Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư - Chương 01

Tác giả: Hà Vũ

Lại là ác mộng!
Vẫn luôn là giấc mộng đã quấy nhiễu anh nhiều năm, trong không khí có mùi máu tanh làm người ta buồn nôn, thân thể giống như được đặt vào một không gian nhỏ hẹp, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, sau đó đau đớn kịch liệt không ngừng......
Người con trai cả thân toàn mồ hôi, chợt bừng tỉnh, mở đèn sáng lóa khắp gian phòng ngủ hoa lệ, nhớ tới mình đã rời xa quê hương, giờ phút này đang ở Anh quốc, trong trang viên một tòa biệt thự tại Oxford quận Wood Stork trấn Warwick, anh nặng nề thở hắt ra.
Đồng hồ báo thức hiển thị trời đã sáng hẳn, anh mặc áo ngủ, đi vào gian phòng làm việc nhỏ trong phòng ngủ.
Phòng làm việc, trên chiếc bàn bằng gỗ đào, trên tách nhỏ có chất lỏng màu đen bốc khói nóng hầm hập, nồng đậm hương cà phê, cái gạt tàn xương cá còn giắt điếu thuốc lào Cuba đã thành tro tàn, chiếc laptop cẩn đá quý Canova hai màn hình đang biểu hiện công năng điện tử của nó.
Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, cực thong thả mở một file trong máy lật xem, ánh mắt chim ưng chưa từng rời đi một giây.
Bên trong có khoảng mấy chục tấm ảnh mới nhất, nhân vật chính chỉ có một người.
Cô gái Đông Phương như nai con non nớt, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng tựa tuyết, mặc đồng phục áo trắng, váy đen, mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau lưng, trên đầu còn cài chiếc kẹp tóc hình quả đào nho nhỏ, tuổi nhìn qua cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, giống như nụ hoa đang e ấp chờ ngày nở rộ.
Những bức ảnh này đương nhiên đến từ Trung Quốc, người chụp ảnh từ đầu đến cuối đều cách cô gái một khoảng cách ngắn, động cơ cũng không thể nói là bất lương hoặc có dụng tâm không tốt, mục đích dường như chỉ là chụp lại cuộc sống hàng ngày của cô, thậm chí có một đoạn băng ghi âm được gửi kèm theo.
Cô gái không hề ý thức được mình đang bị theo dõi, dù cả đoạn đường không hề ngắn.
Cô gái trên màn hình an tĩnh, ngoan ngoãn, ngày thường cơ bản chỉ đi trên hai đoạn đường, từ nhà đến trường học, từ trường học về nhà, cô ít đi đến nơi khác. Chuyện này đối với nữ sinh trẻ tuổi hoạt bát quá mức hiện nay mà nói, quả thực không thể tưởng tượng.
Tám giờ sáng, cô sẽ đúng giờ mang túi sách rời khỏi nhà, theo xe đưa rước đến một khu trường trung học bình thường đi lên lớp, trước cửa trường học viết “Trường giáo dục Bác Ái”.
Buổi chiều khi tan học, sẽ có người ở cổng trường đón cô.
Một mỹ nữ xinh đẹp bắt mắt giống như siêu mẫu, một người đàn ông khí chất trầm ổn lạnh nhạt nhã nhặn, hoặc một nữ sinh viên động tác nhanh nhẹn lưu loát khí thế bừng bừng, có khi sẽ là mỹ nhân thuộc thành phần tri thức tinh tế dịu dàng nhu tình như nước......
Mỗi khi nhìn bọn họ, cô gái sẽ cao hứng lộ ra một gương mặt lấp lánh đáng yêu tươi cười, nhẹ nhàng chạy về phía người tới đón, cả người giống như ánh mặt trời nhỏ bừng sáng, làm lòng người ấm áp.
Người con trai xem một tấm rồi lại một tấm, cẩn thận tỉ mỉ từng chút, từng chút một, không bỏ qua nét mặt nào của cô gái trên tấm ảnh.
Anh đắm chìm trong thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này, góc cạnh rõ ràng, gương mặt mười phần nam tính dần dần trở nên ấm áp, khóe môi cong thành một vòng cung hiếm thấy, khiến cho đôi mắt lạnh lẽo, tuyệt tình trong nháy mắt cũng ôn nhu hẳn lên.
Tám năm không gặp, anh luôn luôn giấu ở trong lòng mặt trời nhỏ, chờ cô trưởng thành.
Là người thừa kế hợp pháp duy nhất trong gia tộc khổng lồ, trong máu anh không chỉ có kiên trì, hiếu chiến, vĩnh viễn không nổi giận, còn có một phần quyết liệt và vô tình, anh muốn cho đối thủ biết, mình một khi đã đứng lên, sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Đằng đẵng tám năm, anh cô độc sống buồn chán trong hơn hai ngàn ngày đêm, rốt cục đổi lấy một ngày này, không cần phải che giấu, ẩn nhẫn lui về, một khi đã dẹp hết mọi chướng ngại vật, khi đã có đủ năng lực một tay che trời, chuyện đầu tiên mà anh làm chính là mang cô trở về bên cạnh anh.
☆☆☆
Màn đêm buông xuống. Trong một gian khách sạn năm sao cao cấp nổi tiếng của trung tâm thành phố Đài Bắc, không khí vô cùng phấn khích vì mới có một cuộc trình diễn.
Trong đại sảnh tráng lệ, một bức tường làm bằng hoa hồng và champagne, cùng những bàn tiệc đứng thật dài, trên bàn bày biện mỹ thực phong phú, bồi bàn ân cần bưng rượu xuyên qua đám người, dưới hơn trăm vạn ngọn đèn chiếu sáng, buổi lễ khai trương bộ phim mới nhất của công ty điện ảnh truyền hình “Vĩnh Ngu” càng thêm náo nhiệt phi thường.
Mặc đồng phục trung học, cô gái trẻ trong tay cầm món điểm tâm ngọt, đang cúi đầu, im lặng ngồi trong góc khuất, vị trí hẻo lánh nhất, bên cạnh là một túi xách cho thấy cô mới từ trường tan học về, từ đầu đến chân cùng với sự hào nhoáng của khách khứa ở đây không hợp nhau chút nào.
Chùm đèn thủy tinh trong sáng hoa lệ chiếu sáng quá mức chói mắt. Cách xa đám người ồn ào náo nhiệt kia, dường như có người đang ẩn nấp tại một nơi gần đó theo dõi nhất cử nhất động của cô gái nhỏ.
Trong ánh mắt trực tiếp mà thấu đáo kia, cô phảng phất biến thành con mồi nằm trong vòng truy đuổi, lúc nào cũng sẽ bị vồ lấy mà không đường trốn chạy.
Cảm giác như vậy làm cô gái cảm thấy bất an.
Tâm tình càng lúc càng không yên, điểm tâm trong tay làm cho người ta cảm thấy đần độn vô vị, cô ngoan ngoãn ngồi đó, động tác nhỏ duy nhất là thỉnh thoảng lại chớp chớp hàng mi dài như cánh bướm, nhìn cửa sổ sát đất cách đó không xa, liếc mắt một cái nhìn xung quanh.
Nơi đó có một cô gái trẻ tuổi, mặc một bộ quần áo vô cùng đơn giản: áo sơ mi và quần Jean, đang chống nạnh đứng ở nơi đó cùng một người đàn ông vóc dáng cao lớn cãi nhau, nhìn qua nhiệt huyết sôi trào, lời lẽ hùng hồn, ra dáng “Không phải anh ૮ɦếƭ thì chính là tôi sống”.
Xem ra, hẳn là còn ầm ỹ một lát nữa...... Cô gái lại lẳng lặng cụp mắt xuống.
Cách hội trường trung ương không xa, những người có tiền có thế, có mặt mũi, hoặc những nhân vật nổi tiếng giới điện ảnh, những tuấn nam mỹ nữ quần áo hoa lệ, bọn họ bưng champagne nhiệt tình nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ.
Cô cảm giác mình ở trong này giống như một người ngoại tộc.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng tới những nơi như thế này, tuy rằng cô của cô là diễn viên ở phim trường, nhưng đối với những buổi lễ chúc mừng long trọng như thế này không có nhiệt tình. Nhưng hôm nay lại khác, khi nghe nói gia tộc luôn đối đầu khinh thường mình sẽ đại giá quang lâm tới, lập tức hùng hùng hổ hổ dùng chiếc xe cà tàng chở cô vừa tan học hoả tốc đến hội trường, cùng đối phương tranh cãi kịch liệt.
Sau đó, cô của cô ra bên ngoài cãi nhau, còn lại một mình cô ngồi ở chỗ này.
Cô liền nhạy cảm nhận thấy được, có người luôn luôn nhìn mình chằm chằm.
Mỗi khi ở nơi lạ lẫm, cô luôn theo thói quen rút mình vào góc khuất nhất, nhẹ nhàng hô hấp, tốt nhất là đừng có ai phát hiện sự tồn tại của cô. Nhưng hiện tại hiển nhiên không có khả năng đó, ánh mắt lợi hại rõ ràng kia, làm cô run như cầy sấy, đứng ngồi không yên.
Rốt cục, cô cố lấy dũng khí, sợ hãi giương mắt, nhìn đến nơi có ánh mắt ấy.
Bên cây cột trụ La Mã, có một người con trai vẫn không nhúc nhích đứng ở trong bóng râm to lớn của cây cột trụ, đang chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Bởi vì bản thân có chỗ khiếm khuyết, cho nên cô có thần kinh cực kỳ tinh tế nhạy cảm, dù lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, cũng không có nghĩa cô không biết cái gọi là “cái ác”, chứng mất đi ngôn ngữ của cô tuy rằng làm cho cô nhận được rất nhiều sự thương yêu, nhưng cũng đã từng nếm thử qua sự ghét bỏ và coi nhẹ.
Có phải ánh mắt ác ý hay không, cô có thể nhận ra rất nhanh, ánh mắt thiện ý là ấm áp giống như ánh mặt trời, làm người ta thoải mái; ánh mắt ác ý là lạnh như băng thấu xương, giống một thanh đao nhọn sắc bén, cứng rắn đâm vào xương cốt và thân thể.
Nhưng người con trai đang nhìn mình dò xét kia, lại có ánh mắt có thần sắc bén sáng ngời như chim ưng, tràn ngập độ ấm nóng bỏng, là một loại nóng đến mức đủ tổn thương cô.
Anh là ai vậy? Vì sao nhìn cô như vậy? Cô gái khẽ chau đôi mi thanh tú, yên lặng thu lại tầm mắt, không lâu sau, đôi ánh mắt lung linh linh động lại không nhịn được tò mò lặng lẽ nhìn về nơi đó.
Giống như hiểu rõ ý nghĩ của cô, người con trai chậm rãi từ chỗ âm u đi ra.
Dáng người anh cao ngất thon dài, ăn mặc mười phần nghiêm túc, dáng vẻ sang trọng quý phái, bộ u phục Armani màu đen kinh điển, giày da không dính một hạt bụi, trước túi áo có xếp chiếc khăn dệt tinh xảo, thân thể bất phàm, toàn thân tràn ngập cao quý, đường cong thân thể cường tráng, liếc mắt nhìn qua một cái, khiến người ta cảm thấy anh giống như một quý tộc đến từ đảo Sicily.
Khi nhìn gương mặt với nét bướng bỉnh rõ nét, vẻ nam tính được điêu khắc chạm trổ sống động, trong nháy mắt, cô gái bỗng nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa, suy nghĩ nào đó làm người ta hít thở không thông dường như lập tức thổi quét cô.
Cô không nghĩ ra mình đã từng ở nơi nào nhìn thấy qua người con trai này.
Người con trai bỗng nhiên nhìn cô cười, lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóng, tựa như một con dã thú nguy hiểm.
Không dám đối diện với anh, cô gái nhanh chóng cúi đầu tránh né tầm mắt mười phần xâm lược, ngón tay tinh tế tóm chặt lấy quai đeo cặp sách, trong lòng tim “bình bịch” đập không ngừng.
Đột nhiên, gần như chỉ trong nháy mắt, không hề đoán trước chuyện sẽ xảy ra!
m nhạc đột nhiên ngừng bặt, bốn phía chợt tối đen, trong đại sảnh vang lên tiếng thét chói tai của những cô gái.
“Sao thế này? Nhanh đi khởi động hệ thống chiếu sáng khẩn cấp.” Có người đang lớn tiếng chỉ huy, hẳn là nhân viên của khách sạn.
“Hệ thống không có cách nào khởi động, hình như đã bị phá hư, hiện tại chỉ có thể chờ nhân viên sửa chữa, năm phút sau bọn họ sẽ đến.” Chỉ chốc lát, lại có nhân viên lớn tiếng trả lời.
Chung quanh im lặng róc rách như thủy triều vang lên ào ạt rồi lại ào ạt, đủ loại thanh âm phức tạp la hét ầm ĩ, cô gái ngạc nhiên ôm lấy túi xách của mình, trong tiếng ồn ào đó, thở cũng không dám thở lớn, thành thật ngồi yên chờ cô tìm đến cô.
Một bàn tay to không hề đoán trước tóm lấy cánh tay của cô, tiếp theo, cả người cô bị kéo vào một vòng ôm ấp cứng rắn.
Cô gái quá sợ hãi, không kịp thét chói tai, đã bị một bàn tay có lực che kín miệng, giây tiếp theo, đôi môi mang hơi thở nam tính đè ép lên môi cô.
Cô gái ngây ngô chưa từng gặp qua cảnh tượng này bao giờ, giờ phút này quả thực đã hồn bay phách tán, cô hoảng sợ trừng mắt lớn, nương theo những tia sáng mỏng manh, kinh hoàng nhìn thấy đôi mắt đen sáng lấp lánh trước mắt, cô nuốt một ngụm khí lạnh, càng liều mạng giãy dụa, hai tay dùng sức đánh vào thân hình cao lớn của người con trai, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn ngăn cản anh xâm nhập.
Ai biết, kháng cự của cô lại bị phương khe khẽ cười thành tiếng, ý cười sung sướng làm bộ иgự¢ dày rộng kề sát cô phập phồng kịch liệt, hô hấp càng trở nên nặng nề, chiếc lưỡi ấm áp giống như con rắn cường thế muốn tách đôi môi anh đào ra.
Hàm dưới bị ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt, chỉ hơi dùng sức, cô liền thấy đau hé miệng, trong miệng bỗng trở nên lạnh, giống như bị người con trai lấy lưỡi đút vào cái gì vậy, anh vẫn không tách ra, tiếp tục ngăn chặn cánh môi mềm mại của cô bắt buộc cô nuốt xuống, không cho cô nhổ ra.
Cô gái sợ hãi toàn thân phát run, một chút khí lực cũng không thể sử dụng, chỉ có thể nức nở rơi lệ, không hề ý thức nuốt xuống, mặc đối phương tùy ý hôn môi của mình.
Người con trai đối với phản ứng của cô dường như rất vừa lòng, lại tham lam hôn thêm mấy lần nữa, bàn tay to nắm chặt vòng eo tinh tế, dễ dàng bế bổng cô lên.
“A! A!” Thiếu nữ đương nhiên cả kinh, sợ hãi chính mình sẽ bị người xa lạ mang đi như vậy, nhưng lúc này toàn thân mềm nhũn vô lực, vừa khổ sở không thể mở miệng kêu cứu, ngay cả miệng cô phát ra tiếng kêu hoảng sợ cũng bị môi người con trai ngăn chặn, thanh âm trở nên ái muội không rõ.
“Tiểu Hòa, Tiểu Hòa! Cháu ở đâu? Mau trả lời cô...... Tiểu Hòa......” Rất xa, truyền đến tiếng la thất kinh cô của cô, cô gái rất muốn lớn tiếng trả lời, nhưng cô lại không thể nói......
Cô hiện tại giống như bị mãnh thú vồ lấy, giống như con mồi bị móng vuốt sắc nhọn chụp lấy có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào, chỉ có thể khoanh tay chịu ૮ɦếƭ. Nước mắt rơi xuống như mưa, tuyệt vọng nghe bên tai thanh âm lung tung ầm ỹ dần dần trở nên xa xôi, đến khi không thể nghe thấy nữa.
Người con trai ôm cô gái trong lòng đi thẳng đến một nơi, dường như tất cả đã sớm được bố trí, bước chân mặc dù rất nhanh, nhưng lại không thấy kích động chút nào.
Rất nhanh, bọn họ đã cách đại sảnh sáng rực rỡ kia càng ngày càng xa, thuận lợi lên thang máy chuyên dụng tới tầng cao nhất của khách sạn, một chiếc phi cơ trực thăng đã sớm đợi ở đây chờ mệnh lệnh.
Khi cánh quạt bay nhanh xoay tròn, tiếng mô-tơ gầm rú càng lúc càng lớn, tất cả những ý nghĩ trở nên càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng, cô gái ở trong lòng người con trai mất đi ý thức......
☆☆☆
Hai giờ sau, một chiếc máy bay Gulfstreamg650 tư nhân xuyên qua đám mây vững vàng cất cánh, bay qua Thái Bình Dương, tiến về nơi nước bạn.
Hai tiếp viên hàng không phong cách đoan trang muốn chạy lên máy bay phục vụ ông chủ, nhưng không có dũng khí tùy tiện quấy rầy hình ảnh đẹp như bức tranh trước mắt.
Người con trai cao lớn anh tuấn nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp ngủ say trong lòng mình, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô, trong mắt không hề có bất kì ai.
“Boss, có cần đặt tiểu thư xuống không?” Ron - trợ lý tóc vàng mắt xanh ở khoang trước bước đến, nói tiếng Trung một cách lưu loát thân thiết hỏi.
“Không cần, lấy chăn lông lại đây.” Người con trai vẫn không ngẩng đầu, hơi hơi nhíu mắt, ngữ điệu thanh nhã lạnh lùng.
“Yes!” Ron hiểu ý, khoát tay, một tiếp viên hàng không lập tức làm theo.
“Vậy ngài cần cà phê không?” Một tiếp viên hàng không khác nhân cơ hội, khom người ân cần hỏi.
“Không cần.” Vẫn như cũ lạnh băng, dừng một chút, lại nói thêm một câu, “Chuẩn bị một ly sữa tươi ấm.” Người con trai không uống sữa tươi, hiển nhiên là chuẩn bị giúp cô gái trong lòng rồi.
Tiếp viên hàng không nửa hâm mộ nửa là tò mò nhìn trộm cô bé đang ngủ say sưa, không biết cô ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm cho người con trai không ai sánh bằng này phục vụ cô, nhưng thấy anh một tay cẩn thận ôm, một tay kia đem chăn lông nhẹ nhàng bao lấy cô, hoàn toàn không muốn mượn tay người khác, trong lòng bỗng ảm đạm rõ rệt.
Chiếc máy bay tư nhân này, không chỉ mang tên xinh đẹp nổi tiếng “Rolls-Royce không trung”, hơn nữa còn được những người giàu có nhất trên thế giới cực kì yêu thích. Trong khoang, có đầy đủ các phương tiện, có phòng ốc thoải mái, phòng bếp, phòng tắm, có phòng họp chứa màn hình lớn, cùng với một phòng giải trí. Chủ nhân của máy bay này hành tung khiêm tốn thần bí, ngay cả thân phận thật cũng hết sức che giấu, có tiền lại đẹp trai đây là sự thật không thể nghi ngờ, huống hồ cô công tác trên máy bay này lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy anh mang theo bạn gái thân mật...... hoặc bạn trai xuất hành.
Đầu năm nay, ùn ùn đồng thoại cô bé lọ lem bay lên đầu cành cây biến phượng hoàng, cô là trải qua cuộc tuyển chọn nghiêm khắc, dáng người, tướng mạo, bằng cấp đều đứng hàng thứ nhất, có ai không muốn được ông chủ ưu ái chứ?
Nhưng tất cả đều đã đoán sai rồi, không chỉ không có một chút cơ hội trèo lên giường của anh, thậm chí người ta đối với cô ngay cả nửa mắt cũng không thèm nhìn một chút, luôn kiêu căng một mặt lạnh như băng, người vừa thấy chỉ biết kính phục nể sợ.
Có loại đàn ông, trời sinh đã lạnh lùng, có lẽ ám chỉ loại người như Kevin tiên sinh đây!
Không có người nguyện ý thừa nhận chính mình không thể rơi vào mắt đối phương, không ngờ tự dưng ở đâu xuất hiện một cô gái, làm cho những hy vọng kia tan thành mây khói.
Nhất cử nhất động, thậm chí ngay cả đáy mắt mang theo sự khẩn trương, người sáng suốt ai không nhìn thấy chứ? Sự thật đã ở ngay trước mắt, tuy rằng nó làm cho người ta đau lòng.
Ở độ cao 3000 feet, ngẫu nhiên sẽ có một vài đám mây bay ngang cửa sổ, ngoài cửa sổ màn đêm như một tấm thảm bằng lông thiên nga đen kịt, liếc mắt một cái nhìn không thấy chân trời.
Cô gái trong lòng người đàn ông, vẫn mê man như cũ, ngoan ngoãn tựa như một con 乃úp bê vải, đôi mắt như chim ưng yên lặng nhìn chằm chằm lúm đồng tiền xinh xắn trước mắt anh.
Khi gặp lại cô một lần nữa, cô yêhn tĩnh ngồi ở chỗ đó, tinh tế mảnh mai, không nhiễm một hạt bụi, tựa như một bức hoạ yên lặng, tràn ngập những thanh âm ồn ào từ bên ngoài, cả người tản mát ra loại khí chất mềm yếu không giống người thường.
Cô trưởng thành, từ cô bé con hoạt bát ngày xưa trưởng thành thành một tiểu mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Khuôn mặt trái xoan khéo léo trắng mịn như trẻ con, da thịt trắng như tuyết, đôi mi thanh tú như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng giống như đóa anh đào nở rộ giữa mùa xuân, một đôi mắt sáng lung linh ánh nước.
Ngay lập tức, hốc mắt anh nóng lên, muốn liều lĩnh tiến lên ôm cô.
Trái tim của anh, vốn đã lạnh và cứng rắn như sắt, dày đặc sự đề phòng như bức tường thành, rất khó để người khác xông vào, chỉ có cô, từ đầu đến cuối vẫn luôn ở nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong trái tim anh, là bảo bối độc nhất vô nhị của anh.
Lần này mang cô đi bất kể hậu quả, muốn gắt gao ôm lấy cô, bảo vệ cô chặt chẽ dưới cánh chim của mình, trân quý che chở, tuyệt không để bất cứ sai sót nào.
Hiện tại người mình mong nhớ ngày đêm đang ở trong lòng, ngưới con trai vươn bàn tay to, nhẹ nhàng gạt nhẹ giọt mồ hơi rơi trên vầng trán cô, một vết sẹo nho nhỏ nhợt nhạt lộ ra, màu sắc gần như hòa cùng với màu da, hiển nhiên là vết thương cũ, không nhìn cẩn thận rất khó nhìn ra.
Cô bé không ngoan này...... Em đã quên anh rồi...... Anh ở bên tai cô khe khẽ thì thầm, phát ra tia oán trách, vui vẻ lên án, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ hôn nhẹ lên vầng trán tinh tế của cô, khuôn mặt tinh xảo, chiếc mũi nhỏ xinh, cuối cùng dừng lại trên hai phiến môi anh đào nho nhỏ.
Sao em lại có thể quên anh? Cánh môi nóng bỏng ʍúŧ lấy cánh môi mềm mại, kìm lòng không đậu chậm rãi liếm hôn, ngọt ngào thương yêu, mang theo sự thương yêu vô hạn.
Cô bé của anh, đã quên cũng tốt, nhớ cũng tốt, bất luận như thế nào, em rốt cuộc đã trở về bên cạnh anh rồi.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc