Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Chương 03

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Bà Dì, Đi Thong Thả!
“Ăn cơm phải đến đây sao?”
Hạ Thiếu Lăng nhìn cổng khách sạn rực rỡ sắc vàng sắc xanh, lại muốn trợn to mắt. Nếu nó nhớ không lầm thì nơi này là khách sạn hoàng gia xa hoa nhất thành phố T, trình độ “chặt chém” lẫn “bốc lột” thực khách cũng đồng dạng đứng nhất. Một nhà ba người cũng chỉ muốn ăn cơm chiều thôi, lại dám chạy tới cái động “chặt chém” này, mẹ thật sự là bà lớn bại gia mà.
“Ở đây không tốt sao?” Tô Khinh Lăng hưởng thụ sự phục vụ của nhân viên lại cảm thấy nhớ thời gian sống trong vương phủ ở cổ đại, cũng như lúc làm hoàng hậu, thật sự là rất thoải mái.
“Cha không thấy đau lòng sao?” Hạ Thiếu Lăng nhìn về phía cha mình, hiện tại hắn cũng không phải là hoàng đế, tất cả tiền bạc đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mà kiếm ra.
“Mẹ con vui là được rồi” Hạ Tư Lạc thản nhiên nói, dù thế nào đi nữa thì hắn chính là tộc trưởng của tộc cưng chìu vợ.
“Thấy chưa?” Tô Khinh Lăng nhếch cao cằm, nói với con trai mình: “Con trai, con phải học hỏi cha con đi, đàn ông cưng chìu vợ mới là đàn ông tốt” Một chuyến xuyên không thật hời, chẳng những ngồi qua chiếc ghế vương phi, hoàng hậu, mà còn để cô ôm được một ông chồng vừa đẹp trai lại vừa tốt.
“Con còn nhỏ” Hạ Thiếu Lăng lại trợn mắt, may mắn thời đại này đàn ông mười tám tuổi cũng còn là con nít, mà nó còn cách mười tám tuổi một đoạn rất xa.
“Dạy con từ thuở còn thơ” Tô Khinh Lăng một bên hưởng thụ thức ăn do chồng mình cắt nhỏ, một bên đùa giỡn cùng con trai.
“Tâm trí của con đã không còn là con nít” Hạ Thiếu Lăng mặt không đổi sắc, nói.
“Tiểu tử thúi, thật không đáng yêu chút nào” Tô Khinh Lăng đoạt lấy thức ăn con trai đang gắp.
Hạ Thiếu Lăng nhìn chiếc đũa trống không, đến tột cùng ai mới là con nít đây? Mẹ nó tuyệt đối là nữ ma đầu, tuy nhiên đôi khi cũng chẳng khác gì một đứa con nít.
“A! Tư Lạc, Khinh Lăng, hai người cũng ăn cơm ở đây sao? Thật trùng hợp”
Trong lúc một nhà ba người dùng cơm vui vẻ thì một thanh âm đột nhiên vang lên.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc vừa nhìn, người tới là Dương Phỉ Phỉ.
“Thật trùng hợp, Phỉ Phỉ cũng tới đây ăn cơm sao?” Tô Khinh Lăng cười với Dương Phỉ Phỉ, trong lòng lại nghĩ thầm: Trùng hợp? Tốt nhất là trùng hợp đi. Ánh mắt cô ta đều dán chặt trên người Lạc, mình nghi ngờ cô ta tới đây là vì Lạc. Nếu biết sẽ gặp cô ta thì mình thuê phòng riêng cho rồi.
“Đúng vậy, em có hẹn với một người bạn” Dương Phỉ Phỉ cười nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiếu Lăng “Đây là con trai hai người à? Thật đẹp trai nha!” Có vài phần giống với Hạ Tư Lạc nhưng vẫn mang dáng dấp của Tô Khinh Lăng.
“Con trai, chào dì đi con” Tô Khinh Lăng nói với con trai.
Hạ Thiếu Lăng liếc mắt một cái về phía Dương Phỉ Phỉ, sau đó kết luận: Người này thích cha, ánh mắt nhìn mình cũng đầy vẻ lấy lòng. Mà mình thì cực kỳ ghét người này.
“Mẹ, tại sao phải gọi dì? Gọi bà dì được không?” Hạ Thiếu Lăng cố ý làm bộ ngây thơ, dùng giọng điệu giống những đứa trẻ khác nói.
Lời nói của Hạ Thiếu Lăng khiến Dương Phỉ Phỉ biến sắc, lại khiến Tô Khinh Lăng thiếu chút nữa là cười ra tiếng. Quả nhiên không hổ là con của cô, đủ ngoan tuyệt!
“Nói bậy gì đấy? Dì còn trẻ đẹp như vậy, sao có thể gọi là bà dì?”
“Tại sao lại không nha?” Hạ Thiếu Lăng vẫn là bộ dáng ngây ngô “Bà dì trong tivi cũng trẻ tuổi đó thôi, nhưng vị bà dì này cũng già hơn những vị bà dì trong tivi một chút. Nếu không gọi là bà dì thì phải gọi là gì? Gọi bà bà sao?”
“Phốc…” Tô Khinh Lăng nhịn không được bật cười ra tiếng. Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Dương Phỉ Phỉ, cô lại phải nén xuống mà nói lời xin lỗi với cô ta:
“Thật xin lỗi nha Phỉ Phỉ, Thiếu Lăng nhà bọn tôi là fan cuồng của phim truyền hình, nhất là phim Hàn. Cô cũng biết người Hàn Quốc với Nhật Bản có rất nhiều cách xưng hô rất lạ…”
“Không sao, em hiểu, chỉ là lời của con nít thôi” Dương Phỉ Phỉ gượng cười, tỏ vẻ không để ý nhưng vẫn dò xét nhìn Hạ Thiếu Lăng. Cô ta có cảm giác, thằng nhóc này rõ ràng là cố ý.
“Phỉ Phỉ, cô muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?” Tô Khinh Lăng mời, sau đó khều chồng mình một cái “Lạc, khó có dịp gặp được Phỉ Phỉ, anh để Phỉ Phỉ ăn với chúng ta một bữa đi”
Hạ Tư Lạc lại từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng, mặt lạnh như tảng băng.
Dương Phỉ Phỉ xấu hổ, xua tay với Tô Khinh Lăng.
“Không sao đâu, bạn em chắc cũng sắp đến rồi. Em thuê một gian phòng đợi bọn họ, mọi người cứ ăn đi”
“Vậy à?” Tô Khinh Lăng lộ ra biểu tình tiếc nuối “Vậy lần sau chúng ta cùng ăn cũng được”
“Được, lần sau đi” Dương Phỉ Phỉ cũng biết là lời mời nói cho có “Một nhà ba người anh chị cứ chậm dùng, em phải đi đây”
“Chào nhé, Phỉ Phỉ” Tô Khinh Lăng nhiệt tình gật đầu chào cô ta.
Hạ Tư Lạc vẫn giữ nguyên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
“Bà dì, đi thong thả!” Ngược lại, Hạ Thiếu Lăng rất nhiệt tình lớn tiếng chào.
Kết quả trong nhà hàng đều an tĩnh, những vị khách khác đều quay đầu nhìn chằm chằm người bị gọi là bà dì – Dương Phỉ Phỉ.
Trong lòng Dương Phỉ Phỉ tràn ngập tức giận, nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi Dương Phỉ Phỉ rời đi, Tô Khinh Lăng không nhịn được liền bậc cười ngặt nghẽo.
“Con trai, làm tốt lắm!”
Hạ Tư Lạc im lặng ăn cơm, trên mặt Hạ Thiếu Lăng vẫn là biểu tình đơn thuần không đổi, nói:
“Mẹ, bà dì kia là hồ ly tinh sao?” Nhìn bộ dáng của cô ta chính là đánh chủ ý lên người cha, sau đó cố ý lấy lòng nó. Mà loại phụ nữ muốn phá hư hạnh phúc gia đình người ta nghe nói được gọi là hồ ly tinh.
“Con trai, không thể nói người ta như vậy” Tô Khinh Lăng làm như thật, lắc đầu với con trai “Nhiều lắm thì ham muốn của cô ta có chút đặc biệt thôi, giống như là muốn ςướק chồng người ta…” Mà ham muốn của cô cũng đặc biệt không kém, chính là cô thích đóng cửa, thả chó cắn hồ ly.
“Còn không phải như vậy” Hạ Thiếu Lăng nói thầm. Thật ra nó không lo cái vị bà dì tên Dương Phỉ Phỉ kia sẽ ςướק đi cha, bởi vì vốn dĩ chính là không thể nào. Nó chỉ sợ mẹ xuống tay quá nặng, hồ ly tinh này bị thương quá thảm, nhà bọn họ còn phải đền tiền thuốc men.
“Con đó, vẫn cần phải học hỏi thêm” Tô Khinh Lăng lại niệm chú vài câu với con trai, sau đó vui vui vẻ vẻ gắp thức ăn cho chồng.
Hạ Thiếu Lăng nhìn thấy bộ dạng dính nhau như sam kia của cha mẹ thì chịu không nổi rùng mình một cái, sau đó tự mình cúi đầu ăn cơm.
Bên kia, Dương Phỉ Phỉ nổi giận đùng đùng đi vào phòng thuê sẵn, vứt túi xách sang một bên.
“Phỉ Phỉ, cậu sao vậy?” Một người bạn của cô ta tò mò khi thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng kia.
“Không có gì, bị một tên tiểu quỷ chọc giận thôi” Dương Phỉ Phỉ vốn dĩ còn muốn lấy lòng Hạ Thiếu Lăng, nhưng không nghĩ tới tiểu quỷ kia cư nhiên có thể khiến cô ta xấu mặt như vậy.
“Tiểu quỷ gì?” Bạn cô ta không theo kịp ý nghĩ.
“Bỏ đi, dù sao sau này mình còn có cơ hội chỉnh nó” Dương Phỉ Phỉ không muốn để bạn mình biết mình đang theo đuổi một người đàn ông đã có vợ con, vả lại cô ta cũng là người của công chúng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của chính mình. Dương Phỉ Phỉ đánh lạc hướng bạn mình “Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đi shopping”
“Được” Người bạn thấy cô ta không nói, cũng không muốn tò mò nữa.
Bay Một Cách Nhẹ Nhàng
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Tuy rằng chuyện Tô Khinh Lăng xuất hiện ở trường quay cùng với mối quan hệ của cô với Hạ Tư Lạc bị truyền ra ngoài cũng nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ hình ảnh một nhà ba người bọn họ ăn cơm trong khách sạn cũng bị chụp được, trong đó còn có đoạn nhạc đệm là Dương Phỉ Phỉ.
Nhìn xem báo chí viết những thứ gì?
Đại minh tinh Hạ Tư Lạc là đàn ông đã có gia đình, vợ anh ta xinh đẹp tuyệt trần, con trai anh tuấn bức người.
Ừ, điểm này cô tuyệt đối thừa nhận, phóng viên này vẫn còn tinh mắt.
Thế nhưng sau khi đọc kỹ, cô muốn nổi bão.
Ngọc nữ Dương Phỉ Phỉ yêu thầm đại minh tinh đã có gia đình, cam nguyện làm người thứ ba. Cuối cùng còn kể ra những điểm nổi bậc của cô cùng Dương Phỉ Phỉ, xem ai càng có hi vọng độc chiếm đại minh tinh.
Cái này còn cần đoán sao? Từ đầu đến chân trong mắt Lạc đều chỉ có một mình Tô Khinh Lăng cô, ai dám ngấp nghé hắn, nhúng chàm hắn, cô liền băm gan xẻ thịt kẻ đó.
“Dì Trương…” Tô Khinh Lăng ném tờ báo trong tay, gọi người giúp việc.
“Cô ba, cô gọi tôi?” Dì Trương mang tạp dề chạy từ nhà bếp ra.
“Con muốn ra ngoài, trưa nay con không ăn cơm đâu, dì nói với cha mẹ con một tiếng nhé!” Tô Khinh Lăng nói, sau đó lên lầu thay quần áo.
“Cô ba muốn ra ngoài sao? Trên báo đều là hình ảnh cô, cô…” Dì Trương lo lắng cô ra ngoài gặp phải đám phóng viên.
“Dì an tâm, đám chó săn muốn tìm được con còn sớm lắm”
ThichTruyen.VN
Tô Khinh Lăng phất phất tay. Công phu của cô vẫn còn đây, nhưng lâu quá không dùng cũng muốn gỉ sét rồi, nếu gặp được chó săn nhất định phải hoạt động để giãn gân cốt.
“Cô ba, nhớ cẩn thận đó!” Dì Trương lắc lắc đầu, sau đó lại quay về nhà bếp.
_______________________________
Tô Khinh Lăng đi vào garage, mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ của mình. Thật ra cô vốn không cần xe, dù sao mỗi lần ra ngoài cũng có thể quá giang chồng, cha, hoặc hai ông anh già kia cũng được.
Chiếc xe thể thao màu đỏ chạy đến trung tâm thành phố. Đúng vậy, cô muốn đi shopping, sau đó đến thăm chồng, phóng viên có chụp hình thì cũng chụp mình với chồng, không được để Dương Phỉ Phỉ có cơ hội đứng bên cạnh Lạc.
Đậu xe trong bãi, cô đeo chiếc kính râm to bản, đạp chân trên đôi giày cao gót đi vào trung tâm thương mại.
Tô Khinh Lăng khá cao ráo, không nói dung mạo của cô, chỉ tính khí chất thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn. Quan trọng hơn nhà gương mặt cô vừa trở thành đầu đề của các tờ báo lớn.
Hiện tại cô có một cái danh vang dội – “Vợ của đại minh tinh”, hơn nữa không thể mang ra so sánh với những cô gái bình thường khác.
Đi thẳng đến khu bán quần áo nam, đôi mắt sau kính râm nhìn lần lượt từng bộ tây trang treo trên giá, cuối cùng cô để ý đến một bộ rất hợp với Hạ Tư Lạc.
“Lấy dùm tôi hai bộ này” Tô Khinh Lăng chỉ vào hai bộ tây phục nói với nhân viên bán hàng.
“Chị thật có mắt chọn quần áo, hai bộ này là một trong những lô hàng mới nhập về, bán rất đắt” Nhân viên nừa nói vừa nhanh nhẹn lấy hai bộ đó xuống.
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, lấy chiếc thẻ vàng đưa cho nhân viên tính tiền, sau đó cầm lấy túi đựng quần áo quay đầu rời khỏi. Cô còn chọn cho con trai và chính mình vài bộ, sau đó đến quầy trang điểm mua một chút son phấn cần thiết.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô không ngờ lại bị người khác va phải, chiếc kính đen lập tức rơi xuống đất lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.
“Thật xin lỗi” Một chàng thanh niên trẻ tuổi ᴆụng phải cô nhanh chóng nhặt chiếc kính của cô lên, không ngờ lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tô Khinh Lăng lại ngây ngẩn cả người “Cô… cô là…”
“Cám ơn” Tô Khinh Lăng lập tức cầm lấy kính của mình trên tay hắn, sau đó xoay người đi.
“A… Cô là vợ của Hạ Tư Lạc” Sau lưng, anh chàng trẻ tuổi kia đột nhiên kêu to, hắn chính là phóng viên chụp tấm hình gia đình bọn họ ăn cơm trong khách sạn. Theo lý thuyết, một phóng viên không tên tuổi muốn vào khách sạn đó phải tiêu một khoản tiền không nhỏ, trùng hợp hôm đó hắn được một vị có tiếng mời, không ngờ có thể chụp lấy một tin tức đáng giá như vậy.
“Cô chính là vợ của diễn viên Hạ Tư Lạc, đúng không?” Thanh niên kia nhanh chóng đuổi theo Tô Khinh Lăng.
Tô Khinh Lăng thầm rủa.
“Cô gái đó là vợ của đại minh tinh đó!”
“Quả nhiên xinh đẹp, đẹp hơn nhiều nữ minh tinh nổi tiếng đó!”
“Không biết có cho chúng ta xin chữ ký không nhỉ?”
“…”
Tiếng hô của anh chàng phóng viên kia thu hút nhiều người trong trung tâm thương mại, thậm chí có vài người còn muốn xin chữ ký của cô.
Nhìn thấy những người đó đang chạy lại chỗ mình, Tô Khinh Lăng khẽ rủa không ổn trong lòng. Cô đương nhiên biết mối quan hệ của mình cùng Lạc rất thu hút sự tò mò của công chúng, nhất định sẽ có thêm nhiều phiền toái. Nếu bình thường thì không sao cả, nhưng bây giờ nếu có người nhân cơ hội làm xằng làm bậy thì phiền toái to rồi.
“Chị Hạ, chị có thể nhận phỏng vấn của tôi không?” Anh chàng phóng viên đã rút cây 乃út ghi âm ra.
“Thật ngại quá, tôi bây giờ có chút việc bận” Tô Khinh Lăng mím môi, xách túi chạy ra ngoài.
“Chị Hạ, tôi sẽ không làm phí thời gian của chị đâu. Tôi chỉ có vài câu muốn hỏi, chị với Hạ Tư Lạc kết hôn lúc nào? Con của hai người bao nhiêu tuổi rồi?” Anh chàng phóng viên vẫn không buông tha theo sát Tô Khinh Lăng.
“Ở đây…”
“Bên kia…”
Không biết là ai nhiều chuyện báo cho truyền thông, phóng viên từ bốn phương tám hướng đã đổ dồn về đây. Hạ Lạc Tư ra mắt công chúng chỉ khoảng một năm đã đứng vững trên vị trí nam diễn viên xuất sắc nhất Trung Quốc, hơn nữa với sự lãnh khốc của hắn cũng đủ làm tăng sự thần bí quyến rũ. Trước khi hắn nổi tiếng, không một ai biết cuộc sống trước kia của hắn như thế nào, phóng viên dùng hết sức cũng không lấy được chút tin tức. Cho đến tận ngày hôm qua mới lòi ra tin hắn đã kết hôn, lại có con, đám chó săn kia như ngửi thấy mùi thịt tươi.
Tô Khinh Lăng nhìn thấy thật nhiều người cầm microphone cùng camera lao đến, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh, xem ra không trốn thì không được rồi. Cô nhìn xem bốn phía, thấy cách đó không xa có một tòa nhà, mà tòa nhà kia có thể băng qua phía bên kia đường dễ dàng.
Thân hình mặc chiếc quần bò uyển chuyển bay đến tòa nhà đó.
Phóng viên xung quanh choáng váng. Má ơi! Đây là trò gì vậy? Tiên nữ? Khinh công?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc