Bắt đền ông xã nhiều tiền - Chương 16

Tác giả: Ngải Đông

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với người nhà Bạch gia, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến người được cử đến là Bạch Vũ Tĩnh, là người đặc biệt nhất trong Bạch gia qua lời nói của Bạch Vũ Đường.
Bạch Vũ Tĩnh quả thật là người đặc biệt, từ đầu đến chân đều tản ra khí chất cao quý, lại cho người khác một cảm giác ấm áp thoải mái, hoàn toàn không giống với ấn tượng của những vị thiên kim khác.
Chương Gia Quân yên lặng dò xét, Bạch Vũ Tĩnh cũng đồng thời quan sát cô.
Một lát sau, Bạch Vũ Tinh nâng ly cà phê, uống một ngụm, cười dịu dàng nói “Nhìn mặt em, có vẻ như em trai chị đã đề cập đến chị với em.”
“Anh ấy nói, chị Bạch đã sớm chuyển ra ngoài, có cuộc sống tự lập, bình thường rất hiếm có cơ hội gặp mặt.”
“Đúng vậy, nhưng điều này không có nghĩ chị đã thoát khỏi gán*** của Bạch gia, khi bọn họ cho rằng chị có thể lợi dụng, chị còn là một thành viên của Bạch gia, những thứ thuộc về trách nhiệm của mình, chị không cách nào trốn tránh.”
Người nhà như thế đúng là khiến chị chán ghét “Nếu như là em, căn bản không để ý đến bọn họ.”
“Không để ý đến, bọn họ sẽ một mực quấn quýt không tha, chị chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, hơn nữa chị cũng muốn nhìn mặt em một chút, muốn biết cô gái nào có thể nắm bắt được trái tim em chị.”
Cô xấu hổ gãi đầu “Chính em cũng rất tò mò, anh ấy sao lại có thể vừa ý một cô gái vừa bình thường vừa mạnh mẽ như em? Chỉ có thể nói, đại khái là do ý trời.”Nếu trước đó bọn họ không vô tình gặp nhau ba lần, có lẽ kết quả giờ đây sẽ khác.
“Sau khi gặp em, chị đã hiểu. Chị muốn cảm ơn em, chị rất thích em chị lúc này, bày tỏ cảm xúc thẳng thắn hon nhiều, nhìn có tình hơn, cái này là nhờ có em.”
“Đại khái là em luôn khiến anh ấy không vui, mới có thể khiến anh ấy buộc lộ tâm tính của mình như thế.” Nhớ đến hôm gặp Ngôn Duật Hi, cô không tránh khỏi đỏ mặt.
“Em mặc dù K**h th**h nó, nhưng quá mức đè nén sẽ dễ sinh bệnh.”
“Anh ấy luôn phàn nàn rằng em không biết nghe lời.” Cô giả bộ làm mặt quỷ.
“Nó chính là có thói quen chị phối người khác, chính là trong lòng nó lại hiểu rất rõ, em chính là em, em không cần vì nó là uỷ khuất bản thân.”
Chương Gia Quân hiểu rõ gật đầu, nếu như yêu một người mà phải uỷ khuất bản thân, phần yêu theo thời gian sẽ hoá thành nén giận, yêu một người phải điều chỉnh bản thân, bao dung đối phương là không đủ.
“Chị hôm nay hẹn gặp em, chắc em cũng hiểu rõ. Người Bạch gia không biết lễ phép, thế nhưng lại thích làm ra vẻ thanh cao, không muốn bản thân mang tiếng xấu, luôn tiền lễ hậu binh, chị là lễ, đằng sau chính là binh, kế tiếp em có tính toán gì không?” {Hana: tiền lễ hậu binh: ban đầu đàm phán trước, nếu không có kết quả như ý sẽ động binh, cái này là binh pháp quân sự}
“Em đã hứa với Vũ Đường, muốn làm con gián đánh không ૮ɦếƭ, không biết chị Bạch có ý kiến gì không?”
Bạch Vũ Tĩnh nghe thế bật cười khanh khách, “Thì ra tên nhóc kia đã sớm lên tinh thần cho em.”
“Em đối tới tác phong của Bạch gia đã nghe qua, nếu như có thể, em không muốn thành đối tượng công kích của bọn họ.”
“Đã lên tinh thần cho em, hẳn là em đã chuẩn bị tốt để đối mặt với bọn họ.”
Chương Gia Quân bất đắc dĩ cười khổ “Mặc dù biết bản thân chắc chắn gặp khốn khổ, nhưng em vẫn không cách nào chuẩn bị đối phó với bọn họ… Không, phải nói là dù có chuẩn bị cỡ nào, em đều không đạt được tiêu chuẩn của bọn họ, đành phải thuận theo tự nhiên thôi.”
“Chị không phải muốn an ủi em, quả thật người nhà Bạch gia cũng không phải quá khó đối phó, mấu chốt chính là ở ông nội, chỉ cần ông gật đầu, không người nào dám trước mặt em lộ thái độ khác.” Bạch Vũ Tĩnh mở túi xác, lấy một tấm thiệp để trước mặt cô “Ông nội đã ra lệnh, nếu như em không tiếp nhân lời khuyên bảo của chị mà rút lui, chủ động rời khỏi Bạch Vũ Đường, vậy em nhất định phải mang theo thư mời này, đúng thời gian gặp mặt.”
Cô cẩn thận mở ra xem, thời gian là một tuần sau, xem ra, vị đại lão gia của Bạch gia thật muốn cho cô có thời gian lo lắng đây.
“Em sẽ nói cho em trai chị biết chuyện này sao?”
Ngơ ngác một chút, Chương Gia Quân thành thật nói “Em không biết, ông nội Bạch đương nhiên sẽ không vui khi em đâm thọc, kinh động Vũ Đường, thế nhưng chắc chị biết rõ, em không nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ khó chịu.”
“Em không cần để ý cảm nhận của người khác, quan trọng là em cảm thấy thế nào khi đối mặt và hành động thoả đáng là được.”
Đạo lý này cô hiểu rõ, nhưng cô và người nhà Bạch gia chiến tranh, không nên kéo Vũ Đường vào, mặc kệ đối mặt chuyện gì, cô hi vọng anh cũng ở bên mình, không phải vì sợ hãi, mà vì anh chính là một phần sinh mệnh của cô.
“Chị thật sự không muốn gặp gỡ trong hoàn cảnh này, đợi em và ông nội gặp mặt sau, chị mời em ăn cơm.”
“Chị Bạch hôm nay không đánh mà lui, không biết có bị trách mắng hay không?”
“Nếu ông nội chị ôm bất cứ chờ mong gì từ chị, ông sẽ không để chị mang thư mời đến. Nói cho em hiểu rõ một chút, chị chỉ là công cụ để truyền đạt lại ý của ông nội mà thôi.” Mắt nhìn của người trong Bạch gia luôn cao hơn người khác, chỉ cần nhìn cũng có thể biết người đó thích hợp “binh” hay “lễ”, mà đây chính là nguyên nhân khiến ông nội để cô ra mặt lần này.
“Em an tâm rồi, em không muốn chị Bạch gặp chuyện rắc rối.”
“Em không cần lo lắng cho chị, chị biết phải làm thế nào với người trong nhà, chỉ là em thì khác, hiện tại em chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý để đối diện với ông nội chị thôi.”
Đúng thế, hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao để đối mặt thật tốt với ông nội Bạch, nhưng có ích sao? Đối mặt với một đại nhân vật của giới truyền thông, cần chuẩn bị rất nhiều, tuy thế vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi trong lòng, không bằng thuận theo tự nhiên, hành sự tuỳ hoàn cảnh.
Cô có phải nên đem chuyện thư mời của ông nội Bạch nói cho Vũ Đường?
Nói, chỉ sợ sẽ khiến người trong Bạch gia lâm vào cuồng phong bạo vũ, như thế lòng cô một giây cũng không an bình, dù sao ai cũng không thích trở thành kẻ phá tan sự an bình của gia đình khác. Nhưng mà nếu không nói, cô lại cảm thấy có lỗi với Vũ Đường, hôm nay đổi lại cô là người bị bịt mắt che tai, cô cũng sẽ không vui.
Chương Gia Quân ngẩng đầu liếc Bạch Vũ Đường đang ngồi đối diện, nói hay không nói, đúng là hao tâm tổn trí a.
Lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữ, nếu không, đầu cô nhất định sẽ nổ tung… sợ a.
Bỗng nhiên phát hiện ai đó có biểu hiện giận dữ, cô theo phản xạ nhảy dựng lên, lưng ***ng vào thành ghế, đau đến nỗi khẽ kêu lên.
“Bị ***ng rồi sao?” Bạch Vũ Đường vội vàng ép xuống lửa giận, đứng dậy đi đến ngồi cạnh cô. Đưa tay vuốt phần lưng bị ***ng của cô.
“Anh làm gì mà doạ người thế?” Cô hờn dỗi nói.
“Anh không phải đã nói, khi chúng ta ở cùng nhau, mắt của em chỉ có thể nhìn về phía anh.”
“Em vừa rồi cũng không có nhìn người nào.”
“Em vừa rồi nhìn anh, nhưng trái tim lại bay đi tận đâu đó.”
Cô cười cười liếc anh “Sao anh lại hay ghen tuông thế?”
“Đúng vậy, anh chính là thích ghen tuông, cho nên tâm tư của em chỉ có thể đặt lên anh, ngay cả ngủ mơ cũng chỉ cho phép mơ đến anh thôi.” Anh nhẹ nhàng gõ một chút lên đầu cô.
“Buổi tối em mơ gì là quyền của em chứ?”
“Ngày nghĩ gì đêm mơ thế, nếu như em luôn chỉ nhớ đến anh, buổi tối sẽ nằm mơ thấy anh.”
“Không phải.” Cô không cho là đúng nhếch miệng “Lúc còn đi học, em mỗi ngày đều nhớ đến thi cử, thế nhưng mỗi tối em đều ngủ thẳng đến hừng đông, còn chưa từng mơ thấy một cuộc thi nào, ngược lại sau khi ra ngoài xã hội, luôn mơ đến chưa đọc sách xong, còn mơ ngủ quên, không tham gia thi được.”
“Nếu như em thật sự để ở trong lòng, nhất định sẽ suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ.”
“Em nghĩ, anh thật ra là cố tình tìm em gây sự.”
Anh không nói gì mà gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó đưa cô rời khỏi nhà hàng tây, đi vào công viên bên cạnh, tìm một góc không có người, cẩn thận kéo cô vào trong lòng.
Ngơ ngác một chút, Chương Gia Quân cười cười hỏi “Anh đang làm gì thế?”
“Mấy ngày nay anh vẫn cảm thấy tâm thần có chút không yên, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.”
Sau ngày gặp Ngôn Duật Hi, anh vẫn đợi người Bạch gia đến tìm cô, nhưng là cô đến giờ vẫn không cầu cứu anh, cũng không nói anh biết có người đến tìm cô, chẳng lẽ ông nội còn chưa chọn được người hành động sao?
Ngày đó, anh quả thật trông thấy bạn của mẹ ở quán cà phê, bà cũng thấy anh, hơn nữa mắt mở lớn, kinh ngạc không ít, tin tưởng đêm hôm đó mẹ anh đã có tin tức, nói không chừng nửa đêm cũng đến báo cáo với ông nội. Mà ông nội vốn là người không có tính nhẫn nại, làm sao có thể một chút hành động cũng không có?
“…Có chuyện gì xảy ra được?”
“Nếu như biết có chuyện gì, anh đã không phải cảm thấy thế này.”
“.. Em nghĩ chắc anh quá mệt mỏi, hôm nay về nhà ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ bình thường.” Cô đẩy anh ra, kéo anh về phía bãi đậu xe.
“Tôi hiểu được ngài lắm, sẽ không đem áp lực đặt lên người tại hại, nhưng lại hại chính mình ૮ɦếƭ khiếp.” Tay của anh đan vào tay cô “Quan trọng hơn là, nếu như làm bản thân mệt mỏi, sao có đủ khí lực để dán mắt vào em?”
“Anh làm gì mà dán mắt vào em? Em cũng không bỏ chạy.”
“Đúng thế, có điều nếu không vội vàng đem em cưới vào nhà, trong lòng anh vẫn có cảm giác bất an.”
“Anh biết tốc độ chạy của em rất chậm mà, chịu đựng một chút cũng không được sao? Dù có chuyện gì cũng có thể kết thúc, anh căn bản không cần phải lo lắng.”
Ách, anh khó khăn lắc đầu “Không nghĩ đến em như thế lại không thể không chăm sóc, anh còn tưởng em biết chạy bộ.”
“Em là chị cả, còn phải chăm lo cho các em, sao có thể chạy nhanh được?”
Nghe thế anh cười lên “Anh lần đầu nghe luận điệu này, giống như rất có đạo lý.”
“Đây là sự thật, bởi vì tốc độ chạy quá chậm, đành phải huấn luyện bản thân trở nên dũng cảm.” Thoáng dừng lại, cô nói tiếp “Khi gặp khó khăn, em tuyệt đối không đảo ngũ.”
“Em đã quên bản thân từng có tiền án rồi sao?”
“… Anh sao lại nhớ rõ chuyện cũ thế? Lúc ấy với giờ không giống nhau, khi đó em còn chưa xác định tâm ý của anh. Nhưng hiện tại thì khác, em hiểu rõ tâm ý của anh, biết rõ anh yêu em như em yêu anh.”
Anh đột nhiên dừng bước, cô đành phải dừng theo, chỉ thấy anh xoay người, dùng hai tay nắm vai cô, mặt nghiêm tục nói “Lặp lại lần nữa.”
Cô hoang mang mở trừng hai mắt “Lặp lại cái gì?”
“Em yêu anh.”
“Anh không phải sớm biết sao?” Chương Gia Quân cười dịu dàng, nhanh chóng kiễng mũi chân, ngang nhiên hôn lên môi anh, khẽ nói. “Bạch Vũ Đường, em yêu anh.”
Giờ phút này, anh cuối cùng cũng cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại.
Thì ra, anh chính là đang đợi cô nói những lời này…
Đúng vậy, cô luôn bị động tiếp nhận tình yêu của anh, với anh mà nói “Cô yêu anh”giống như là chuyện đương nhiên, thế nhưng trong sâu thẳm trái tim anh lại hiểu rõ, giữa bọn họ không có sự công bằng, yêu một người không phải là hưởng ứng tình yêu của người khác, điều đó sẽ ℓàм тìин yêu trở nên thiếu cảm giác an toàn.
“Tuy em đã biết nhưng anh vẫn nói cho em.. anh yêu em. Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, đã không hi vọng mong muốn yêu một ai, yêu trong hoành cảnh lớn lên của anh chỉ là một gán***, anh cho đến giờ vẫn không tin mình sẽ yêu một người, bởi vì em, anh học được thế nào là trả giá cho tình yêu, một loại cảm xúc rất hạnh phúc.”
Cô lắng nghe tâm tình của anh, cũng không quản xem bọn họ lúc này đang ở đâu, quanh mình có người đang nhìn hay không, kích động đưa tay ôm lấy anh “Từ nay về sau, em mỗi ngày đều nói cho anh biết, em yêu anh.”
“Cảm ơn em.” Bạch Vũ Đường nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống, không đếm xỉa đến ánh mắt bốn phía, thâm tình triền miên, trong mắt chỉ có cô.
Đêm đã khuya, về đến nhà, Chương Gia Quân nhìn giấy mời trên bàn, không khỏi thở dài một hơi. Cuối cùng vẫn là không thể nói ra miệng… nhưng cũng tốt, bằng sự kiên trì của mình, cố gắng nhận được sự đồng tình của người nhà Bạch gia, so với việc gây nên sóng gió tại Bạch gia không phải tốt hơn sao?
Cô vì bản thân hô lên ba tiếng “cố gắng lên”, mặc kệ ngày mai ông nội Bạch công kích thế nào, gây bao nhiêu khó dễ, cô sẽ không lùi bước. Chuyện này không chỉ vì cô, mà cũng vì Vũ Đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc