Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 12

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Cùng Đi Karaoke
“Hôm nay đến đây là kết thúc. Tất cả mọi người đều vất vả rồi, một chút nữa đi ăn cơm họp mặt rồi đến karaoke nhé!” Tám giờ tối, Trần đạo diễn rốt cuộc cũng lên tiếng kết thúc buổi quay.
“Thật tốt quá!” Lời nói vừa ra của Trần đạo diễn, mọi người đều hoan hô.
Lãnh Thanh Thu không nói gì, đôi mắt vẫn chú ý đến vợ chồng Tô Khinh Lăng.
“Chồng, hay gọi về nhà bảo rằng chúng ta về muộn nhé?” Tô Khinh Lăng vẫn ôm cánh tay của Hạ Tư Lạc. Cô cũng rất muốn vui vẻ với mọi người, hơn nữa về mặt karaoke thì ai có thể bước qua xác cô được chứ?
“Được” Hạ Tư Lạc gật gật đầu. Tuy rằng hắn không thích ầm ĩ nhưng rất nguyện ý thưởng thức giọng hát của vợ yêu.
“Khinh Lăng, hay là gọi con trai của hai người đến luôn đi, mọi người chưa nhìn thấy thằng bé bao giờ” Một nữ diễn viên đột nhiên đề nghị.
“Đúng vậy đó, gọi con trai bảo bối của hai người đến chơi đi”
Lời đề nghị này lại nhận được sự tán thành của những người khác. Bọn họ luôn tò mò con trai của Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc sẽ anh tuấn đáng yêu như thế nào.
“Con nít vẫn cần học bài mà, mọi người đừng làm khó hai người họ chứ” Tô Khinh Lăng không lên tiếng, ngược lại là Trần đạo diễn thay hai vợ chồng nói chuyện.
“Điều này cũng đúng” Mọi người đều gật gật đầu. Người lớn như bọn họ thức khuya không sao cả, nhưng một đứa trẻ đang tuổi dậy thì mà thức đêm sẽ không tốt lắm.
“Không sao, nếu mọi người muốn gặp thằng bé thì tôi sẽ gọi điện bảo tài xế chở nó đến” Tô Khinh Lăng nói. Con trai nhà cô anh tuấn vô địch, mà cô lại rất thích ‘cống hiến vật quý’.
“Thằng bé không học bài được thì làm sao bây giờ?” Tuy những người khác đều rất vui vẻ với lời nói của Tô Khinh Lăng, nhưng chuyện học hành của một đứa nhỏ vẫn quan trọng hơn.
“Không sao” Tô Khinh Lăng nói tiếp: “Thằng nhóc nhà tôi là thiên tài đó, một ngày không học bài đối với nó cũng chẳng là cái gì” Hơn nữa con của bọn họ cũng không phải kiểu con nít ngày ngày đều phải kéo cặp đến trường o a học bài.
“Vật thì tốt quá. Mọi người đều rất mong gặp con trai thiên tài nhỏ của hai người lắm đó” Những người khác đều hâm mộ, một vài thì nghi ngờ. Thật là thiên tài nhỏ sao?
“Mọi người chờ chút, tôi gọi điện thoại” Tô Khinh Lăng nói, sau đó lấy di động gọi về nhà.
“Con trai, bảo tài xế chở con đến nhà hàng ở đường Thiên Đông đi, cha mẹ chờ con ở đó… Ừ, đúng rồi, đi chơi. Tới nơi thì gọi cho mẹ”
Cúp điện thoại, Tô Khinh Lăng cùng mọi người xuất phát.
Lãnh Thanh Thu luôn cùng người đại diện đứng một bên, im lặng nhìn Tô Khinh Lăng ngọt ngào ôm cánh tay Hạ Tư Lạc. Cô ta cười nhẹ nhìn nhóm người nhốn nháo bên cạnh. Thật ra cô ta tham gia vào nhóm của những người thích ồn ào này chính là vì không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đến gần Hạ Tư Lạc. Hơn nữa, cô ta cũng rất tò mò về con trai hai người họ, cuối cùng quyết định duy trì sự trầm mặc theo sau.
Đến nhà hàng, Trần đạo diễn thẳng tay bao một phòng riêng cho mọi người ăn cơm, sau đó lên phòng karaoke hát hò.
Vào phòng karaoke, mọi người không tranh nhau hát mà mời Trần đạo diễn đi tiên phong trước.
Trần đạo diễn cũng không khách khí cầm lấy microphone hát một bài “Truyền thuyết Phượng Hoàng”, sau đó ném qua cho những người khác.
“Lâu lắm không hát rồi, thật đã nghiền. Ai muốn hát tiếp theo nào?”
“Đưa cho tôi”
“Em cũng muốn hát!”
“Chọn bài ‘Vợ yêu’ của Châu Kiệt Luân đi”
“…”
Người sau tiếp bước người trước chọn bài hát.
Tô Khinh Lăng tựa vào vai Hạ Tư Lạc, không muốn tranh giành microphone với họ. Dù sao lát nữa microphone cũng là của một mình cô, cứ mặc bọn họ tranh cho đã đi.
“Khinh Lăng, Tư Lạc, Thanh Thu, cô Tần, mấy người không hát sao?” Người nhận trách nhiệm chọn bài quay đầu nói với bọn họ.
“Đúng vậy đó, Tư Lạc hát nhất định sẽ rất êm tai. Anh mau hát cho chúng tôi nghe một bài đi” Diễn viên nữ dĩ nhiên cảm thấy hứng thú đối với nam giới, nhất là một Hạ Tư Lạc luôn lạnh lùng.
“Còn Khinh Lăng với Thanh Thu nữa, hai người cũng hát đi” Đàn ông đương nhiên lại cảm thấy hứng thú với hai đại mỹ nhân này. Trong “Thú vương phu quân”, nhân vật nữ chính rất hợp với một Tô Khinh Lăng quyến rũ động lòng người, lại mang chút bản chất của nữ vương ngạo nghễ. Vai nữ phụ do Lãnh Thanh Thu đóng cũng không chê được, lạnh nhạt khiến cho người ta cảm thấy hứng thú. Còn có những vai phụ khác do các người đẹp thủ vai, hoặc thanh tú, hoặc dễ thương, hoặc cao nhã, mỗi người mỗi vẻ.
“Mọi người cứ hát đi, tôi không biết hát” Hạ Tư Lạc mở miệng, nhưng lời của hắn khiến cho người khác cảm thấy khó tin, nghĩ rằng chỉ là hắn viện cớ từ chối thôi. Một anh chàng đẹp trai như vậy mà không biết hát, lừa ai đó?
“Tư Lạc, chẳng lẽ là do có bà xã ở đây nên không dám biểu hiện à?” Một vài diễn viên nam nhịn không được mà trêu chọc hắn.
Biểu cảm của Hạ Tư Lạc vẫn không đổi, mặc cho bọn họ trêu chọc mình.
“Lạc nhà tôi thật sự không biết hát đâu, mọi người đừng trêu anh ấy nữa. Thế nhưng nói về ca hát thì tôi chính là bá chủ nha, lát nữa tôi hát thì mọi người đừng để bị mê hoặc đó” Đối với giọng ca của mình, từ trước đến nay cô đều tràn đầy tự tin.
“Thật sao?” Mọi người nhìn nhau cười to “Thế Khinh Lăng mau cho bọn tôi nếm thử cảm giác bị mê hoặc đó đi”
“Được thôi” Tô Khinh Lăng đứng lên, dáng người uyển chuyển cầm lấy microphone “Chọn cho tôi bài ‘Độc quyền chiếm hữu’ đi” Bài này mang mùi vị xuyên không, cô thích.
“‘Độc quyền chiếm hữu’? Nữ trung hào kiệt!” Người chọn bài gật đầu, nhanh chóng chỉnh cho Tô Khinh Lăng.
Tô Khinh Lăng đứng ở phía trước, tay cầm microphone. Khuôn mặt tươi cười ngay lập tức thay đổi thành bi thương, hoài niệm. Thanh âm trong trẻo mang theo nhàn nhạt ưu thương truyền khắp căn phòng, khiến cho đám người vốn cười huyên náo lập tức tập trung theo nội dung của bài hát…
Cậu Nhỏ Đẹp Trai Hạ Thiếu Lăng
"Mẹ, mau nghe điện thoại..."
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt tâm tình say mê của mọi người, cũng
khiến Tô Khinh Lăng ngừng hát.
"Là con trai tôi" Tô Khinh Lăng nói với mọi người, sau đó bắt điện thoại.
"Con trai, con đến đâu rồi?... Trước cổng sao? Cứ lên thẳng trên đây đi, phòng 33 lầu ba"
Cúp điện thoại, cô chớp chớp mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Mọi người chờ chút, cậu bạn nhỏ đẹp trai sẽ xuất hiện ngay thôi"
"Thật mong nhìn thấy thằng bé!" Những diễn viên nữ cũng lên tiếng trêu ghẹo.
Mọi người lại ồn ào nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tô Khinh Lăng đứng lên, đi ra mở cửa.
"Con trai, đến hơi trễ đó"
Hạ Thiếu Lăng nhún vai. Hôm nay nó mặc một bộ tây phục nhỏ, thoạt nhìn chính là một thân sĩ (1) nhỏ bé anh tuấn.
(1) Thân sĩ: Người trí thức thời xưa.
"Mẹ ngược đãi trẻ con" Đã trễ thế này rồi mà còn gọi một đứa nhỏ như nó đến chỗ karaoke.
"Thằng nhóc quỷ, con hư là do mẹ sao?" Tô Khinh Lăng duỗi ngón tay gõ trán con trai.
"Chẳng lẽ không đúng?" Hạ Thiếu Lăng hỏi lại, sau đó dưới ngón tay tàn ác của mẹ mà chạy
về phía Hạ Tư Lạc "Cha, mẹ ngược đãi trẻ con..."
Lời nói của Hạ Thiếu Lăng khiến mọi người phì cười, mấy cô gái háo sắc đều mở to mắt
Bạn đang đọc truyện: tại website: WWW.ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
nhìn nó. Quả nhiên là một cậu bé đẹp trai, tay của bọn họ đột nhiên thật ngứa... muốn đưa tay xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của nó. Thế nhưng khiến bọn họ không ngờ nhất chính là phản ứng của anh Hạ đẹp trai.
Hạ Tư Lạc đưa tay ngăn con trai đang chạy về phía mình, mấp máy môi:
"Chúc mừng con bị ngược đãi"
Mọi người sửng sốt, sau đó phá lên cười.
"Ha ha ha..."
Chỉ mỗi Lãnh Thanh Thu là nhìn gia đình bọn họ một cách lạ lùng.
"Tư Lạc, anh thật có tiềm năng kể chuyện cười bằng gương mặt lạnh..." Một diễn viên nam nói.
"Đúng vậy..." Mọi người đồng thời gật đầu.
"Tư Lạc, mai mốt anh nên tìm một vai diễn bức tượng biết mỉm cười đi" Trần đạo diễn cũng cho rằng như vậy.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, rõ ràng hắn nói là sự thật, bọn họ sao lại nghĩ Hạ Tư Lạc đang chọc cười đây?
Hạ Thiếu Lăng cũng trợn mắt. Những người này bị cận hết rồi, con mắt nào nhìn thấy cha nó đang chọc cười?
"Khinh Lăng, con trai của chị thật sự rất đẹp trai nha" Sau khi mọi người cười xong, một cô gái \'háo sắc\' rốt cuộc cũng nhịn không được mà đưa tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của Hạ Thiếu Lăng.
Khuôn mặt của Hạ Thiếu Lăng nhất thời đỏ lên, nét mặt có chút tức giận. Lại có thể dám nhéo nó sao? Nó là hoàng tử... à không, là thái tử. Nếu đây là Nam Diệu quốc, nó nhất định sẽ kéo người phụ nữ này ra ngoài chém...
Tô Khinh Lăng liếc mắt nhìn con trai, cô sợ con trai vì cảm thấy khó chịu mà một cước đạp ngã cô diễn viên kia.
Hạ Thiếu Lăng bị \'móng vuốt sói\' của cô diễn viên kia chạm vào, nếu không nhìn thấy mẹ
nháy mắt ra hiệu thì nó thật muốn dùng chân đẩy \'móng vuốt sói\' kia ra. Tuy nhiên một chút nữa, thế nào nó cũng phải báo thù.
"Mọi người đang hát sao? Con làm trọng tài nhé?" Giở ra vẻ mặt vô hại, Hạ Thiếu Lăng nói.
"Oa, thật đáng yêu! Khinh Lăng, em ghen tị với chị ૮ɦếƭ mất thôi!" Nhìn thấy biểu tình đó của Hạ Thiếu Lăng, một cô nàng háo sắc khác liền hô to.
"Đúng vậy, em cũng muốn có một đứa con trai như vậy"
"..."
Tô Khinh Lăng trừng to hai mắt, nói:
"Nếu mấy người muốn thì tôi tặng đó" Chỉ cần bọn họ không hối hận. Chỉ mỗi cô biết đứa con trai trời đánh này ác ma như thế nào, chỉ sợ một lát nữa bọn họ sẽ phải tận mắt nhìn thấy thiên sứ hóa thân thành ác quỷ cho xem.
"Thật sao?" Mọi người cũng nghĩ rằng cô nói đùa, cho nên cũng hùa theo.
Tô Khinh Lăng nhún vai.
"Mẹ đang quang minh chính đại vứt bỏ con trai sao?" Hạ Thiếu Lăng lại chen vào một câu.
"Rồi sao? Con có thể oán hận mẹ nha!" Tô Khinh Lăng liếc con trai một cái.
Hạ Thiếu Lăng bĩu môi, không dám nói oán hận.
Từ lúc Hạ Thiếu Lăng xuất hiện, Lãnh Thanh Thu một mực quan sát đại chiến của gia đình họ. Đúng vậy, đứa bé này thật sự rất điển trai. Các nét trên khuôn mặt chẳng những kế thừa từ Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng, mà con rất thông minh. Thế nhưng với cách thức mà Tô Khinh Lăng đối đãi với Hạ Thiếu Lăng, cô ta nhìn không thuận mắt. Nếu cô ta là mẹ của thằng bé này, cô ta nhất định sẽ đối đãi với con trai theo kiểu \'nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan\'.
"Cô Tô, tâm hồn của trẻ con rất yếu ớt" Luôn luôn im lặng, cô ta lại đột nhiên nói ra một câu.
Chẳng những khiến mọi người xung quanh kinh ngạc mà cả nhà Tô Khinh Lăng cũng phải
chú ý đến cô ta.
"Dì xinh đẹp thật tốt!" Nhìn thấy Lãnh Thanh Thu ra mặt giúp mình, Hạ Thiếu Lăng lập tức nịnh nọt.
Lãnh Thanh Thu cười khẽ, biểu tình lạnh nhạt nhất thời sinh động hơn.
Tô Khinh Lăng bĩu môi. Lãnh Thanh Thu này muốn làm cái quỷ gì đây? Tâm hồn trẻ con rất yếu ớt? Trẻ con thời bây giờ còn không biết tinh quái bao nhiêu đâu. Người khác không nói, mỗi con trai cô thôi thì chính là nít quỷ. Tuy nhiên cô cũng chỉ mỉm cười, đáp lại:
"Cô Lãnh nghĩ rằng cách thức tôi dạy con trai tôi sai ở chỗ nào sao?"
Nếu như là người khác thì có lẽ sẽ nói lảng nói tránh, nhưng Lãnh Thanh Thu chỉ cứng rắn gật đầu, cho thấy thái độ thẳng thắng của cô ta.
"Tôi nghĩ rằng cô Tô nên dùng cách thức dịu dàng hơn một chút"
Những người khác nghe thấy Lãnh Thanh Thu nói như vậy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Một đám người mở to hai mắt nhìn cô ta cùng Tô Khinh Lăng.
"A? Cô Lãnh đã kết hôn chưa?" Tô Khinh Lăng hỏi.
"Chưa" Lãnh Thanh Thu lắc lắc đầu.
"Vậy chắc cũng chưa có con đúng không?" Tô Khinh Lăng lại hỏi.
"Đương nhiên" Trên mặt Lãnh Thanh Thu đã có chút không vui.
"Cô chưa kết hôn lại không có con cái, làm sao cô biết dạy con là phải như thế nào?" Tô
Khinh Lăng cũng không khách khí.
"Cô..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc