Bát Bảo Trang - Chương 49

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Hầu thị sảy thai
Ba người đi ra ngoài tẩm cung của Thái hậu, còn chưa đi được xa, đã nghe phía trước truyền đến tiếng vỗ tay, ba người đồng loạt dừng bước, vội vàng lùi sang hai bên mấy bước, cúi đầu đứng yên bên đường.
Khải Long đế ăn mặc trang phục đen huyền, khoác ngoại bào màu đỏ, đầu đội kim quan, đi theo phía sau là một đám cung nữ thái giám, ông bước đi vùn vụt về phía này, xung quanh tất cả các cung nữ thái giám đều quỳ xuống.
Khi đi ngang qua đám người thái tử phi, Khải Long đế nghiêng đầu liếc nhìn ba người, tầm mắt đảo qua Hoa Tịch Uyển đang quy củ hành lễ, thản nhiên nói: "Không cần đa lễ."
Ba người nghe vậy lại phúc thân, rồi lui về phía sau, cách một đoạn mới xoay người vội vã rời đi.
"Hoàng thượng?" Thái giám thấy Hoàng thượng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nên nhỏ giọng nhắc nhở một chút, đây chính là bên ngoài tẩm cung Thái hậu, Hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm con dâu với cháu dâu như thế, thật không thỏa đáng cho lắm.
"Ừ," Khải Long đế thu hồi tầm mắt, chắp tay ở sau lưng không nói một lời đi về phía tẩm cung Thái hậu, bọn cung nữ, thái giám đi theo sau ông đều thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Thái tử phi cũng vậy, dù sao bị Hoàng thượng nhìn chằm chằm như vậy, các nàng cũng rất khó chịu, nếu ngày sau bị đồn đại lung tung gì đó, sẽ rất rắc rối.
Ba người tách ra ở cửa cung, tự ngồi xe ngựa của nhà mình rời đi.
Chờ sau khi lên xe ngựa, Hoa Tịch Uyển mới cau mày suy nghĩ vừa rồi sao Khải Long đế lại cố ý dừng lại, mấy năm nay tuy Khải Long đế ngày càng kiêu ngạo tự đại, nhưng đầu óc cũng còn giống người bình thường, không biết tại sao hôm nay ông lại làm ra loại hành vi này?
Là cố ý hay do nhất thời thất thần?
Chẳng biết xe ngựa đi được bao lâu, thì Hoa Tịch Uyển nghe hạ nhân bên ngoài báo đã về đến Vương phủ, nàng sửa sang lại y phục rồi vịn tay Bạch Hạ xuống xe ngựa, đang chuẩn bị ngồi lên nhuyễn kiệu vào nội viện, chợt thấy một vị ma ma vội vã đi đến, nhìn thấy nàng thì quỳ gối xuống nói: "Vương phi, Thịnh quận vương phủ truyền đến tin tức, đứa bé của Thịnh quận vương phi đã mất."
"Ngươi nói cái gì?" Hoa Tịch Uyển hơi biến sắc, nàng biết Hầu thị rất coi trọng đứa bé trong bụng, làm sao lại đột nhiên sẩy thai?
Nàng suy nghĩ một chút, nói với Bạch Hạ: "Đi vào thay quần áo khác, chúng ta đến phủ Thịnh quận vương." Trang phục nàng đang mặc vô cùng lộng lẫy rườm rà, nếu mặc đi thăm Hầu thị sẽ không thích hợp.
Chọn một trang phục đơn giản, rồi đổi cây trâm bảo thạch thành bộ trang sức ngọc thạch, Hoa Tịch Uyển mang theo các loại thuốc bổ, ngồi xe ngựa đến phủ Thịnh quận vương.
Khi Hoa Tịch Uyển đến phủ Thịnh quận vương thì thái tử phi cũng đã tới cửa chính, hai người chào hỏi nhau, quan sát thấy trên người đối phương cũng mặc trang phục trắng thuần, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, đều bày ra dáng vẻ nghiêm trang bước vào cửa lớn phủ Thịnh quận vương.
Sắc mặt Hầu thị hết sức xấu, gương mặt tái nhợt, ngay cả thần sắc cũng có chút uể oải, bất quá khi thấy Hoa Tịch Uyển và thái tử phi xuất hiện, nàng vẫn cố gắng đứng dậy hành lễ, nhưng bị thái tử phi mạnh mẽ đè lại mới thôi.
Hoa Tịch Uyển thấy tuy rằng Hầu thị nói chuyện rất khéo, thế nhưng nỗi đau buồn trong đáy mắt không sao che giấu được, vì vậy nói: "Đường tẩu hãy mở rộng trái tim, nghĩ lạc quan lên, người còn trẻ, sau này còn có cơ hội mà."
"Chắc là đứa bé này không có duyên với ta, " Hầu thị muốn cố gắng cười thật tươi, thế nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không thể gượng cười được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, nói: "Nó chỉ mới nằm trong bụng ta hơn hai tháng, vậy mà lại vô thanh vô tức mất đi, trong lòng ta rất khó chịu."
Tâm tình Hoa Tịch Uyển vô cùng phức tạp, nhìn thấy Hầu thị từ trước giờ vốn luôn đoan trang nhã nhặn mà nay lại có bộ dạng này, nàng biết trong lòng nàng ta nhất định rất khổ sở, chỉ là trước mặt nhiều người nên cố kiên cường chống đỡ mà thôi, nghĩ vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là thật tình khuyên nhủ, "Biết đâu qua một thời gian ngắn nữa, đứa bé lại trở về với người thôi."
Lời nói này rất không thực tế, mặc dù trong lòng Hầu thị không tin tưởng, nhưng lại vì vậy mà có chút hy vọng, nàng kinh ngạc nhìn Hoa Tịch Uyển: "Muội nói là thật sao?"
"Dĩ nhiên, có một mẫu thân tốt như tẩu, đứa trẻ kia tất nhiên không muốn rời đi," Hoa Tịch Uyển vỗ vỗ tay Hầu thị mới phát hiện tay nàng lạnh băng, "Cho dù có chuyện gì, tẩu cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không thì sau này người thua thiệt vẫn là mình."
Nói xong, nàng nhét tay Hầu thị tay vào trong chăn: "Hãy cố gắng lạc quan, nghĩ thoáng, nếu chuyện gì cũng giữ trong lòng, bản thân sẽ không có cách nào vượt qua được."
Có lẽ bởi vì động tác này của Hoa Tịch Uyển quá tự nhiên, nên Hầu thị không thấy nàng có nửa điểm giả dối, trong lòng hơi ấm áp nói: "Ta biết, đa tạ đường đệ muội quan tâm."
"Đều là người một nhà, khách khí chuyện này để làm gì," Hoa Tịch Uyển thấy có nha hoàn bưng thuốc đến, nên đưa tay tiếp nhận chén thuốc trong tay nha hoàn, thử độ ấm của thuốc, thấy thuốc vừa vặn không lạnh không nóng mới định đút cho Hầu thị uống.
Hiển nhiên Hầu thị khước từ, Hoa Tịch Uyển cũng không kiên trì, cầm chén đưa cho Hầu thị, đợi sau khi nàng ta tự uống xong, mới cầm chén không đưa cho nha hoàn bên cạnh: "Đường tẩu là một người có phúc, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều."
Hầu thị nghĩ đến Yến Bá Ích lúc này còn chưa hồi phủ, lại nghĩ tới đứa con không có duyên với mình, thấy nét mặt thật lòng lo lắng của Hoa Tịch Uyển, trong lòng ngổn ngang cảm xúc nói: "Cảm ơn."
Hoa Tịch Uyển thấy nàng ta như vậy, cũng mỉm cười: "Vậy mới phải, là nữ nhân, nhất định phải biết tự đối xử tốt với bản thân, nếu không chẳng phải đã phụ công ơn nuôi dưỡng của phụ mẫu sao?"
Nghe thế, thái tử phi ngồi bên cạnh cũng ngây người, lập tức cười khổ, Hiển vương phi có thể nói ra những lời này là bởi vì nàng ta là nữ nhi được Nghĩa An hầu phủ thật tâm yêu thương sủng ái. Mà nàng, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của thái tử phi, từ khi nàng sinh ra thì đã không phải là nữ nhi trong nhà, mà là thái tử phi tương lai.
Sau khi Hoa Tịch Uyển hết lòng khuyên vài câu, thì liếc mắt quan sát trong phòng, tầm mắt lập tức dừng lại trên một chậu ngọc thạch.
Chậu hoa ngọc thạch này dùng để trang trí thì rất đẹp, chỉ là dây nho quấn trên đó lại có vấn đề. Nàng điều chỉnh biểu cảm trên mặt cho tốt, nói: "Chậu hoa trang trí này của đường tẩu thật đẹp, hình như quả nho trên đó được làm từ dạ minh châu thì phải?"
Hầu thị nghe thấy hai chữ "quả nho", cười khổ nói: "Vốn là vật cát tường thái tử phi tặng ta, vậy mà giờ đã phụ tâm ý thái tử phi rồi."
Cây nho là biểu tượng cho nhiều con cháu, lễ vật này là một món rất tốt để tặng cho người có thai như Hầu thị, chỉ là thái tử phi lại cố ý tặng vật trang trí được làm từ dạ minh châu, mà màu sắc của dạ minh châu làm ra cây nho này không đúng lắm.
"Ngươi nói gì vậy, đó bất quá chỉ là chuyện nhỏ thôi," Thái tử phi bình thản nói, "Có thể làm ngươi vui, đã là công dụng lớn của nó."
Hoa Tịch Uyển nhìn cử chỉ khéo léo của thái tử phi, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, thái tử phi thật sự không biết việc đặt dạ minh châu ở trong phòng rất bất lợi với phụ nữ có thai sao?
Trấn an Hầu thị xong, Hoa Tịch Uyển và thái tử phi đồng loạt cáo từ. Sau khi nàng bước ra khỏi cửa lớn Thịnh quận vương phủ, liền thở dài một hơi, cái quận vương phủ này tuy rằng trên dưới đều quy củ, nhưng mang một cảm giác nặng nề không nói nên lời.
"Cung tiễn thái tử phi," Hoa Tịch Uyển nhìn thái tử phi ngồi lên xe ngựa, chờ đội nghi trượng của thái tử phi rời đi, nàng mới xoay người lên xe ngựa, vừa đạp một chân lên ghế đẩu, thì thấy một chiếc xe ngựa có kí hiệu của phủ Thịnh quận vương vội vàng chạy tới.
Trong lúc nàng đang ngây người, thì có người trên xe ngựa nhảy xuống, chính là Thịnh quận vương Yến Bá Ích.
"Hiển vương phi," Dường như Yến Bá Ích cũng không ngờ sẽ gặp phải Hoa Tịch Uyển trong trường hợp này, khách khí hành lễ nói, "Tại hạ còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
"Đường bá đi thong thả," Hoa Tịch Uyển nghiêng mình đáp lễ, thấy Yến Bá Ích sải bước vào quận vương phủ, bản thân nàng cũng lên xe ngựa.
Người này thật biết điều, chuyện Hầu thị sinh non chị em dâu các nàng đều biết được, người làm trượng phu như Yến Bá Ích đến giờ mới chạy về.
Có lẽ ở thời đại này, nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng mới là người có chủ kiến, loại tư tưởng như nàng thì là không có chủ kiến.
Sau khi nàng về đến vương phủ, Yến Tấn Khâu đã trở về, thấy nàng từ bên ngoài đi vào liền ân cần hỏi han: "Sao giờ nàng mới về, đã dùng cơm trưa chưa?" Thấy nàng lắc đầu, hắn bảo người đến nhà bếp chuẩn bị thức ăn, "Đã xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt lại khó coi vậy?"
Hoa Tịch Uyển lắc đầu: "Thịnh quận vương phi sảy thai, nên ta đến quận vương phủ thăm một hồi."
Yến Tấn Khâu rũ mắt xuống rót cho Hoa Tịch Uyển một chén trà thấm giọng: "Đường tẩu không sao chứ?"
"Nhìn tinh thần không tốt lắm," Hoa Tịch Uyển nhận chén trà uống một ngụm, "Lúc nãy thái tử phi cũng đến, Thịnh quận vương phi lại là một người đoan trang, cho nên cũng khách khí không nói gì nhiều."
Yến Tấn Khâu cười cười: "Lần này thái tử phi thật nhiệt tình."
Hoa Tịch Uyển nghe thế, lại cau mày nghĩ tới chậu hoa giả làm từ dạ minh châu kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc