Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 09

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Nhóc, Nghe Nói Mày Rất Phách Lối
Từ sau khi được cha mẹ đại minh tinh đưa vào lớp, cuộc sống của Hạ Thiếu Lăng hoàn toàn bị đảo lộn.
Thứ nhất, nó là học sinh đầu tiên và cũng là duy nhất không đủ tuổi vào cấp hai nhưng lại có mặt trong trường trung học học viện Đỉnh Phong. Thứ hai, trường học có rất nhiều fan hâm mộ của cha nó, cho nên nó nhanh chóng trở thành người đại diện đi xin dùm chữ ký.
Phủi phủi bụi phấn trên người, nó đi vào vườn hoa trong trường. Cũng chỉ có hoa cỏ là đáng yêu, ít nhất chúng nó sẽ không đáng chán như những người đó.
“Này nhóc, nghe nói mày rất phách lối đúng không?”
Tâm tình đang tốt lại bị phá hư. Hạ Thiếu Lăng xoay người, nhìn thấy là một nhóm nam sinh. Có ba người, ước chừng cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tên cao nhất mặc trên người là bộ quần áo theo phong cách hip-hop.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Thiếu Lăng ngẩng đầu lên nhìn, nó ghét mấy người cao hơn mình. Tuy thân thể tỷ lệ thuận với độ tuổi, nhưng nó tin rằng thời gian trôi qua, nó sẽ nhanh chóng cao hơn họ.
“Nghe nói cha mẹ mày đều là đại minh tinh à?” Một tên đánh giá Hạ Thiếu Lăng từ đầu tới đuôi, nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người nó thì trong lòng rất ghen tị.
“Ừ” Hạ Thiếu Lăng gật gật đầu “Mấy người muốn xin chữ ký hay cái gì? Nói đi!” Một bộ dáng ‘đã biết từ lâu’.
“Ai thèm xin chữ ký của bọn họ?” Một tên khác trừng mắt nhìn Hạ Thiếu Lăng “Chị tao cũng là đại minh tinh, cần chữ ký của cha mẹ mày làm cái gì?”
“Đúng vậy, chị gái của Tử Tuấn rất xinh đẹp” Người còn lại cũng gật đầu hùa theo.
“Vậy mấy người gọi tôi làm gì?” Hạ Thiếu Lăng liếc mắt nhìn ba người họ một cái “Không biết thời gian của tôi rất quý giá sao?” Đáng giận, lại dám làm phiền quãng thời gian nhàn rỗi quý báu của nó, thật muốn cho mỗi đứa một đạp.
“Thằng nhóc kia, mày đừng có phách lối!” Một tên theo phong cách hip-hop quát lên với Hạ Thiếu Lăng.
“Tôi cứ phách lối vậy đấy, các cậu làm gì được tôi?” Bị quấy rầy, tâm tình của Hạ Thiếu Lăng rất khó chịu.
“Mày…” Cậu ta giận dữ, vươn tay muốn đẩy ngã Hạ Thiếu Lăng.
Bản lĩnh của Hạ Thiếu Lăng không phải tầm thường. Cánh tay của cậu thiếu niên kia chưa vươn tới thì thân thể Hạ Thiếu Lăng đã lắc sang một bên.
“Mày… mày…” Cả ba cậu bé đều bị bản lĩnh của Hạ Thiếu Lăng hù cho hoảng sợ.
“Trời ạ! Nó có võ công sao?” Một trong ba người nói.
“Tao cũng biết nhìn!” Cậu bé theo phong cách hip-hop bực tức, nói.
“Đại ca, em nhớ rồi” Một thiếu niên khác vỗ đù* hô lớn, sau đó chỉ Ng'n t vào Hạ Thiếu Lăng “Mẹ thằng này hình như có khinh công, từng lên báo đó!”
“Khinh công?” Thiếu niên còn lại há to miệng, bộ dạng sợ không nhẹ.
“Ngu ngốc, thời đại nào rồi mà còn có khinh công?” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop vỗ đầu cậu bạn bên cạnh một cái “Cái đó là do mẹ nó muốn tham gia vào giới giải trí, cho nên mới tạo scandal PR (1) tên tuổi thôi” Giới giải trí đầy thị thị phi phi, cậu ta luôn nghe chị gái niệm niệm mỗi ngày.
(1) PR: Public Relation, quan hệ công chúng.
“Cũng đúng” Hai thiếu niên kia gật gật đầu.
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy lời nói của bọn họ, trừng lớn cặp mắt trắng dã.
“Một đám ngu ngốc” Mẹ nó đương nhiên có khinh công. Chẳng những mẹ biết, mà ngay cả cha và nó cũng đều là cao thủ.
“Mày mắng ai đó?” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop vểnh tai, trừng mắt giận dữ.
“Mắng ba người các ngươi đấy, rồi sao?” Hạ Thiếu Lăng ném ra một câu, ngay sau đó đã xoay lưng chạy lấy người. Không được làm bạn với những kẻ ngu ngốc, tránh cho bản thân cũng bị nhiễm tật xấu.
“Đại ca, nó mắng chúng ta!” Hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau. Lá gan của thằng nhóc này cũng thật lớn.
“Tao không có điếc!” Thiếu niên theo phong cách hip-hop trừng mắt nhìn hai đứa bạn của mình. Ngay sau đó, cậu ta xắn tay áo đi về phía Hạ Thiếu Lăng, định dùng những thế võ Taekwondo mới học vài ngày nay trừng trị Hạ Thiếu Lăng một phen.
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy tiếng bước chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Muốn ૮ɦếƭ? Sau đó nó cũng không quay đầu, tung một cước ra bằng chân trái.
Phịch một tiếng, cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop đáng thương té nhào ngồi bệt bên bồn hoa, sau đó bị gai của một bụi hoa hồng đâm vào khiến cho nhảy dựng lên. Bộ dạng kia giống như điệp viên 007 đang né đạn, vô cùng thú vị.
“Ôi, cái ௱ô** của tao…”
Tiếng la của cậu ta khiến cho hai người còn lại phá lên cười. Thế nhưng sau khi bị trừng mắt thì cả hai lại lật đật chạy đến đỡ.
“Đại ca không sao chứ?”
“Hai đứa bây nói thử xem?” Cậu ta trừng mắt.
Hai người bạn sờ sờ mũi, không dám lại lên tiếng.
“Thằng nhóc này, mày dám đánh tao. Chờ đó, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop chửi Hạ Thiếu Lăng. Hắn nhất định phải nói với chị gái, bắt chị gái phải dần cho thằng này một trận.
Hạ Thiếu Lăng nhún vai, quay đầu lại liếc cậu ta một cái.
“Tùy cậu” Sau đó, nó bước đi.
“Mẹ nó, đáng giận…” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop tức giận đến đầu tóc đều muốn dựng thẳng. Hắn ta vung tay của hai người bạn đang đỡ mình bên cạnh, ngay lập tức là thanh âm đau đớn vang lên.
Hai đứa bạn không dám cười hắn nữa, cắn chặt môi.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, bấm số, sau đó quát:
“Chị mau đến trường đi, có kẻ ức hiếp em kìa!”
Hai cậu bạn bên cạnh nghe thấy lời cầu cứu của đại ca mình, nhất thời cảm thấy thật mất mặt. Hơn nữa, nếu để cho người khác biết bọn họ bị một thằng nhóc mới tám chín tuổi đầu ức hiếp, mặt mũi nhất định sẽ bị ném sạch. Tuy nhiên hai người họ cũng không dám cắt đứt lời đại ca.
Đầu bên kia điện thoại không phải ai khác, chính là Dương Phỉ Phỉ. Lần trước cô ta bị một màn “giáo huấn” của Hạ Thiếu Lăng khiến cho kinh hãi, cho đến tận bây giờ cũng chưa bình tâm lại. Trong vòng hai ngày sau đó, rất nhiều hợp đồng hợp tác đều bị cắt khiến cho cô ta vừa lo vừa giận. Sau khi gọi điện hỏi thăm tứ phía thì phát hiện ra là do người nhà của Tô Khinh Lăng giở trò quỷ. Cô ta bây giờ đối với Tô Khinh Lăng lại vừa sợ vừa hận, nghe thấy lời nói của em trai lại càng tức giận hơn. Tại sao tất cả mọi người đều nhắm vào người nhà cô ta để ức hiếp vậy?
“Ai dám ức hiếp em?” Dương Phỉ Phỉ tức giận, nói: “Đừng sợ, chị đến trường em ngay”
“Dạ!” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop hài lòng cúp điện thoại.
“Đại ca, chị anh nói sao?” Hai cậu bạn bên cạnh nhìn hắn, hỏi.
Đôi mắt liếc sang hai đàn em của mình, cậu ta nhếch cằm đầy đắc ý nói:
“Chị tao đến liền. Chờ xem, thằng nhóc kia nhất định sẽ bị chỉnh thật thảm” Chị hắn ta sẽ dùng phương thức thật nhẹ nhàng nhưng khiến cho không người nào phản bác được để chừng trị thằng nhóc kia.
“Hắc hắc hắc…”
Dương Phỉ Phỉ Tức Muốn ૮ɦếƭ
Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy vào học viện Đỉnh Phong.
Một dáng người thướt tha bước xuống xe, là một cô gái trẻ mặc váy ngắn đeo kính râm.
“Chị, em ở đây” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop – Dương Tử Tuấn, đang đợi. Nhìn thấy chị mình, cậu ta nhanh chóng giơ giơ tay.
Nhìn thấy em trai, cô gái kia đi tới.
“Ai ức hiếp em?” Cô ta nhìn một vòng em trai, không có nhìn thấy vết thương nào cả.
“Là một thằng nhóc mới chuyển trường tới” Dương Tử Tuấn trương đôi mắt đáng thương “௱ô** em đau quá!”
“Đau ௱ô**?” Cô gái tháo kính tâm để lộ ra một gương mặt xinh đẹp. Cô ta chính là Dương Phỉ Phỉ.
“Em bị nó đánh à?” Không thể nào, em trai cô ta chẳng lẽ lại đần như vậy sao?
“Không phải” Dương Tử Tuấn đỏ mặt, nhưng nhanh chóng tức giận nói: “Bị nó đẩy ngã vào bụi hoa hồng, gai đâm”
“Không phải em đang học Taekwondo sao?” Dương Phỉ Phỉ vừa nói vừa đi theo em trai vào bên trong.
“Nhưng nó lợi hại hơn” Tuy rằng không phục nhưng Dương Tử Tuấn lại không thể không thừa nhận điểm đó.
“Em…” Dương Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn em trai “Không chút tiến bộ!”
Dương Tử Tuấn cúi đầu. Bị chị gái mắng, trong lòng càng hận ૮ɦếƭ Hạ Thiếu Lăng.
“Thằng đó đang ở đâu? Đưa chị đến gặp nó!” Dương Phỉ Phỉ tuy giận nhưng em trai của cô ta cũng không phải để cho người khác ức hiếp dễ dàng như vậy.
“Ở đó đó!” Dương Tử Tuấn đưa chị gái đến vườn hoa. Hắn cũng đã hỏi thăm, Hạ Thiếu Lăng rất kiêu ngạo cho nên không thích chơi với những bạn học sinh khác. Thứ nhất là do chênh lệch tuổi, thứ hai cũng vì thằng nhóc đó quá chảnh.
“Đi thôi”
Vườn hoa, từng chậu hoa hồng tươi roi rói ngẩng cao đầu. Hương hoa tươi mát phiêu phiêu trong không khí khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Giờ phút này Hạ Thiếu Lăng đang nằm trên một nhánh cây nhắm mắt ngủ ngon. Dù thế nào đi nữa nó cũng không muốn về lớp học. Bây giờ trở về chỉ có hai kết quả, không phải bị người ta đuổi theo nhờ xin giùm chữ ký của cha mẹ thì cũng bị một đám hủ nữ (1) vây quanh kêu một cách khoa trương: Thật chuẩn men!
(1) Hủ nữ: Dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (Boy’s love).
Cắt! Đám mê trai kia còn hơn cả những đứa bạn ở trường tiểu học. Nó hối hận, nếu biết như vậy thì chẳng thà tự học ở nhà còn tốt hơn.
“Nó đâu?”
Hạ Thiếu Lăng đột nhiên nghe có tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng bước chân, hình như là hai người.
“Lúc nãy nó còn ở đây mà” Người nói chuyện lộ ra giọng điệu nghi hoặc nhưng vẫn khiến cho Hạ Thiếu Lăng nhận ra. Không phải là cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop tìm nó gây chuyện lúc nãy sao?
“Đây nè!” Nó lật mình, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Là cháu…”
“Là cô…”
Hạ Thiếu Lăng cùng Dương Phỉ Phỉ đồng thời lên tiếng, đều có chút kinh ngạc nhìn đối phương.
“Chị biết nó à?” Dương Tử Tuấn ngẩng đầu nhìn Dương Phỉ Phỉ, hỏi.
Vẻ mặt của Dương Phỉ Phỉ trở nên có chút khó coi, không ngờ ‘nghiệt duyên’ của cô ta cùng người nhà họ Tô vẫn chưa dứt được. Chính cô ta còn bị bọn họ khinh thường, ngay cả em trai bảo bối cũng chịu sự ức hiếp của Hạ Thiếu Lăng.
“Sao em không nói cho chị biết kẻ ức hiếp em là nó?” Cô ta không quên ngày đó bị Hạ Thiếu Lăng làm cho kinh hãi, khó trách em trai cô ta cũng phải cắn răng chịu đựng.
“Em làm sao biết hai người quen biết nhau” Dương Tử Tuấn kêu gào.
Dương Phỉ Phỉ hừ một tiếng trong lòng, sau đó chuyển ánh mắt đến Hạ Thiếu Lăng. Mặc dù có chút e ngại về sức mạnh của nó nhưng cô ta cũng không muốn bị mất uy nghiêm chị gái trước mặt em trai.
“Hạ Thiếu Lăng, nghe nói cháu ức hiếp em trai cô, phải không?”
Hạ Thiếu Lăng cảm thấy thật buồn cười, nghiệt duyên này là thế nào? Cậu thiếu niên mặc áo hip-hop kia lại là em trai của Dương Phỉ Phỉ, nhưng câu hỏi của cô ta lại càng đáng buồn cười hơn. Từ bên ngoài nhìn vào thì ai cũng nghĩ rằng chính cậu ta ức hiếp nó.
“Cô thấy cháu giống như ức hiếp cậu ta lắm sao?” Nó ngẩng cao đầu.
Trong lòng Dương Phỉ Phỉ thấy rất buồn bực. Đúng vậy, nhìn từ ngoài vào đều tưởng như tình huống trái ngược nhau. Thế nhưng cô ta không phải đần, lại cũng không có điên, đương nhiên cô ta sẽ không cho người ngoài có cơ hội nhìn sai sự thật như vậy.
“Cháu không cần phải giả ngu. Cô đều biết cháu cũng có công phu giống như người mẹ yêu tinh kia của cháu”
“Sai rồi. Mẹ cháu không phải yêu tinh, mà là là yêu nghiệt” Hạ Thiếu Lăng trịnh trọng tiếp lời, ngược lại khiến cho Dương Phỉ Phỉ không biết phải trả lời thế nào.
“Đừng có đánh trống lảng. Cả nhà các người định làm gì vậy hả? Nhằm vào cô còn chưa tính, giờ còn muốn làm gì em trai cô đây?” Làm cho cô ta căm giận chính là, chỉ vài ngày mà Hạ Thiếu Lăng này đã từ cấp tiểu học chuyển lên tận trung học. Chẳng lẽ nó thật sự là thiên tài sao? Mà cô ta phải tốn rất nhiều tiền cùng các mối quan hệ mới có thể đưa em trai vào ngôi trường quý tộc này.
“Nhà cháu không có nuôi hồ ly tinh” Hạ Thiếu Lăng nói ra một câu.
“Có ý gì?” Dương Tử Tuấn ngây ngốc hỏi lại.
Dương Phỉ Phỉ lại tức giận đến mặt đỏ bừng.
“Có nghĩa là nhà chúng tôi không có ai mơ tưởng tới chồng của người khác. Tuy nhiên lại có một kẻ vô sỉ nào đó lại mơ tưởng tới chồng của người khác” Hạ Thiếu Lăng nhếch cằm, đôi mắt trong suốt sáng ngời kia lại nhìn chằm chằm Dương Phỉ Phỉ, ý tứ rất rõ ràng.
“Chị…” Dương Tử Tuấn hơi ngu ngơ, cũng nhìn về phía chị gái.
“Kêu cái gì?” Dương Phỉ Phỉ tức giận nhìn em trai “Đừng nghe nó nói lung tung. Chị của em vốn dĩ xinh đẹp, người theo đuổi đếm không hết, vậy mà còn mơ tưởng đến chồng kẻ khác làm gì?” *)(*^
Dương Tử Tuấn gật gật đầu. Đúng là chị gái có không ít người theo đuổi, trong đó không thiếu các ông chủ lớn nhiều tiền.
Hạ Thiếu Lăng hừ lạnh hai tiếng, nói:
“Là người bình thường đương nhiên không cần tranh đoạt, nhưng nếu đối tượng là một người đàn ông siêu cấp hoàn hảo, không tranh giành mới là lạ” Cha nó vừa tuấn mỹ vừa có danh lợi, không người phụ nữ nào là không mê đắm đuối. Tuy nhiên ánh mắt của cha nó lại cao hơn đầu, ngoại trừ lão mẹ yêu nghiệt ra thì phụ nữ trong mắt cha cũng chỉ toàn là không khí.
“Mày…”
“Đúng rồi” Hạ Thiếu Lăng cắt đứt lời nói của Dương Phỉ Phỉ “Nếu cậu ta là em trai của cô thì cháu cũng nói thẳng cho biết, đừng có ngu ngốc như nhau mà đến chọc cháu. Chọc giận cháu rồi thì đến lúc thiếu một cánh tay hay gãy một cái chân cũng đừng oán người khác…”
“Chị…” Dương Tử Tuấn bị lời nói của Hạ Thiếu Lăng làm cho sợ hãi, không ngừng nhích ra phía sau lưng Dương Phỉ Phỉ.
“Mày đang uy hiếp chị em tao sao?” Người ta nói ‘con giun xéo lắm cũng oằn’, người nhà họ Tô thật sự chọc giận Dương Phỉ Phỉ.
“Tùy cô nghĩ thôi, dù sao cháu cũng đã cảnh cáo trước” Hạ Thiếu Lăng giơ giơ tay, sau đó lắc mình, lướt qua người bọn họ rời khỏi.
“Chị, làm sao bây giờ?” Dương Tử Tuấn vừa tức lại vừa sợ.
“Sợ cái gì mà sợ? Chị cũng không tin nó có can đảm động tới em” Dương Phỉ Phỉ híp mắt “Tô Khinh Lăng, Hạ Thiếu Lăng, tao sẽ xử đẹp mẹ con các người”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc