Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Chương 14

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Nhạc jazz mềm mại quanh quẩn khắp khán phòng. Một cô ca sĩ người da đen đứng ở dàn nhạc cất tiếng hát làm say mê long người. Trong đại sảnh, nam nữ kết đôi, hòa mình vào điệu nhạc tựa như lạc vào giấc mơ êm ái.
_ Tiểu thư, anh có thể mời em điệu nhảy này không?
Vừa mới đưa Bạch Vân đi tìm Khấu ca, vừa đến khán phòng, Hawke đã bước đến trước mặt Ninh Ninh vươn tay. Trong nháy mắt, cảnh tượng này xem ra cực kỳ giống trong truyện cổ tích cô bé Lọ Lem. Hoàng cung, hoàng tử, những ánh mắt ghen tị dõi theo, chỉ tiếc là Ninh Ninh không có bà tiên Rella giúp đỡ cùng mẹ kế, chị gái ác độc.
Ninh Ninh mở to mắt chớp chớp nhìn Hawke vài cái, cuối cùng vươn tay ra nắm lấy tay anh.
_ Cám ơn!
Anh ôm cô vào trong lòng, ở cô bên tai nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
_ Cảm ơn cái gì?
_ Cảm ơn em đã không để anh mất mặt.
Anh nói, giọng nói mang giọng cười, bàn tay chạm vào eo lưng cô.
_ Tôi chỉ là thích nhạc Jazz thôi.
Cô thì thào nói.
_ Nghe rất thoải mái, đúng không?
_ Ừm!
Cô nhẹ giọng đồng ý, tầm mắt hướng đến yết hầu của anh, rồi mới phát hiện mình như thế thật háo sắc liền nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
_ Thật sự rất thoải mái!
Anh hơi hơi cúi đầu, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói.
_ Rất lãng mạn.
Hai tai cô nháy mắt liền phiếm hồng, mẫn cảm khiến nó hơi rụt lại, ngẩng đầu liếc anh một cái.
_ Đừng có được voi đòi tiên.
_ Ok! Nhưng em rất đẹp. Anh không nhịn được.
Anh ở trên trán cô nhẹ nhàng
_ Rất muốn em thuộc về anh.
_ Nói hươu nói vượn.
Cô hừ một tiếng. Anh cười khẽ, không cãi lại cô chỉ ôm lấy cô, dìu cô theo điệu nhạc. Tiếng hát trầm thấp lan trong không khí, giống như làn hơi thôi miên khiến cho người ta say mê. Anh dịu dàng ôm cô, bất giác, Ninh Ninh tựa đầu gối lên trên vai anh, nghe tiếng nhạc êm dịu bên tai, theo nhịp của anh mà lắc lư. Anh trên người thoảng mùi nước hoa, ngửi thấy thật thoải mái. Nhắm mắt lại, cô khẽ thở dài, cả người trầm tĩnh lại. Khi âm nhạc đã dứt, cô cơ hồ có chút tiếc nuối không muốn dừng lại, hi vọng điệu nhạc kia có thể kéo dài mãi mãi. Hawke không buông cô ra chỉ mở miệng khẽ nhắc cô.
_ Nhạc ngừng rồi!
_ Ừm!
Cô lên tiếng trả lời, rồi mới mở mắt ra. Anh cúi đầu nhìn cô, tim cô nhanh chóng nhảy tưng bừng, anh rời khỏi thắt lưng của cô, dịu dàng vén tóc cô ra phía sau.
_ Hawke bảo bối!
Một câu gọi nũng nịu cất lên đánh tan giây phút đẹp đẽ ấy. Ninh Ninh quay đầu lại thấy một cô gái mặc bộ lễ phục màu đen, chân mang giày cao gót, tiến đến bên Hawke, ôm lấy anh. Hôn lên môi anh một cái.
_ Đã lâu không gặp, cậu về Los Angeles khi nào thế? Sao không cho ta biết?」
Hawke nhếch môi có chút bất đắc dĩ cười.
_ Hi, Sheila.
Ninh Ninh trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang hôn môi anh, trong nháy mắt, một cỗ ghen tuông dâng lên. Cô biết chính mình không nên có loại cảm giác này nhưng vẫn không nhịn được. Muốn rút tay khỏi tay anh thì lại bị Hawke gắt gao cầm lấy không chịu buông tay.
_ Cô gái này là?
Cô gái xinh đẹp ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Ninh Ninh, cảm thấy hứng thú nhíu mày.
_ Âu Dương Ninh Ninh, bạn gái đi cùng tôi.
Hawke mỉm cười, thay hai người giới thiệu.
_ Sheila · Sander.
Cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu xanh dương đưa tay vẫy vẫy, ngọt ngào cười.
_ Hi, cô gái ngọt ngào!
_ Hi!
Ninh Ninh lạnh lùng chào đáp, thử muốn rút tay nhưng Hawke vẫn là không chịu buông tay. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, mở miệng nói.
_ Thật xin lỗi, ta muốn vào nhà vệ sinh một lát.
Anh nhìn cô, trầm mặc hai giây rồi mới mỉm cười, cúi người ở cô bên tai thấp giọng nói.
_ Chúng ta nên nói chuyện một lát.
_ Tôi không thích.
Cô mỉm cười, đè thấp âm lượng.
_ Anh từng nghĩ muốn em trở thành bạn anh.
Anh dịu dàng nói
_ Em biết không, em cũng chỉ là bạn anh.
_ Vậy thì hiện tại anh đang làm cái gì thế hả?
Bây giờ anh lại phát hiện ý tưởng này không thể thực hiện được. Anh đã từng cố gắng nhưng em lại xuất hiện trước mặt anh. Bàn tay anh vuốt nhẹ sống lưng cô.
_ Em biết không, chúng ta hiện tại không thể là bạn bè bình thường.
_ Tôi chỉ là cùng Bạch Vân đến đây tìm Khấu ca!
Nhìn tới ánh mắt tò mò của Sheila, Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
_ Anh đừng nên nói chuyện này ở đây chứ!
_ Anh nói rồi. Anh muốn cùng em nói chuyện nhưng em lại muốn cãi nhau với anh.
_ Tôi không có.
Cô cắn môi, tức giận. Anh cười khẽ ra tiếng, dán tại cô bên tai nói.
_ Anh nghĩ chúng ta nên hẹn hò thử xem!
Cô đỏ mặt.
_ Tôi không nghĩ đến chuyện này!
_ Vậy thì em bắt đầu suy nghĩ đi!
Anh tiếp tục cùng cô kề tai nói nhỏ, nhẹ giọng nói.
_ Em không nên ghen. Sheila là bạn của mẹ anh. Cô ấy năm nay đã bốn mươi mấy tuổi rồi.
_ Tôi không có.
Cô nhanh chóng dối lòng phủ nhận, lại nhịn không được nhìn về phía Sheila. Anh nhẹ giọng cười nhẹ.
_ Anh biết em đang suy nghĩ gì. Cô ấy trông rất trẻ đúng không? Đấy là nhờ vào kĩ thuật thẩm mỹ ngày nay.
_ Tôi đã nói tôi không có mà!
Cô rốt cuộc ngượng cười, không thể không chú ý đến hành vi quái dị của anh. Anh rốt cuộc đang làm cái gì? Trước mặt mọi người đem cô đùa giỡn sao? Đáng giận!
_ Là kẻ lừa đảo thôi!
Anh ý cười càng sâu. Có chút thẹn quá thành giận, Ninh Ninh rút mạnh tay lại, xấu hổ nói.
_ Buông!
_ Đồng ý với anh, em sẽ suy nghĩ về chuyện này!
_ Anh điên rồi.
_ Có lẽ.
Nụ cười anh có chút vô sỉ.
_ Con người vốn điên cuồng như thế. Em có biết, anh lúc này đang rất muốn hôn em không?
Cái tên này từ khi nào lại háo sắc như thế? Hay là bản tính anh vốn vậy? Ninh Ninh trừng mắt liếc anh, trên mặt anh hiện ra nụ cười mê ngườ. Ánh mắt sâu hút, cô cổ họng căng thẳng, tim đập lại tự dưng nhanh hơn, không dám nhìn lại gương mặt khiến người khác mất hồn của anh, cô dời tầm mắt, thấp giọng nhượng bộ.
_ Ok. Tôi sẽ suy nghĩ. Anh bây giờ có thể buông tay rồi!
_ Đương nhiên.
Anh nháy mắt, mỉm cười, buông ta. Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, mới vừa xoay người, anh trong nháy mắt chụp lấy tay cô kéo lại. Ở trước mặt mọi người…hôn cô. Ninh Ninh trừng lớn mắt, không thể khống chế mặt mình nhanh chóng đỏ bừng, anh nâng lấy cằm của cô, mỉm cười.
_ Bảo bối, anh sẽ nhớ em đấy! Đi nhanh về nhanh được không?
Cô vừa thẹn vừa giậnnhưng mọi người bên cạnh đều đang nhìn, cô đành phải nhịn cảm giác tức giận chỉ muốn đá anh một cái, vội vàng xoay người rời đi.
_ Rất có cá tính nha!
Sheila uống một ngụm sâm banh, nhíu mày cười nói.
_ Kém dì một chút.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
_ Phải không dì Sheila?
_ Đứa nhóc này, đã bảo đừng gọi ta là dì mà.
Sheila oán giận hai câu, lại nhịn không được hỏi thăm anh
_ Cô gái Phương Đông kia sao lại đến đây? Diện mạo cùng cá tính rất hợp với chủ đề của Khiết Tây lần này.
_ Cô ấy đối với việc làm người mẫu không có hứng thú đâu.
Hawke cầm một ly sâm banh từ khay R*ợ*u của phục vụ bên cạnh, mở miệng đánh gãy lời của cô.
_ Này, ta đâu có hỏi ngươi!
Sheila nháy mắt, cười duyên nói.
_ Vẫn là Casa Lina có hứng thứ hơn.
Anh vừa nghe, R*ợ*u thiếu chút phun ra khỏi miệng, không khỏi nhíu mày nhìn cô nói.
_ Đừng có giỡn.
_ Sheila ngọt ngào cười.
_ Vậy ngươi quản việc tìm người mẫu của ta làm gì. Ta dựa vào cái này để kiếm cơm nha! Ta không bức ngươi, ngươi cũng đừng làm vỡ chén cơm của ta.
_ Không được!
Anh hét lên phản đối.
_ Vì sao?
Làn môi đỏ mọng của Sheila khẽ nhếch.
_ Cô ấy không cao.
Anh sắc mặt có chút khó coi nói.
_ Khiết Tấy lần này cần tìm một cô gái Phương Đông nhỏ nhắn. Vốn không cần một siêu mẫu. Cô ấy xem chừng là 1m 62. Đủ điều kiện rồi.
Anh sắc mặt càng thêm khó coi.
_ Tính tình cô ấy rất xấu.
_ Ta có thể ứng phó.
Sheila nháy mắt mấy cái, ý có ám chỉ nhìn anh cười cười.
_ Casa Lina năm đó tính tình cũng không tốt!
Cô vừa nói vừa uống sâm banh còn thừa lại, đem ly không đặt về trên khay nhìn về phía Ninh Ninh đang đi đến.. Hawke nheo mày, vội vàng giữ chặt cô, lạnh giọng cảnh cáo nói.
_ Sheila, đừng trêu chọc cô.
_ Thằng nhóc này, ngươi làm gì dữ vậy?
Sheila khẽ vuốt ***, lui từng bước, dịu dàng nói.
_ Việc này còn phải xem ý của cô ấy. Nếu cô ấy không muốn ta sẽ không ép.
Đúng! Bà cô già này không bao giờ ép buộc, chỉ là dụ dỗ. Hawke nhếch môi trừng mắt nhìn Sheila. Chỉ cần lọt vào mắt cô rồi, cô nhất định không buông tay. Anh biết Ninh Ninh sẽ không đồng ý, cô từng nói cô không thích giống như động vật ở sở thú cho người ta nhìn ngắm. Nhưng anh cũng biết dì Sheila này rất nhiều gian kế, lời nói ngọt ngào. Không được! Phương pháp tốt nhất là không cho cô ấy gặp Ninh Ninh. Suy nghĩ nhanh chóng lập ra, anh vội buông lỏng tay, mỉm cười.
_ Thật xin lỗi. Hôm nay cô ấy là khách của tôi. Hi vọng dì gác chuyện này sang ngày mai?
Sheila nhếch môi.
_ Ta ngày mai làm sao liên lạc với cô ấy?
_ Cô ở phòng 307 khách sạn Star
_ Cám ơn!
Sheila quyến rũ cười, xoay người đến chào hỏi người khác. Hawke cũng cùng các thương nhân khác nói chuyện thương trường. Mắt vẫn không ngừng nhìn Sheila. Quả nhiên một lát sau, Sheila nhìn anh tươi cười. Miệng anh bất giác cong lên, biết chắc chắn cô đang đi hỏi về phòng của Ninh Ninh có thật sự đúng.
Năm phút đồng hồ sau, anh đi vào cửa gần nhất, đi dọc theo hành lang tìm Ninh Ninh. Anh muốn đưa cô đến chỗ khác, tốt nhất là trách xa bà dì xảo huyệt kia. Ai ngờ cửa vừa mở ra, trong phòng lại truyền đến tiếng la, một đôi trai không bận áo, gái áo rớt đến nửa thiếu chút từ trên sô pha ngả xuống.
_ Xin lỗi!
Anh nhếc khóe môi, muốn đi ra ngoài lại nhìn thấy sau tấm rèm cửa lộ ra một đôi giáy cao gót màu vàng nhạt. Anh sửng sốt, dừng động tác, trong nháy mắt liền như phát hiện được điều gì thong thả đi đến trước một cái bàn. Nhìn đôi nam nữ đang hết hồn hết vía, cầm điện thoại lên, cười cười.
_ Tôi chỉ muốn gọi điện thoại, mời tiếp tục!
Đôi nam nữ trên sô pha trợn tròn mắt rồi mới dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, vẻ mặt đỏ bừng nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Nghe được tiếng đóng cửa, chủ nhân của đôi giày màu vàng nhạt thở nhẹ ra. Đột nhiên rèm cửa liền bị người kéo ra. Cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hawke nheo mày nhìn cô.
_ Anh không biết em còn có sở thích nhìn người khác mùi mẫn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc