Bạo Quân Sủng Hậu - Chương 34

Tác giả: Tú Sinh

Nơi của các nữ nhân, luôn không tránh khỏi tranh đấu gay gắt. Đặc biệt là nơi có hơn phân nửa nữ nhân hậu cung, càng gay gắt hơn. Một câu không vòng vo hai ba cua thì không chịu nổi. An Trường Khanh bị cuốn trong đó, tuy vô tình tham dự, cũng vô pháp tránh đi.
Y dứt khoát giả nghe không hiểu. Mặc kệ hỏi thế nào, cứ cười đối phó. Hơn nữa còn có Trưởng công chúa chu toàn, cuối cùng an an ổn ổn mà qua.
Thái Hậu lớn tuổi, không thích ầm ĩ. Mọi người thỉnh an lãnh thưởng, nói chuyện chốc lát rồi tạ ơn lui ra. Người quen tốp năm tốp ba tán gẫu trong hoa viên, chờ nhóm hoàng đế tế tổ trở về.
An Trường Khanh ra đại điện, thở dài một hơi. Y thật sự là không thích loại trường hợp ngươi lừa ta gạt khẩu phật tâm xà này.
Xa xa thấy Thái tử phi đi đến phía y, An Trường Khanh càng nổi da gà, vội vàng làm bộ không thấy, xoay người đi hướng ngược lại. Không ngờ tránh được Thái tử phi, quay đầu ᴆụng phải Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa 乃úi tóc triều thiên, đầu đội phát quan bảo thạch điệp hí song hoa, bên mái nghiêng cài trâm tử ngọc. Mặc trang phục hoa đỏ thẫm, khi bước đi ngọc bội leng keng, ung dung phú quý. Nhưng một gương mặt thanh lệ cao ngạo thanh lãnh, một thân phú quý, cũng làm nàng hiện ra vài phần trống rỗng.
Đối diện ᴆụng phải, An Trường Khanh đành phải khách khí vấn an: "Cô cô."
Trưởng công chúa đánh giá y, trên mặt có chút ý cười: "Sao ngươi cũng giống Chỉ Qua, thấy ta liền muốn tránh? Hắn dạy ngươi?"
An Trường Khanh vội vàng nói: "Không dám, Vương gia vô cùng kính trọng Trưởng công chúa, cũng dạy ta phải kính trọng cô cô."
"Tâm tư ngươi nhanh nhẹn. Có thể nói nhiều hơn Chỉ Qua." Trưởng công chúa liếc y, cũng không tiếp tục vạch trần y qua loa lấy lệ.
An Trường Khanh phụ họa mà cười cười, bồi bên cạnh nàng.
Hai người đi đến một đình nhỏ, trưởng công chúa giơ tay cho cung nữ tùy hầu lui, nhìn An Trường Khanh cứ im lặng không nói, môi giật giật muốn nói gì, cuối cùng lại thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Ta...... Ta thương Chỉ Qua từ nhỏ không có mẹ, mới phá lệ đối đãi nó tốt. Ngươi không cần đề phòng như vậy. Kêu ngươi tới chỉ để nhắc nhở ngươi, nếu ngày sau gặp nạn, cứ tới tìm ta."
Nàng cười khổ một tiếng: "Ngươi khéo đưa đẩy hơn Chỉ Qua, đổi lại nó, quyết sẽ không tìm ta hỗ trợ. Hôm nay ta nói với ngươi, ngươi nhớ trong lòng là được."
"Cô cô......" An Trường Khanh ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng. Y nghe ra, lời này của trưởng công chúa là thật tình thật lòng. Nhưng lý do của nàng không quá thật. Thiên gia vô tình, nàng thân là Trưởng công chúa, bào muội của hoàng đế. Hoàn toàn không cần phải thiên vị giúp đỡ bất kỳ người cháu nào. Mặc kệ trong ba hoàng tử của An Khánh Đế ai kế thừa đại thống, trưởng công chúa nàng đều không chịu hại.
An Trường Khanh cân nhắc mấy phen, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc nàng vì cái gì. Ngược lại nghi ngờ càng sâu.
"Nếu về sau có cơ hội, ngươi sẽ biết." Trưởng công chúa thu liễm mềm yếu, thần sắc lần nữa kiên nghị lên: "Nhưng mà, ta không hy vọng có ngày đó......"
Nàng xoay người nhìn nơi xa, mơ hồ có thể thấy được loan giá của An Khánh Đế đến hậu cung. Mà tiếng hô vạn tuế càng ngày càng cao, vẫn chưa ngừng lại......
"Thôi, bọn họ đã trở lại. Ngươi cũng đi đi."
An Trường Khanh cáo lỗi rời đi, trước khi đi quay đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy biểu tình của nàng càng thêm mơ hồ, khiến người nhìn không rõ.
***
Tế tự tổ tiên, trăm quan chúc mừng. Một ngày này nghi thức dị thường rườm rà, rốt cuộc kết thúc, khi mọi người có thể ra cung, đã qua buổi trưa.
An Trường Khanh xa xa thấy Tiêu Chỉ Qua trong đội ngũ, liền cười cười với hắn. Đám người đi đến gần, thấy trán hắn hơi thấm mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: "Có phả rất mệt không?"
Tiêu Chỉ Qua "ừ" một tiếng. Thân thể hắn vô cùng cường kiện, nhưng do hơn nửa đêm không ngủ, rồi sau đó vừa tế tổ vừa triều bái, hết toàn bộ buổi sáng, cũng mệt mỏi quá sức.
"Ta cũng hơi đói bụng." An Trường Khanh lẩm nhẩm kề tai nói nhỏ với hắn: "Nữ nhân hậu cung quá khó chơi, ta không dám ăn cái gì."
Tiêu Chỉ Qua hơi cong khóe miệng, mắt đảo qua Thái tử một bên, xoay người vừa lúc ngăn trở ánh mắt của gã, ghé vào tai An Trường Khanh thấp giọng nói: "Về phủ rồi ăn."
An Trường Khanh không phát hiện dị thường, cười gật gật đầu. Cùng hắn ra cung.
Hai người đi rồi, Thái Tử mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thái tử phi đang chậm rãi đi tới: "Rượu bảo nàng tặng đã tặng chưa?"
Thái Tử Phi cụp mi rũ mắt: "Rồi. Nhưng nửa đường bị ném đi."
"Ha," Thái Tử hơi nhíu mày: "Cũng có chút cốt khí."
"Thôi. Chờ tương lai......" Gã dừng một chút, hạ thấp giọng: "...... Thứ ta muốn có gì không được?"
Thái tử phi dịu dàng cúi đầu: "Điện hạ nói đúng."
***
Trở về vương phủ, An Trường Khanh kêu phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Trong cung thật sự nhiều quy củ, hai người ứng phó một buổi sáng, đều không có ăn cơm. Hiện tại lấp đầy bụng trước.
Dùng cơm xong, An Trường Khanh lại phát tiền thưởng cho hạ nhân trong phủ, cuối cùng mới đến Thanh Vu Viện thăm Dư thị và An Nhàn Ngọc. Khi đến liền thấy Chu Hạc Lam đang dọn ghế gấp nhỏ ngồi ngoài sân đọc sách.
An Trường Khanh nghi hoặc nhìn gã: "Ngươi ở bên ngoài làm gì?"
Chu Hạc Lam nói: "Mẫu thân cùng phu nhân với tiểu thư nói chuyện bên trong, ta tránh làm phiền. Liền ra ngoài đọc sách."
Hôm nay có tia nắng, bên ngoài cũng không lạnh, nhưng một người lớn như gã, dọn cái ghế gấp nhỏ ngồi ở ngoài thật sự có chút buồn cười.
An Trường Khanh bật cười, ngẫm lại An Nhàn Ngọc gã không kém nhau mấy tuổi, xác thật nên tránh, liền dừng suy nghĩ kêu gã đi vào, nói: "Vậy ngươi ở ngoài ngồi đi, ta vào trước."
Chu Hạc Lam trơ mắt nhìn y đi vào, vừa gấp sách lại, vuốt cằm thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy mà thật sự không gọi ta, xem ra tính sai rồi......"
An Trường Khanh cất bước đi vào, quả nhiên Chu mẫu ở Thanh Vu Viện, đang nói chuyện với Dư thị. An Nhàn Ngọc an tĩnh ngồi một bên nghe các nàng nói.
An Trường Khanh lấy lễ vật đưa cho các nàng, ngồi một lúc rồi đi. Lúc đi ra ngoài, lại không thấy Chu Hạc Lam.
......
Từ Thanh Vu Viện ra, An Trường Khanh đến tiền viện.
Vốn dĩ y muốn tìm Vương Phú Quý hỏi chút chuyện bái thi*p các nhà vào mùng hai, không ngờ Tiêu Chỉ Qua tới tìm. Vương Phú Quý thấy thế thức thời lui ra ngoài, nói chờ lát nữa lại đến.
An Trường Khanh đành buông chính sự: "Vương gia có việc sao?"
"Hôm nay là mùng một, trưởng bối nên mừng tuổi cho tiểu bối." Tiêu Chỉ Qua nói.
An Trường Khanh mờ mịt, không hiểu hắn bỗng nói cái này làm gì.
Tiêu Chỉ Qua lấy ra một ngọc Tì Hưu trong tay áo. Ngọc Tì Hưu dùng dải tuệ cung màu vàng hơi cũ bện cố định.
"Khi ta đầy tháng, mẫu phi tự tay bện cho ta. Nói có thể trừ tà tránh hung, chuyển họa thành phúc. Sau khi mẫu phi qua đời, phụ hoàng nói bà ấy ૮ɦếƭ không lành, tất cả đồ trong cung đều thiêu hủy, chỉ có ngọc Tì Hưu này luôn được ta giữ. Tiện làm quà mẫu phi tặng cho ngươi."
Tiêu Chỉ Qua khó có một lần nói nhiều: "Nếu mẫu phi gặp ngươi, nhất định rất vui mừng."
An Trường Khanh tiếp nhận, ngọc Tì Hưu trong tay ấm nhuận tinh tế, hiển nhiên là thường thường được người ngắm nghía. Y có chút ngượng ngùng: "Vương gia chuẩn bị quà năm mới cho ta, ta lại chưa kịp chuẩn bị gì cả."
"Vương gia muốn cái gì?" An Trường Khanh mở to hai mắt nghiêm túc nhìn hắn.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua chợt lóe, trầm ngâm một lát chỉ vào ngọc bội Song Ngư bên hông y nói: "Ta thấy ngươi thường mang theo miếng ngọc bội này, không bằng đưa cho ta đi."
An Trường Khanh cúi đầu, nâng ngọc bội bên hông lên vuốt ve một chút. Miếng ngọc bội Song Ngư này là mẫu thân tặng y sinh nhật mười tuổi, chất ngọc không được tốt lắm, nhưng mẫu thân luôn mang trong người, nghe nói là món đồ duy nhất cha mẹ để lại cho bà. Từ năm mười tuổi đến nay, y không để nó rời khỏi người tám năm.
Tiêu Chỉ Qua thấy y cúi đầu không nói, cho rằng y là không bỏ được, hoặc là nói...... Không bỏ được ngọc bội người kia tặng y.
Mím môi, sắc mặt Tiêu Chỉ Qua trầm xuống: "Nếu ngươi không bỏ được, vậy thôi."
An Trường Khanh chỉ xuất thần một chút, thấy hắn hiểu lầm, vội vàng gỡ ngọc bội xuống bỏ vào trong tay hắn, cười nói: "Không phải không bỏ được, chỉ là miếng ngọc của ta có thể không so được với Vương gia, Vương gia đừng cảm thấy thua thiệt."
Tiêu Chỉ Qua rũ mắt nhìn miếng ngọc kia, sắc mặt âm trầm lại thay đổi, ngay cả thanh âm cũng mang theo ý cười, nói: "Không thua thiệt."
"Chúng ta như vậy có tính là trao đổi tín vật không?" An Trường Khanh nghĩ, ngọc bội của Tiêu Chỉ Qua do mẹ hắn tặng. Y cũng do mẹ tặng. Giờ trao đổi cho nhau, hẳn cũng coi như là trao đổi...
Tín vật đính ước...... nhỉ?
Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua lại nói: "...... Không tính."
An Trường Khanh: "???"
An Trường Khanh khó hiểu nhìn hắn, Tiêu Chỉ Qua hơi nhấp môi, quay đầu nhìn về nơi khác: "Tín vật lần sau sẽ đưa."
Ngọc bội Song Ngư do nam nhân khác tặng Vương phi của hắn, tuy bây giờ giao cho hắn, nhưng muốn hắn coi như tín vật đính ước của hai người, hắn không muốn.
Bắc Chiến Vương âm thầm tính toán lần sau để Vương phi đưa một món đồ bên người, ngoài miệng lại nói: "Ta còn có việc, đến thư phòng trước."
Nói rồi rời đi thật nhanh, sợ An Trường Khanh đổi ý, đòi lại ngọc bội.
Tiêu Chỉ Qua cầm ngọc bội đến thư phòng, cẩn thận mà đóng cửa cho kỹ, mới nhìn kỹ ngọc bội trong tay mấy lần, chất ngọc của ngọc bội không tính tốt, nhưng tua được đan vô cùng tinh xảo. Tiêu Chỉ Qua u ám chế giễu, biểu thiếu gia cũng đâu thiếu tiền, lại lấy miếng ngọc bội hạng kém tặng người, hiển nhiên là không chân chính đặt An Trường Khanh trong lòng.
Cầm ngọc bội đi lại mấy vòng, Tiêu Chỉ Qua có ý ném ngọc bội, mắt không thấy tâm không phiền. Lại băn khoăn An Trường Khanh sẽ hỏi. Rốt cuộc vẫn không cam nguyện mà cất ngọc bội vào hộp gỗ nhỏ, bỏ vào tầng dưới cùng giá sách.
......
An Trường Khanh cầm ngọc Tì Hưu, cả người mờ mịt. Y suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra rốt cuộc Tiêu Chỉ Qua suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ thật ghét bỏ ngọc bội của y không đáng tiền?
Hẳn không đến mức...... An Trường Khanh cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định, lần sau chọn lễ vật quý giá đưa hắn. Tâm tư hũ nút thật sự rất khó đoán.
Trong lòng có quyết định, An Trường Khanh tạm thời đặt việc này ở một bên. Triệu Vương Phú Quý tới tiếp tục nói chuyện.
Tập tục Đại Nghiệp, từ mùng hai năm mới, các nhà sẽ bắt đầu tẩu thân phóng hữu*. Nhưng hiện giờ bạn bè thân thích quá nhiều, có lẽ sẽ không đến hết, sau mùng một các nhà sẽ treo một túi chữ phúc trên cửa. Chỉ cần lấy giấy hoa tiên bỏ vào bái thi*p, trên thi*p viết tên họ chủ nhân gia phủ, lại viết lời chúc lên, sai người bỏ vào túi phúc, liền có thể thay chủ nhân chúc tết.
(*Tẩu thân phóng hữu: Đi, viếng thăm, thăm. Đến các bằng hữu thân thích nhà viếng thăm.)
Như vậy tết hàng năm, trừ bỏ mấy nhà quan hệ gần gũi cần tự mình bái phỏng, các nhà còn lại chỉ cần đưa thiệp chúc tết cùng quà tặng là được.
Lần đầu An Trường Khanh chủ trì việc này, liền triệu Vương Phú Quý dò hỏi lệ cũ.
Ai biết Vương Phú Quý ấp úng lúc lâu nói: "Những năm qua Vương gia chưa bao giờ đưa thiệp tặng quà."
"......" An Trường Khanh im lặng hồi lâu, cuối cùng hiểu vì sao nhân duyên phủ Bắc Chiến Vương kém đến nỗi làm người căm phẫn.
"Thôi. Những năm trước có những nhà nào tặng quà cho vương phủ?" Dưới thân phận Bắc Chiến Vương, cũng không đến mức mấy năm liên tục không người nào đưa thi*p đến đâu nhỉ?
Vương Phú Quý nhẹ nhàng thở ra: "Cũng có không ít, đây là danh sách năm trước đưa thiệp chúc tết, ngài xem trước."
An Trường Khanh nhận lấy nhìn nhìn, xác thật không ít, nhưng so sánh với quan viên tham dự cung yến, những người này không tính nhiều. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, không ít quan viên đều tránh dính dáng với phủ Bắc Chiến Vương.
Chuyện thiệp chúc tết có lớn có nhỏ, An Trường Khanh nhìn chốc lát, có chút không ra chủ ý, liền dứt khoát đứng dậy nói: "Ông chuẩn bị thiệp chúc tết cùng quà tặng ổn thỏa, danh sách tặng quà ta sẽ thương nghị với Vương gia rồi định ra."
Vương Phú Quý nghe vậy khom người lui ra, An Trường Khanh đi hướng thư phòng tìm Tiêu Chỉ Qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Không bằng lặng lẽ ném ngọc bội xuống hồ. Sau đó nói với Nhạ Nhạ ngọc bội không cẩn thận mất rồi. ( kế hoạch tinh thông √)
Nhạ Nhạ:...... Ha ha:)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc