Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 14

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Vạch Trần Bức Màn Mỏng
Tô Khinh Lăng buông microphone xuống, sau đó khẽ chào với mọi người.
“Cám ơn đã khích lệ, tuy rằng tôi hoàn toàn xứng đáng”
“Ôi trời…” Lời nói vừa ra khỏi miệng Tô Khinh Lăng, mọi người đều nhịn không được mà bật cười.
Tô Khinh Lăng trở lại bên cạnh Hạ Tư Lạc, đưa tay khoác lên cánh tay của hắn. Sau đó cô trừng to mắt nhìn Trần đạo diễn cùng con trai của mình.
“Hai vị giám khảo, kết quả?”
Mọi người cũng nhìn về phía Trần đạo diễn cùng Hạ Thiếu Lăng.
Trần đạo diễn có chút rối rắm, bởi vì lúc nãy hắn đã khen Lãnh Thanh Thu khá nhiều. Không biết kết quả được công bố có khiến lòng cô ấy không thoải mái hay không.
Nhưng Hạ Thiếu Lăng lại hoàn toàn không có lo lắng đó, thẳng thắn giơ tay lên nói:
“Đương nhiên là mẹ con thắng”
“Trần đạo diễn cũng đồng ý với kết quả này sao?” Tô Khinh Lăng nhìn Trần đạo diễn. Lời nói của mỗi con trai cô sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng người một nhà bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, không thể phục được.
Trần đạo diễn thấy ánh mắt của mọi người đều tụ trên người mình liền gật gật đầu:
“Giọng hát của Thanh Thu cùng Khinh Lăng đều rất hay, lại càng khiến cho lỗ tai chúng ta được hưởng thụ một bữa ra trò. Hai người đều hát bài của cùng một ca sĩ, đều có cùng hương vị như nhau. Thế nhưng khi so sánh ra thì Khinh Lăng hát tốt hơn, cho nên trận đấu này là tổ của Khinh Lăng thắng…”
“A!” Cả một tổ của Tô Khinh Lăng đều nhảy lên hoan hô.
Tô Khinh Lăng mỉm cười, ánh mắt giao với ánh mắt của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu mấp máy môi, sau đó gật gật đầu với cô:
“Chúc mừng”
Tô Khinh Lăng cười khẽ, sau đó cũng đáp:
“Cám ơn”
Ánh mắt hai người giao nhau một chỗ, sau đó lại tách ra.
Kế tiếp, để ăn mừng tổ của Tô Khinh Lăng giành chiến thắng, bọn họ liền tổ chức party ngay trong phòng karaoke.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong trạng thái điên cuồng của buổi party, mà cả nhà Tô Khinh Lăng đều ngồi chung một chỗ, không có điên loạn theo những người khác.
“Chồng, em vào toilet một chút” Tô Khinh Lăng nói với Hạ Tư Lạc, sau đó ra ngoài.
Lãnh Thanh Thu nhìn thấy Tô Khinh Lăng rời khỏi đây, nghĩ nghĩ, cúi đầu nói với người đại diện rồi cũng đi ra ngoài.
Cha con Hạ Tư Lạc nhìn thấy cô ta cũng đi, trong mắt hiện lên ánh sáng, sau đó một người uống R*ợ*u, một kẻ uống nước ngọt, không để ý đến cô ta.

Tô Khinh Lăng vừa đi ra liền gặp Lãnh Thanh Thu. Nhìn thấy băng sơn mỹ nhân ở đây, cô có cảm giác mục đích của Lãnh Thanh Thu chính là đến tìm mình. Vì thế cô cười cười:
“Cô Lãnh”
Lãnh Thanh Thu cũng gật gật đầu, đứng trước mặt ngăn cản đường đi của Tô Khinh Lăng.
“Cô Tô, tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Quả nhiên! Đôi mắt Tô Khinh Lăng phát sáng, nhưng vẫn không để cho Lãnh Thanh Thu nhìn thấy. Cô nhếch môi mỉm cười, nói:
“Đương nhiên. Không biết cô Lãnh muốn nói chuyện gì với tôi?” Theo quan hệ của bọn họ thì nhiều nhất cũng chỉ là hợp tác đóng phim mà thôi.
“Về Hạ Tư Lạc” Lãnh Thanh Thu nhìn chằm chằm cô, nói. Cô ta như muốn nhìn thấy biểu cảm gì đó trong mắt Tô Khinh Lăng khi nghe chính mình nói ra điều này. Thế nhưng khiến cho cô thất vọng, biểu tình của Tô Khinh Lăng vẫn không thay đổi.
“Vậy sao? Thì ra là nói về Lạc” Biểu cảm của Tô Khinh Lăng như không quan tâm, nhưng trong lòng lại nổi bão. Thì ra cái cô kiều nữ lạnh nhạt Lãnh Thanh Thu này chính là ngắm vào chồng mình, còn tưởng rằng cô ta khác những người khác. Cô đáp: “Được thôi!”
“Chúng ta tìm một nơi khác đi” Lãnh Thanh Thu không đoán được suy nghĩ của Tô Khinh Lăng, trong lòng cũng khá bất an.
“Được”
Hai người không trở về phòng karaoke mà là ra bên ngoài. Gọi mỗi người một tách trà, sau đó chỉ nhìn đối phương.
“Cô Lãnh muốn nói cái gì thì đã có thể nói” Tô Khinh Lăng hớp một ngụm trà, nói với Lãnh Thanh Thu”
Từ đầu tới cuối Lãnh Thanh Thu cũng không nhúc nhích, ánh mắt của cô ta đầy suy tư, dường như đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào. Sau khi nghe thấy lời nói của Tô Khinh Lăng, cô ta mới ngẩng đầu.
“Cô không xứng với anh ấy!”
Tô Khinh Lăng kinh ngạc một chút. Lãnh Thanh Thu này cũng quá thẳng thắn rồi, nhưng lời nói của cô ta cũng khiến cô rất khó chịu. Cái gì gọi là không xứng với anh ấy? Tô Khinh Lăng cô cùng Hạ Tư Lạc chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó! Cô vòng hai tay trước ***, khẽ nâng cằm nhìn Lãnh Thanh Thu, khóe môi vẫn mang ý cười.
“Tôi không xứng với anh ấy, chẳng lẽ là cô xứng với anh ấy sao?” Cô thừa nhận diện mạo của Lãnh Thanh Thu cũng không tệ, hơn nữa còn rất thông minh. Thế nhưng để xứng với tảng băng Hạ Tư Lạc, Tô Khinh Lăng cô dám nói trừ mình ra cũng không còn ai có thể lay động tảng băng đó được.
Lãnh Thanh Thu mấp máy môi, thanh âm vẫn bình bình đạm đạm:
“Tôi có xứng hay không thì trong khoảng thời gian tới sẽ chứng minh, nhưng cô lại hoàn toàn không xứng với anh ấy. Sự kiêu ngạo cùng luôn cho là đúng của cô sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho anh ấy. Anh ấy là ngôi sao điện ảnh, tuy không giống với những người bình thường nhưng anh ấy cũng sẽ có phiền não, cũng cần một người vợ đảm đang chăm sóc, chứ không phải là một người chỉ biết khoe khoang khoác lác…”
“Nghe ra thì giống như cô rất hiểu Lạc nhà tôi” Tô Khinh Lăng không giận, ngược lại còn cười. Lãnh Thanh Thu này tưởng ai cũng sẽ si mê mình sao? Không, phải nói là cô ta rất ảo tưởng. Cô nói tiếp: “Cô xác định cô là một người phụ nữ như vậy sao?” Hai tảng băng hợp lại cùng một chỗ, kết quả sẽ là cái gì? Đáp án quá rõ ràng, hai tảng băng chạm vào nhau không phải cùng nhau vỡ ra thì cũng chỉ là sáp lại thành tảng băng lớn hơn. Lạnh lẽo đến một sống một ૮ɦếƭ. Tảng băng lạnh lẽo cũng cần phải có ánh mặt trời, chỉ có ánh mặt trời mới có thể truyền đến sự ấm áp cho tảng băng quanh năm lạnh giá.
Chụp Hình Quảng Cáo Sao?
Trong lúc quay bộ phim “Thú vương phu quân”, Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng đều như hình với bóng. Đồng thời tin tức hằng ngày của hai người họ đều luôn nằm nổi bậc trên trang nhất của các tờ báo, ngay lập tức trở thành cặp đôi minh tinh của làng điện ảnh.
Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng khiến cho người đại diện Mạch Cao bận bù đầu bù cổ, cũng khiến cho những người trước kia nghi ngờ tài năng của Tô Khinh Lăng không lời nào để nói.
Từ đó, các hợp đồng đến tìm bọn họ càng nhiều. Thế nhưng Tô Khinh Lăng lại rất nhàn rỗi, thấy vui thì cho hắn ta chút mặt mũi mà nhận hợp đồng, thấy buồn thì cho dù có là ai cũng xua chó đuổi đi. Tuy làm vậy cũng khiến cho nhiều người bất mãn, nhưng cho dù có mắng có chữi thì người đến tìm cũng không dứt.
Ngày hôm đó, mặt trời bên ngoài rất ấm áp, thích hợp cho việc tản bộ. Thế nhưng vợ chồng Hạ Tư Lạc lại làm ổ trong phòng ôm nhau ngủ.
“Cốc cốc cốc…”
Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa, hai người đang ôm nhau ngủ trên giường nhúc nhích một chút, lại tiếp tục ngủ.
“Mẹ, chú Mạch đến rồi, cha mẹ mau dậy đi” Hạ Thiếu Lăng gõ cửa. Thật không hiểu nổi, cuối cùng ai là người lớn, ai là con nít đây? Làm gì có cha mẹ nào ngủ đến giờ này chỉ để mặc cho con trai ra chào hỏi khách khứa chứ?
“Cha mẹ, hai người có nghe con nói không?” Nghe thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Hạ Thiếu Lăng tức giận đến vung nắm tay lên gõ cửa.
“Ầm…” Phía bên kia cánh cửa truyền đến tiếng của một vật bị ném, sau đó thanh âm không nhanh không chậm của Tô Khinh Lăng vang lên.
“Con trai, con đang gọi hồn ai vậy? Anh ta đến thì cứ để cho anh ta chờ đi” Tô Khinh Lăng ném gối vào cánh cửa, sau khi nói một câu lại nằm lỳ trên giường ngủ tiếp.
Hạ Tư Lạc mở mắt nhìn cô, sau đó cánh tay của hắn lại tiếp tục vòng qua ôm lấy vợ yêu.
“Để chú ấy chờ?” Hạ Thiếu Lăng cứng miệng. Báo chí nói mẹ khinh người cũng không sai, để người ta chờ phía dưới còn mình vẫn nằm trên đây ngủ, mặt trời chiếu đến ௱ô** cũng chưa đứng lên. Chẳng lẽ muốn Mạch Cao ngồi đây chờ đến mặt trời lặn mới chịu ra gặp sao? Mẹ cũng quá độc ác rồi! Lắc lắc đầu, nó xoay lưng đi xuống lầu.
“Sao rồi? Cha mẹ cháu đâu?”
Mạch Cao nhìn thấy Hạ Thiếu Lăng đi xuống, hắn ta nhanh chóng đứng lên. Haizz, làm người đại diện như hắn quả thật chẳng còn một chút tôn nghiêm.
“Chú Mạch, mẹ con bảo chú chờ một chút” Thật ra thì Hạ Thiếu Lăng cũng rất thích chú Mạch Cao tròn trịa này.
“Chờ một chút?” Mạch Cao cười khổ. Hắn nghĩ “một chút” của Tô Khinh Lăng phải bình phương rất nhiều “một chút” của người bình thường lên.
Hạ Thiếu Lăng nhún vai, nói: “Hai người họ vẫn còn ngủ, cháu cũng chẳng làm gì được” Ở nhà, địa vị của nó thấp đến đáng thương.
Mạch Cao nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay. Bây giờ cũng đã trưa rồi, mà hai người kia chẳng lẽ muốn bỏ cơm trưa để ngủ luôn sao? Thật có thể ngủ được à? Là heo sao?
“Tiểu Lăng, chú còn có chút chuyện phải làm, chú không chờ cha mẹ cháu được rồi. Vậy đi, khi nào họ dậy thì cháu giao sấp giấy tờ này cho họ nhé, sau đó nhớ bảo họ gọi điện thoại cho chú” Mạch Cao lấy một sấp giấy tờ trong túi xách của mình đặt lên bàn.
“Dạ, chú cứ an tâm, con nhất định sẽ đưa cho cha mẹ” Hạ Thiếu Lăng gật gật đầu.
“Vậy chú đi trước” Mạch Cao gật gật đầu.
“Chú Mạch, để con tiễn chú ra ngoài”
Khi Hạ Thiếu Lăng trở lại nhìn sấp giấy tờ trên bàn mới phát hiện đây là hồ sơ mời đóng quảng cáo.
“Quảng cáo cho một nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng của nước ngoài” Hạ Thiếu Lăng có chút kinh ngạc. Tuy cha cũng đã rất nổi tiếng từ một năm trước rồi nhưng mẹ nó cũng chỉ mới vào giới điện ảnh gần đây thôi. Chẳng lẽ một công ty lớn như vậy lại biết đến họ sao?
… 3:30.
Cuối cùng, Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng cũng tỉnh dậy. Cô uể oải dựa vào trên người hắn, rì rì đi xuống.
“Con trai đâu?” Tô Khinh Lăng không nhìn thấy con trai, cả phòng khách cũng trống không, một người giúp việc cũng không thấy.
“Có lẽ nó đi chơi rồi” Hạ Tư Lạc nói, hoàn toàn không lo lắng cho con trai. Võ công của nó cũng không phải là mèo quào, nếu ai kiếm chuyện với nó thì cũng chỉ là tự tìm khổ mà ăn.
“Kệ nó đi” Tô Khinh Lăng cũng gật gật đầu, sau đó nhìn thấy sấp giấy tờ trên bàn “Cái gì đây?”
Cô buông tay Hạ Tư Lạc ra, đi đến, đọc một lượt liền biết là hợp đồng mời đóng quảng cáo.
“Mạch Cao đến đây hôm nay chẳng lẽ là vì chuyện này?” Cô cầm sấp giấy tờ giơ giơ với Hạ Tư Lạc.
Hạ Tư Lạc cầm lấy, vừa nhìn là biết đây là một công ty nổi tiếng. Chỉ là… chụp hình quảng cáo sao? Hắn cũng chưa từng đóng hay chụp hình poster quảng cáo bao giờ. Tuy cũng có không ít người đến mời bọn họ nhưng đều đã bị từ chối.
“Muốn nhận không?” Ánh mắt của hắn nhìn về phía vợ yêu. Chỉ cần cô thích, hắn thì sao cũng được.
“Khoan đã, để em gọi điện thoại nói chuyện với Mạch Cao một chút” Tô Khinh Lăng nói xong liền xoay người cầm lấy điện thoại bên cạnh.
“Mạch Cao, hôm nay anh để xấp giấy tờ ở đây là sao vậy?”
Hạ Tư Lạc thấy cô nói chuyện cùng Mạch Cao, tự mình tiếp tục đọc thông tin trên giấy tờ.
“Công ty đó nhìn trúng vợ chồng bọn tôi?” Tô Khinh Lăng quay đầu lại nhìn chồng một cái, lại nói: “Thật là phải chúng tôi tham gia sao?… Còn phải casting (1)? Thật phiền phức!” #
(1) Casting: Thử vai.
“Vậy được rồi, ngày mai vợ chồng tôi sẽ đến đó” Tô Khinh Lăng nói xong liền cúp điện thoại. %^
Hạ Tư Lạc bỏ giấy tờ xuống bàn, nhìn cô.
“Mạch Cao bảo ngày mai chúng ta phải đến thử vai sao?”
“Đúng vậy” Tô Khinh Lăng trở về bên cạnh hắn, cả người dựa vào hắn “Thử thì thử, em còn chưa từng tham gia đóng quảng cáo bao giờ. Thử một lần cho biết” Có lẽ cũng sẽ có một chút vui thú cũng không biết chừng.
Hạ Tư Lạc gật gật đầu, không có từ chối.
“Đúng rồi, nghe nói quảng cáo lần này muốn chụp ba người. Cho nên cũng sẽ có rất nhiều diễn viên đến casting” Nếu cô tính không sai thì Dương Phỉ Phỉ vốn im hơi lặng tiếng một thời gian cùng với băng sơn mỹ nhân Lãnh Thanh Thu cũng sẽ xuất hiện. Ngày mai khẳng định rất thú vị!
Hạ Tư Lạc không nói lời nào, hắn thì sao cũng được.
“Anh yêu, bên ngoài không nắng lắm, chúng ta tản bộ nhé?” Tô Khinh Lăng kéo Hạ Tư Lạc đứng lên.
Hạ Tư Lạc còn có thể nói cái gì? Đương nhiên là vẫn không từ chối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc