Bạo Quân Sủng Hậu - Chương 123

Tác giả: Tú Sinh

Hoài Như Thiện muốn đi xem vị thuyết thư tiên sinh nổi danh ở Nghiệp Kinh. Là người trung niên chừng 40 tuổi, gương mặt nho nhã, y phục màu tím, phe phẩy quạt xếp, có vài phần văn nhân nhã sĩ. Nghe nói hắn vốn là cử nhân, vô vọng làm quan nhiều lần thi không đậu, vì nuôi gia đình sống quá ngày bắt đầu đi kể chuyện. Trong bụng hắn có chút mực, khẩu kỹ lại tốt, kể chuyện trầm bổng lên xuống, dần dần nổi danh, từ bá tánh phố phường đến văn nhân thư sinh, thậm chí có không ít đại quan quý nhân, đều thích nghe hắn kể chuyện, nhân xưng một tiếng Vương tiên sinh.
Hôm nay Vương tiên sinh kể chuyện ở hậu viện Vọng Tiên Lâu, trước viện đặt nhã tọa, chuyên dành cho phú quý. Phía sau thêm ít rào chắn ngăn cách, bày bàn ghế, làm thông tọa, nhiều bá tánh bình thường ngồi đó. Hoài Như Thiện đã sớm đặt nhã tọa, sau khi ba người tới Vọng Tiên Lâu, liền được tiểu nhị dẫn đến nhã tọa.
Lúc này còn chưa mở màn, thông tọa đã có không ít người, Hoài Như Thiện nhìn quanh một vòng nói: “Vị Vương tiên sinh này quả rất nổi danh, vậy mà có nhiều người xem như vậy. Nghe nói câu chuyện hôm nay hắn kể chính là hậu truyện về tiên nhân trên trời cùng đế vương nhân gian.”
“Cái này ta biết.” Dư Tiêu giòn giã nói: “Tiền truyện kể tiên nhân hạ phàm báo ân, lại yêu tướng quân ân nhân. Tiên nhân vì thân mang tiên lực, dựng dục hài tử cho tướng quân, lại bị đế vương nhân gian ngu ngốc xem thành yêu quái xử thiêu sống. Sau đó tướng quân ςướק ngục cứu người, bản thân lại ૮ɦếƭ. Sau khi tướng quân ૮ɦếƭ, tiên nhân trở về thiên đình sinh hạ một đôi nhi nữ, hàng năm đưa hài tử đến nhân gian tế bái tướng quân. Hậu truyện này kể sau khi tiên nhân tìm được tướng quân chuyển thế, hai người nhận nhau.”
An Trường Khanh nghe được một nửa, lông mày giật mấy lần, chờ Dư Tiêu nói xong, quả nhiên chính là câu chuyện trước đây Tiêu Chỉ Qua vì y sinh hài tử tạo thế lót đường cố ý cho người viết thoại bản. Ánh mắt y mịt mờ mà đánh giá Hoài Như Thiện, nghiền ngẫm rốt cuộc gã mời y tới nghe chuyện là có tâm tư vẫn chỉ vô tình.
Hoài Như Thiện không lộ ra chút manh mối, nâng mắt rất có hứng thú nói: “Không ngờ tiền truyện lại có kết cục thảm đạm như thế?”
Dư Tiêu gật đầu nói: “Trước đây ta xem xong, còn trốn trong chăn khóc đấy. Nghe nói hậu truyện sẽ đoàn viên, cho nên mọi người mới vội vàng tới xem.”
“Vậy thật không tệ.” Hoài Như Thiện động cây quạt, ánh mắt nhìn về phía An Trường Khanh, ý vị thâm trường nói: “Ta nghe nói câu chuyện này được chiếu theo bệ hạ cùng Vương gia viết ra, không biết Vương gia có từng xem?”
“Xem qua một ít. Chẳng qua ta không thích xem thoại bản trên phố, nên không xem hết.” An Trường Khanh nhấp ngụm trà nhàn nhạt nói.
“Quả nhiên dân tình Nghiệp Kinh cởi mở hơn Phù Lương. Nếu là Phù Lương, những văn nhân họa tượng không dám lấy Vương huynh ta ra viết truyện.” Hoài Như Thiện nói: “Càng đừng nói đến việc kỳ lạ như nam nhân sinh con.”
An Trường Khanh thầm nói một tiếng quả nhiên có mưu đồ trong lòng, trên mặt càng cảnh giác ứng phó: “Thiên địa rộng rãi, chưa chắc cả đời chúng ta có thể nhìn hết. Những câu chuyện này, cũng chưa chắc đều là giả. Bọn họ viết chuyện của họ, chỉ cần không phạm pháp, cho dù viết ai viết cái gì, chúng ta cần gì phải can thiệp?”
Hoài Như Thiện như suy tư nói: “Vương gia hiểu biết chính xác, thật sự nên để Vương huynh kia của ta học theo.”
Bọn họ đang nói chuyện, Vương tiên sinh đã lên sân, uống ngụm trà thanh giọng nói, gõ kinh đường mộc một cái bắt đầu kể chuyện. Vì thế ba người đều không nói nữa, chuyên tâm nghe chuyện.
Vương tiên sinh không hổ danh bất hư truyền, hắn kể chuyện uyển chuyển du dương, càng thương tâm cảm động. Đợi hắn gõ kinh mộc đường lần cuối, một tiếng vang mới đưa mọi người ra khỏi câu chuyện.
Dư Tiêu nghe mà nước mắt lưng tròng, Hoài Như Thiện buồn cười đưa khăn tay cho nhóc, lại như như tùy ý hỏi: “Trên mặt Dư tiểu công tử là vết bớt hay hình xăm? Hoa văn vô cùng độc đáo.”
Dư Tiêu theo bản năng nhìn An Trường Khanh, thấy y không ngăn cản mới trả lời: “Là bớt, lúc sinh ra liền có.”
“Vậy sao? Bớt này giống như vẩy cá, ta còn tưởng là hình xăm, có ngụ ý độc đáo gì.” Hoài Như Thiện cười nói.
An Trường Khanh lại cười nói: “Trùng hợp thôi, nhưng đúng là hồng văn có thâm ý, không tiện nhiều lời.”
Hoài Như Thiện thấy thế không hỏi tiếp, đành mời bọn họ cùng dùng cơm chiều. Vọng Tiên Lâu vốn là tửu lầu, từ lầu một lên đều là nhã gian, ba người đi đến nhã gian dùng cơm, sau khi ăn xong An Trường Khanh lấy cớ hồi cung cáo từ rời đi.
Sau khi hai người họ rời khỏi, Hoài Như Thiện lại không đi, gã ngồi sát cửa sổ, qua thời gian chừng chén trà nhỏ, liền thấy một người áo xám đẩy cửa tiến vào, đóng cửa kỹ càng liền quỳ xuống đất hành lễ nói: “Vương thượng.”
“Ra bên ngoài, không cần chú trọng hư lễ, hiện giờ ta dùng thân phận của nhị đệ, ngươi cứ gọi ta là Vương gia.” Gõ cây quạt trong tay, nam tử ngồi sát cửa sổ thay đổi biểu tình, chống tay đứng lên nói: “Có tra được gì không?”
“Phủ Nhạn Vương phòng thủ hết sức nghiêm ngặt, bọn ta không dám tiếp cận quá gần, chỉ có thể nói bóng nói gió mà tìm hiểu, vẫn chưa tra được tin tức tộc Giao Nhân.” Người áo xám nói.
Hoài Như Dục xoay người, nhìn đám người rộn ràng phía dưới, trầm tư một lát nói: “Theo ghi chép, năm đó Nghiệp Thái Tổ tiêu hủy tất cả ký lục liên quan đến tộc Giao Nhân, bọn họ không biết cũng bình thường. Nhưng ta lại cảm thấy, hẳn là Nhạn Vương biết được một ít chuyện tộc Giao Nhân.”
“Hôm nay vương thượng thử một phen, có phát hiện gì không?” Người áo xám nói.
“Bên cạnh Nhạn Vương có một đứa bé, cũng là tộc Giao Nhân, ta không cảm thấy đây là trùng hợp.” Hoài Như Dục nói.
Người áo xám chần chừ nói: “Nếu như thế, vì sao không nói rõ với Nhạn Vương, mời ngài ấy theo chúng ta về Vũ Trạch?”
“Năm đó tiên vương xây Giao Nhân Mộ, tiên vương tổ huấn có lệnh, phàm là Vương tộc Vũ Trạch kéo dài một ngày, không được lan truyền tin tức tộc Giao Nhân ra ngoài, cũng không cho phép huyết mạch hoàng thất Đại Nghiệp đặt chân đến Giao Nhân Mộ. Theo ta quan sát trong thời gian này, Nhạn Vương và Nghiệp đế có tình cảm sâu nặng, nếu nói rõ sự thật, Nghiệp đế tất sẽ biết được.”
“Nhưng độc trên người ngài……”
Hoài Như Dục xua tay, ngăn hắn nói tiếp: “Không vội, còn có chút thời gian.”
Người áo xám nghe vậy đành không khuyên bảo nữa, chỉ nói: “Vậy bên Nhạn Vương còn muốn tiếp tục quan sát?”
“Trước rút nhân thủ về đi.” Hoài Như Dục nói.
“Vâng.” Người áo xám lại hành lễ, nhỏ giọng lui ra ngoài.
Sau khi người áo xám rời khỏi, Hoài Như Dục ngồi lặng bên cửa sổ, nhớ tới độc trên người, kéo vạt áo ra nhìn, liền thấy vảy cá bên *** lan tràn ra không ít.
Gã thở dài một hơi, sửa sang lại vạt áo, ngồi bên cửa sổ, nhớ lại lời phụ vương nói với gã trước khi ૮ɦếƭ.
Khi đó toàn thân phụ vương mọc đầy vẩy cá, quanh thân tỏa ra mùi tanh hôi khó ngửi, gắt gao nắm chặt cổ tay của gã, dùng sức đưa một họa quyển cho gã, nói gã phải tìm được người trong tranh. Chỉ có người trong tranh mới có thể mở Giao Nhân Mộ, hóa giải độc trên người họ. Nếu không, Vương thất Vũ Trạch đời đời không sống quá 30.
Hoài Như Dục còn nhớ khi đó từng hỏi ông: “Nếu không tìm thấy thì sao?”
Lúc đó phụ vương đã hỗn loạn, chỉ trợn mắt mắng: “Không tìm thấy thì chỉ có chờ ૮ɦếƭ! Nếu không phải gia gia của ngươi phạm tổ huấn, khinh nhờn thánh sứ! Chúng ta đâu đến nỗi này?!”
Lúc ấy Hoài Như Dục còn muốn hỏi nhiều hơn, phụ vương đã lâm vào mê chướng. Chốc lát mắng phụ thân phạm tổ huấn, chốc lát lại mắng tiên vương cùng tộc Giao Nhân …… Mà lúc ấy Hoài Như Dục chỉ mười tuổi, chính mắt thấy cả người ông kín vẩy cá, chật vật không chịu nổi mà ૮ɦếƭ.
Sau đó Hoài Như Dục kế thừa vương vị, vừa âm thầm sai người tìm kiếm người trong tranh, vừa tra điển tịch, mới lôi ra một góc chuyện năm đó.
Chuyện tình phải tìm đến lúc Vũ Trạch lập quốc, tiên vương Hoài Thuật An tách khỏi Đại Nghiệp, xưng vương ở Phù Lương. Nhưng người ngoài chỉ biết Hoài Thuật An xưng vương, truyền từng đời Vũ Trạch. Nhưng không biết kỳ thật Hoài Thuật An cả đời không cưới, sau khi xưng vương liền phái đội thuyền ra biển, khuynh lực Vũ Trạch xây một tòa Giao Nhân Mộ trên biển. Giao Nhân Mộ ở trung tâm Nam Hải, theo ghi chép không chỉ chất đầy vàng bạc châu báu, còn có thể thấy tộc Giao Nhân ẩn cư trong đó. Hoài Thuật An dùng cả đời xây dựng Giao Nhân Mộ, lúc tuổi già, lại chọn người thừa kế vương vị từ hậu đại của bề tôi trung thành, đồng thời lệnh đối phương ăn kỳ độc, lập mười sáu điều tổ huấn, đời đời bảo hộ Giao Nhân Mộ.
Mỗi mười năm kỳ độc sẽ phát tác một lần, chỉ có thánh sứ từ Giao Nhân Mộ mới có thể giải. Truyền thừa nhiều năm, toàn tường an không có việc gì. Cho đến khi gia gia của gã phá vỡ tổ huấn, yêu thánh sứ tộc Giao Nhân, rồi lại vi phạm lời thề cưới người khác.
Nghe nói tộc Giao Nhân ít thông hôn với ngoại tộc, cả đời chỉ nhận một bạn lữ, không cùng sống, lại cùng ૮ɦếƭ. Sau khi gia gia của gã cưới người khác, thánh sứ liền mất tung tích, mà gia gia của hắn cũng không thể sống qua độc phát mười năm tiếp theo.
Mà sau khi thánh sứ mất tích, Giao Nhân Mộ không ai ra biển. Tổ phụ cùng phụ thân của gã, từng phái đội thuyền ra biển tìm, nhưng mà Giao Nhân Mộ ngoài sương mù rất dày, căn bản không ai có thể vào.
Nghe nói tiên vương xây dựng Giao Nhân Mộ vì người thương, chỉ có người trong tranh kia mới có thể tiến vào Giao Nhân Mộ.
Hoài Như Dục mười tuổi mất cha kế thừa vương vị, đó là lần đầu tiên phát độc. Mà nay gã đã 25, cách ngày phát độc tiếp theo chỉ còn lại 5 năm ngắn ngủi. Lần đầu tiên phát độc, *** gã hiện vẩy cá màu xám tinh mịn, lần thứ hai phát độc, hai chân cũng mọc vẩy cá. Mười mấy năm nay, vẩy cá thong thả sinh trưởng. Đến lúc gã đầy 30 tuổi, vẩy cá mọc toàn thân, gã sẽ giống phụ thân, xấu xí khó chịu mà ૮ɦếƭ.
Có lẽ ban đầu còn sợ hãi, sau mười mấy năm tìm kiếm tốn công vô ích, trái lại khiến gã dần tuyệt vọng. Không ngờ ngay lúc gã từ bỏ, ngoài ý muốn phát hiện An Trường Khanh cơ hồ giống người trong tranh như đúc.
Chỉ tiếc khi gã biết được tin, An Trường Khanh đã là Bắc Chiến Vương phi, sau này được phong làm Nhạn Vương. Muốn lặng yên đưa người về đất Vũ Trạch là không có khả năng, gã chỉ có thể lấy cớ đả thương thông lộ hai nước, ngụy trang thành Hoài Như Thiện đến Nghiệp Kinh.
Ngồi từ lúc hoàng hôn đến xâm xẩm tối, Hoài Như Dục uống nước trà đã lạnh, mới đứng dậy rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc