Bầy Hạc - Chương 14

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Sau khi giải quyết mâu thuẫn, chuyện quan trọng nhất dĩ nhiên là... lên giường.
Là người đẹp Chử dụ dỗ chồng cô trước, cô chủ động hôn anh, nhưng chuyện phát triển về sau lại không không nằm trong sự khống chế của cô nữa. Cô tức tối, nhớ lại trước kia lúc Từ Nghi còn ở đơn vị cũ thường xuyên có người khen anh ôn hòa hiền lành. Nhưng khi ở trên giường, người này chẳng hề có phẩm chất đó, mà thể hiện rõ tính chất bá đạo tận trong cốt cách mình.
Cuối cùng lúc kết thúc cô đã hoàn toàn mất tri giác, mặc cho anh ôm mình tắm rửa qua loa, vừa trở về giường đã vùi vào gối ngủ say li bì.
Đương nhiên ngày hôm sau cô dậy không nổi, Từ Nghi ra ngoài tập thể dục, ăn sáng rồi dùng đồ giữ nhiệt mang bữa sáng về, đặt trong phòng gần hai giờ. Lúc anh tranh thủ thời gian trở về phòng xem, Chử Điềm vẫn chưa dậy. Cô vẫn vùi trong chăn nệm say giấc nồng.
Từ Nghi cởi thắt lưng vũ trang ra, đi đến trước giường, gọi cô thức dậy. Chử Điềm ậm ờ đáp lời nhưng không thấy nhúc nhích. Từ Nghi hết cách đành đưa tay cù vào eo cô. Đây là tử huyệt của Chử Điềm, chưa được bao lâu đã thấy cô giật bắn khỏi giường. Quả thật tựa như thiết bị phản ứng tự nhiên, mười lần chẳng sai.
Chử Điềm nhũn chân bước xuống giường, gần như đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, may là Từ Nghi đỡ kịp cô. Chử Điềm giẫm đôi chân trần lên giày anh, vừa cử động cả người đã bủn rủn, nước mắt suýt rơi xuống. Có thể do quá lâu không làm chuyện này, cơ thể cô lại yếu ớt, cho nên khó tránh khỏi bị giày vò.
Nhưng Từ Nghi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Cô không biết đàn ông khác thế nào, cô chỉ biết ông chồng cô bình thường nhìn ôn hòa, nhưng khi lên giường như trở thành một người khác, cứ như dồn hết tất cả sức lực để đối phó cô vậy.
Chử Điềm giận muốn cắn anh!
May là trước đó Từ Nghi đã đun nước để Chử Điềm có thể tắm nước nóng thư giãn. Tuy nhiên trong môi trường toàn đàn ông thế này, cô vẫn không có đủ cảm giác an toàn. Cho nên trong lúc tắm, cứ chốc chốc lại gọi Từ Nghi một tiếng, dặn dò anh đừng đi.
Từ Nghi đứng chờ bên ngoài, lẽ ra anh định đánh thức cô dậy rồi đi ngay đến thao trường xem huấn luyện. Nhưng cô gái này lệ thuộc vào anh vô cùng, khiến anh không thể nào bỏ cô lại như vậy, thậm chí còn loáng thoáng cảm thích thú vì điều ấy.
"Đừng vội." - Anh cười - "Anh không đi đâu, em cứ từ từ tắm đi."
Tắm rửa xong xuôi, Chử Điềm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đổi bộ quần áo thoải mái, ăn sáng xong cả người giống như được sống lại. Tuy nhiên *** vẫn rất đau, nên cô không dám lộn xộn, ngoan ngoãn trở về ngồi trên giường.
Từ Nghi thu dọn chén bát gọn gàng, quay đầu lại hỏi cô:
"Buổi trưa có muốn theo anh xuống lầu đến nhà ăn không?"
Chử Điềm thoáng do dự rồi nói:
"Buổi tối có được không? Bây giờ em chẳng có chút sức lực nào cả."
Cô nói rất nghiêm túc, nhưng Từ Nghi lại cười. Anh ngồi xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô:
"Thể lực kém quá, anh thấy chiều nay nên đưa em đi huấn luyện chung với đám lính kia mới được."
Chử Điềm khẽ xí, cô đáp trả: "Còn không biết lỗi của ai à?"
Cô vừa nói vừa dùng chân cọ cọ vào eo anh, làm như ghét bỏ bờ eo rắn chắc của anh lắm, cố tình khiêu khích anh một hồi. Từ Nghi nhanh tay giữ chân cô lại, tránh để cô lại chọc anh nổi lửa.
"Muốn ăn đòn phải không?" - Anh giả vờ nhào đến.
Chử Điềm giật mình, vội vàng lui về sau. Nhưng vòng eo đã bị anh giữ chặt, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cúi người, sau đó... hôn cô.
Khi đôi môi anh đặt lên trên đôi môi mềm mại của cô, Chử Điềm ngây dại trông chốc lát, rồi chủ động hé môi, đưa lưỡi ra *** lên môi anh. Cô cảm thấy thân thể Từ Nghi bỗng nhiên hóa đá. Còn chưa kịp đắc ý thì Chiếc l*** mềm mại đã bị anh cuốn đi. Cô thở gấp, mặt trận đã thất thủ. Nụ hôn nóng bỏng mơn man theo môi, cằm và cuối cùng lưu luyến bên chiếc cổ thiên nga của cô. Chử Điềm không chịu nổi khẽ ngẩng đầu lên, đường nét chiếc cằm duyên dáng vô cùng quyến rũ.
Cô rất thích cảm giác được anh ôm vào lòng thế này, nhưng cô cũng biết hiện tại cơ thể mình không chịu nổi Từ Nghi, nên đẩy anh ra:
"Không được."
Cô cọ cọ anh làm nũng theo thói quen, muốn bảo anh dừng lại. Nhưng Từ Nghi nào nghe thấy gì nữa, như vậy không khác gì châm dầu vào lửa. Anh giữ chân cô, không để cô cử động, khẽ cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cô rồi mới từ từ dừng lại.
Ngoài trời cơn mưa rào vừa tạnh, thời tiết tháng Sáu chỉ hai mươi mốt hai mươi hai độ, vô cùng mát mẻ. Nhưng nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao bất chợt, Chử Điềm được Từ Nghi ôm vào lòng, hơi thở vô cùng dồn dập. Từ Nghi cũng không dám trêu đùa cô nữa, anh vuốt lại mái tóc rối bời của cô, cất giọng trầm thấp:
"Anh xuống lầu trước."
Chử Điềm vô thức bật kêu “Hứ”, đưa mắt nhìn anh rời đi, mãi lâu sau lòng mới lắng lại.
Nghỉ ngơi đến chiều, tinh thần Chử Điềm khôi phục lại hơn phân nửa. Cơn mưa ngoài kia đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn còn âm u. Cô đứng ở lầu bốn ngắm nhìn cảnh núi non xanh biếc, trong lòng nhộn nhạo. Nhưng Từ Nghi không có ở đây, cô không dám tự tiện đi ra ngoài, đành phải một mình đi dạo trong tầng lầu này.
Khu nhà này bốn tầng, dành cho cả sinh hoạt và làm việc. Tất cả cán bộ và lính tráng làm việc trong nông trường ở tầng ba trở xuống, tầng bốn để trống. Bình thường ngoại trừ đặt dụng cụ và VK ra, mỗi khi người nhà đến đều tạm thời sắp xếp ở đó.
Phòng Chử Điềm ở cuối hành lang, đi một hồi cô phát hiện tất cả các phòng còn lại đều khóa. Loanh quanh một lúc cô cảm thấy không có gì vui, nên dự định trở về phòng. Tuy nhiên lúc bước qua chỗ cầu thang, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi lên. Vốn tưởng rằng Từ Nghi trở về, nhưng thò đầu ra nhìn thì lại thấy hai gương mặt xa lạ.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi dẫn một bé trai đang đi lên lầu. Hai người đó cũng thấy Chử Điềm, người phụ kia hơi sửng sốt, rồi lại vui mừng chào hỏi cô:
"Em chính là người nhà của phó quản đốc à?"
Chử Điềm vẫn chưa quen với cách người khác gọi Từ Nghi như vậy, mãi sau mới phản ứng lại, gật đầu:
"Tôi là người nhà của Từ Nghi. Bà là..."
Chị ta phì cười:
"Đừng gọi chị là "bà", không gánh nổi đâu. Chị họ Lưu, tên là Lưu Tiểu Huy."
Chử Điềm ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng cũng hiểu ra:
"Chị dâu là người nhà quản đốc nông trường sao?"
Lưu Tiểu Huy gật đầu, nhiệt tình mời cô vào nhà phòng. Chử Điềm hơi do dự. Đã là quản đốc nông trường đương nhiên chức cao hơn chồng cô. Cô không có kinh nghiệm giao tiếp với người nhà của cấp trên chồng mình, cho nên bây giờ không biết có nên đi vào hay không.
Lưu Tiểu Huy cũng nhận thấy sự câu nệ của Chử Điềm , chợt cười như hiểu ra, chị nói:
“Ở trong phòng một mình chán lắm nhỉ? Vừa đúng lúc chị định ra nông trường hái ít rau, hay là em đi cùng chị nhé?”
Lần này thì Chử Điềm không tiện từ chối nữa, cô khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Lưu Tiểu Huy cũng không dẫn cô đến hái trong lán của nông trường, mà là đi đến một nơi cách nông trường chừng hai cây số. Nơi đó có ba khoảnh đất thuộc về nông trường họ, toàn bộ đều trồng rau dưa. Để cậu nhóc đọc sách trên bờ ruộng, hai người cầm rổ xuống hái rau.
Từ nhỏ Chử Điềm đã lớn lên trong thành phố, rất ít đến nông thôn, số lần xuống ruộng lại càng như đếm trên đầu Ng'n t. Vì thế mà có chút hứng khởi, hái vô cùng hăng say. Lúc sắp đầy một rổ, bỗng nghe thấy cậu nhóc vô cùng kích động kêu vài tiếng mẹ mẹ. Cô ngẩng đầu nhìn theo Lưu Tiểu Huy, thấy cách đó không xa có một đám binh lính mặc đồ huấn luyện thể năng chạy về phía bên này. Người dẫn đầu chính là chồng cô, Từ Nghi.
Từ Nghi cũng nhìn thấy cô. Trong vườn rau xanh ngát, cô đội một chiếc nón rơm màu trắng ngà, bên dưới mặc chiếc áo dài màu đỏ đô, thắt một sợi dây ngay eo, bên dưới mặc một chiếc quần jeans lửng. Cô nghiêng đầu, ôm một rổ cà chua cười với anh, cả người đứng đó vô cùng rạng rỡ.
Từ Nghi nhìn cô chăm chú chừng mười mấy giây, rồi quay người lại hô lớn tiếng với đội ngũ phía sau:
"Tăng tốc độ, chạy tự do, bắt đầu."
Lời vừa thốt ra, mấy chiến sĩ vốn còn định tranh thủ ngắm nhìn người nhà của phó quản đốc bỗng giật thót, tức tăng tốc chạy, ai cũng không muốn bị rớt lại phía sau. Trong nháy mắt đã chạy qua vườn rau nơi các cô đang đứng, tiến về phía trước. Nhưng Từ Nghi vừa ra lệnh lại dừng bước, sau khi thấy bọn họ chạy xa mới băng qua bờ ruộng, sải bước đi về phía cô.
Chử Điềm xấu hổ nhìn anh, nghĩ thầm người này thật biết tranh thủ làm việc riêng mà!
Từ Nghi nhìn kỹ gương mặt ửng đỏ của cô, anh hỏi:
"Sao em lại chạy đến đây?"
Chử Điềm bĩu môi về phía Lưu Tiểu Huy:
"Đi cùng chị dâu."
Từ Nghi cười nói cảm ơn với chị ấy:
"Cảm ơn chị dâu, em bận không đi với cô ấy được, may nhờ có chị dẫn cô ấy ra ngoài chơi."
Lưu Tiểu Huy vội cười nói:
"Một mình tôi ở đây cũng không có việc gì làm, Tiểu Chử đến đây cũng là thêm một người bạn mà."
Sao cảm giác giống như dẫn con nít đi chơi thế? Chử Điềm hơi bất mãn, hỉnh mũi lên, ngẩng đầu nhìn anh:
"Sao anh đến đây, không phải đang huấn luyện sao?"
"Anh qua xem em một chút." - Anh nhìn cà chua trong rổ cô, dặn dò –"Hái đàng hoàng, đừng gây phiền phức cho chị dâu."
Cái gì gây phiền phức chứ! Cô giống kẻ gây phiền phức sao? Chử Điềm muốn lườm anh nhưng ngại có người đang ở đây, chỉ có thể gằn giọng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Em biết rồi, mau lo việc của anh đi."
Từ Nghi cười, kéo nón xuống, quay người sải bước chạy đi xa.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Từ Nghi, Chử Điềm len lén nhe răng. Bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười, cô nghiêng đầu nhìn sang, xấu hổ nhìn Lưu Tiểu Huy.
"Chị dâu, chị cười gì chứ?"
"Nói ra em đừng giận nhé." - Lưu Tiểu Huy nhìn cô cười - "Xế chiều hôm qua lúc em vừa đến, chồng chị đã về nhà nói người nhà Từ Nghi vừa đến đã náo động toàn bộ nông trường, không ít chiến sĩ nhìn thấy cậu ấy ôm em về phòng đó. Anh ấy nói vợ chồng phó quản đốc Tứ rất mặn nồng, không kịp đợi trở về phòng đã ôm chầm lấy nhau rồi. Ha ha, chị vốn cảm thấy người chin chắn như Từ Nghi sẽ không làm chuyện như vậy, bây giờ thấy tận mắt mới dám tin."
Chử Điềm thật muốn phun máu, đó đâu phải là họ tình cảm mặn nồng chứ. Rõ ràng là cô đang nổi giận với anh mà. Sao trong mắt người ngoài trở thành thắm thiết vậy? Chử Điềm nhìn cà chua trong rổ, càng cảm thấy ngượng ngùng đến mức luống cuống.
Bữa tối Chử Điềm và Từ Nghi cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn nông trường. Kể từ lúc xế chiều nghe Lưu Tiểu Huy nói, ở trước mặt các chiến sĩ nông trường, Chử Điềm có vẻ vô cùng mất tự nhiên. May mà lúc ngồi xuống, cô và Từ Nghi ngồi sóng vai ở bàn đầu tiên, đối diện là vợ chồng Lưu Tiểu Huy và quản đốc nông trường, sau lưng mới là các chiến sĩ. Chử Điềm cúi đầu ăn cơm, im lặng hiếm có, ngược lại khiến Từ Nghi cảm thấy hơi không quen. Anh múc chén canh đưa đến cho cô, khẽ nói: "Sao vậy? Không thoải mái hả?"
Còn không phải tại vì anh hay sao? Chử Điềm định cất lời nhưng lại sợ bị Lưu Tiểu Huy ngồi đối diện hiểu lầm, cô hơi bĩu môi, bưng chén canh lên uống vài hớp.
Đụng phải thái độ im lặng của Chử Điềm, Từ Nghi trái lại không cảm thấy lúng túng, chỉ là có chút khó hiểu. Anh vừa dời mắt đã thấy Lưu Tiểu Huy đang nhìn bọn họ, khóe môi như đang nén cười. Trong nháy mắt anh liền hiểu ra, chắc chắn là Chử Điềm đã nghe chị dâu nói về lời đồn đại khắp nông trường trong hai ngày nay rồi. Khóe môi anh không khỏi cong lên, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng đôi mắt lại ánh lên nét cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc