Bắt đền ông xã nhiều tiền - Chương 07

Tác giả: Ngải Đông

Một buổi sáng sớm, Chương Gia Quân chuẩn bị tới công ty thì có người đưa đến đồ một đống bưu kiện li
ền thuận tay ném sang một bên, đi ra ngoài định mua bữa sáng, có điều Chương Gia Nhạc la hét ầm ỹ bắt cô mở ra, cô đành phải xem trong mấy hộp lớn nhỏ đó có bảo bối gì trước.
“Ôi trời ơi!” Hộp vừa mở ra, Chương Gia Nhạc liền khoa trương nuốt nước miếng, nhanh tay với đến bộ lễ phục lộng lẫy. Đó là một bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn tràn đầy mộng ảo (jun: từ mộng ảo này là của tác giả hổng phải của em nha @@), thắt lưng đính kim sa lóng lánh, tay áo lá sen mềm mại, lưng áo cắt thấp, thân váy đính pha lê lấp lánh lay động lòng người, trông vừa sang trọng lại vừa cao nhã.
Kế tiếp là một cái hộp nhỏ hơn, bên trong là một cái khăn lụa màu phấn hồng, mặt trên khăn thêu những bông hoa trắng nhỏ thanh lịch.
“Anh ta cho chị cái này làm gì?” Chương Gia Quân nhận món quà này, hoàn toàn không vui thích.
Chương Gia Nhạc nhịn không được nhìn cô một cái xem thường, bà chị này phản ứng quá là lạnh lùng đi! “Là đưa cho chị cả mặc khi tham gia bữa tiệc á.”
“Tủ quần áo của chị cũng không phải không có gì thích hợp để tham gia tiệc.”
“Chị điên rồi hả? Đây là bữa tiệc cao cấp, tủ quần áo chị toàn âu phục đâu có gì thích hợp đâu?”
Cô không phục bĩu môi, “Tủ quần áo chị toàn âu phục thì có sao?”
“Em không phải có ý đó, nhưng chính là chênh lệch tầng lớp, chị không thể phủ nhận cái đó được.”
“Thì sao? Là cậu ta nhờ chị giúp đỡ, cũng không phải chị buộc phải cùng cậu ta đi giúp vui, cậu ta nên chấp nhận quần áo của chị, không phải sao?”
“Chị có nghĩ tới anh ấy có thật sự cần sự giúp đỡ của chị không à?” Thấy cô nhíu mi vẻ khó hiểu, Chương Gia Nhạc giải thích tiếp, “nói không chừng anh ấy là vì áy náy lúc trước, muốn lợi dụng cơ hội này bồi thường cho chị, cho chị tìm được rùa vàng mà thuận lợi đi vào lễ đường a.”
“Đừng náo loạn, cậu ta đâu có biết chữ áy náy viết thế nào?”
Thoáng một chút, cô không thể không đồng ý gật đầu. “Được rồi, trong từ điển của anh Lí quả thực không có hai chữ này.” (Jun: ôi giời Lí ca =.=)
“Theo chị thấy, cậu ta căn bản là muốn lợi dụng chị. Đối với cậu ta hành động thế này là có ý đồ với phụ nữ.”
Chương Gia Nhạc không đồng ý lắc đầu “Điều này sao có thể? Đây là do ông của anh ấy tổ chức, vạn nhất đóng giả mà lại gây ra chuyện, làm ông của anh ấy nhận định chị là cháu dâu, vậy sẽ thật phiền toái… Đúng rồi, chẳng phải ông của anh ấy rất thích chị đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhân duyên quả thực kỳ diệu, có một lần cô trên đường về nhà gặp ông của Lí Duẫn Trạch, lúc ấy cô cũng không biết thân phận thật của ông, có điều thấy ông ngồi xổm ven đường liền tiến đến quan tâm hỏi han, biết ông bị cảm nắng, người không được khoẻ, không nói hai lời liền giúp ông đánh gió, mua đồ uống, sau đó đưa ông về Lí gia, từ đó về sau ông đã rất quý cô, lễ tết cũng không quên chuẩn bị cho cô một phần lì xì, khi cô đến Lí gia chơi ông còn rủ cô uống trà nói chuyện phiếm.
“Nếu ông ngoại anh ấy cứ bám lấy chị thì sao, đúng là có chuyện hay a.”
Chương Gia Quân khó chịu nhíu mày “Em cho là đang đi xem kịch chắc?”
Nói thật ra thì cô đúng là đang có cảm giác muốn xem náo nhiệt. Chương Gia Nhạc thức thời đem những lời này đặt trong lòng.
“Mặc kệ nói như thế nào, chị cùng anh ấy đi dự tiệc, lấy của anh ấy một chút quà cũng chẳng đáng gì, chị không cần phải cảm thấy nặng nề.” Chương Gia Nhạc không kìm lòng được khẽ vuốt bộ lễ phục, thật muốn mặc thử, không biết cô mặc sẽ thế nào nhỉ?
“Chị không cảm thấy nặng nề, có điều chị không thích tuỳ tiện nhận quà của người ta, đặc biệt lại là thứ quý giá như vậy.” Nếu mặc bộ lễ phục Lí Duẫn Trạch tặng tham dự bữa tiệc, cô cảm thấy mình giống như “Đồng hành nữ lang.” Kể từ đó đi qua những người thuộc giới thượng lưu, cô có thể tự tin ngẩng đầu không? {hana: đồng hành nữ lang = bạn gái đi thuê}
“Em hiểu suy nghĩ của chị, nhưng có điều đổi lập tường đi một chút, anh Lí nhờ chị giúp đỡ, nếu hai người ở bữa tiệc không hợp nhau thì đúng là không tốt, anh ấy tặng chị lễ phục, vừa tránh được bối rối, vừa trả lại ân tình của chị, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Cậu ta có dụng ý gì cũng không liên can tới chị, phần quà này chị tuyệt đối không nhận! Chương Gia Nhạc, đừng sờ soạng nữa, chị không muốn phải trả tiền giặt là đâu.” Cô ảo não vụng trộm *** tâm tình muốn vụng trộm mặc của em gái.
Chương gia nhạc đau lòng bỏ bộ lễ phục xuống. Quỷ hẹp hòi, sờ một chút cũng không được sao? “Chị trả lại, em tin là anh ấy sẽ lại gửi tới lần nữa”
“Người này đúng là người rất cố chấp.”
“Đây là nguyên tắc!”
“Lấy tính cách của anh Lí hẳn sẽ không trả lại đồ, nếu chị cứ khăng khăng trả lại cho anh ấy, chị bảo anh ấy xử lí thế nào?”
“Đó là chuyện của cậu ta, nếu cậu ta hỏi ý chị trước sẽ không phải lãng phí tiền như vậy.”
“Nếu anh ấy hỏi ý của chị trước, anh ấy biết chắc chị sẽ bảo anh ấy đừng làm, thế làm gì còn cơ hội tặng quà nữa.”
Lúc này cô không còn gì để nói, Lí Duẫn Trạch vốn là người “tiên hạ thủ vi cường, suy nghĩ rất thoả đáng, có điều không dự đoán được cô sẽ áy náy như vậy, đúng vậy, cô quả thật rất khó nghĩ, cha mẹ từ nhỏ đã dành cho cô một nền giáo dục nghiêm khắc, là chị cả trong nhà cô phải là tấm gương tốt cho các em, một người có thể mất tất cả nhưng không thể mất đi chí khí. {hana: Tiên hạ thủ vi cường = kẻ ra tay trước sẽ chiếm ưu thế}
Đối với cô mà nói, loại quan hệ này thật là có vấn đề, rõ ràng không phải là người thuộc tầng lớp thượng lưu, vậy mà phải nguỵ trang thành tầng lớp ấy, sao có thể chứ? Cô thà mặc quần áo của mình, bị người ta chỉ trỏ còn hơn là phải che dấu bản thân để trở thành một người khác. (Jun: rất có chí khí, thích nữ 9 này )
“Em có thể cam đoan với chị, khả năng chị trả lại được phần lễ vật này chỉ có phần nghìn.”
Chương Gia Quân nhún nhún vai, đem lễ phục cùng khăn lụa cất vào hộp rồi buộc chặt chỉnh tề.
“Lễ phục đẹp như vậy mà trả lại, thật sự là rất đáng tiếc!” Chương Gia Nhạc nhìn chằm chằm vào hộp tiếc nuối.
“Em thích bộ váy đó không?”
Chương Gia Nhạc gật đầu lia lịa. Phấn hồng là màu sắc khiến cô khó kháng cự nhất.
“Vậy em cứ đi xem mặt nhiều vào, tìm một ông xã có tiền gả cho, liền có thể mua lễ phục thoải mái.”
“Em mua thoải mái để làm gì?” Vật không có mới quý, nhiều quá sẽ không có lực hấp dẫn .
“Em có thể đóng giả công chúa cho ông xã xem mỗi ngày a.”
Tưởng tượng đến cảnh đó cô liền cảm thấy được buồn cười, còn nhịn không được cười to ra tiếng.
Đương nhiên, lập tức có ánh mắt xem thường của cô em gái nhỏ đưa tới. Cô chính là thích màu phấn hồng, chứ không phải muốn làm công chúa.
“Được rồi, chị đói bụng rồi, muốn đi ăn bữa sáng… Chương Gia Nhạc, chị cảnh cáo em không được lấy ra mặc trộm, trừ phi em muốn đoạn tuyệt tình chị em với chị.”
Bà chị này có mắt sau lưng hay sao? Chương Gia Nhạc thu tay phải về, mắt lưu luyến không rời lại liếc hộp lễ vật một cái rồi xoay người theo chị gái rời phòng.
Tuy rằng bọn họ đang bàn chuyện yêu đương, nhưng cô cũng không cho rằng bọn họ là người yêu thật, đương nhiên cũng không có hứa hẹn. Vấn đề chính là, từ sau khi đồng ý cùng Lí Duẫn Trạch dự tiệc, cô lại bắt đầu cảm thấy áy này đối với Bạch Vũ Đường, cảm thấy như mình làm chuyện có lỗi với anh. Cô vốn định thông báo cho anh biết, nhưng nói loanh quanh một hồi vẫn không thốt nên lời. Nếu như anh không đồng ý việc này thì phải làm sao?
Bạch Vũ Đường là người đàn ông có tính sở hữu rất mạnh, ít nhất là đối với cô. Nhớ có một lần, cô nhìn thấy một ông bố bế con gái lên đặt trên vai, liền nhìn một cách hâm mộ, bởi vì cô chưa từng được ba già đãi ngộ cho hưởng thụ như vậy, không ngờ anh lại không vui, cảm thấy vắng vẻ, như không được cô quan tâm
Lúc ấy cô thật là không biết nên khóc hay cười, nhưng cũng cảm thấy anh đối với cô là chân tình, mặc dù lợi dụng điểm yếu của cô để tiếp cận, nhưng anh muốn nói chuyện tình cảm là thật chứ không phải suy tính gì khác.
Tóm lại, khẳng định là anh sẽ không đồng ý để cô cùng người đàn ông khác đi dự tiệc, mà nàng đã đồng ý đi cùng Lí Duẫn Trạch, tuyệt đối không thất hứa.
Lúc này Bạch Vũ Đường đột nhiên đứng dậy, đi lướt qua mặt bàn, hôn phớt lên môi cô. Chương Gia Quân kinh hách phục hồi tinh thần lại đã thấy anh về chỗ ngồi cười, có chút bất mãn, oán giận nói “Em hôm nay tâm thần không yên.”
“Em. . . . . . nhớ Da Da, không biết nhóc con kia đang làm cái gì, mỗi lần ra ngoài đêu mang nó theo, hôm nay không có, không nhịn được lại lo lắng.”
Sắc mặt hắn trầm xuống, hờn giận uy hiếp, “Nếu em còn nhớ nó, anh sẽ đem nó đưa cho người khác!”
“Nó là của em, anh không có quyền lợi đem nó đưa cho người khác.”
“Anh một khi mất đi lí trí thì mặc kệ hết.”
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười. “Anh có phải là trẻ con không?”
“Anh không phải là em. Mặc kệ đi làm cũng mang theo thú cưng, vậy không phải là trẻ con à?”
Đúng vậy, từ khi có nhận thức tới nay, cô được giáo dục thành một người chị tốt, phải dũng cảm để bảo vệ các em gái, không thể ý lại vào người khác, bởi vậy cô chưa từng có được cảm giác được âu yếm mang thú cưng bên mình, nhưng cô lại không tự chủ mà hâm mộ những người có thể làm việc ấy. Có thể gắt gao ôm chặt nó trong lòng dù nó vừa làm ga giường bề bộn. Có lẽ đó là nguyên nhân chính sau khi chăm sóc Da Da cô mới quyết định đến bên anh.
“Em tới đâu cũng mang theo Da Da, mà nhà hàng sẽ không hoan nghênh thú cưng đâu.”
Thử nghĩ xem, đang trong một cửa hàng cơm tây giá một phần ăn cũng cả ngàn đồng, nếu đột nhiên một con sóc trong ***g sắt lao ra, chạy loạn khắp nơi, làm cho chủ nhân cùng phụ vụ đuổi bắt khắp nơi, mà con thú này còn không để ý đến việc nhà hàng này là nơi hoàng kim danh tiếng thế nào, nhảy cả lên bàn lên ghế… hình ảnh này, đúng là tai hoạ!
“Chúng ta có thể đến nhà hàng chấp nhận chó.” Cô đề nghị.
“Nếu hôm nay tình huống đảo lại, em c
ó muốn bạn trai lúc nào cũng đem theo một cái bóng đèn bên cạnh không?”
“. . . . . . Da da không phải bóng đèn.” Người đàn ông này đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, nếu không phải nhờ Da Da, cô có tiếp nhận anh không . . . . . . Được rồi, cô phải thừa nhận, ban đêm khi nằm trên giường, cô có khi không nhịn được cười trộm, may mắn mình đã tìm được lí do tha thứ cho anh. (jun:iu rùi… :”>)
“Nó chẳng những là bóng đèn, mà còn giọng khách át giọng chủ.” {hana: ý nói không phải là nhân vật chính nhưng lại chiếm quyền của nhân vật chính. Híc…tạm hiểu thế thôi vì dạo này bạn lười}
“Nếu không phải bởi vì Da Da, em. . . . . . Quên đi, em không muốn đem cái chuyện nhỏ xíu này tranh luận với anh.”
“Được, không cần thảo luận chuyện Da Da nữa, nói chuyện khác đi.” Hắn cầm lấy một cái hộp quà vẫn để trên ghế đặt lên bàn: “Mở ra xem đi.”
Cô kinh ngạc nhìn hộp quà bên phía tay trái mình, khi bon họ ngồi ăn cơm thì quản lý đi đến và đưa cái hộp này, Bạch Vũ Đường chỉ nhận lấy rồi để ra một bên, một lời cũng không nói, bởi vậy dù biết cái hộp tồn tại cô cũng không nghĩ nó có can hệ tới mình. . . .
Cái hộp quà này hình dạng thế nào mà càng nhìn càng thấy quen mắt thế này? Cô không hiểu sao trong lòng dâng lên dự cảm xấu. “Đây là cái j vậy?
“Em mở ra đến xem sẽ biết.”
Chần chờ một chút, cô đem hộp quà đặt lên đùi, tháo dây buộc, mở nắp hộp ra liền nhìn tháy một bộ váy hai tầng đen không tay, thắt lưng cao, tầng dưới là lụa mềm mại, tầng bên ngoài là sa tanh mỏng trong suốt, đường viền có thêu hoa, đơn giản mà cao nhã. Bên dưới chiếc váy là một chiếc khăn màu trắng thêu chỉ bạc tương phản với màu chiếc váy.
Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu. Đây là cái tình huống gì vậy? Chẳng lẽ hắn cùng Lí Duẫn Trạch đều cần người cùng tham dự tiệc sao? “Anh sao lại đột nhiên tặng em thứ này?”
“Thứ sáu tuần sau cùng anh đi dự tiệc.” Tuy rằng làm vậy tất nhiên sẽ làm người nhà của anh biết tới sự tồn tại của cô, sẽ mang đến nhiều phiền toái, chính là muốn nhân cơ hội này để cho mọi chuyện đi ra (jun:chắc là anh muốn tự mình thông báo chứ k thích đồn thổi á) Cũng không có lí do gì đển anh phải dấu giếm, không phải sao? Huống hồ gần đây hai người gặp gỡ ngày càng thường xuyên, bảo đảm một ngày sẽ gặp người nhà Bạch gia, rồi chưa đầy một hôm tin tức sẽ lan truyền cả gia tộc. So với ở thế bị động, không bằng anh chủ động nói ra, cũng là tự mình nói với những kẻ khác: Ta đối với cô ấy là vô cùng nghiêm túc! Khi ấy người nhà Bạch Gia tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hạ quyết định này, trong lòng anh có một loại cảm giác kiên định không nói nên lời. Quan hệ hai người một khi đã được người ta biết tới, cô cũng sẽ không thể không có nhận thức hai người là người yêu. . . . . . . Tuy rằng anh đã tiến vào thế giới của cô nhưng cô vẫn khóa của không cho anh vào. Chính là vì thế anh mới có cảm giác cô có thể tùy thời điểm cắt đứt quan hệ của hai người. Anh đề nghị cô cùng anh đi dự tiệc, chính là vì muốn quan hệ của hai người danh chính ngôn thuận.
Lại tiệc ư? Chương Gia Quân cố kìm chế *** rỉ. Không thể nào, hay là trùng hợp? Cô cố kìm giọng nói lại, bày ra một bộ dáng thoải mái thư thái “Thứ sáu tuần sau em đã có hẹn, nếu là sau đấy thì không có vấn đề, có thể sửa thời gian được không?”
“Em có hẹn với ai?” Bạch Vũ Đường không tự giác nhíu mày. Thân là bạn trai của cô, anh nên có được thời gian ngày nghỉ cuối tuần của cô mới phải, nếu có hẹn trước cô cũng nên báo cho anh chứ.
“Đương nhiên là với bạn em.”
“Chuyện gì?”
Cô là đang bị chất vấn sao? Quên đi, ai bảo cô có chuyện giấu anh, không thể nói sự thật, đành phải ngoan ngoãn bị chất vấn, “Ngày đó. . . . . . Ta muốn đi sinh nhật của bạn đồng nghiệp.”
“Vậy đừng đi.” Bạch Vũ Đường bá đạo nói.
“Cái gì?”
“Cũng chỉ là sinh nhật đồng nghiệp, không thân thiết thì cũng không cần thiết, chỉ cần có quà là được.”
Người đàn ông cuồng vọng, anh nói không có một chút lý nào cả, đúng thật là “khiếm biển”! Cố gắng bình tĩnh trở lại, cô thầm nghĩ chịu thiệt một chút, bao dung với anh một chút “Đây là có ý gì?” {hana: “Khiếm biển” = thích bị ăn đạp ăn đập – GG ca ca}
“Bữa tiệc này thật sự rất quan trọng đối với anh, anh cần em đi cùng anh.”
“Sinh nhật bạn em với em cũng quan trọng, hơn nữa em đã nhận lời người ta trước rồi.”
“Nếu trước khi đồng ý em hỏi ý kiến anh thì hôm nay đã không phát sinh ra chuyện này.” (jun: bá đạo quá =.=)
Chuyện này thực sự rất buồn cười! “Chuyện của em không cần phải… Cái gì cũng thông báo cho anh.”
“Anh là bạn trai của em, chẳng lẽ không có quyền biết trước kế hoạch ngày nghỉ cuối tuần của em à?”
“Em sẽ nói cho anh.” Đúng vậy, cô chắc chắn sẽ nói, vấn đề chính là sớm hay muộn a.
“Hôm nay nếu không có anh nhắc tới chuyện bữa tiệc, em có chủ động đem chuyện đi sinh nhật nói ra không?”
“. . . . . Em đương nhiên sẽ nói.”
“Nói ngay trước lúc em định đi à?”
“Cho dù ngay trước khi đi vẫn là nói
Anh ngậm miệng không nói lời nào, chính là ánh mắt kia so với lời nói lạnh nhạt càng dọa người hơn.
Cô thực may mắn là bữa cơm đã xong, nếu không cô khẳng định sẽ đói bụng. Anh không buồn hé răng, bộ dáng dọa người nhìn mà thấy sợ. . . . . Sự tình thế nào lại thành ra thế này?
Nhìn thấy hai bộ lễ phục trên giường, Chương Gia Quân cảm thấy ong ong cả đầu. Thật sự là phiền ૮ɦếƭ mất, như thế nào sẽ có loại sự tình này? Hai phần quà này cô đều không muốn nhận không muốn nhận, chính là hai phân quà này đều không thể trả về.
Trước tiên là nói về Lí Duẫn Trạch, cô đã nhiều lần cầm hộp quà của anh đem trả về cho chủ, chính là mặc kệ sáng hay tối anh cũng không ở nhà, nếu cô có thể chú ý hơn một chút, khẳng định anh cố ý tránh né cô, bởi anh sớm đoán được cô sẽ không nhận bộ lễ phục ấy.
Về phần Bạch Vũ Đường, nếu không thể cùng anh đi dự tiệc, cô càng không có lý do gì nhận món quà này, chính là anh vừa nghe đến cô không cần quà của anh lại càng bốc hảo lớn, cuối cùng còn ép cô phải về nhà suy nghĩ kĩ xem sẽ đi dự tiệc cùng anh hay là đi sinh nhật đồng nghiệp.
“Chị cả, chị quyết định mặc bộ nào đi tham dự tiệc?” Chương Gia Nhạc giống như rất cao hứng thấy cô gặp được loại tình huống khó xử thế này.
Cô hờn giận quay đầu lại trừng mắt một cái. Vì cái gì lại rối rắm như vậy? Nếu chọn một trong số hai người này, cô thà rằng cùng Bạch Vũ Đường tham dự tiệc, vấn đề chính là đã đồng ý Lí Duẫn Trạch trước, cô sẽ không thể đổi ý, đây là nguyên tắc xử sự cơ bản.
Nhưng mà, mỗi lần nhớ tới phản ứng của Bạch Vũ Đường, trong lòng cô lại có một cỗ áy náy dâng lên. Nếu thẳng thắn giải thích rõ ràng cho anh, bọn họ hẳn sẽ chia tay trong buồn bã.
“Theo cách hai người đàn ông này lựa chọn lễ phục, là có thể nhìn ra bọn họ không giống nhau thế nào.” Chương Gia Nhạc hứng thú nói.
“Em thực nhàm chán.” Mỗi người đều là một cá thể độc lập, cùng cha mẹ sinh ra tới tay chân còn không giống nhau, huống chi là hai người hoàn cảnh bất đồng? Quan trọng là … bọn họ hai người khác nhau thế nào? Cô đói với vấn đề này không phải hoàn toàn không có hứng thú.
Chương Gia Nhạc cười cười, cô đã đoán ra cảm giác của chị mình “Bạch Vũ Đường này chắc chắn là một người đàn ông, anh ấy dùng ánh mắt ngưỡng mộ của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình, mà anh Lí thì là điển hình của mẫu người công tử, anh ấy dùng ánh mắt sùng bái nhìn chị như đối với một nữ thần.”
“Em chỉ toàn nói bậy bạ.”
“Trực giác của em dù không trúng hoàn toàn cũng trúng tới tám phần.”
Cô không cho là đúng bĩu môi, phần về Bạch Vũ Đường tạm thời có thể cho là đúng, chứ phần về Lí Duẫn Trạch thì hơi thái quá rồi.
“Em biết chị khó mà tưởng tượng được, nhưng anh Lí đối với chị thực sự là sùng bái, có điều em càng ngày càng khẳng định là anh ấy thích chứ không phải chán ghét chị.”
Chương Gia Quân dựa lưng vào giường, ngồi bệt xuống sàn nhà. “Em thật sự là càng ngày càng giỏi khen.”
“Bạch Vũ Đường vì thích chị nên chuẩn bị lễ phục để tham dự tiệc, còn anh Lí kia là vì cái gì?” Chương Gia Nhạc ngồi xuống ngang với Chương Gia Quân, vừa nhìn chị vừa tiếp tục thuyết minh, “Nếu anh Lí chán ghét chị, anh ấy có thể lợi dụng cơ hội này cho chị ở bữa tiệc biến thành trò cười cho thiên hạ, làm gì lại chuẩn bị, may riêng cho chị một bộ lễ phục? ”
Luận điểm của em gái không phải không có đạo lý, chính là cô vẫn kiên trì lắc đầu. “Em suy nghĩ nhiều quá.”
“Nếu không phải vì Bạch Vũ Đường vì chị giúp chuẩn bị mọi thứ tỉ mỉ, em cũng không nghĩ tới anh Lí đối với chị còn có tâm tư như vậy. Hai người mỗi lần đứng cùng một chỗ, không khí luôn không vui vẻ, anh ấy đối với chị luôn có sắc mặt tối đen, làm cho người ta sẽ không nghĩ rằng anh ấy có thể thích chị. Chính là thấy anh ấy vì chị mà chuẩn bị lễ vật tham dự tiệc, em thấy thật là không bình thường.”
“Nếu cậu ta thích chị, thì làm gì đối xử với chị kém như vậy?”
“Chị đối với người ta cũng rất kém.” Hoàn hảo sử dụng ý của đối phương để phản bác.
“Đúng vậy, chính là nói không chừng đều không phải là anh ấy cố ý, em nghĩ anh Lí có thể là do không am hiểu cách biểu đạt tình cảm trước người ta.”"
Chương Gia Quân khóe môi mím lại, cô có phải hay không nên cười ha ha ba tiếng? “Người không am hiểu biểu đạt tình cảm làm sao có thể đổi bạn gái mỗi ngày?” trời có sập cô cũng không tin.
“Đại công tử hoa tâm không nhất thiết phải giỏi biểu đạt tâm tình nha.”
Dừng lại, cô đồng ý gật gật đầu. Đúng vậy, nói không chừng nguyên nhân chính là vì không biết biểu đạt cảm tình, mới có thể “chạy loạn” mỗi ngày một cô, có điều cái này không có nghĩa là cô cho rằng tên kia “thích” cô a!
“Tuy rằng bọn chị xem đối phương không vừa mắt, ghét bỏ đối phương, nhưng
dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, nhiều ít cũng có một phần tình nghĩa.”
“Nếu anh ấy thật lòng thích chị?”
“Trừ phi đầu óc cậu ta không bình thường, nếu không loại sự tình này tuyệt đối không có khả năng phát sinh.”
“Thích một người đơn giản là sẽ trở nên không bình thường.”
Chương Gia Quân nhún nhún vai. “Được rồi, chị nghĩ được người ta thích vẫn hơn là chán ghét.”
“Thực đáng tiếc, không cơ hội xem tình tay ba phấn khích a.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc