mắt Lăng Song chợt sáng rực lên, giọng điệu cũng thay đổi: “Thoạt nhìn thì hai người ấy cũng giống thật. Nhưng nếu nhìn kỹ, anh ấy chín chắn, nội hàm hơn Bắc Thâm nhiều. Gương mặt Bắc Thâm vẫn còn hiền hòa quá. Nhưng anh ấy thì khác, không tìm được nét dịu dàng nào trên khuôn mặt, góc cạnh, cương nghị, cực kỳ nam tính. So với Bắc Thâm, anh ấy còn khiến phụ nữ choáng váng hơn.”
Cố Sơ nhìn theo tầm mắt của Lăng Song. Trên sân khấu chữ T được trang trí bằng biển hoa có thêm một hình bóng cao lớn. Tuy ở khoảng cách khá xa nhưng chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng cũng đã đủ khắc sâu bóng hình anh. So với các bạn học đang tham dự buổi gặp mặt, Lục Bắc Thần không mặc áo vest chỉn chu. Anh ăn mặc khá thoải mái, một chiếc ảo lanh mỏng màu café nhạt cùng một chiếc quần dài thoải mái đậm màu, vậy mà cũng vẫn thu hút người khác một cách xuất sắc. Anh cầm micro lên. Tiếng reo hò trong hội trường bất chợt cũng yên lặng hơn rất nhiều.
Ánh mắt Cố Sơ nhói đau giây lát. Kiểu ăn mặc này của anh giống hệt Bắc Thâm, trông có vẻ lười biếng tùy tiện nhưng lại xa cách khiến người ta khó gần gũi.
Lục Bắc Thần cảm ơn một lượt trước, giọng nói như nước hồ mùa đông, phẳng lặng không một gợn sóng. Tiếp theo đó anh nói trình bày mục đích của buổi gặp mặt lần này.
“Tôi biết tại đây có các bạn từng tiếp xúc với Tiêu Tuyết. Nếu có manh mối gì, hoan nghênh mọi người cung cấp cho tôi bất kỳ lúc nào. Thứ nữa, hôm nay là sinh nhật một người bạn cũ của em trai tôi. Biết tin tôi tới Quỳnh Châu, em trai tôi đã nhờ tôi tổ chức buổi gặp mặt này, coi như là tổ chức sinh nhật cho người bạn cũ ấy.”
Xung quanh rì rầm bàn tán.
Trái tim Cố Sơ chợt run lên. Tiêu Tiếu Tiếu đứng bên cạnh hoài nghi: “Hôm nay là sinh nhật ai?” Nghĩ rồi cô ấy chớp mắt nhìn Cố Sơ, đập bộp một cái vào đầu: “Sinh nhật cậu phải không?”
Lăng Song đứng bên khinh thường.
Cố Sơ không đáp lại. Cô vô thức ngước mắt nhìn về phía Lục Bắc Thần, không ngờ anh cũng nhìn về phía này. Qua đám đông và ánh sáng rực rỡ như pháo bông, ánh mắt anh trầm lắng tựa biển khơi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc